Chương 39: Có phải cậu cũng có chút thích mình không?
Tuyết Tùng
30/10/2023
Edit: Thảo Anh
Chung Linh nghe Trì Thanh Chước nói vậy thì ngẩng đầu, đôi mắt đã sưng đỏ lên vì khóc.
“Thoải mái hơn chút nào chưa?” Trì Thanh Chước hỏi.
Chung Linh gật đầu.
Anh thấy cô đang nhìn mình thì bế cô đi vào phòng tắm, cô vội vàng bắt lấy cánh tay anh: “Cậu làm gì vậy?”
“Tắm rồi đi ngủ.”
“Mình muốn về nhà.”
Vốn dĩ Trì Thanh Chước đã không có ý định thả người về, trực tiếp lột sạch quần áo trên người cô, sau khi hai người tắm rửa sạch sẽ dưới vòi sen, anh lại bế cô về giường lớn.
Trì Thanh Chước tìm một cái áo thun trong tủ quần áo rồi đưa cho Chung Linh rồi mới tự thay cho mình bộ đồ ngủ đơn giản, quay đầu thấy cô đang dùng chăn bọc kín người, áo thun vẫn còn nằm ở trên chăn.
Anh cũng không ép, lên giường xốc chăn lên, ôm lấy thiếu nữ còn đang trần trụi vào trong ngực, nhắm mắt lại nói: “Không mặc cũng được.”
Xúc cảm của Chung Linh rất tốt, toàn thân tinh tế mềm mịn, Trì Thanh Chước ôm cực kỳ thoải mái, anh nhịn không được kẹp chặt lấy chân cô bằng chân mình, gương mặt cọ cọ Chung Linh.
Cô không chịu nổi mà đẩy anh ra, lần thứ hai nhỏ giọng phản kháng: “Mình muốn về nhà.”
Mắt Trì Thanh Chước cũng chẳng thèm mở ra, thong thả nói: “Vậy tôi về cùng với em.”
Ý tứ của Trì Thanh Chước rất rõ ràng, nếu cô nhất định phải về nhà thì anh cũng nhất quyết đi theo, Chung Linh nghĩ ngợi, so với việc hai người nằm trong nhà cô thì ở chỗ này của anh vẫn an toàn hơn.
Chung Linh không đẩy anh ra nữa, qua một hồi mới nói: “Vậy để mình mặc áo vào.”
Cô thấy rất ngại vì tay anh vẫn luôn tự do vuốt ve trên người cô, hai người ôm nhau quá gần, tuy rằng dưới lớp chăn không thể nhìn thấy thân thể trần trụi nhưng những xúc cảm đó lại rất chân thật, khiến cả người cô phát ngứa.
Trì Thanh Chước hừ một tiếng, tay dời đi, xoay người nằm thẳng trên giường, cánh tay vẫn cứ chĩa về chỗ Chung Linh nằm lúc trước.
Cô lén lút cầm lấy áo thun rồi tròng lên người, cái áo này vừa to vừa rộng, chỗ bả vai rũ xuống đến tận khuỷu tay Chung Linh.
Chung Linh còn chưa sửa sang lại xong thì Trì Thanh Chước đã nắm eo cô rồi kéo về phía sau, Chung Linh ngã nằm xuống khuỷu tay anh.
Tóc đen của Chung Linh có hơi rối, duỗi tay gạt sợi tóc bên khóe miệng, quay đầu nhìn Trì Thanh Chước, phát hiện anh đang nghiêng mặt liếc cô một cái: “Ngủ đi.”
Nói xong hơi nhổm người dậy ấn tắt đèn bàn, sau khi nằm xuống thì ôm cô càng chặt hơn, mặt Chung Linh dán vào phần vai cổ trần trụi của Trì Thanh Chước, cảm nhận được lồng ngực của anh phập phồng lên xuống.
Chung Linh nhắm hai mắt lại, ngửi thấy mùi sữa tắm và hơi thở quen thuộc trên người Trì Thanh Chước, cánh tay anh ôm đầu vai cô, lòng bàn tay thong thả vuốt ve.
Lồng ngực của anh ấm áp rộng lớn, hai thân thể dính chặt vào nhau khiến Chung Linh không tự giác thả lỏng toàn thân, sinh ra ý tưởng muốn dính chặt vào anh hơn.
Chung Linh biết như vậy là không đúng, như vậy là không tốt, nhưng trên người anh luôn mang theo thứ gì đó khiến cô an tâm, làm cô mê muội, tiếp xúc với anh như người đang ôm tấm gỗ mục trên mặt nước biển lạnh lẽo, đột nhiên lại được ánh mắt trời ấm áp chiếu rọi, thân thể cuộn tròn muốn giãn ra, nhịn không được muốn càng nhiều ấm áp thâm nhập vào làn da mình hơn.
Cô nắm chặt lấy góc áo anh, trong không gian yên tĩnh bỗng bị cắt ngang bởi một thanh âm mềm mại nhưng chần chờ.
Chung Linh hỏi: “Vì sao cậu lại muốn giúp mình học bù?”
“Bởi vì thành tích của em kém.” Trì Thanh Chước ngửa mặt, nhàn nhạt trả lời.
Chung Linh không nhịn được cử động đầu, ngẩng lên nhìn cằm anh, do dự tiếp tục hỏi: “Vậy với những người khác, cậu cũng làm vậy sao?”
Trì Thanh Chước mở mắt, khẽ nheo lại nhìn Chung Linh: “Em thấy sao?”
Chung Linh bị anh nhìn đến nỗi không biết phải làm sao, né tránh tầm mắt không nói chuyện nữa.
Vậy cậu, có phải cũng có chút thích mình không?
Chung Linh không dám hỏi thành lời.
Nhưng cô rất sợ, sợ bản thân sẽ ỷ lại vào anh quá nhiều.
Anh không dịu dàng nhưng khác hẳn với sự sắc bén của Chung Vân Tuệ.
Lời nói sắc nhọn của Chung Vân Tuệ như mũi dao đâm vào ngực cô, khiến cô khổ sở đau đớn. Mà Trì Thanh Chước đôi khi có khiến người ta phải sợ hãi, nhưng những lời anh nói chưa bao giờ gây ra tổn thương lâu dài cho Chung Linh.
Thậm chí quên đi những giây phút nào đó, Chung Linh sẽ muốn tới gần anh, thích sự kiên định vĩnh viễn trên người anh, giống như không thể lay động, không vì bất kì kẻ nào mà chịu thỏa hiệp hay thay đổi ý thức cường đại của mình.
Cô giống như thú nhỏ mới sinh, chiêm ngưỡng trưởng giả thành thục, khát vọng được trưởng giả phù hộ.
Rồi lại vì sự bất an trong lòng mà không dám tuỳ tiện mở rộng trái tim của mình.
Chung Linh nghe Trì Thanh Chước nói vậy thì ngẩng đầu, đôi mắt đã sưng đỏ lên vì khóc.
“Thoải mái hơn chút nào chưa?” Trì Thanh Chước hỏi.
Chung Linh gật đầu.
Anh thấy cô đang nhìn mình thì bế cô đi vào phòng tắm, cô vội vàng bắt lấy cánh tay anh: “Cậu làm gì vậy?”
“Tắm rồi đi ngủ.”
“Mình muốn về nhà.”
Vốn dĩ Trì Thanh Chước đã không có ý định thả người về, trực tiếp lột sạch quần áo trên người cô, sau khi hai người tắm rửa sạch sẽ dưới vòi sen, anh lại bế cô về giường lớn.
Trì Thanh Chước tìm một cái áo thun trong tủ quần áo rồi đưa cho Chung Linh rồi mới tự thay cho mình bộ đồ ngủ đơn giản, quay đầu thấy cô đang dùng chăn bọc kín người, áo thun vẫn còn nằm ở trên chăn.
Anh cũng không ép, lên giường xốc chăn lên, ôm lấy thiếu nữ còn đang trần trụi vào trong ngực, nhắm mắt lại nói: “Không mặc cũng được.”
Xúc cảm của Chung Linh rất tốt, toàn thân tinh tế mềm mịn, Trì Thanh Chước ôm cực kỳ thoải mái, anh nhịn không được kẹp chặt lấy chân cô bằng chân mình, gương mặt cọ cọ Chung Linh.
Cô không chịu nổi mà đẩy anh ra, lần thứ hai nhỏ giọng phản kháng: “Mình muốn về nhà.”
Mắt Trì Thanh Chước cũng chẳng thèm mở ra, thong thả nói: “Vậy tôi về cùng với em.”
Ý tứ của Trì Thanh Chước rất rõ ràng, nếu cô nhất định phải về nhà thì anh cũng nhất quyết đi theo, Chung Linh nghĩ ngợi, so với việc hai người nằm trong nhà cô thì ở chỗ này của anh vẫn an toàn hơn.
Chung Linh không đẩy anh ra nữa, qua một hồi mới nói: “Vậy để mình mặc áo vào.”
Cô thấy rất ngại vì tay anh vẫn luôn tự do vuốt ve trên người cô, hai người ôm nhau quá gần, tuy rằng dưới lớp chăn không thể nhìn thấy thân thể trần trụi nhưng những xúc cảm đó lại rất chân thật, khiến cả người cô phát ngứa.
Trì Thanh Chước hừ một tiếng, tay dời đi, xoay người nằm thẳng trên giường, cánh tay vẫn cứ chĩa về chỗ Chung Linh nằm lúc trước.
Cô lén lút cầm lấy áo thun rồi tròng lên người, cái áo này vừa to vừa rộng, chỗ bả vai rũ xuống đến tận khuỷu tay Chung Linh.
Chung Linh còn chưa sửa sang lại xong thì Trì Thanh Chước đã nắm eo cô rồi kéo về phía sau, Chung Linh ngã nằm xuống khuỷu tay anh.
Tóc đen của Chung Linh có hơi rối, duỗi tay gạt sợi tóc bên khóe miệng, quay đầu nhìn Trì Thanh Chước, phát hiện anh đang nghiêng mặt liếc cô một cái: “Ngủ đi.”
Nói xong hơi nhổm người dậy ấn tắt đèn bàn, sau khi nằm xuống thì ôm cô càng chặt hơn, mặt Chung Linh dán vào phần vai cổ trần trụi của Trì Thanh Chước, cảm nhận được lồng ngực của anh phập phồng lên xuống.
Chung Linh nhắm hai mắt lại, ngửi thấy mùi sữa tắm và hơi thở quen thuộc trên người Trì Thanh Chước, cánh tay anh ôm đầu vai cô, lòng bàn tay thong thả vuốt ve.
Lồng ngực của anh ấm áp rộng lớn, hai thân thể dính chặt vào nhau khiến Chung Linh không tự giác thả lỏng toàn thân, sinh ra ý tưởng muốn dính chặt vào anh hơn.
Chung Linh biết như vậy là không đúng, như vậy là không tốt, nhưng trên người anh luôn mang theo thứ gì đó khiến cô an tâm, làm cô mê muội, tiếp xúc với anh như người đang ôm tấm gỗ mục trên mặt nước biển lạnh lẽo, đột nhiên lại được ánh mắt trời ấm áp chiếu rọi, thân thể cuộn tròn muốn giãn ra, nhịn không được muốn càng nhiều ấm áp thâm nhập vào làn da mình hơn.
Cô nắm chặt lấy góc áo anh, trong không gian yên tĩnh bỗng bị cắt ngang bởi một thanh âm mềm mại nhưng chần chờ.
Chung Linh hỏi: “Vì sao cậu lại muốn giúp mình học bù?”
“Bởi vì thành tích của em kém.” Trì Thanh Chước ngửa mặt, nhàn nhạt trả lời.
Chung Linh không nhịn được cử động đầu, ngẩng lên nhìn cằm anh, do dự tiếp tục hỏi: “Vậy với những người khác, cậu cũng làm vậy sao?”
Trì Thanh Chước mở mắt, khẽ nheo lại nhìn Chung Linh: “Em thấy sao?”
Chung Linh bị anh nhìn đến nỗi không biết phải làm sao, né tránh tầm mắt không nói chuyện nữa.
Vậy cậu, có phải cũng có chút thích mình không?
Chung Linh không dám hỏi thành lời.
Nhưng cô rất sợ, sợ bản thân sẽ ỷ lại vào anh quá nhiều.
Anh không dịu dàng nhưng khác hẳn với sự sắc bén của Chung Vân Tuệ.
Lời nói sắc nhọn của Chung Vân Tuệ như mũi dao đâm vào ngực cô, khiến cô khổ sở đau đớn. Mà Trì Thanh Chước đôi khi có khiến người ta phải sợ hãi, nhưng những lời anh nói chưa bao giờ gây ra tổn thương lâu dài cho Chung Linh.
Thậm chí quên đi những giây phút nào đó, Chung Linh sẽ muốn tới gần anh, thích sự kiên định vĩnh viễn trên người anh, giống như không thể lay động, không vì bất kì kẻ nào mà chịu thỏa hiệp hay thay đổi ý thức cường đại của mình.
Cô giống như thú nhỏ mới sinh, chiêm ngưỡng trưởng giả thành thục, khát vọng được trưởng giả phù hộ.
Rồi lại vì sự bất an trong lòng mà không dám tuỳ tiện mở rộng trái tim của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.