Thương Nhân Đồ Cổ Xuyên Đến Thập Niên 70
Chương 41:
Tây Lương Miêu
28/05/2023
Vì cảm ơn tối ngày hôm qua mọi người chăm sóc Lương Thần, vừa vặn ngày hôm qua từ trên núi bắt được mấy con cá, Vân Đoan chuẩn bị chiều nay làm một bữa cá hầm dưa chua, mời một nhà họ Trường và nhà sư thúc đến ăn cơm chiều.
Cô không có dưa chua, đi đến nhà bà cụ Lý đổi một ít. Buổi sáng cô còn dậy thật sớm, đi đến tiệm rau mua khoai tây và mầm đậu, đến lúc đó làm thêm món ăn cùng với cá hầm dưa chua.
Nhà họ Trương có năm người, nhà sư thúc có bốn người, cộng thêm hai mẹ con bọn họ, sức ăn không nhỏ.
Vân Đoan mua xong đồ ăn, lúc đến cửa nhà nghe được tiếng khóc của Lương Thần, cô nhanh chóng mở cửa, chạy vào trong nhà.
"Đừng sợ đừng sợ, mẹ đây, mẹ về nhà rồi."
Lương Thần thấy Vân Đoan, giống như một viên đạn pháo, xông đến ôm Vân Đoan, làm cho cô phải lùi về sau hai bước mới ôm được đứa bé.
"Đừng khóc, không phải mẹ ở đây rồi sao."
Cô ngồi xổm xuống, cẩn thận lau nước mắt cho Lương Thần, Vân Đoan cũng than thở. Vốn dĩ cô cho rằng Lương Thần đã thích ứng với cuộc sống ở chỗ này, đã có nhiều bạn mới, không ngờ đến tối hôm qua cô về trễ một chút, đã làm cảm giác an toàn yếu ớt của đứa bé biến mất.
"Đi thôi, ăn sáng, mẹ nấu cháo rồi,"
Ngày hôm qua sau khi mở được tầng năm là phòng ăn, có một phòng dự trữ lớn như vậy, thời gian ngắn trong nhà sẽ không thiếu đồ ăn, Vân Đoan nấu cơm càng hào phóng hơn, sáng sớm hôm nay nấu cháo hạt kê rất đặc, trên mặt có một tầng dầu gạo nổi lên. Cô múc cho Lương Thần và mình mỗi người một chén.
Để lại dưa chua, rau chua, gừng ngâm, ớt ngâm đã đổi với nhà họ Trương để buổi chiều nấu cá hầm dưa chua, cô cắt đậu đũa chua dùng dầu hạt cải xào một chút, lại rắc thêm chút mè, món này ăn với cháo là ngon nhất.
Mùi thơm chua của đậu đũa chua được xào tỏa ra rất kích thích, Lương Thần thèm ăn đến mức nhón chân, rớn cổ nhìn vào trong nồi.
Vân Đoan cười hơi nắm lấy lỗ mũi của cậu bé: "Đừng nhón nữa, đi lấy chén đi, chúng ta vào trong nhà ăn cơm."
"Vâng."
Hai mẹ con ngồi đối diện nhau, một người một chén cháo nhỏ, ăn rất ngon.
Ăn xong bữa sáng, Vân Đoan bảo Lương Thần đi ra ngoài chơi, nhưng cậu bé lại không muốn đi chỗ nào, cứ muốn ở nhà, ở cùng với mẹ. Bạn mới của cậu bé còn đến nhà gọi hai lần, gọi cậu bé đến quảng trưởng chơi, cậu bé đều lắc đầu.
Vân Đoan ở trong sân sắp xếp lại dược liệu, cậu bé sẽ ở bên cạnh nhìn, không cảm thấy nhàm chán.
Chim nhỏ ở sau núi kêu ríu rít không ngừng, ánh mắt mặt trời ngày càng nóng, Vân Đoan bảo cậu bé ngồi dưới mái hiên.
Vân Đoan rửa dược liệu với nước giếng lạnh lẽo, ung dung thong thả nói: "Lương Thần à, đợi đến tháng chín, con phải đi đến trường học nha. Mỗi sáng sớm con đi đến trường, buổi trưa về nhà ăn cơm, ngủ trưa một giấc lại đi đến trường học, gần tối thì trở về. Mẹ vẫn luôn ở nhà chờ con."
Cô không có dưa chua, đi đến nhà bà cụ Lý đổi một ít. Buổi sáng cô còn dậy thật sớm, đi đến tiệm rau mua khoai tây và mầm đậu, đến lúc đó làm thêm món ăn cùng với cá hầm dưa chua.
Nhà họ Trương có năm người, nhà sư thúc có bốn người, cộng thêm hai mẹ con bọn họ, sức ăn không nhỏ.
Vân Đoan mua xong đồ ăn, lúc đến cửa nhà nghe được tiếng khóc của Lương Thần, cô nhanh chóng mở cửa, chạy vào trong nhà.
"Đừng sợ đừng sợ, mẹ đây, mẹ về nhà rồi."
Lương Thần thấy Vân Đoan, giống như một viên đạn pháo, xông đến ôm Vân Đoan, làm cho cô phải lùi về sau hai bước mới ôm được đứa bé.
"Đừng khóc, không phải mẹ ở đây rồi sao."
Cô ngồi xổm xuống, cẩn thận lau nước mắt cho Lương Thần, Vân Đoan cũng than thở. Vốn dĩ cô cho rằng Lương Thần đã thích ứng với cuộc sống ở chỗ này, đã có nhiều bạn mới, không ngờ đến tối hôm qua cô về trễ một chút, đã làm cảm giác an toàn yếu ớt của đứa bé biến mất.
"Đi thôi, ăn sáng, mẹ nấu cháo rồi,"
Ngày hôm qua sau khi mở được tầng năm là phòng ăn, có một phòng dự trữ lớn như vậy, thời gian ngắn trong nhà sẽ không thiếu đồ ăn, Vân Đoan nấu cơm càng hào phóng hơn, sáng sớm hôm nay nấu cháo hạt kê rất đặc, trên mặt có một tầng dầu gạo nổi lên. Cô múc cho Lương Thần và mình mỗi người một chén.
Để lại dưa chua, rau chua, gừng ngâm, ớt ngâm đã đổi với nhà họ Trương để buổi chiều nấu cá hầm dưa chua, cô cắt đậu đũa chua dùng dầu hạt cải xào một chút, lại rắc thêm chút mè, món này ăn với cháo là ngon nhất.
Mùi thơm chua của đậu đũa chua được xào tỏa ra rất kích thích, Lương Thần thèm ăn đến mức nhón chân, rớn cổ nhìn vào trong nồi.
Vân Đoan cười hơi nắm lấy lỗ mũi của cậu bé: "Đừng nhón nữa, đi lấy chén đi, chúng ta vào trong nhà ăn cơm."
"Vâng."
Hai mẹ con ngồi đối diện nhau, một người một chén cháo nhỏ, ăn rất ngon.
Ăn xong bữa sáng, Vân Đoan bảo Lương Thần đi ra ngoài chơi, nhưng cậu bé lại không muốn đi chỗ nào, cứ muốn ở nhà, ở cùng với mẹ. Bạn mới của cậu bé còn đến nhà gọi hai lần, gọi cậu bé đến quảng trưởng chơi, cậu bé đều lắc đầu.
Vân Đoan ở trong sân sắp xếp lại dược liệu, cậu bé sẽ ở bên cạnh nhìn, không cảm thấy nhàm chán.
Chim nhỏ ở sau núi kêu ríu rít không ngừng, ánh mắt mặt trời ngày càng nóng, Vân Đoan bảo cậu bé ngồi dưới mái hiên.
Vân Đoan rửa dược liệu với nước giếng lạnh lẽo, ung dung thong thả nói: "Lương Thần à, đợi đến tháng chín, con phải đi đến trường học nha. Mỗi sáng sớm con đi đến trường, buổi trưa về nhà ăn cơm, ngủ trưa một giấc lại đi đến trường học, gần tối thì trở về. Mẹ vẫn luôn ở nhà chờ con."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.