Thương Nhân Đồ Cổ Xuyên Đến Thập Niên 70
Chương 35:
Tây Lương Miêu
28/05/2023
"Nhận này."
Ném ra hai quả đến, khỉ nhỏ nhận được một cái, một cái khác thì theo nấc thang, lăn xuống dưới, lại vào trong tay cô.
Vân Đoan cười nhặt quả quýt lên.
"Chi chi ~" Khỉ nhỏ sốt ruột đến độ giậm chân, muốn lấy quýt từ trong tay của cô.
Vân Đoan đi lên: "Đừng kêu, cho mày."
Trái quýt đưa đến tay của khỉ nhỏ, khỉ nhỏ đứng lên nhận, lúc này, Vân Đoan mới phát hiện, phía dưới chỗ ngồi của con khỉ này có một khối đá màu đỏ sậm.
Khối đá này, còn lớn hơn, màu sắc đậm hơn cục đá mà cô thấy được ở trạm mua bán đồ phế thải huyện Vĩnh Bình.
Vân Đoan hít sâu một hơi, không sai, đây chính là đồ cô muốn tìm.
Vân Đoan vội vàng hỏi: "Mày ở chỗ nào tìm được đá này."
Khỉ nhỏ đặt mông ngồi xuống, hoàn toàn không để ý đến cô, vỏ quýt bị xé nát rơi xuống đầy đất.
Vân Đoan quan sát con khỉ này, trừ đầu nhỏ một chút, lông vàng trên người phát triển rất tốt, ánh sáng chiếu đến còn thấy được một chút sáng bóng, nhìn qua sống rất tốt.
Vân Đoan đứng trước mặt nó: "Hai quả quýt của tao đổi một cục đá của mày, hai đổi một, mày không thua thiệt."
Vân Đoan thử thằm dò muốn lấy cục đá dưới mông của nó đi.
"Chi!" Khỉ nhỏ đẩy ngón tay của cô ra.
Ý là không cho?!
Vân Đoan kiên nhẫn nói đạo lý với nó: "Thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí cả."
"Chi!"
"Tao cho mày quýt, mày phải cho tao đá!"
"Chi!"
"..."
Người và khỉ, không có cách nào giao lưu được.
Vóc dáng của khỉ nhỏ không lớn, hai trái rưỡi quả quýt đã ăn xong rồi. Sau khi ăn uống no nê, vỗ bụng, ôm đá muốn đi.
Vân Đoan sốt ruột: "Mày không thể đi được."
Khỉ nhỏ rất linh hoạt, trốn khỏi Vân Đoan, nhanh chóng nhảy lên cây to bên cạnh, còn nói với cô một tràn chi chi chi.
Không cần phiên dịch, nhìn bộ dạng tức giận của nó, cũng biết là không phải đang nói lời tốt gì.
Vân Đoan âm thầm cắn răng, lại không dám thật sự so đo với một con khỉ, rất sợ nó chạy. Núi Phượng Hoàng lớn như vậy, đến lúc đó cô đi tìm nó như thế nào?
Nghĩ đến con khỉ này thích ăn, cô ở ngay trên thềm đá bày trận thế, móc ra nửa giỏ quýt, hai tay chụm lại, ngửi đầu hô lên: "Mày xuống đi, đá cho tao, mày có thể mang toàn bộ quýt ở chỗ này đi."
"Chi chi!" Khi nhỏ trèo xuống hai bước, nhìn bộ dạng này có chút động lòng.
Vân Đoan tiếp tục lấy đồ ra, buổi trưa ngày hôm qua bánh bao thịt muối măng tre còn dư lại ba cái, bánh táo đỏ buổi sáng ngày hôm trước còn hai miếng, nửa chén cải trắng sủi cảo, sáu cái bánh chẻo chiên, mặc dù đều là đồ ăn còn dư lại, nhưng lấy ra từ Đào Nghệ Quán, còn bốc hơi nóng.
Khỉ nhỏ chứng minh mình là một con khỉ tham ăn, đã từ trên cây rơi xuống. Hai tay ôm cục đá mà Vân Đoan thèm muốn không thôi, đứng ở chỗ cách cô mười mét.
Trong Đào Nghệ Quán đã không còn thức ăn nóng nữa, cô suy nghĩ một chút, lại từ trong góc móc ra một đĩa lạp xưởng.
Ném ra hai quả đến, khỉ nhỏ nhận được một cái, một cái khác thì theo nấc thang, lăn xuống dưới, lại vào trong tay cô.
Vân Đoan cười nhặt quả quýt lên.
"Chi chi ~" Khỉ nhỏ sốt ruột đến độ giậm chân, muốn lấy quýt từ trong tay của cô.
Vân Đoan đi lên: "Đừng kêu, cho mày."
Trái quýt đưa đến tay của khỉ nhỏ, khỉ nhỏ đứng lên nhận, lúc này, Vân Đoan mới phát hiện, phía dưới chỗ ngồi của con khỉ này có một khối đá màu đỏ sậm.
Khối đá này, còn lớn hơn, màu sắc đậm hơn cục đá mà cô thấy được ở trạm mua bán đồ phế thải huyện Vĩnh Bình.
Vân Đoan hít sâu một hơi, không sai, đây chính là đồ cô muốn tìm.
Vân Đoan vội vàng hỏi: "Mày ở chỗ nào tìm được đá này."
Khỉ nhỏ đặt mông ngồi xuống, hoàn toàn không để ý đến cô, vỏ quýt bị xé nát rơi xuống đầy đất.
Vân Đoan quan sát con khỉ này, trừ đầu nhỏ một chút, lông vàng trên người phát triển rất tốt, ánh sáng chiếu đến còn thấy được một chút sáng bóng, nhìn qua sống rất tốt.
Vân Đoan đứng trước mặt nó: "Hai quả quýt của tao đổi một cục đá của mày, hai đổi một, mày không thua thiệt."
Vân Đoan thử thằm dò muốn lấy cục đá dưới mông của nó đi.
"Chi!" Khỉ nhỏ đẩy ngón tay của cô ra.
Ý là không cho?!
Vân Đoan kiên nhẫn nói đạo lý với nó: "Thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí cả."
"Chi!"
"Tao cho mày quýt, mày phải cho tao đá!"
"Chi!"
"..."
Người và khỉ, không có cách nào giao lưu được.
Vóc dáng của khỉ nhỏ không lớn, hai trái rưỡi quả quýt đã ăn xong rồi. Sau khi ăn uống no nê, vỗ bụng, ôm đá muốn đi.
Vân Đoan sốt ruột: "Mày không thể đi được."
Khỉ nhỏ rất linh hoạt, trốn khỏi Vân Đoan, nhanh chóng nhảy lên cây to bên cạnh, còn nói với cô một tràn chi chi chi.
Không cần phiên dịch, nhìn bộ dạng tức giận của nó, cũng biết là không phải đang nói lời tốt gì.
Vân Đoan âm thầm cắn răng, lại không dám thật sự so đo với một con khỉ, rất sợ nó chạy. Núi Phượng Hoàng lớn như vậy, đến lúc đó cô đi tìm nó như thế nào?
Nghĩ đến con khỉ này thích ăn, cô ở ngay trên thềm đá bày trận thế, móc ra nửa giỏ quýt, hai tay chụm lại, ngửi đầu hô lên: "Mày xuống đi, đá cho tao, mày có thể mang toàn bộ quýt ở chỗ này đi."
"Chi chi!" Khi nhỏ trèo xuống hai bước, nhìn bộ dạng này có chút động lòng.
Vân Đoan tiếp tục lấy đồ ra, buổi trưa ngày hôm qua bánh bao thịt muối măng tre còn dư lại ba cái, bánh táo đỏ buổi sáng ngày hôm trước còn hai miếng, nửa chén cải trắng sủi cảo, sáu cái bánh chẻo chiên, mặc dù đều là đồ ăn còn dư lại, nhưng lấy ra từ Đào Nghệ Quán, còn bốc hơi nóng.
Khỉ nhỏ chứng minh mình là một con khỉ tham ăn, đã từ trên cây rơi xuống. Hai tay ôm cục đá mà Vân Đoan thèm muốn không thôi, đứng ở chỗ cách cô mười mét.
Trong Đào Nghệ Quán đã không còn thức ăn nóng nữa, cô suy nghĩ một chút, lại từ trong góc móc ra một đĩa lạp xưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.