Thương Nhân Đồ Cổ Xuyên Đến Thập Niên 70
Chương 9:
Tây Lương Miêu
25/05/2023
Thân thể của nguyên chủ yếu ớt, thỉnh thoảng thân thể không thoải mái còn xin nghỉ xem bệnh, mọi người đều bao dung chăm sóc cô, đều không thoát khỏi quan hệ chuyện này.
Phòng bếp không có chuyện gì làm, dì Đinh đuổi cô đi ra ngoài nghỉ ngơi.
Vân Đoan mới vừa đi ra khỏi phòng bếp, đã thấy một đứa con nít chạy đến, chổng mông leo lên ghế sô pha màu xanh, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ ở, sống lưng dựa vào ghế salon, một đôi tay nhỏ bé đặt ở trên đầu gối.
Đối với một đứa bé mà nói ghế salon có chút sâu, cậu bé dựa lưng vào ghế salon, chân không thể chạm đất. Ngồi một lát, cậu bé không nhịn được, len lén nghiêng đầu nhìn cô, vừa vặn bị cô bắt được.
Vân Đoan vòng tay trước ngực, tựa vào tường, bật cười một tiếng. Đứa trẻ này thật là đáng yêu.
Đứa bé này giống như thật tức giận, giãy giụa từ trên ghế salon tuột xuống, nắm quả đấm nhỏ vọt vào phòng ngủ.
Vân Đoan không có ý thức người lớn không nên khi dễ con nít, đứa bé tránh trong phòng ngủ, cô còn cố ý đi đến: "Ai nha, mới vừa rồi cháu nhìn trộm dì sao?"
Đứa bé nằm ở mép giường, không nói ra lời nào.
"Có phải cháu không thích dì không, mới vừa rồi không phải ở cửa phòng bếp nhìn lén dì, lại sợ dì phát hiện sao.
"Dì tên là Vân Đoan, cháu tên là gì?"
Vân Đoan đi vào phòng, ngồi xuống ở mép giường.
Đứa bé có chút xoắn xuýt nhìn cô, không biết có nên đuổi cô đi không, đây là giường của cậu bé.
Nhưng, để cho cô ngồi một chút cũng được.
Vân Đoan trêu chọc để cho đứa bé nói chuyện, nhưng Lương Thần lại rất kiên trì, một câu cũng không nói.
Chờ tới khi chú Mạnh tan làm trở về, mọi người ngồi xuống ăn cơm, trên bàn cơm, chú Mạnh hỏi tới bệnh tình của Vân Đoan.
"Không có chuyện gì lớn ạ, tịnh dưỡng một chút là được." Vân Đoan cảm thấy, cô chính là ít vận động, dinh dưỡng không đủ, chờ cô bồi bổ thân thể khỏe mạnh, thì có thể khôi phục sức khỏe.
"Đứa nhỏ này, sao nói chuyện lại nhẹ nhàng như vậy, bệnh tim là vấn đề nhỏ sao?"
"Không phải bác sĩ đã nói rồi sao? Coi như là bệnh tim, thì của cháu cũng là thuộc loại nhẹ nhất, nếu không cháu cũng không sống đến hơn hai mươi tuổi. Chú dì đừng quá lo la lắng, cháu chỉ là yếu ớt một chút mà thôi."
Chú Mạnh than thở: "Vẫn là anh Vân lợi hại, có anh ấy ở đây, bảo đảm cho cháu bình yên vô sự nhiều năm. Cháu đến chỗ này của chú, thường xuyên bị bệnh, bác sĩ trong bệnh viện cũng không có cách nào."
Anh Vân, nói đúng hơn là ông nội của cô, Vân Quy Lâm, là một thầy thuốc Trung y tương đối lợi hại.
Mặc dù tuổi tác của hai người chênh lệch rất lớn, nhưng hai người là kết giao ngang vai vế.
Đinh Mai nhớ đến một chuyện: "Có phải Vân Đoan có một sư thúc? Hình như tên là Bạch Chỉ? Y thuật của người này như thế nào?"
Mạnh Hoa nhớ lại: "Nghe anh Vân nhắc đến mấy lần, nghe nói tương đối có thiên phú Trung y, nếu không vị lão tiên sinh lớn tuổi kia cũng sẽ không phí tâm sức thu vào sư môn."
Phòng bếp không có chuyện gì làm, dì Đinh đuổi cô đi ra ngoài nghỉ ngơi.
Vân Đoan mới vừa đi ra khỏi phòng bếp, đã thấy một đứa con nít chạy đến, chổng mông leo lên ghế sô pha màu xanh, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ ở, sống lưng dựa vào ghế salon, một đôi tay nhỏ bé đặt ở trên đầu gối.
Đối với một đứa bé mà nói ghế salon có chút sâu, cậu bé dựa lưng vào ghế salon, chân không thể chạm đất. Ngồi một lát, cậu bé không nhịn được, len lén nghiêng đầu nhìn cô, vừa vặn bị cô bắt được.
Vân Đoan vòng tay trước ngực, tựa vào tường, bật cười một tiếng. Đứa trẻ này thật là đáng yêu.
Đứa bé này giống như thật tức giận, giãy giụa từ trên ghế salon tuột xuống, nắm quả đấm nhỏ vọt vào phòng ngủ.
Vân Đoan không có ý thức người lớn không nên khi dễ con nít, đứa bé tránh trong phòng ngủ, cô còn cố ý đi đến: "Ai nha, mới vừa rồi cháu nhìn trộm dì sao?"
Đứa bé nằm ở mép giường, không nói ra lời nào.
"Có phải cháu không thích dì không, mới vừa rồi không phải ở cửa phòng bếp nhìn lén dì, lại sợ dì phát hiện sao.
"Dì tên là Vân Đoan, cháu tên là gì?"
Vân Đoan đi vào phòng, ngồi xuống ở mép giường.
Đứa bé có chút xoắn xuýt nhìn cô, không biết có nên đuổi cô đi không, đây là giường của cậu bé.
Nhưng, để cho cô ngồi một chút cũng được.
Vân Đoan trêu chọc để cho đứa bé nói chuyện, nhưng Lương Thần lại rất kiên trì, một câu cũng không nói.
Chờ tới khi chú Mạnh tan làm trở về, mọi người ngồi xuống ăn cơm, trên bàn cơm, chú Mạnh hỏi tới bệnh tình của Vân Đoan.
"Không có chuyện gì lớn ạ, tịnh dưỡng một chút là được." Vân Đoan cảm thấy, cô chính là ít vận động, dinh dưỡng không đủ, chờ cô bồi bổ thân thể khỏe mạnh, thì có thể khôi phục sức khỏe.
"Đứa nhỏ này, sao nói chuyện lại nhẹ nhàng như vậy, bệnh tim là vấn đề nhỏ sao?"
"Không phải bác sĩ đã nói rồi sao? Coi như là bệnh tim, thì của cháu cũng là thuộc loại nhẹ nhất, nếu không cháu cũng không sống đến hơn hai mươi tuổi. Chú dì đừng quá lo la lắng, cháu chỉ là yếu ớt một chút mà thôi."
Chú Mạnh than thở: "Vẫn là anh Vân lợi hại, có anh ấy ở đây, bảo đảm cho cháu bình yên vô sự nhiều năm. Cháu đến chỗ này của chú, thường xuyên bị bệnh, bác sĩ trong bệnh viện cũng không có cách nào."
Anh Vân, nói đúng hơn là ông nội của cô, Vân Quy Lâm, là một thầy thuốc Trung y tương đối lợi hại.
Mặc dù tuổi tác của hai người chênh lệch rất lớn, nhưng hai người là kết giao ngang vai vế.
Đinh Mai nhớ đến một chuyện: "Có phải Vân Đoan có một sư thúc? Hình như tên là Bạch Chỉ? Y thuật của người này như thế nào?"
Mạnh Hoa nhớ lại: "Nghe anh Vân nhắc đến mấy lần, nghe nói tương đối có thiên phú Trung y, nếu không vị lão tiên sinh lớn tuổi kia cũng sẽ không phí tâm sức thu vào sư môn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.