Thương Nhân Đồ Cổ Xuyên Đến Thập Niên 70
Chương 1:
Tây Lương Miêu
20/05/2023
Sáng sớm ngày xuân, sương mù chưa tan lượn lờ vờn quanh trên núi Phượng Hoàng, theo gió bay đi.
Vân Đoan đứng trên ban công lầu sáu trên núi, nhìn xuống dưới núi, thôn nghệ thuật, khu du lịch nhà nông, siêu thị, con đường, cùng với đồng ruộng ở phía xa xa dưới chân núi.
Đều chìm vào trong mảnh sương mù mờ mịt.
Núi Phượng Hoàng mà cô ở, cách thành phố một trăm cây số, nơi đây sản xuất ra một loại đất đỏ, đồ gốm nung ra từ loại đất đỏ này, màu sắc đỏ tươi, vỏ gốm trong suốt, vô cùng đáng giá tiền.
Bởi vì trên núi Phượng Hoàng có loại đất đỏ độc nhất vô nhị này, thổ dân dựa vào bán đồ gốm, sinh ra không ít nhà giàu có, chính phủ địa phương cũng kiếm được không ít tiền.
Tóm lại, lúc này năm ngoái, cục du lịch địa phương đã duyệt kế hoạch, muốn phát triển du lịch văn hóa ở núi Phượng Hoàng, có vô số giáo sư kỹ sư đến làm việc. Làm việc một năm, thôn nghệ thuật lấy chủ đề chính là đồ gốm đã có hình thức ban đầu.
Cô và đàn anh hùn vốn mở một công ty tác phẩm nghệ thuật, dựa vào mạng lưới giao thiệp của đàn anh, được chia một chén canh ở trong hạng mục này, cô chủ yếu phụ trách phần bố trí triển lãm tác phẩm nghệ thuật của Đào Nghệ quán.
Đồ bên trong Đào Nghệ quán này, mặt ngoài nói là tác phẩm nghệ thuật, thật ra nhiều nhất cũng chỉ được xem là hàng mỹ nghệ.
Ở trong mắt Vân Đoan, Đào Nghệ Quán này hoàn toàn không cần người quản lý, chai chai lọ lọ tùy tiện đặt ở đó là được. Dù sao, chỗ này cũng không phải là nơi xem triển lãm.
Nhìn thử xem Đào Ngệ Quán có diện tích 800 mét vuông, được xây dựng thành 6 tầng lầu có gì.
Lầu 1, là cửa vào tiếp đón người đến, dựa theo sự khác nhau của nơi sản xuất, bày các loại đồ gốm, ví dụ như gốm men xanh, gốm trắng, cùng với gốm đỏ độc nhất vô nhị ở chỗ này.
Vì địa vị vượt trội của gốm đỏ, gốm đỏ được đặt ở chỗ trung tâm nhất, chiếm cứ vị trí lớn nhất, bảo đảm người đi vào, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.
Nếu để cho Vân Đoan nói, không thể nào không nhìn thấy, bởi vì trung tâm đài đặt gốm đỏ, đặt một tảng đá lớn màu đỏ nhạt cao hai mét, rộng ba mét.
Có nổi bậc hay không?
Nếu nói cố ý đặt ở đó thì cũng không chính xác, bởi vì từ xưa đến nay tảng đá này đã ở chỗ đó, lúc xây dựng căn nhà này, cũng đặc biệt để trống vùng đất xung quanh tảng đá này, chỉ sợ tổn thương đến tảng đá được sinh ra và lớn lên trên núi Phượng Hoàng này.
Theo người địa phương nói, khắp nơi trên núi Phượng Hoàng đều là đất đỏ, nhưng mà đá màu đỏ, chỉ có một tảng đó, nhất định phải bảo vệ cẩn thận, đây là kho báu của núi Phượng Hoàng bọn họ.
Lúc đó Vân Đoan cười nhẹ, ông chủ đưa tiền, ngài nói là được!
Vân Đoan đứng trên ban công lầu sáu trên núi, nhìn xuống dưới núi, thôn nghệ thuật, khu du lịch nhà nông, siêu thị, con đường, cùng với đồng ruộng ở phía xa xa dưới chân núi.
Đều chìm vào trong mảnh sương mù mờ mịt.
Núi Phượng Hoàng mà cô ở, cách thành phố một trăm cây số, nơi đây sản xuất ra một loại đất đỏ, đồ gốm nung ra từ loại đất đỏ này, màu sắc đỏ tươi, vỏ gốm trong suốt, vô cùng đáng giá tiền.
Bởi vì trên núi Phượng Hoàng có loại đất đỏ độc nhất vô nhị này, thổ dân dựa vào bán đồ gốm, sinh ra không ít nhà giàu có, chính phủ địa phương cũng kiếm được không ít tiền.
Tóm lại, lúc này năm ngoái, cục du lịch địa phương đã duyệt kế hoạch, muốn phát triển du lịch văn hóa ở núi Phượng Hoàng, có vô số giáo sư kỹ sư đến làm việc. Làm việc một năm, thôn nghệ thuật lấy chủ đề chính là đồ gốm đã có hình thức ban đầu.
Cô và đàn anh hùn vốn mở một công ty tác phẩm nghệ thuật, dựa vào mạng lưới giao thiệp của đàn anh, được chia một chén canh ở trong hạng mục này, cô chủ yếu phụ trách phần bố trí triển lãm tác phẩm nghệ thuật của Đào Nghệ quán.
Đồ bên trong Đào Nghệ quán này, mặt ngoài nói là tác phẩm nghệ thuật, thật ra nhiều nhất cũng chỉ được xem là hàng mỹ nghệ.
Ở trong mắt Vân Đoan, Đào Nghệ Quán này hoàn toàn không cần người quản lý, chai chai lọ lọ tùy tiện đặt ở đó là được. Dù sao, chỗ này cũng không phải là nơi xem triển lãm.
Nhìn thử xem Đào Ngệ Quán có diện tích 800 mét vuông, được xây dựng thành 6 tầng lầu có gì.
Lầu 1, là cửa vào tiếp đón người đến, dựa theo sự khác nhau của nơi sản xuất, bày các loại đồ gốm, ví dụ như gốm men xanh, gốm trắng, cùng với gốm đỏ độc nhất vô nhị ở chỗ này.
Vì địa vị vượt trội của gốm đỏ, gốm đỏ được đặt ở chỗ trung tâm nhất, chiếm cứ vị trí lớn nhất, bảo đảm người đi vào, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.
Nếu để cho Vân Đoan nói, không thể nào không nhìn thấy, bởi vì trung tâm đài đặt gốm đỏ, đặt một tảng đá lớn màu đỏ nhạt cao hai mét, rộng ba mét.
Có nổi bậc hay không?
Nếu nói cố ý đặt ở đó thì cũng không chính xác, bởi vì từ xưa đến nay tảng đá này đã ở chỗ đó, lúc xây dựng căn nhà này, cũng đặc biệt để trống vùng đất xung quanh tảng đá này, chỉ sợ tổn thương đến tảng đá được sinh ra và lớn lên trên núi Phượng Hoàng này.
Theo người địa phương nói, khắp nơi trên núi Phượng Hoàng đều là đất đỏ, nhưng mà đá màu đỏ, chỉ có một tảng đó, nhất định phải bảo vệ cẩn thận, đây là kho báu của núi Phượng Hoàng bọn họ.
Lúc đó Vân Đoan cười nhẹ, ông chủ đưa tiền, ngài nói là được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.