Chương 43: Có thù lao không?
Tuyết Tùng
30/10/2023
Edit: Vũ Vũ
Bởi vì mỗi lần đến chỗ này của Trì Thanh Chước đều không phải do Chung Linh tự nguyện, cho nên khi buổi tối bị kéo vào phòng, cả người cô không nhịn được mà căng thẳng.
Trì Thanh Chước thấy cô ngoan ngoãn đi theo sau, ngay cả thở cũng chẳng dám thở lớn nên không cố tình trêu cô nữa.
Không vội làm gì.
Sau khi vào cửa đổi giày, Trì Thanh Chước chỉ vào phòng sách, sau đó không nói gì mà đi thẳng vào phòng ngủ.
Hình như cũng chẳng có ý gì khác.
Trái tim treo lơ lửng của Chung Linh lúc này mới dám rơi xuống.
Cửa phòng sách mở ra, Chung Linh thay dép lê rồi mang cặp sách đi vào, đứng bên cạnh bàn ngó trái ngó phải một hồi, chỉ nhìn thấy một chiếc ghế dựa, đặt cặp sách lên mặt bàn, Chung Linh đi đến phòng ăn, lấy một chiếc ghế dựa màu trắng mang vào trong phòng sách.
Trì Thanh Chước thay quần áo xong đi ra, thấy Chung Linh đang bê ghế, lộ ra cần cổ trắng nõn, như phát sáng dưới ánh đèn tinh tế.
Anh đi lên vài bước, nâng lấy ghế dựa trong tay Chung Linh rồi đẩy đẩy eo cô, bảo cô đi vào trong.
Chung Linh ngẩng đầu nhìn Trì Thanh Chước, chỉ thấy anh đã thay quần áo ở nhà, cả người để lộ ra hơi thở lười nhác tự tại, không giống dáng vẻ xa cách khó gần gũi như ở trường.
Sau khi hai người xếp ghế xong, Chung Linh ngồi xuống ghế, lấy sách vở của mình ra, sau đó quay sang hỏi Trì Thanh Chước: “…Hôm nay chúng ta học cái gì?”
Trì Thanh Chước không nhìn sách vở của cô mà chỉ lấy sách vật lý ra: “Công thức suy luận.”
Chung Linh “ừm” một tiếng, yên lặng đẩy sách sang một bên, bắt đầu nghe anh giảng bài.
Đây có lẽ là lúc duy nhất mà Chung Linh thấy Trì Thanh Chước nói nhiều, anh chỉ vào từng ví dụ đơn giản nhất trong sách rồi giải thích từng ký hiệu, làm thế nào để nhận ra được công thức trong quá trình suy luận, mỗi bước đều giảng tỉ mỉ rõ ràng.
Chung Linh nghe giảng một hồi, không cẩn thận liếc nhìn đến sườn mặt của anh, chợt thấy anh khác hẳn với ngày thường.
Khi Trì Thanh Chước giảng bài, anh sẽ cầm bút chỉ vào những nơi mình nói, sống mũi cao thẳng, lông mi vừa dài vừa cong, tóc mái đen nhánh rũ ở trước trán, dưới ánh đèn ở bàn học, gương mặt của anh mờ mờ ảo ảo khiến cả người anh đẹp như một bức tượng điêu khắc phương Tây.
Chung Linh dần dần có chút mất tập trung.
Trì Thanh Chước ngước lên nhìn cô, thấy cô đang ngây ra nhìn mình, đầu bút khẽ lắc trước mặt Chung Linh:
“Nhìn cái gì? Hửm?” Âm cuối còn hơi kéo dài.
Chung Linh bỗng chốc hoàn hồn, bị ánh mắt trêu ghẹo của anh làm cho xấu hổ đến nỗi thiếu điều muốn tìm cái hố để chui xuống, bên tai và sườn mặt đều đỏ lên.
Trì Thanh Chước thấy cô tập trung rồi thì tiếp tục bài giảng.
Tư duy của Chung Linh thật sự có hơi cũ kỹ, có vài chỗ rất dễ đi vào ngõ cụt, làm thế nào cũng không tìm được hướng giải quyết đúng và nhanh nhất.
Trì Thanh Chước không phải là người có tính kiên nhẫn cao nhưng cũng chẳng phải người dễ nổi nóng.
Chỗ nào mà Chung Linh chưa hiểu, anh sẽ nhắc nhở, ôm tay ngồi bên cạnh, không nói lời nào nhìn cô.
Rõ ràng anh còn chưa nói gì mà cả người Chung Linh đã toát mồ hôi.
Nhưng cũng may dưới sự áp lực ấy, Chung Linh rút được kinh nghiệm, làm được vài ví dụ đơn giản mà không mắc lỗi sai.
Giải được đề khiến cô sinh ra cảm giác thành tựu khiến cô vui vẻ cực kỳ.
Trì Thanh Chước chỉ ở bên cạnh nhàn nhạt nhìn cô.
Bởi vì Trì Thanh Chước khắc kỷ phục lễ* nên Chung Linh ở chỗ này càng thêm vui sướng, thậm chí còn thích cảm giác này.
(*克己復禮 – khắc kỷ phục lễ). Ở đây, khắc – loại bỏ, kỷ – bản thân, phục – quay về, lễ – lễ nghĩa. Câu này có nghĩa là quên bản thân, quay về với lễ nghĩa, hàm ý từ bỏ tư lợi, đi theo nhân nghĩa.)
Nhưng đến tận thứ sáu cô mới nhớ ra thứ bảy này cô có hẹn đi xem triển lãm với Hồ Nguyệt.
Buổi tối thứ sáu, Chung Linh vẫn học bổ túc với Trì Thanh Chước.
Chờ đến khi kết thúc, cô mới nói với anh: “Ngày mai mình không đến đâu.”
Chung Linh cất dọn sách vở trên bàn, mới học bổ túc được mấy ngày nhưng tâm trạng của cô rất vui vẻ, bây giờ cô cảm thấy ngộ tính của mình tăng cao, tiến bộ thần tốc.
Có lẽ vì thời gian ở chung với Trì Thanh Chước gia tăng, hơn nữa anh cũng không có quá nhiều hành động khác người, bây giờ cô đối với anh cũng chẳng thèm kiêng kị.
Thậm chí đôi khi còn sẽ làm nũng với anh.
Chung Linh được nuông chiều từ bé, tính cách nhu nhược, căn bản cũng chẳng có tật xấu gì. Có đôi khi thân thiết rồi cô sẽ không tự giác làm nũng với đối phương, khi còn nhỏ ông bà đều không có cách nào với cô cháu gái hay làm nũng này.
Trì Thanh Chước nghe cô nói vậy, quyết đoán nắm lấy eo cô, Chung Linh không cẩn thận bị anh kéo ngồi lên đùi, tay theo bản năng túm lấy tay anh để giữ cân bằng.
Anh vuốt ve vòng eo mềm mại của cô, bàn tay nắm lấy má cô để cô quay lại nhìn mình: “Đi đâu?”
Tay Chung Linh nắm lấy dây trên áo khoác của anh, đầu ngón tay cuốn vòng, cúi đầu trả lời: “…Đi xem triển lãm, có một bộ manga anime mình rất thích, mình muốn đi xem…”
Giọng nói của cô mềm mại êm ái, nghe vào trong tai cũng rất thoải mái.
Trì Thanh Chước ừ một tiếng.
Một lát sau lại hỏi: “Có thù lao không?”
Chung Linh không hiểu: “Thù lao gì cơ?”
Trì Thanh Chước nhìn thẳng vào cô: “Giúp em học bổ túc, có thù lao không?”
Lúc này Chung Linh mới hiểu ý của anh, thử hỏi: “Mình mời cậu ăn cơm nhé?”
Hai tròng mắt thâm thúy của anh xoáy sâu vào Chung Linh, trong đó như lôi cuốn theo loại tình tố nào đó, Chung Linh đột nhiên hiểu ra, gương mặt trắng nõn lập tức đỏ lên.
Ngón tay nghịch áo của anh lập tức dừng lại, không biết nên chạm vào đâu.
Tay Trì Thanh Chước đang ôm eo cô cũng khẽ đẩy, ánh mắt ý bảo cô nhanh làm đi.
Chung Linh vùi mặt vào cổ anh, Trì Thanh Chước chỉ cảm nhận được da thịt mềm nhẵn như tơ lụa đang tiếp xúc với da cổ của mình, vừa ngứa ngáy lại tê dại.
Đợi một lúc lâu sau mới chờ được cái hôn nhẹ của Chung Linh, nụ hôn từ cần cổ rướn nhẹ lên đến vành tai.
Trì Thanh Chước nghe cô nhỏ giọng nói bên tai mình: “Cảm ơn cậu đã giúp mình học bù.”
Giọng nói ngây ngô thẹn thùng như hàm chứa hương thơm ngọt ngào của cánh hoa.
Bách luyện cương hóa thành nhiễu chỉ nhu.
(百炼钢化为绕指柔: Ý chỉ tính tình cứng rắn cũng có thể trở nên nhu thuận.)
Trong đầu Trì Thanh Chước nhảy ra câu thơ này, anh cảm thấy câu này cũng có lý.
Giọng nói nhỏ nhẹ yêu kiều khiến trái tim anh ngứa ngáy khó chịu.
Bởi vì mỗi lần đến chỗ này của Trì Thanh Chước đều không phải do Chung Linh tự nguyện, cho nên khi buổi tối bị kéo vào phòng, cả người cô không nhịn được mà căng thẳng.
Trì Thanh Chước thấy cô ngoan ngoãn đi theo sau, ngay cả thở cũng chẳng dám thở lớn nên không cố tình trêu cô nữa.
Không vội làm gì.
Sau khi vào cửa đổi giày, Trì Thanh Chước chỉ vào phòng sách, sau đó không nói gì mà đi thẳng vào phòng ngủ.
Hình như cũng chẳng có ý gì khác.
Trái tim treo lơ lửng của Chung Linh lúc này mới dám rơi xuống.
Cửa phòng sách mở ra, Chung Linh thay dép lê rồi mang cặp sách đi vào, đứng bên cạnh bàn ngó trái ngó phải một hồi, chỉ nhìn thấy một chiếc ghế dựa, đặt cặp sách lên mặt bàn, Chung Linh đi đến phòng ăn, lấy một chiếc ghế dựa màu trắng mang vào trong phòng sách.
Trì Thanh Chước thay quần áo xong đi ra, thấy Chung Linh đang bê ghế, lộ ra cần cổ trắng nõn, như phát sáng dưới ánh đèn tinh tế.
Anh đi lên vài bước, nâng lấy ghế dựa trong tay Chung Linh rồi đẩy đẩy eo cô, bảo cô đi vào trong.
Chung Linh ngẩng đầu nhìn Trì Thanh Chước, chỉ thấy anh đã thay quần áo ở nhà, cả người để lộ ra hơi thở lười nhác tự tại, không giống dáng vẻ xa cách khó gần gũi như ở trường.
Sau khi hai người xếp ghế xong, Chung Linh ngồi xuống ghế, lấy sách vở của mình ra, sau đó quay sang hỏi Trì Thanh Chước: “…Hôm nay chúng ta học cái gì?”
Trì Thanh Chước không nhìn sách vở của cô mà chỉ lấy sách vật lý ra: “Công thức suy luận.”
Chung Linh “ừm” một tiếng, yên lặng đẩy sách sang một bên, bắt đầu nghe anh giảng bài.
Đây có lẽ là lúc duy nhất mà Chung Linh thấy Trì Thanh Chước nói nhiều, anh chỉ vào từng ví dụ đơn giản nhất trong sách rồi giải thích từng ký hiệu, làm thế nào để nhận ra được công thức trong quá trình suy luận, mỗi bước đều giảng tỉ mỉ rõ ràng.
Chung Linh nghe giảng một hồi, không cẩn thận liếc nhìn đến sườn mặt của anh, chợt thấy anh khác hẳn với ngày thường.
Khi Trì Thanh Chước giảng bài, anh sẽ cầm bút chỉ vào những nơi mình nói, sống mũi cao thẳng, lông mi vừa dài vừa cong, tóc mái đen nhánh rũ ở trước trán, dưới ánh đèn ở bàn học, gương mặt của anh mờ mờ ảo ảo khiến cả người anh đẹp như một bức tượng điêu khắc phương Tây.
Chung Linh dần dần có chút mất tập trung.
Trì Thanh Chước ngước lên nhìn cô, thấy cô đang ngây ra nhìn mình, đầu bút khẽ lắc trước mặt Chung Linh:
“Nhìn cái gì? Hửm?” Âm cuối còn hơi kéo dài.
Chung Linh bỗng chốc hoàn hồn, bị ánh mắt trêu ghẹo của anh làm cho xấu hổ đến nỗi thiếu điều muốn tìm cái hố để chui xuống, bên tai và sườn mặt đều đỏ lên.
Trì Thanh Chước thấy cô tập trung rồi thì tiếp tục bài giảng.
Tư duy của Chung Linh thật sự có hơi cũ kỹ, có vài chỗ rất dễ đi vào ngõ cụt, làm thế nào cũng không tìm được hướng giải quyết đúng và nhanh nhất.
Trì Thanh Chước không phải là người có tính kiên nhẫn cao nhưng cũng chẳng phải người dễ nổi nóng.
Chỗ nào mà Chung Linh chưa hiểu, anh sẽ nhắc nhở, ôm tay ngồi bên cạnh, không nói lời nào nhìn cô.
Rõ ràng anh còn chưa nói gì mà cả người Chung Linh đã toát mồ hôi.
Nhưng cũng may dưới sự áp lực ấy, Chung Linh rút được kinh nghiệm, làm được vài ví dụ đơn giản mà không mắc lỗi sai.
Giải được đề khiến cô sinh ra cảm giác thành tựu khiến cô vui vẻ cực kỳ.
Trì Thanh Chước chỉ ở bên cạnh nhàn nhạt nhìn cô.
Bởi vì Trì Thanh Chước khắc kỷ phục lễ* nên Chung Linh ở chỗ này càng thêm vui sướng, thậm chí còn thích cảm giác này.
(*克己復禮 – khắc kỷ phục lễ). Ở đây, khắc – loại bỏ, kỷ – bản thân, phục – quay về, lễ – lễ nghĩa. Câu này có nghĩa là quên bản thân, quay về với lễ nghĩa, hàm ý từ bỏ tư lợi, đi theo nhân nghĩa.)
Nhưng đến tận thứ sáu cô mới nhớ ra thứ bảy này cô có hẹn đi xem triển lãm với Hồ Nguyệt.
Buổi tối thứ sáu, Chung Linh vẫn học bổ túc với Trì Thanh Chước.
Chờ đến khi kết thúc, cô mới nói với anh: “Ngày mai mình không đến đâu.”
Chung Linh cất dọn sách vở trên bàn, mới học bổ túc được mấy ngày nhưng tâm trạng của cô rất vui vẻ, bây giờ cô cảm thấy ngộ tính của mình tăng cao, tiến bộ thần tốc.
Có lẽ vì thời gian ở chung với Trì Thanh Chước gia tăng, hơn nữa anh cũng không có quá nhiều hành động khác người, bây giờ cô đối với anh cũng chẳng thèm kiêng kị.
Thậm chí đôi khi còn sẽ làm nũng với anh.
Chung Linh được nuông chiều từ bé, tính cách nhu nhược, căn bản cũng chẳng có tật xấu gì. Có đôi khi thân thiết rồi cô sẽ không tự giác làm nũng với đối phương, khi còn nhỏ ông bà đều không có cách nào với cô cháu gái hay làm nũng này.
Trì Thanh Chước nghe cô nói vậy, quyết đoán nắm lấy eo cô, Chung Linh không cẩn thận bị anh kéo ngồi lên đùi, tay theo bản năng túm lấy tay anh để giữ cân bằng.
Anh vuốt ve vòng eo mềm mại của cô, bàn tay nắm lấy má cô để cô quay lại nhìn mình: “Đi đâu?”
Tay Chung Linh nắm lấy dây trên áo khoác của anh, đầu ngón tay cuốn vòng, cúi đầu trả lời: “…Đi xem triển lãm, có một bộ manga anime mình rất thích, mình muốn đi xem…”
Giọng nói của cô mềm mại êm ái, nghe vào trong tai cũng rất thoải mái.
Trì Thanh Chước ừ một tiếng.
Một lát sau lại hỏi: “Có thù lao không?”
Chung Linh không hiểu: “Thù lao gì cơ?”
Trì Thanh Chước nhìn thẳng vào cô: “Giúp em học bổ túc, có thù lao không?”
Lúc này Chung Linh mới hiểu ý của anh, thử hỏi: “Mình mời cậu ăn cơm nhé?”
Hai tròng mắt thâm thúy của anh xoáy sâu vào Chung Linh, trong đó như lôi cuốn theo loại tình tố nào đó, Chung Linh đột nhiên hiểu ra, gương mặt trắng nõn lập tức đỏ lên.
Ngón tay nghịch áo của anh lập tức dừng lại, không biết nên chạm vào đâu.
Tay Trì Thanh Chước đang ôm eo cô cũng khẽ đẩy, ánh mắt ý bảo cô nhanh làm đi.
Chung Linh vùi mặt vào cổ anh, Trì Thanh Chước chỉ cảm nhận được da thịt mềm nhẵn như tơ lụa đang tiếp xúc với da cổ của mình, vừa ngứa ngáy lại tê dại.
Đợi một lúc lâu sau mới chờ được cái hôn nhẹ của Chung Linh, nụ hôn từ cần cổ rướn nhẹ lên đến vành tai.
Trì Thanh Chước nghe cô nhỏ giọng nói bên tai mình: “Cảm ơn cậu đã giúp mình học bù.”
Giọng nói ngây ngô thẹn thùng như hàm chứa hương thơm ngọt ngào của cánh hoa.
Bách luyện cương hóa thành nhiễu chỉ nhu.
(百炼钢化为绕指柔: Ý chỉ tính tình cứng rắn cũng có thể trở nên nhu thuận.)
Trong đầu Trì Thanh Chước nhảy ra câu thơ này, anh cảm thấy câu này cũng có lý.
Giọng nói nhỏ nhẹ yêu kiều khiến trái tim anh ngứa ngáy khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.