Thương Nhân Đồ Cổ Xuyên Đến Thập Niên 70
Chương 29:
Tây Lương Miêu
28/05/2023
Đỗ Tiểu Lan thấy Vân Đoan, vô cùng vui vẻ nói: "Nghe nói buổi sáng con về, sao buổi trưa không đến nhà ăn cơm! Còn muốn chờ sư thẩm đến nhà mời con sao."
Vân Đoan làm nũng nói: "Đây không phải là bận rộn dọn dẹp sao ạ, thu dọn xong cũng đã xế chiều rồi."
"Sao vậy, mang theo nhiều đồ như vậy, là muốn sống lâu dài sao?"
"Vâng, là ở trong một thời gian dài. Một lát nữa lại nói chuyện này, giới thiệu cho sư thẩm một chút, con trai của con, Lương Thần, năm nay năm tuổi.”
Đỗ Tiểu Lan kinh ngạc trợn to mắt: "Con kết hôn lúc nào? Sao sư thẩm không biết?"
Vân Đoan đi đến gần Đỗ Tiểu Lan, nói nhỏ mấy câu. Đỗ Tiểu Lan gật đầu một cái, không đồng ý nhìn cô, cũng không sợ làm hư danh tiếng sau này khó tìm được đối tượng.
Vân Đoan cười híp mắt từ trong túi móc ra kẹo Đại Bạch Thỏ nhét vào trong tay Bạch Tân Di, Bạch Trầm Hương: "Một người một viên nhé, lúc dì đi hai đứa một đứa năm tuổi một đứa một tuổi, đi về chuyến trở về, hai đứa đều lớn thế này rồi."
Đỗ Tiểu Lan nhắc nhở con trai: "Cũng đừng nói cái gì mà không phải họ hàng không có bối phận, hai đứa phải gọi Vân Đoan là dì, sau này Lương Thần chính là em trai của hai đứa, phải chăm sóc em trai nhớ không."
Nhà họ Vân và nhà họ Bạch dựa vào bối phận chào hỏi người, nhưng hai nhà cũng không phải ruột thịt, ở chuyện bối phận cũng không cần phân chia rạch ròi. Có tình cảm là được,
Đứa lớn là một bé trai rất hoạt bát, lớn tiếng cảm ơn Vân Đoan: "Em trai Lương Thần đúng không, sau này anh bảo vệ em, đảm đảm ở huyện Phượng Hoàng này không có một đứa bé nào dám khinh dễ em."
Vân Đoan bật cười ra tiếng, nói với Đỗ Tiểu Lan: "Khi còn bé Tân Di là một đứa nhóc rất ngoan ngoãn, không nghĩ đến lớn lên thành tiểu bá vương."
Đỗ Tiểu Lan bất đắc dĩ nói: "Con trai thường nghịch ngợm, sư thẩm còn sinh ra hai đứa, đừng nhắc đến nữa, nghĩ mà buồn lòng."
Vân Đoan kêu ngạo nói: "Lương Thần nhà con lại không giống. Là một đứa bé ngoan ngoãn tri kỷ."
Lương Thần xấu hổ, trốn sau lưng mẹ.
Đỗ Tiểu Lan cười nhạo cô: "Trước kia thật sự không nghĩ đến, sau khi trưởng thành con còn rất biết cách làm mẹ nha."
Bạch Chỉ tan việc trở về, đẩy cửa ra: "Ai còn biết làm mẹ?"
"Còn có thể là ai? Vân Đoan chứ ai."
Bạch Chỉ vừa đẩy cửa ra, thấy Vân Đoan năm năm không gặp, sửng sốt một cái chớp mắt, ngay sau đó tức giận rống to: "Cũng đã năm năm rồi, con còn biết đường về à!"
Vân Đoan ngoan ngoan nghe dạy dỗ: "Là con sai rồi!"
Bạch Chỉ âm dương quái khí nói: "Hừ, Vân đại tiểu thư thì có gì mà sai? Sống quá tốt, ai còn muốn trở về cái huyện nhỏ rách nát này nữa."
Vân Đoan giải thích cho mình: "Sư thúc oan uổng con, con cũng muốn trở về lắm, nhưng một là không có thời gian, hai là thân thể thật sự không tốt lắm."
"Đây không phải là rất tốt sao." Bạch Chỉ tức giận thì tức giận, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ đến Vân Đoan, thành thạo đặt tay lên tay cô, bắt mạch.
Vân Đoan làm nũng nói: "Đây không phải là bận rộn dọn dẹp sao ạ, thu dọn xong cũng đã xế chiều rồi."
"Sao vậy, mang theo nhiều đồ như vậy, là muốn sống lâu dài sao?"
"Vâng, là ở trong một thời gian dài. Một lát nữa lại nói chuyện này, giới thiệu cho sư thẩm một chút, con trai của con, Lương Thần, năm nay năm tuổi.”
Đỗ Tiểu Lan kinh ngạc trợn to mắt: "Con kết hôn lúc nào? Sao sư thẩm không biết?"
Vân Đoan đi đến gần Đỗ Tiểu Lan, nói nhỏ mấy câu. Đỗ Tiểu Lan gật đầu một cái, không đồng ý nhìn cô, cũng không sợ làm hư danh tiếng sau này khó tìm được đối tượng.
Vân Đoan cười híp mắt từ trong túi móc ra kẹo Đại Bạch Thỏ nhét vào trong tay Bạch Tân Di, Bạch Trầm Hương: "Một người một viên nhé, lúc dì đi hai đứa một đứa năm tuổi một đứa một tuổi, đi về chuyến trở về, hai đứa đều lớn thế này rồi."
Đỗ Tiểu Lan nhắc nhở con trai: "Cũng đừng nói cái gì mà không phải họ hàng không có bối phận, hai đứa phải gọi Vân Đoan là dì, sau này Lương Thần chính là em trai của hai đứa, phải chăm sóc em trai nhớ không."
Nhà họ Vân và nhà họ Bạch dựa vào bối phận chào hỏi người, nhưng hai nhà cũng không phải ruột thịt, ở chuyện bối phận cũng không cần phân chia rạch ròi. Có tình cảm là được,
Đứa lớn là một bé trai rất hoạt bát, lớn tiếng cảm ơn Vân Đoan: "Em trai Lương Thần đúng không, sau này anh bảo vệ em, đảm đảm ở huyện Phượng Hoàng này không có một đứa bé nào dám khinh dễ em."
Vân Đoan bật cười ra tiếng, nói với Đỗ Tiểu Lan: "Khi còn bé Tân Di là một đứa nhóc rất ngoan ngoãn, không nghĩ đến lớn lên thành tiểu bá vương."
Đỗ Tiểu Lan bất đắc dĩ nói: "Con trai thường nghịch ngợm, sư thẩm còn sinh ra hai đứa, đừng nhắc đến nữa, nghĩ mà buồn lòng."
Vân Đoan kêu ngạo nói: "Lương Thần nhà con lại không giống. Là một đứa bé ngoan ngoãn tri kỷ."
Lương Thần xấu hổ, trốn sau lưng mẹ.
Đỗ Tiểu Lan cười nhạo cô: "Trước kia thật sự không nghĩ đến, sau khi trưởng thành con còn rất biết cách làm mẹ nha."
Bạch Chỉ tan việc trở về, đẩy cửa ra: "Ai còn biết làm mẹ?"
"Còn có thể là ai? Vân Đoan chứ ai."
Bạch Chỉ vừa đẩy cửa ra, thấy Vân Đoan năm năm không gặp, sửng sốt một cái chớp mắt, ngay sau đó tức giận rống to: "Cũng đã năm năm rồi, con còn biết đường về à!"
Vân Đoan ngoan ngoan nghe dạy dỗ: "Là con sai rồi!"
Bạch Chỉ âm dương quái khí nói: "Hừ, Vân đại tiểu thư thì có gì mà sai? Sống quá tốt, ai còn muốn trở về cái huyện nhỏ rách nát này nữa."
Vân Đoan giải thích cho mình: "Sư thúc oan uổng con, con cũng muốn trở về lắm, nhưng một là không có thời gian, hai là thân thể thật sự không tốt lắm."
"Đây không phải là rất tốt sao." Bạch Chỉ tức giận thì tức giận, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ đến Vân Đoan, thành thạo đặt tay lên tay cô, bắt mạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.