Thương Nhân Đồ Cổ Xuyên Đến Thập Niên 70
Chương 15:
Tây Lương Miêu
25/05/2023
Trong túi chỉ còn lại hai xu, tâm trạng đi dạo phố không còn nữa, Vân Đoan xách đồ về nhà.
Đi đến tầng dưới, chị dâu Lý vội vàng gọi cô: "Vân Đoan khách của chú Mạnh nhà em đến thăm, đã ôm Lương Thần về rồi, em nhanh đi xem thử đi."
"Được, cảm ơn chị dâu Lý, em đi về đây."
Vừa lên tầng Vân Đoan vừa nghi ngờ trong lòng, khách của chú Mạnh sẽ tìm đến nhà vào lúc này? Coi như tìm người, không phải nên đi đến bệnh viện trước sao.
Vân Đoan có chút lo lắng, chạy lên tầng, thấy trong phòng khách có hai người đàn ông mặc đồ cán bộ, Lương Thần bị kẹp ở chính giữa, ngay cả khóc cũng không dám khóc lớn tiếng.
Vân Đoan cảnh giác đứng ở cửa, chưa vào, đứng ở cửa lớn tiếng nói: "Các người là ai?"
Người ở trong phòng đều đồng loạt ngẩng đầu lên.
Vân Đoan nhìn thấy đứa bé khóc, lập tức tức giận: "Hai người đàn ông bắt nạt đứa trẻ nhà tôi, có xấu hổ hay không?"
“Lương Thần, cháu đến đây!"
Lương Thần nhanh chóng trượt xuống ghế salon, chạy đến ngoài cửa.
Vân Đoan đặt đồ xuống đất, rảnh tay ôm đứa bé.
Hàng xóm bên cạnh nghe được tiếng kêu to của cô, lộ đầu ra hỏi: "Vân Đoan, không phải là khách từ phương xa của nhà các cháu sao?"
"Không phải!"
"Phải!"
Vân Đoan quan sát người đàn ông cao bình thường kia, tiếng "phải" vừa rồi là người này nói.
Người đàn ông nở nụ cười: "Chúng tôi là đến từ thủ đô, là họ hàng của nhà Lương Thần, cố ý đến thăm đứa bé một chút. Vị đồng chí này đừng kích động, vào nhà trước, chúng ta từ từ nói chuyện."
Ha, họ hàng? Bộ dạng này giống như kẻ thù thì có.
"Anh tên là gì, là làm việc ở đơn vị nào, anh nói mình là họ hàng của Lương Thần thì là họ hàng sao, anh là gì của cậu bé? Không giải thích được xông vào nhà người khác, làm khóc con của người khác mà còn lý luận!"
Vân Đoan lớn tiếng kêu to: "Chị dâu Lý, giúp em đi đến bệnh viện gọi chú Mạnh trở về, kêu người của bộ đội đến!"
Vân Đoan không có vào nhà, đứng ở người hành lang hô to, hàng xóm trên tầng dưới tầng đều nghe được.
Chị dâu Lý ở dưới tầng hô to: "Vân Đoan, em đứng sốt ruột, bây giờ chị đi ngay đây."
Bà cụ hàng xóm nhìn Lương Thần khóc đến đáng thương, nhìn hai người đàn ông này, thật sự không giống với họ hàng của đứa bé.
Mọi người tụ tập lại bên cạnh Vân Đoan, chỉ chỉ chõ chõ với người trong phòng: "Thành thật khai báo, rốt cuộc các người là ai? Từ đâu đến?"
"Chao ôi, không phải là phần tử đặc vụ của địch đi."
"Đặc vụ của địch rêu rao mặc đồ cán bộ như vậy sao?"
"Nói không chừng có vài người chính là gan lớn như thế đi?"
Người tụ tập ở cửa ngày càng nhiều, Vân Đoan chăm chú nhìn hai người trong phòng.
Rất nhanh, lại có hai người từ phòng ngủ khách đi ra, mấy người đàn ông trao đổi ánh mắt, sau đó người đàn ông mới vừa rồi nói chuyện với Vân Đoan dẫn đầu đi đến cửa.
Anh ta ra một thứ gì đó: "Cho mọi người xem cái này, đây là giấy chứng nhận của tôi. Tôi đúng là người đến từ thủ đô, không có phương tiện tiết lộ thân phân. Nếu mọi người không tin, bây giờ tôi sẽ đi tìm Viện Trưởng Mạnh."
Đi đến tầng dưới, chị dâu Lý vội vàng gọi cô: "Vân Đoan khách của chú Mạnh nhà em đến thăm, đã ôm Lương Thần về rồi, em nhanh đi xem thử đi."
"Được, cảm ơn chị dâu Lý, em đi về đây."
Vừa lên tầng Vân Đoan vừa nghi ngờ trong lòng, khách của chú Mạnh sẽ tìm đến nhà vào lúc này? Coi như tìm người, không phải nên đi đến bệnh viện trước sao.
Vân Đoan có chút lo lắng, chạy lên tầng, thấy trong phòng khách có hai người đàn ông mặc đồ cán bộ, Lương Thần bị kẹp ở chính giữa, ngay cả khóc cũng không dám khóc lớn tiếng.
Vân Đoan cảnh giác đứng ở cửa, chưa vào, đứng ở cửa lớn tiếng nói: "Các người là ai?"
Người ở trong phòng đều đồng loạt ngẩng đầu lên.
Vân Đoan nhìn thấy đứa bé khóc, lập tức tức giận: "Hai người đàn ông bắt nạt đứa trẻ nhà tôi, có xấu hổ hay không?"
“Lương Thần, cháu đến đây!"
Lương Thần nhanh chóng trượt xuống ghế salon, chạy đến ngoài cửa.
Vân Đoan đặt đồ xuống đất, rảnh tay ôm đứa bé.
Hàng xóm bên cạnh nghe được tiếng kêu to của cô, lộ đầu ra hỏi: "Vân Đoan, không phải là khách từ phương xa của nhà các cháu sao?"
"Không phải!"
"Phải!"
Vân Đoan quan sát người đàn ông cao bình thường kia, tiếng "phải" vừa rồi là người này nói.
Người đàn ông nở nụ cười: "Chúng tôi là đến từ thủ đô, là họ hàng của nhà Lương Thần, cố ý đến thăm đứa bé một chút. Vị đồng chí này đừng kích động, vào nhà trước, chúng ta từ từ nói chuyện."
Ha, họ hàng? Bộ dạng này giống như kẻ thù thì có.
"Anh tên là gì, là làm việc ở đơn vị nào, anh nói mình là họ hàng của Lương Thần thì là họ hàng sao, anh là gì của cậu bé? Không giải thích được xông vào nhà người khác, làm khóc con của người khác mà còn lý luận!"
Vân Đoan lớn tiếng kêu to: "Chị dâu Lý, giúp em đi đến bệnh viện gọi chú Mạnh trở về, kêu người của bộ đội đến!"
Vân Đoan không có vào nhà, đứng ở người hành lang hô to, hàng xóm trên tầng dưới tầng đều nghe được.
Chị dâu Lý ở dưới tầng hô to: "Vân Đoan, em đứng sốt ruột, bây giờ chị đi ngay đây."
Bà cụ hàng xóm nhìn Lương Thần khóc đến đáng thương, nhìn hai người đàn ông này, thật sự không giống với họ hàng của đứa bé.
Mọi người tụ tập lại bên cạnh Vân Đoan, chỉ chỉ chõ chõ với người trong phòng: "Thành thật khai báo, rốt cuộc các người là ai? Từ đâu đến?"
"Chao ôi, không phải là phần tử đặc vụ của địch đi."
"Đặc vụ của địch rêu rao mặc đồ cán bộ như vậy sao?"
"Nói không chừng có vài người chính là gan lớn như thế đi?"
Người tụ tập ở cửa ngày càng nhiều, Vân Đoan chăm chú nhìn hai người trong phòng.
Rất nhanh, lại có hai người từ phòng ngủ khách đi ra, mấy người đàn ông trao đổi ánh mắt, sau đó người đàn ông mới vừa rồi nói chuyện với Vân Đoan dẫn đầu đi đến cửa.
Anh ta ra một thứ gì đó: "Cho mọi người xem cái này, đây là giấy chứng nhận của tôi. Tôi đúng là người đến từ thủ đô, không có phương tiện tiết lộ thân phân. Nếu mọi người không tin, bây giờ tôi sẽ đi tìm Viện Trưởng Mạnh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.