Thương Nhân Đồ Cổ Xuyên Đến Thập Niên 70
Chương 38:
Tây Lương Miêu
28/05/2023
Lúc Vân Đoan chiên thịt bò bít tết, khỉ nhỏ kêu chi chi canh giữ trước nồi, vừa giậm chân vừa rướn cổ lên ngửi mùi thơm.
Quấy rầy Vân Đoan đang nấu ăn trước bếp: "Đứng xa một chút, lông của mày sẽ bay vào trong nồi mất."
Có thể là nghe hiểu lời ghét bỏ của Vân Đoan, khỉ con kích động kêu chi chi ... còn dùng ngón tay chỉ vào cô.
Vân Đoan bĩi môi một cái, thật là một tổ tông, ăn của cô, còn mắng cô nữa.
Được, dù sao cũng nghe không hiểu, lo lông của nó không rơi vào nồi là được.
Thịt bò bít tết chiên xong đặt lên bàn, khỉ nhỏ nóng lòng đụng vào thịt, bị nóng kêu to lên.
"Mày vội cái gì? Chúng ta mỗi người một miếng, tao còn có thể cướp của mày sao? Buổi sáng mày ăn hơn hai trái quýt của tao, còn ăn cả lạp xưởng, bây giờ có thể ăn được một miếng thịt bò sao?"
"Chi chi!"
"Được rồi, được rồi, hung dữ cái gì?"
Vân Đoan cắt thịt thành miếng nhỏ, không để nó dùng tay ăn, đi vào phòng bếp tìm một cái nĩa nhỏ, nhét vào trong tay nó: "Mày thông minh như vậy, nhất định biết dùng đi?"
"Chi ~"
Cô đưa nĩa cho nó xong thì mặc kệ, Vân Đoan hưởng thụ bò bít tết của mình, ừ ~ thật lâu chưa ăn miếng thịt vào lớn như vậy.
Nhìn động tác của Vân Đoan, khỉ nhỏ học theo y chang, thử xiên một miếng bỏ vào miệng, sau đó trực tiếp ngồi trên bàn, ăn từng miếng từng miếng.
Vân Đoan thấy vậy vội vàng sờ bụng nó, "Mày đừng có ăn đến mức no căng khó chịu đó."
Khỉ nhỏ đẩy tay cô ra, tiếp tục ăn thịt bò bít tết.
Vân Đoan quan sát, giỏi lắm, ăn miếng thịt lớn như vậy, bụng cũng không gồ lên. Quả nhiên khỉ có thể tìm được đá không phải là khỉ bình thường.
Vân Đoan ăn xong hết, rót cho mình một ly nước, thoải mái dựa vào ghế nghỉ ngơi.
Khỉ nhỏ càng càn rỡ hơn, trực tiếp nằm trên bàn ăn. Coi như nó duỗi thẳng tay chân, một con khỉ bằng hai quả đấm người lớn, cũng không dài bằng cánh tay của cô.
"Mặc dù chúng ta không phải là đồng loại, nhưng nể mặt mày tìm đá giúp tao, sau này chúng ta chính là bạn bè, tao cũng không thể luôn kêu mày là khỉ nhỏ được, lấy cho mày một cái tên đi, ừ... Vậy kêu Mao Mao đi, dù sao mày có rất nhiều lông."
"Chi chi!"
"Phản đối không có hiệu quả, có bản lĩnh mày tự mình lấy tên cho mình đi."
"Chi chi!"
"Đừng kêu nữa, mày trừ kêu chi chi còn biết nói cái gì? Tao hỏi mày, trên núi Phượng Hoàng, những chỗ khác còn có đá này hay không?"
"Chi! Chi chi!"
"Ba tiếng chi, rốt cuộc là có hay không?"
Vân Đoan nhíu mày: "Chắc là có đi? Chỉ là mày không phát hiện, tầng sau còn chưa được mở ra, còn có khu vực bên ngoài của Đào Nghệ Quán, một mảnh rừng núi Phượng Hoàng, còn có thôn nghệ thuật ở dưới chân núi nữa."
Cô có một loại cảm giác, có khỉ nhỏ giúp đỡ, cô nhất định có thể thắp sáng cả ngọn núi Phượng Hoàng.
Vào lúc này thời gian cũng không còn sớm, hôm nay tới đây thôi, ngày khác lại lên núi thăm dò.
Quấy rầy Vân Đoan đang nấu ăn trước bếp: "Đứng xa một chút, lông của mày sẽ bay vào trong nồi mất."
Có thể là nghe hiểu lời ghét bỏ của Vân Đoan, khỉ con kích động kêu chi chi ... còn dùng ngón tay chỉ vào cô.
Vân Đoan bĩi môi một cái, thật là một tổ tông, ăn của cô, còn mắng cô nữa.
Được, dù sao cũng nghe không hiểu, lo lông của nó không rơi vào nồi là được.
Thịt bò bít tết chiên xong đặt lên bàn, khỉ nhỏ nóng lòng đụng vào thịt, bị nóng kêu to lên.
"Mày vội cái gì? Chúng ta mỗi người một miếng, tao còn có thể cướp của mày sao? Buổi sáng mày ăn hơn hai trái quýt của tao, còn ăn cả lạp xưởng, bây giờ có thể ăn được một miếng thịt bò sao?"
"Chi chi!"
"Được rồi, được rồi, hung dữ cái gì?"
Vân Đoan cắt thịt thành miếng nhỏ, không để nó dùng tay ăn, đi vào phòng bếp tìm một cái nĩa nhỏ, nhét vào trong tay nó: "Mày thông minh như vậy, nhất định biết dùng đi?"
"Chi ~"
Cô đưa nĩa cho nó xong thì mặc kệ, Vân Đoan hưởng thụ bò bít tết của mình, ừ ~ thật lâu chưa ăn miếng thịt vào lớn như vậy.
Nhìn động tác của Vân Đoan, khỉ nhỏ học theo y chang, thử xiên một miếng bỏ vào miệng, sau đó trực tiếp ngồi trên bàn, ăn từng miếng từng miếng.
Vân Đoan thấy vậy vội vàng sờ bụng nó, "Mày đừng có ăn đến mức no căng khó chịu đó."
Khỉ nhỏ đẩy tay cô ra, tiếp tục ăn thịt bò bít tết.
Vân Đoan quan sát, giỏi lắm, ăn miếng thịt lớn như vậy, bụng cũng không gồ lên. Quả nhiên khỉ có thể tìm được đá không phải là khỉ bình thường.
Vân Đoan ăn xong hết, rót cho mình một ly nước, thoải mái dựa vào ghế nghỉ ngơi.
Khỉ nhỏ càng càn rỡ hơn, trực tiếp nằm trên bàn ăn. Coi như nó duỗi thẳng tay chân, một con khỉ bằng hai quả đấm người lớn, cũng không dài bằng cánh tay của cô.
"Mặc dù chúng ta không phải là đồng loại, nhưng nể mặt mày tìm đá giúp tao, sau này chúng ta chính là bạn bè, tao cũng không thể luôn kêu mày là khỉ nhỏ được, lấy cho mày một cái tên đi, ừ... Vậy kêu Mao Mao đi, dù sao mày có rất nhiều lông."
"Chi chi!"
"Phản đối không có hiệu quả, có bản lĩnh mày tự mình lấy tên cho mình đi."
"Chi chi!"
"Đừng kêu nữa, mày trừ kêu chi chi còn biết nói cái gì? Tao hỏi mày, trên núi Phượng Hoàng, những chỗ khác còn có đá này hay không?"
"Chi! Chi chi!"
"Ba tiếng chi, rốt cuộc là có hay không?"
Vân Đoan nhíu mày: "Chắc là có đi? Chỉ là mày không phát hiện, tầng sau còn chưa được mở ra, còn có khu vực bên ngoài của Đào Nghệ Quán, một mảnh rừng núi Phượng Hoàng, còn có thôn nghệ thuật ở dưới chân núi nữa."
Cô có một loại cảm giác, có khỉ nhỏ giúp đỡ, cô nhất định có thể thắp sáng cả ngọn núi Phượng Hoàng.
Vào lúc này thời gian cũng không còn sớm, hôm nay tới đây thôi, ngày khác lại lên núi thăm dò.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.