Chương 79: Ba
Tuyết Tùng
30/10/2023
Edit: Thảo Anh
Chung Linh về nhà, lúc mở cửa ra mới phát hiện không có ai ở nhà, phòng khách tối om.
“Mẹ ơi?” Cô bật đèn, thử gọi một tiếng về phía phòng ngủ.
Không có ai trả lời.
Chung Linh khoác cặp đi đến mở cửa phòng ngủ chính, bên trong cũng không một bóng người.
“Mẹ đâu nhỉ, lạ quá!” Cô nhỏ giọng nói thầm.
Lời còn chưa dứt bao lâu, Chung Linh đã nghe thấy tiếng mở cửa, Chung Vân Tuệ đi từ bên ngoài vào.
“Mẹ tăng ca ạ?” Chung Linh hỏi.
Hình như Chung Vân Tuệ cũng không đoán được Chung Linh sẽ hỏi như vậy, sửng sốt một giây rồi mới gật đầu: “Ừ, có chút chuyện chưa làm xong.”
Chung Linh không nghi ngờ gì, chỉ gật đầu, nhớ đến thành tích thi tháng của mình, do dự rồi thẳng thắn: “Có kết quả thi tháng rồi ạ, lần này con nằm trong top 400.”
Chung Vân Tuệ cởi giày, thay dép lê, để túi lên sofa, nghe cô nói vậy thì ngẩng đầu lên nhìn.
“Ừ, có tiến bộ hơn so với tháng trước.”
“Là do học tiết tự học buổi tối có hiệu quả sao?”
Vốn dĩ Chung Linh đang đứng ở một bên, căng thẳng nắm chặt tay áo, nghe Chung Vân Tuệ nói vậy, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh của Trì Thanh Chước khi dạy kèm cho cô, cô đành mơ hồ đáp: “Chắc là vậy ạ.”
“Chẳng qua chênh lệch vẫn còn rất lớn, con phải cố gắng thêm nữa.” Chung Vân Tuệ ngồi trên sofa, bảo Chung Linh ngồi xuống đây.
Chung Linh ngồi xuống cạnh bà, sắc mặt có vẻ giữ kẽ.
Từ sau lần hai người cãi nhau, cả hai cũng chưa hề cùng nhau ngồi xuống để giải quyết mọi chuyện cho thông suốt, giống như tất cả mối quan hệ của ba mẹ với con cái trên thế giới này, như chỉ biết sinh ra mâu thuẫn, qua rồi cũng không có khả năng bình đẳng ngồi xuống nghiêm túc hoà giải.
“Mẹ có mua men vi sinh với thực phẩm chức năng bồi bổ dinh dưỡng cho con đấy. Việc học quan trọng nhưng sức khoẻ cũng cần phải chú ý.”
“Dạo này dạ dày có còn khó chịu nữa không?” Hai người ngồi trên sofa, Chung Vân Tuệ quan tâm hỏi.
Đột nhiên Chung Linh quên đi chuyện hai mẹ con từng cãi vã, chủ động ôm lấy Chung Vân Tuệ, đầu dựa vào vai bà rồi khẽ lắc, thấp giọng trả lời: “Dạ không ạ, con cảm ơn mẹ.”
Hơi thở trên người Chung Vân Tuệ khiến Chung Linh an tâm, đồng thời cũng làm trái tim cô có chút đau đớn.
Chung Vân Tuệ là người thân duy nhất của cô trên thế giới này, không có mối quan hệ nào quan trọng gần gũi như mẹ với con. Cho dù Chung Vân Tuệ không phải người mẹ hoàn hảo, nhưng bà và cô là hai người sống nương tựa lẫn nhau, cho nhau ấm áp trong đời này.
Có khi Chung Linh sẽ cảm thấy thế giới rất lớn, ồn ào náo nhiệt, nhưng ở đó toàn người xa lạ, cô không quen ai cả, càng sẽ không dễ dàng làm quen với người khác. Cô không đủ dũng cảm để làm một người mà ai cũng thích, đi đến đâu đều được chào đón.
Chung Vân Tuệ chính là cây cổ thụ truyền cho cô sức mạnh, ở rất nhiều thời khắc đã không tiếng động mà cho cô dũng khí. Từ nhỏ đến lớn, Chung Linh đã quen với việc dựa vào Chung Vân Tuệ, đồng thời cũng bị bà khống chế từng bước đi trong cuộc đời.
“Dạo gần đây sức khoẻ của bà ngoại con không được tốt, chờ được nghỉ thì con về thăm bà đi.”
Khi còn nhỏ Chung Linh là do ông bà ngoại nuôi nấng, nghe Chung Vân Tuệ nói vậy, cô lập tức ngồi thẳng, hai mắt mở to, lo lắng hỏi: “Bà ngoại bị sao vậy ạ?”
“Là bệnh cũ thôi, giờ tái phát lại.”
Tim bà ngoại Chung Linh không được tốt, hơn nữa còn có bệnh tiểu đường, có đôi khi sẽ gặp phải tình trạng tức ngực khó thở, sức khoẻ lúc tốt lúc xấu.
“Vâng, con biết rồi ạ.”
Chung Vân Tuệ thấy thời gian không còn sớm, đẩy Chung Linh: “Đi rửa mặt rồi ngủ thôi con.”
Nói xong lại như nhớ tới chuyện gì đó, hỏi Chung Linh: “Dạo này ba con có gọi cho con không?”
Chung Linh vừa nghe đến từ “ba” là đã nhíu mày, lắc đầu: “Cũng một thời gian rồi không gọi cho con ạ.”
“Ừ, con cứ nghe theo trái tim mình là được, nếu ông ấy có tặng cho con cái gì, con thích thì nhận cũng được.”
Chung Linh không thích người đàn ông kia, ông ta chỉ xuất hiện mờ nhạt trong cuộc đời cô, những thứ trước kia không thể bù đắp, tương lai cũng chẳng thể nào lấp đầy được.
Không hiểu sao Chung Linh lại có hơi phản kháng, cô ôm lấy Chung Vân Tuệ, giọng nói cũng nghẹn ngào: “Mẹ, con không thích ông ấy, con chỉ muốn ở với mẹ thôi.”
“Đừng bảo con đi tìm ông ấy mà.”
Đối với tiếng “ba” này Chung Linh cảm thấy rất mơ hồ, khi còn nhỏ cô đã thường xuyên nghe bà ngoại nói, lúc trước Chung Vân Tuệ không nên kết hôn với ông ta, hồi đó điều kiện kinh tế chưa tốt, nhưng Chung Vân Tuệ vẫn nhất quyết mang thai Chung Linh. Vốn dĩ còn tưởng cố gắng làm việc thì cuộc sống sẽ tốt lên, ai ngờ trong lúc Chung Vân Tuệ cực khổ mang thai, ông ta lại đi tằng tịu bên ngoài.
Người kiên cường quyết đoán như Chung Vân Tuệ đương nhiên là lập tức yêu cầu ly hôn. Sau đó tự mình sinh ra Chung Linh rồi nuôi nấng cô lên người, nhiều năm như vậy nhưng cũng không đi thêm bước nữa.
Sau này đều là Chung Vân Tuệ dựa vào năng lực của bản thân mà thăng tiến trong công việc, mỗi một bước đi đều chẳng dễ dàng gì.
Bề ngoài cứng rắn là lá chắn bảo vệ cho bà suốt bao năm qua, cũng là vũ khí sắc bén giúp bà đi đến tận ngày hôm nay.
Phụ nữ vốn yếu đuối, nhưng khi làm mẹ rồi sẽ trở nên mạnh mẽ.
Ba của Chung Linh tên là Trần Viễn Đông, khi Chung Linh còn nhỏ thì hầu như chẳng mấy khi ông ta liên lạc, mấy năm gần đây tái hôn với nhà gái có gia cảnh không tồi, sự nghiệp phát triển, đột nhiên lại bắt đầu nhớ thương đến cô con gái của mình.
Chung Linh chẳng hề có chút cảm tình nào với ông ta, mà ông ta cũng năm lần bảy lượt ám chỉ Chung Linh có muốn đến thành phố khác ở với mình không. Ngay cả gặp mặt Chung Linh cũng chẳng muốn gặp.
Cứ việc không có khả năng nhưng Chung Linh vẫn sợ hãi, sợ Chung Vân Tuệ bảo cô thử chấp nhận ông ta, cũng sợ phải rời xa mẹ mình.
Chung Vân Tuệ chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ cô lại có phản ứng lớn như vậy, bà vỗ nhẹ sau lưng cô: “Mẹ chỉ hỏi vậy thôi, chứ không bảo con đi tìm ông ấy. Nếu con không thích thì không cần phải gặp.”
Chung Linh xác nhận lại lần nữa: “Còn chỉ muốn ở với mẹ cả ông bà ngoại, những người khác con đều không muốn.”
Lời nói vô tình của Chung Linh khiến sống lưng Chung Vân Tuệ cứng đờ, bàn tay giơ giữa không trung cũng phải mất một lúc mới để xuống: “Được rồi, mau đi ngủ đi.”
Chờ Chung Linh rửa mặt xong đi ngủ, Chung Vân Tuệ nằm ở trên giường, cảm thấy bây giờ chưa phải lúc để nói những chuyện đó cho Chung Linh nghe.
Chung Linh về nhà, lúc mở cửa ra mới phát hiện không có ai ở nhà, phòng khách tối om.
“Mẹ ơi?” Cô bật đèn, thử gọi một tiếng về phía phòng ngủ.
Không có ai trả lời.
Chung Linh khoác cặp đi đến mở cửa phòng ngủ chính, bên trong cũng không một bóng người.
“Mẹ đâu nhỉ, lạ quá!” Cô nhỏ giọng nói thầm.
Lời còn chưa dứt bao lâu, Chung Linh đã nghe thấy tiếng mở cửa, Chung Vân Tuệ đi từ bên ngoài vào.
“Mẹ tăng ca ạ?” Chung Linh hỏi.
Hình như Chung Vân Tuệ cũng không đoán được Chung Linh sẽ hỏi như vậy, sửng sốt một giây rồi mới gật đầu: “Ừ, có chút chuyện chưa làm xong.”
Chung Linh không nghi ngờ gì, chỉ gật đầu, nhớ đến thành tích thi tháng của mình, do dự rồi thẳng thắn: “Có kết quả thi tháng rồi ạ, lần này con nằm trong top 400.”
Chung Vân Tuệ cởi giày, thay dép lê, để túi lên sofa, nghe cô nói vậy thì ngẩng đầu lên nhìn.
“Ừ, có tiến bộ hơn so với tháng trước.”
“Là do học tiết tự học buổi tối có hiệu quả sao?”
Vốn dĩ Chung Linh đang đứng ở một bên, căng thẳng nắm chặt tay áo, nghe Chung Vân Tuệ nói vậy, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh của Trì Thanh Chước khi dạy kèm cho cô, cô đành mơ hồ đáp: “Chắc là vậy ạ.”
“Chẳng qua chênh lệch vẫn còn rất lớn, con phải cố gắng thêm nữa.” Chung Vân Tuệ ngồi trên sofa, bảo Chung Linh ngồi xuống đây.
Chung Linh ngồi xuống cạnh bà, sắc mặt có vẻ giữ kẽ.
Từ sau lần hai người cãi nhau, cả hai cũng chưa hề cùng nhau ngồi xuống để giải quyết mọi chuyện cho thông suốt, giống như tất cả mối quan hệ của ba mẹ với con cái trên thế giới này, như chỉ biết sinh ra mâu thuẫn, qua rồi cũng không có khả năng bình đẳng ngồi xuống nghiêm túc hoà giải.
“Mẹ có mua men vi sinh với thực phẩm chức năng bồi bổ dinh dưỡng cho con đấy. Việc học quan trọng nhưng sức khoẻ cũng cần phải chú ý.”
“Dạo này dạ dày có còn khó chịu nữa không?” Hai người ngồi trên sofa, Chung Vân Tuệ quan tâm hỏi.
Đột nhiên Chung Linh quên đi chuyện hai mẹ con từng cãi vã, chủ động ôm lấy Chung Vân Tuệ, đầu dựa vào vai bà rồi khẽ lắc, thấp giọng trả lời: “Dạ không ạ, con cảm ơn mẹ.”
Hơi thở trên người Chung Vân Tuệ khiến Chung Linh an tâm, đồng thời cũng làm trái tim cô có chút đau đớn.
Chung Vân Tuệ là người thân duy nhất của cô trên thế giới này, không có mối quan hệ nào quan trọng gần gũi như mẹ với con. Cho dù Chung Vân Tuệ không phải người mẹ hoàn hảo, nhưng bà và cô là hai người sống nương tựa lẫn nhau, cho nhau ấm áp trong đời này.
Có khi Chung Linh sẽ cảm thấy thế giới rất lớn, ồn ào náo nhiệt, nhưng ở đó toàn người xa lạ, cô không quen ai cả, càng sẽ không dễ dàng làm quen với người khác. Cô không đủ dũng cảm để làm một người mà ai cũng thích, đi đến đâu đều được chào đón.
Chung Vân Tuệ chính là cây cổ thụ truyền cho cô sức mạnh, ở rất nhiều thời khắc đã không tiếng động mà cho cô dũng khí. Từ nhỏ đến lớn, Chung Linh đã quen với việc dựa vào Chung Vân Tuệ, đồng thời cũng bị bà khống chế từng bước đi trong cuộc đời.
“Dạo gần đây sức khoẻ của bà ngoại con không được tốt, chờ được nghỉ thì con về thăm bà đi.”
Khi còn nhỏ Chung Linh là do ông bà ngoại nuôi nấng, nghe Chung Vân Tuệ nói vậy, cô lập tức ngồi thẳng, hai mắt mở to, lo lắng hỏi: “Bà ngoại bị sao vậy ạ?”
“Là bệnh cũ thôi, giờ tái phát lại.”
Tim bà ngoại Chung Linh không được tốt, hơn nữa còn có bệnh tiểu đường, có đôi khi sẽ gặp phải tình trạng tức ngực khó thở, sức khoẻ lúc tốt lúc xấu.
“Vâng, con biết rồi ạ.”
Chung Vân Tuệ thấy thời gian không còn sớm, đẩy Chung Linh: “Đi rửa mặt rồi ngủ thôi con.”
Nói xong lại như nhớ tới chuyện gì đó, hỏi Chung Linh: “Dạo này ba con có gọi cho con không?”
Chung Linh vừa nghe đến từ “ba” là đã nhíu mày, lắc đầu: “Cũng một thời gian rồi không gọi cho con ạ.”
“Ừ, con cứ nghe theo trái tim mình là được, nếu ông ấy có tặng cho con cái gì, con thích thì nhận cũng được.”
Chung Linh không thích người đàn ông kia, ông ta chỉ xuất hiện mờ nhạt trong cuộc đời cô, những thứ trước kia không thể bù đắp, tương lai cũng chẳng thể nào lấp đầy được.
Không hiểu sao Chung Linh lại có hơi phản kháng, cô ôm lấy Chung Vân Tuệ, giọng nói cũng nghẹn ngào: “Mẹ, con không thích ông ấy, con chỉ muốn ở với mẹ thôi.”
“Đừng bảo con đi tìm ông ấy mà.”
Đối với tiếng “ba” này Chung Linh cảm thấy rất mơ hồ, khi còn nhỏ cô đã thường xuyên nghe bà ngoại nói, lúc trước Chung Vân Tuệ không nên kết hôn với ông ta, hồi đó điều kiện kinh tế chưa tốt, nhưng Chung Vân Tuệ vẫn nhất quyết mang thai Chung Linh. Vốn dĩ còn tưởng cố gắng làm việc thì cuộc sống sẽ tốt lên, ai ngờ trong lúc Chung Vân Tuệ cực khổ mang thai, ông ta lại đi tằng tịu bên ngoài.
Người kiên cường quyết đoán như Chung Vân Tuệ đương nhiên là lập tức yêu cầu ly hôn. Sau đó tự mình sinh ra Chung Linh rồi nuôi nấng cô lên người, nhiều năm như vậy nhưng cũng không đi thêm bước nữa.
Sau này đều là Chung Vân Tuệ dựa vào năng lực của bản thân mà thăng tiến trong công việc, mỗi một bước đi đều chẳng dễ dàng gì.
Bề ngoài cứng rắn là lá chắn bảo vệ cho bà suốt bao năm qua, cũng là vũ khí sắc bén giúp bà đi đến tận ngày hôm nay.
Phụ nữ vốn yếu đuối, nhưng khi làm mẹ rồi sẽ trở nên mạnh mẽ.
Ba của Chung Linh tên là Trần Viễn Đông, khi Chung Linh còn nhỏ thì hầu như chẳng mấy khi ông ta liên lạc, mấy năm gần đây tái hôn với nhà gái có gia cảnh không tồi, sự nghiệp phát triển, đột nhiên lại bắt đầu nhớ thương đến cô con gái của mình.
Chung Linh chẳng hề có chút cảm tình nào với ông ta, mà ông ta cũng năm lần bảy lượt ám chỉ Chung Linh có muốn đến thành phố khác ở với mình không. Ngay cả gặp mặt Chung Linh cũng chẳng muốn gặp.
Cứ việc không có khả năng nhưng Chung Linh vẫn sợ hãi, sợ Chung Vân Tuệ bảo cô thử chấp nhận ông ta, cũng sợ phải rời xa mẹ mình.
Chung Vân Tuệ chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ cô lại có phản ứng lớn như vậy, bà vỗ nhẹ sau lưng cô: “Mẹ chỉ hỏi vậy thôi, chứ không bảo con đi tìm ông ấy. Nếu con không thích thì không cần phải gặp.”
Chung Linh xác nhận lại lần nữa: “Còn chỉ muốn ở với mẹ cả ông bà ngoại, những người khác con đều không muốn.”
Lời nói vô tình của Chung Linh khiến sống lưng Chung Vân Tuệ cứng đờ, bàn tay giơ giữa không trung cũng phải mất một lúc mới để xuống: “Được rồi, mau đi ngủ đi.”
Chờ Chung Linh rửa mặt xong đi ngủ, Chung Vân Tuệ nằm ở trên giường, cảm thấy bây giờ chưa phải lúc để nói những chuyện đó cho Chung Linh nghe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.