Thương Nhân Đồ Cổ Xuyên Đến Thập Niên 70
Chương 19:
Tây Lương Miêu
25/05/2023
Nhưng, tương lai ai mà biết được?
Vân Đoan lục lọi trong đám đồ chất đống, không thấy vật giá trị nào. Lúc cô xoay người muốn đi, thấy một cục đá màu đỏ sẫm vùi trong bùn đất, lúc đầu còn không để ý, đi hai bước, cô dừng lại.
Bước nhanh về, tốn sức đào cục đá đó ra.
Má ơi, đây không phải là cục đá màu đỏ sậm trên núi Phượng Hoàng sao?
Cô bỏ cục đá này vào không gian, đột nhiên, tầng một sáng bừng lên giống như đốt lửa, giống như hình ảnh trắng đen bỗng nhiên biến thành có màu sắc.
Cái này cái này, là bàn tay vàng của cô sắp thăng cấp sao?
---
Cô không biết có phải là không gian thăng cấp hay không, bây giờ cô chỉ muốn tìm thêm hai cục đá, sớm thắp sáng mấy tầng phía trên Đào Nghệ quán.
Cô cẩn thận tìm kiếm trong sân một lần, trên đất có đồ cản trợ, cô lập tức dời ra nhìn, bận rộn hơn hai giờ, cái gì cũng không tìm thấy.
Có lẽ, loại đá này, ở trên núi Phượng Hoàng? Bây giờ cô không kịp chờ đợi muốn trở về quê quán.
Không tim được đá, tính lại tiền còn trong tay, cô đi vào trong nhà, lại tìm kiếm đồ cổ, chọn hai bức tranh cận đại. Nhìn tên thì không giống của họa sĩ nổi tiếng, nhanh lấy thẩm mỹ của cô, vẽ rất đẹp, đánh giá cất giữ.
"Tổng cộng bao nhiêu tiền?"
Ông cụ liếc nhìn một cái: "Sáu đồng."
Vân Đoan đưa tiền xong, nhìn ông cụ viết một hàng chữ vào trong sổ sách bẩn thỉu.
Cô nhấc chân muốn đi, ông cụ đột nhiên hỏi: "Mấy ngày nay cô thay đổi nhiều cách từ chỗ này mua không ít thứ gì? Cô xem hiểu sao?"
Thời tiết mùa xuân, cây mới vừa nhô ra lá non. Dưới tàng cây, người đi qua đi lại, còn mặc áo tay dài.
Ông cụ này dụng giọng nói tùy ý, nhưng lại làm cho cô cảm thấy lạnh sống lưng, trên người bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
"Đừng sợ, tôi cũng không phải là người xấu gì, cũng sẽ không có chuyện gì đi tố cáo cô. Tôi ở chỗ này bán đồ, cô bỏ tiền ra mua đồ, trên sổ sách cũng ghi rất rõ ràng."
Vân Đoan lặng lẽ thở ra một hơi, lá gan cũng lớn hơn: "Ngài biết tôi?"
"Sao lại không nhận ra chứ, cô không phải là y tá yếu ớt bệnh tật làm ở bệnh viên chi nhánh lúc trước sao?"
"..." Thì ra người ta lại quen thuộc với mình như vậy.
Vân Đoan dứt khoát thẳng thắn: "Hiện tại trong tay tôi hết tiền rồi, muốn mua cũng không mua được, sau này có thứ tốt ngài để lại để cho tôi nhé."
"Để lại cho cô làm gì?"
"Để lại, giữ gìn thật tốt, nói không chừng những thứ này, có có một ngày được thấy ánh mắt mặt trời lần nữa." Vân Đoan nói xong quay người rời đi.
Mặc dù không làm gì vượt ranh giới, người khác cũng mua đồ ở trạm thu mua phế thải. Nhưng bị người vạch trần thân phận, Vân Đoan vẫn luôn lo lắng.
Cũng may tối ngày mai cô xe lên xe lửa, lần đi này, trời cao đường xa với nơi này, trái tim cũng cũng dần ổn định lại.
Tầng một đường thắp sáng, làm cho cô phát hiện được chỗ khác biệt. Sau khi thắp sáng, không chỉ cô có thể lấy vào lấy ra đồ bên trong, người còn có thể đi vào nữa.
Vân Đoan lục lọi trong đám đồ chất đống, không thấy vật giá trị nào. Lúc cô xoay người muốn đi, thấy một cục đá màu đỏ sẫm vùi trong bùn đất, lúc đầu còn không để ý, đi hai bước, cô dừng lại.
Bước nhanh về, tốn sức đào cục đá đó ra.
Má ơi, đây không phải là cục đá màu đỏ sậm trên núi Phượng Hoàng sao?
Cô bỏ cục đá này vào không gian, đột nhiên, tầng một sáng bừng lên giống như đốt lửa, giống như hình ảnh trắng đen bỗng nhiên biến thành có màu sắc.
Cái này cái này, là bàn tay vàng của cô sắp thăng cấp sao?
---
Cô không biết có phải là không gian thăng cấp hay không, bây giờ cô chỉ muốn tìm thêm hai cục đá, sớm thắp sáng mấy tầng phía trên Đào Nghệ quán.
Cô cẩn thận tìm kiếm trong sân một lần, trên đất có đồ cản trợ, cô lập tức dời ra nhìn, bận rộn hơn hai giờ, cái gì cũng không tìm thấy.
Có lẽ, loại đá này, ở trên núi Phượng Hoàng? Bây giờ cô không kịp chờ đợi muốn trở về quê quán.
Không tim được đá, tính lại tiền còn trong tay, cô đi vào trong nhà, lại tìm kiếm đồ cổ, chọn hai bức tranh cận đại. Nhìn tên thì không giống của họa sĩ nổi tiếng, nhanh lấy thẩm mỹ của cô, vẽ rất đẹp, đánh giá cất giữ.
"Tổng cộng bao nhiêu tiền?"
Ông cụ liếc nhìn một cái: "Sáu đồng."
Vân Đoan đưa tiền xong, nhìn ông cụ viết một hàng chữ vào trong sổ sách bẩn thỉu.
Cô nhấc chân muốn đi, ông cụ đột nhiên hỏi: "Mấy ngày nay cô thay đổi nhiều cách từ chỗ này mua không ít thứ gì? Cô xem hiểu sao?"
Thời tiết mùa xuân, cây mới vừa nhô ra lá non. Dưới tàng cây, người đi qua đi lại, còn mặc áo tay dài.
Ông cụ này dụng giọng nói tùy ý, nhưng lại làm cho cô cảm thấy lạnh sống lưng, trên người bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
"Đừng sợ, tôi cũng không phải là người xấu gì, cũng sẽ không có chuyện gì đi tố cáo cô. Tôi ở chỗ này bán đồ, cô bỏ tiền ra mua đồ, trên sổ sách cũng ghi rất rõ ràng."
Vân Đoan lặng lẽ thở ra một hơi, lá gan cũng lớn hơn: "Ngài biết tôi?"
"Sao lại không nhận ra chứ, cô không phải là y tá yếu ớt bệnh tật làm ở bệnh viên chi nhánh lúc trước sao?"
"..." Thì ra người ta lại quen thuộc với mình như vậy.
Vân Đoan dứt khoát thẳng thắn: "Hiện tại trong tay tôi hết tiền rồi, muốn mua cũng không mua được, sau này có thứ tốt ngài để lại để cho tôi nhé."
"Để lại cho cô làm gì?"
"Để lại, giữ gìn thật tốt, nói không chừng những thứ này, có có một ngày được thấy ánh mắt mặt trời lần nữa." Vân Đoan nói xong quay người rời đi.
Mặc dù không làm gì vượt ranh giới, người khác cũng mua đồ ở trạm thu mua phế thải. Nhưng bị người vạch trần thân phận, Vân Đoan vẫn luôn lo lắng.
Cũng may tối ngày mai cô xe lên xe lửa, lần đi này, trời cao đường xa với nơi này, trái tim cũng cũng dần ổn định lại.
Tầng một đường thắp sáng, làm cho cô phát hiện được chỗ khác biệt. Sau khi thắp sáng, không chỉ cô có thể lấy vào lấy ra đồ bên trong, người còn có thể đi vào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.