Thương Nhân Đồ Cổ Xuyên Đến Thập Niên 70
Chương 48:
Tây Lương Miêu
30/05/2023
---
"Vân Đoan, con đến rồi! Nhanh đến đây quạt mát một chút, hôm nay thật là quá nóng!"
Vân Đoan vừa mới đi vào Cư Ủy hội, Đỗ Tiểu Lan đã chào hỏi cô.
"Lương Thần nhà con đâu?"
"Đoán chừng là ngày hôm trước bị dọa sợ, bây giờ đều rất dính con, con đi chỗ nào thằng bé đi chỗ đó.” Vân Đoan hơi cúi đầu nói: "Đang ôm quả bóng chơi ở ngoài sân ạ."
"Vậy không có chuyện gì, trong sân cây nhiều cũng không nắng lắm. Nhanh đến đây giúp một tay đi. Ngày hôm qua sao chép ghi chép hộ khẩu một ngày, tay cũng sắp mềm nhũn rồi."
Đừng thấy phố Đông chỉ là một đường phố, nhưng dân số không tính là ít, còn phải kiểm tra người già qua đời, thanh thiếu niên xuống nông thôn, trẻ con sinh ra, dời hộ khẩu kết hôn, những thứ này đều phải chép tay, lượng công việc cũng không nhỏ.
Cộng thêm bây giờ tỷ lệ người biết chữ không cao, việc nặng nhọc đều rơi trên người mấy người biết chữ.
Vân Đoan vừa đến, đã bị Đỗ Tiểu Lan ấn ngồi xuống ghế, nhét bút vào trong tay cô, hầu hạ nước trà, không nói gì cả, chép đi.
Người trong Cư Ủy hội ra ra vào vào, chỉ có Vân Đoan và mấy người chép tài liệu là bất động. Vân Đoan sao chép tài liệu đến mười hai giờ trưa mới dẫn Lương Thần trở về nhà nấu cơm trưa.
Buổi chiều cô không đến, ăn cơm trưa xong, ôm con ngủ một giấc.
Chủ nhiệm của Cư Ủy hội buổi sáng làm thống kế tài liệu nhân khẩu ở bên ngoài qua chỗ này kiểm tra công việc, "Chao ôi, đây là ai sao chép vậy? Nét chữ này rất ngay ngắn. Tôi thấy có thể ăn được chén cơm của tòa soạ đó."
"Tôi nhìn một chút."
Hai phó chủ nhiệm của Cư Ủy hội lại gần, một người trong đó cười nói: "Tôi biết, đây là Vân Đoan viết."
"Vân Đoan là ai? Cư Ủy hội của chúng ta chưa từng nghe nói có người này."
"Chao ôi, các người quên rồi sao? Cháu gái của Vân Quy Lâm, đoạn thời gian trước dẫn theo con trai trở về dưỡng bệnh? Hộ khấu cùng dời về đây."
"Mấy người không nói tôi đúng là thật sự quên mất. Bây giờ cô gái này có công việc chưa? Nếu không có công việc, tôi thấy có thể nhận vào trong tổ chức chúng ta, chúng ta chỉ thiếu đồng chí biết chữ như vậy thôi."
"Tôi đoán là rất khó, nghe nói chồng của cô gái này làm lính, lúc trở về đây mang về rất nhiều đồ, nhìn một chút là biết người không thiếu tiền. Lại nói người ta trở về tịnh dưỡng thân thể, công việc của chúng ta phức tạp, người ta không nhất định sẽ đến."
"Buổi chiều cô gái đó có tới hay không? Để cho Đỗ Tiểu Lan đi mời một chút?"
Buổi chiều Đỗ Tiểu Lan không có ở Cư Ủy hội, bà ấy là tổ trưởng nhỏ của Cư Ủy hội, buổi chiều dẫn người đi thẩm tra đối chiếu thông tin hộ khấu của từng hộ gia đình, không ở đây.
Đỗ Tiểu Lan không ngờ đến là, chủ nhiệm lại xem trọng Vân Đoan như vậy, buổi chiều sau khi tan làm, bà ấy đặc biệt chạy một chuyến đến nhà của Vân Đoan.
Vân Đoan lắc đầu: "Thỉnh thoảng giúp đỡ một chút thì được ạ, mỗi ngày đều đến Cư Ủy hội làm việc thì cháu không được."
"Vân Đoan, con đến rồi! Nhanh đến đây quạt mát một chút, hôm nay thật là quá nóng!"
Vân Đoan vừa mới đi vào Cư Ủy hội, Đỗ Tiểu Lan đã chào hỏi cô.
"Lương Thần nhà con đâu?"
"Đoán chừng là ngày hôm trước bị dọa sợ, bây giờ đều rất dính con, con đi chỗ nào thằng bé đi chỗ đó.” Vân Đoan hơi cúi đầu nói: "Đang ôm quả bóng chơi ở ngoài sân ạ."
"Vậy không có chuyện gì, trong sân cây nhiều cũng không nắng lắm. Nhanh đến đây giúp một tay đi. Ngày hôm qua sao chép ghi chép hộ khẩu một ngày, tay cũng sắp mềm nhũn rồi."
Đừng thấy phố Đông chỉ là một đường phố, nhưng dân số không tính là ít, còn phải kiểm tra người già qua đời, thanh thiếu niên xuống nông thôn, trẻ con sinh ra, dời hộ khẩu kết hôn, những thứ này đều phải chép tay, lượng công việc cũng không nhỏ.
Cộng thêm bây giờ tỷ lệ người biết chữ không cao, việc nặng nhọc đều rơi trên người mấy người biết chữ.
Vân Đoan vừa đến, đã bị Đỗ Tiểu Lan ấn ngồi xuống ghế, nhét bút vào trong tay cô, hầu hạ nước trà, không nói gì cả, chép đi.
Người trong Cư Ủy hội ra ra vào vào, chỉ có Vân Đoan và mấy người chép tài liệu là bất động. Vân Đoan sao chép tài liệu đến mười hai giờ trưa mới dẫn Lương Thần trở về nhà nấu cơm trưa.
Buổi chiều cô không đến, ăn cơm trưa xong, ôm con ngủ một giấc.
Chủ nhiệm của Cư Ủy hội buổi sáng làm thống kế tài liệu nhân khẩu ở bên ngoài qua chỗ này kiểm tra công việc, "Chao ôi, đây là ai sao chép vậy? Nét chữ này rất ngay ngắn. Tôi thấy có thể ăn được chén cơm của tòa soạ đó."
"Tôi nhìn một chút."
Hai phó chủ nhiệm của Cư Ủy hội lại gần, một người trong đó cười nói: "Tôi biết, đây là Vân Đoan viết."
"Vân Đoan là ai? Cư Ủy hội của chúng ta chưa từng nghe nói có người này."
"Chao ôi, các người quên rồi sao? Cháu gái của Vân Quy Lâm, đoạn thời gian trước dẫn theo con trai trở về dưỡng bệnh? Hộ khấu cùng dời về đây."
"Mấy người không nói tôi đúng là thật sự quên mất. Bây giờ cô gái này có công việc chưa? Nếu không có công việc, tôi thấy có thể nhận vào trong tổ chức chúng ta, chúng ta chỉ thiếu đồng chí biết chữ như vậy thôi."
"Tôi đoán là rất khó, nghe nói chồng của cô gái này làm lính, lúc trở về đây mang về rất nhiều đồ, nhìn một chút là biết người không thiếu tiền. Lại nói người ta trở về tịnh dưỡng thân thể, công việc của chúng ta phức tạp, người ta không nhất định sẽ đến."
"Buổi chiều cô gái đó có tới hay không? Để cho Đỗ Tiểu Lan đi mời một chút?"
Buổi chiều Đỗ Tiểu Lan không có ở Cư Ủy hội, bà ấy là tổ trưởng nhỏ của Cư Ủy hội, buổi chiều dẫn người đi thẩm tra đối chiếu thông tin hộ khấu của từng hộ gia đình, không ở đây.
Đỗ Tiểu Lan không ngờ đến là, chủ nhiệm lại xem trọng Vân Đoan như vậy, buổi chiều sau khi tan làm, bà ấy đặc biệt chạy một chuyến đến nhà của Vân Đoan.
Vân Đoan lắc đầu: "Thỉnh thoảng giúp đỡ một chút thì được ạ, mỗi ngày đều đến Cư Ủy hội làm việc thì cháu không được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.