Thương Nhân Đồ Cổ Xuyên Đến Thập Niên 70
Chương 4:
Tây Lương Miêu
20/05/2023
Một tia sấm xé rách bầu trời, chiếu sáng viên đá đỏ sẵm lớn bao quanh bởi sứ đỏ trong nháy mắt, lại rất nhanh trở lại đen tối.
Cả tòa nhà một mảng tối đen, còn đáng sợ hơn so với căn hộ bỏ hoang trong phim điện ảnh kinh dị. Vân Đoan chỉ cảm thấy nổi da gà hết lên rồi.
Cô đi đến bên cửa sổ, lại là một tiếng sấm ầm đùng trầm thấp gào thét đánh thẳng xuống, Vân Đoan sợ hãi phát hiện, tia sấm đó, vậy mà hình như là đánh về phía cô đó.
Cô chạy theo bản năng, định né ra, cô không biết bản thân chạy đi đâu, chỉ biết bản thân cả đoạn đường đã đụng rớt không ít đồ sứ, sau đó đụng đầu vào trên cục đá màu đỏ sẵm kỳ lạ lạ.
Còn không đợi cô giãy dụa, tia sét hung hăng trực tiếp đánh lên người cc.
Vào giây phút ngất đi, trong đầu cô xẹt qua một suy nghĩ:
Tuyệt vời, đây chính là cảm giác bị sấm đánh! Thật cmn tê dại!
Tuyệt vời, lúc nãy thật là một đường tia lửa điện!
*
“Vân Đoan đã tỉnh chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Đây đã hôn mê hai ngày rồi, không phải nói đều là vết thương ngoài, đầu không bị thương sao?”
“Viện trưởng Mạnh ông đừng gấp, y tá trưởng Đinh đi qua bên phòng khám Trung y tìm người rồi, nói mời bác sĩ Lý qua đây xem thử.”
Bên tai đều là tiếng nói chuyện ríu rít, còn có người kéo cánh tay của cô, không cẩn thận đụng vào vết thương của cô, đau đến nỗi cô cau mày.
Có người ngạc nhiên nói: “Này, Vân Đoan cau mày rồi, có phải tỉnh rồi không?”
Mạnh Hoa đẩy bác sĩ tay chân vụng về ra: “Ông tránh ra cho tôi, ông đè phải vết thương trên cánh tay của Vân Đoan rồi.”
Người đó cười ngượng ngùng: “Thật, thật xin lỗi, tôi không phải cố ý đâu.”
Mạnh Hoa cũng thở ra một hơi, có phản ứng với đau đớn, chứng tỏ người chắc là không có chuyện gì lớn.
Nếu như Vân Đoan thật sự cứ xuống như thế rồi, ông thật sự là sau khi chết đã đến địa phủ, đều không có mặt mũi đi gặp bạn cũ. Nhà họ Vân, chỉ có một đứa con Vân Đoan duy nhất này thôi.
Vân Đoan cảm thấy bản thân giống như đã bị phong ấn vậy, tay chân không động đậy được, mắt không mở được.
Nhớ đến tia sấm đó, thở dài một tiếng, rốt cuộc cô là loại yêu quái gì thế, ông trời phải đánh cô như thế.
Có phải vẻ đẹp của cô toàn bộ bị hủy rồi không?
Trong đầu còn đang âm thầm châm biếm, rất nhanh, cô phát hiện không đúng lắm, trong đầu cô đã nhiều thêm ký ức của một người khác.
Lúc này, nếu như cô có thể mở mắt ra, mắt trừng lớn thành chuông đồng đều không đủ để thể hiện sự hoảng loạn của cô.
Người này cũng tên là Vân Đoan, thời kỳ năm bảy mươi, cơ thể yếu đuối, cha mẹ chết sớm, ông nội đã nuôi cô lớn, năm năm trước tốt nghiệp cấp ba làm y tá cho bệnh viện trực thuộc huyện Vĩnh Bình đầu tiên....
Trải nghiệm trưởng thành này, nửa đoạn đầu gần như có thể nói là giống hệt với cô!
Cả tòa nhà một mảng tối đen, còn đáng sợ hơn so với căn hộ bỏ hoang trong phim điện ảnh kinh dị. Vân Đoan chỉ cảm thấy nổi da gà hết lên rồi.
Cô đi đến bên cửa sổ, lại là một tiếng sấm ầm đùng trầm thấp gào thét đánh thẳng xuống, Vân Đoan sợ hãi phát hiện, tia sấm đó, vậy mà hình như là đánh về phía cô đó.
Cô chạy theo bản năng, định né ra, cô không biết bản thân chạy đi đâu, chỉ biết bản thân cả đoạn đường đã đụng rớt không ít đồ sứ, sau đó đụng đầu vào trên cục đá màu đỏ sẵm kỳ lạ lạ.
Còn không đợi cô giãy dụa, tia sét hung hăng trực tiếp đánh lên người cc.
Vào giây phút ngất đi, trong đầu cô xẹt qua một suy nghĩ:
Tuyệt vời, đây chính là cảm giác bị sấm đánh! Thật cmn tê dại!
Tuyệt vời, lúc nãy thật là một đường tia lửa điện!
*
“Vân Đoan đã tỉnh chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Đây đã hôn mê hai ngày rồi, không phải nói đều là vết thương ngoài, đầu không bị thương sao?”
“Viện trưởng Mạnh ông đừng gấp, y tá trưởng Đinh đi qua bên phòng khám Trung y tìm người rồi, nói mời bác sĩ Lý qua đây xem thử.”
Bên tai đều là tiếng nói chuyện ríu rít, còn có người kéo cánh tay của cô, không cẩn thận đụng vào vết thương của cô, đau đến nỗi cô cau mày.
Có người ngạc nhiên nói: “Này, Vân Đoan cau mày rồi, có phải tỉnh rồi không?”
Mạnh Hoa đẩy bác sĩ tay chân vụng về ra: “Ông tránh ra cho tôi, ông đè phải vết thương trên cánh tay của Vân Đoan rồi.”
Người đó cười ngượng ngùng: “Thật, thật xin lỗi, tôi không phải cố ý đâu.”
Mạnh Hoa cũng thở ra một hơi, có phản ứng với đau đớn, chứng tỏ người chắc là không có chuyện gì lớn.
Nếu như Vân Đoan thật sự cứ xuống như thế rồi, ông thật sự là sau khi chết đã đến địa phủ, đều không có mặt mũi đi gặp bạn cũ. Nhà họ Vân, chỉ có một đứa con Vân Đoan duy nhất này thôi.
Vân Đoan cảm thấy bản thân giống như đã bị phong ấn vậy, tay chân không động đậy được, mắt không mở được.
Nhớ đến tia sấm đó, thở dài một tiếng, rốt cuộc cô là loại yêu quái gì thế, ông trời phải đánh cô như thế.
Có phải vẻ đẹp của cô toàn bộ bị hủy rồi không?
Trong đầu còn đang âm thầm châm biếm, rất nhanh, cô phát hiện không đúng lắm, trong đầu cô đã nhiều thêm ký ức của một người khác.
Lúc này, nếu như cô có thể mở mắt ra, mắt trừng lớn thành chuông đồng đều không đủ để thể hiện sự hoảng loạn của cô.
Người này cũng tên là Vân Đoan, thời kỳ năm bảy mươi, cơ thể yếu đuối, cha mẹ chết sớm, ông nội đã nuôi cô lớn, năm năm trước tốt nghiệp cấp ba làm y tá cho bệnh viện trực thuộc huyện Vĩnh Bình đầu tiên....
Trải nghiệm trưởng thành này, nửa đoạn đầu gần như có thể nói là giống hệt với cô!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.