Chương 64: Làm em đau sao?
Tuyết Tùng
30/10/2023
Edit: Mey
Beta: Nhyeee
Hai người đi đến bên bồn hoa trong khuôn viên trường, bởi vì cách tòa nhà giảng dạy chỉ vài mét nên vào buổi tối gần như không có người.
Chung Linh bước đến bên cạnh hồ nước lát gạch ngói trắng, xoay người đối diện với Trì Thanh Chước, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào anh, trốn tránh nói, “…… Tối qua mình đã nhắn tin nói rất rõ ràng với cậu rồi.”
Chung Linh rất khẩn trương, ngón tay rũ ở bên quần, móng tay vô thức bấm vào phần thịt mềm bên cạnh ngón trỏ, dường như làm như vậy có thể cho cô sức mạnh để bình tĩnh lại.
Cô sợ hãi, nhưng cô muốn kết thúc mối quan hệ này.
Trì Thanh Chước thấy phản ứng của Chung Linh, anh vòng qua Chung Linh, ngồi tựa bên thành hồ nước, duỗi tay, lại muốn dắt tay Chung Linh lần nữa, bị cô tránh khỏi.
Bàn tay ở giữa không trung, không rút lại.
Bàn tay anh to rộng, các đốt ngón tay rõ ràng nhưng không khô khan, có cảm giác mạnh mẽ đẹp đẽ. Lúc này anh hơi thả lỏng người, chờ Chung Linh nắm lấy.
“Hôm đó làm em đau sao?”
Trì Thanh Chước ám chỉ điều gì đó.
Chung Linh nháy mắt nghĩ đến những gì anh nói, vành tai bắt đầu hồng lên, cô lắc đầu.
“Vậy thì vì cái gì?” Giọng điệu thành khẩn, anh dường như đang thật sự dò hỏi nguyên nhân.
Chung Linh nhéo ngón tay, từ từ hít một hơi: “…Thực xin lỗi, mình thật sự không chơi nổi loại trò chơi này.”
“Cậu có thể đừng kéo mình vào cùng cậu được không?”
Trì Thanh Chước nhìn người đang rũ đầu trước mặt, “Anh cho rằng ngày hôm ấy chúng ta đã giải thích vấn đề này rất rõ ràng rồi.”
Trì Thanh Chước dựa vào cạnh hồ, giơ cánh tay lên, vẫy tay với Chung Linh lần nữa, giọng điệu hơi cứng nhắc, “Lại đây.”
Chung Linh nhìn vẻ mặt anh, sự ấm áp vừa rồi đã mang theo chút lạnh lẽo, giọng điệu cuối câu rõ ràng trầm xuống, cho thấy anh đang không vui.
Chung Linh đang lưỡng lự giữa việc khuất phục hay kiên định, cuối cùng âm thầm lựa chọn chống đối trong im lặng, đứng yên không cử động.
Trì Thanh Chước cúi xuống, duỗi tay tóm người, đột ngột kéo vào trong lòng.
Chung Linh không hề phòng bị, bị lôi nghiêng ngả lảo đảo vùi vào trong lồng ngực anh, mặt cách lớp áo dán vào vòm ngực rộng rãi ấm áp của anh, hai chân va vào nhau không thể đứng vững, ngã ngồi trên đùi anh, lại bị anh dùng chân kẹp lấy.
Chung Linh đặt tay ở trên vai anh, vội vàng chống đỡ cơ thể, sợ hãi lúng túng ngẩng đầu nhìn Trì Thanh Chước.
Trì Thanh Chước tay vuốt ve da thịt mềm mại trên má cô, màu đen trong mắt càng thêm nồng đậm, “Ngày đó chẳng phải nói chuyện ổn thỏa rồi sao, vì sao đột nhiên nuốt lời?”
Chung Linh quay đầu đi không nhìn anh, giây tiếp theo, bị anh nhéo cằm cưỡng bách quay đầu lại, hai người nhìn nhau, một người kiên quyết, một người rụt rè.
“Không giữ lời, không phải là thói quen tốt.”
Chung Linh nhìn thấy sương lạnh trong mắt anh, những lời chất vấn và cảm giác sợ hãi dâng lên, thân thể không khỏi phát run, trong mắt cũng hình thành tầng hơi nước.
Nước mắt không tự chủ được trào ra, bàn tay ôm vai anh túm chặt áo, lời nói ra biến thành tiếng nức nở, “Vì sao…… vì sao cậu một hai cứ phải bắt lấy mình không buông……”
“Lời cậu với mẹ cậu nói, mình đều nghe thấy……”
“Mình thật sự không có thời gian và sức lực để chơi cùng cậu……”
Chung Linh chỉ muốn học tập chăm chỉ, thi đạt thành tích tốt, vào một trường đại học không tồi, không làm Chung Vân Tuệ không hài lòng hay thất vọng, cô chỉ muốn cuộc sống của chính mình trôi qua bình yên như vậy, nhưng Trì Thanh Chước hết lần này đến lần khác đến quấy rầy cô.
Cô nhận không nhận nổi sự yêu thích của người khác, cảm giác lo được lo mất rất khó chịu, cảm giác bất an vì sợ bị bỏ rơi càng khiến cô như đang đứng bên bờ vực thẳm.
Một chút gió thổi cỏ lay, cô liền trông gà hoá cuốc.
Trì Thanh Chước nhìn những giọt nước mắt trong suốt như pha lê trượt dài trên má cô, để lại những vệt ướt quanh co, đầu hơi ngẩng nhìn anh, tất cả trong mắt đều là ấm ức cùng đáng thương.
Nhưng Trì Thanh Chước lại không hề có ý định thả lỏng hay nhượng bộ.
Anh duỗi tay lau sạch nước mắt cô, “Ừm, em cứ tuỳ ý tin lời người khác nói.”
Chung Linh né tránh, “Đấy không phải người khác, là mẹ của cậu.”
“Sau đó thì sao? Em sợ cái gì?”
“Mình không có sợ.”
“Sợ bị vứt bỏ sao?”
Chung Linh phủ nhận, không muốn tranh luận nữa, “Mình thật sự không thèm để ý mấy điều này, mình chỉ muốn cậu đừng lại tìm mình nữa, để mình trở lại cuộc sống bình thường.”
“Em còn cần anh giúp em học bổ túc.”
Chung Linh lắc đầu như trống bỏi, “Thôi, mình không cần.”
Trì Thanh Chước mặc kệ sự từ chối của cô, thẳng thừng nói, “Nhưng rõ ràng là em rất có cảm giác với anh.”
“Bằng không thì tại sao đồng ý cùng anh phát sinh quan hệ, ngày đó em cũng rất thoải mái.”
Chung Linh bị lời anh nói chọc trúng nội tâm, phản kháng càng thêm dữ dội, trong miệng không ngừng phủ nhận, “Mình không có.”
Trì Thanh Chước muốn ôm eo cô, bị cô né tránh, đôi chân ở giữa hai đùi anh dùng sức giãy giụa, tay cũng đẩy ngực anh, như là tránh né rắn rết, muốn thoát khỏi anh.
Cuối cùng Chung Linh nói, “Cậu có thể đừng như vậy nữa được không ……”
Trì Thanh Chước đàm phán thất bại.
Nhìn phản kháng của người trước mặt, anh nhớ tới mấy động vật nhỏ đi lạc khi vừa mới được đưa về nhà, toàn thân đều trong trạng thái phòng ngự, không cho người khác chạm vào.
Cần phải chờ đợi, từ từ vuốt lông.
Trì Thanh Chước rút tay lại, kéo ra khoảng cách giữa hai người, bộ dáng có chút xa cách, “Em nghĩ kỹ chưa?”
Chung Linh vốn dĩ muốn cử động, cuối cùng lại thấy anh đột nhiên thả ra, như người đứng ngoài cuộc bình tĩnh hỏi cô, Chung Linh có chút không phản ứng lại được.
Mất một lúc lâu mới hoàn hồn, sau đó chậm rãi gật đầu, đáp lại một tiếng ừm.
Trì Thanh Chước đáp lại, “Cũng không phải không thể, chỉ là có chút nợ cần tính toán rõ ràng.”
“Lúc trước giúp em bổ túc nhiều lần như vậy, muốn trả lại anh như thế nào?”
“Thời gian của anh rất quý giá.”
Chung Linh không nói nên lời, trước giờ cô chưa bao giờ nghĩ tới việc Trì Thanh Chước giúp cô học bổ túc còn muốn bồi thường, muốn phản bác nhưng lại không có căn cứ, cuối cùng chỉ phun ra câu, “Mình không biết.”
Trì Thanh Chước mở chân ra, đem cô từ trên đùi mình đẩy đứng dậy, “Gần đây mới nuôi một con thú cưng, đột nhiên cảm thấy nhàm chán.”
Chung Linh nhìn anh, chỉ thấy sắc mặt anh bình tĩnh, không có quá nhiều cảm xúc.
Trì Thanh Chước nhàn nhạt nói, “Em nuôi nó đi.”
Cô phát ngốc, “…… Nuôi cái gì.”
Trì Thanh Chước lấy chìa khóa từ trong túi ra đưa cho cô, “Đừng để nó chết.”
Chung Linh do dự nhìn anh, như là không nguyện ý.
“Hoặc là, để anh làm em thêm lần nữa.”
Chung Linh lập tức co rúm người lại, bộ dáng cự tuyệt.
“Vậy thì nuôi đi.”
Chung Linh nhận lấy chìa khóa anh đưa, dường như muốn hỏi cái gì, nhưng lại không hỏi được.
Trì Thanh Chước đã nhấc túi lên, “Gần đây anh không đến chỗ đó, em không cần bày ra bộ dáng đề phòng này nhìn anh.”
Cuối cùng Chung Linh đành phải căng da đầu gật đầu, “Mình phải nuôi bao lâu?”
“Tuỳ ý em.” Trì Thanh Chước nói xong sau đó trực tiếp rời đi, tựa như không muốn đọ sức với Chung Linh.
Không có bất kỳ chút dây dưa hay lưu luyến nào.
Beta: Nhyeee
Hai người đi đến bên bồn hoa trong khuôn viên trường, bởi vì cách tòa nhà giảng dạy chỉ vài mét nên vào buổi tối gần như không có người.
Chung Linh bước đến bên cạnh hồ nước lát gạch ngói trắng, xoay người đối diện với Trì Thanh Chước, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào anh, trốn tránh nói, “…… Tối qua mình đã nhắn tin nói rất rõ ràng với cậu rồi.”
Chung Linh rất khẩn trương, ngón tay rũ ở bên quần, móng tay vô thức bấm vào phần thịt mềm bên cạnh ngón trỏ, dường như làm như vậy có thể cho cô sức mạnh để bình tĩnh lại.
Cô sợ hãi, nhưng cô muốn kết thúc mối quan hệ này.
Trì Thanh Chước thấy phản ứng của Chung Linh, anh vòng qua Chung Linh, ngồi tựa bên thành hồ nước, duỗi tay, lại muốn dắt tay Chung Linh lần nữa, bị cô tránh khỏi.
Bàn tay ở giữa không trung, không rút lại.
Bàn tay anh to rộng, các đốt ngón tay rõ ràng nhưng không khô khan, có cảm giác mạnh mẽ đẹp đẽ. Lúc này anh hơi thả lỏng người, chờ Chung Linh nắm lấy.
“Hôm đó làm em đau sao?”
Trì Thanh Chước ám chỉ điều gì đó.
Chung Linh nháy mắt nghĩ đến những gì anh nói, vành tai bắt đầu hồng lên, cô lắc đầu.
“Vậy thì vì cái gì?” Giọng điệu thành khẩn, anh dường như đang thật sự dò hỏi nguyên nhân.
Chung Linh nhéo ngón tay, từ từ hít một hơi: “…Thực xin lỗi, mình thật sự không chơi nổi loại trò chơi này.”
“Cậu có thể đừng kéo mình vào cùng cậu được không?”
Trì Thanh Chước nhìn người đang rũ đầu trước mặt, “Anh cho rằng ngày hôm ấy chúng ta đã giải thích vấn đề này rất rõ ràng rồi.”
Trì Thanh Chước dựa vào cạnh hồ, giơ cánh tay lên, vẫy tay với Chung Linh lần nữa, giọng điệu hơi cứng nhắc, “Lại đây.”
Chung Linh nhìn vẻ mặt anh, sự ấm áp vừa rồi đã mang theo chút lạnh lẽo, giọng điệu cuối câu rõ ràng trầm xuống, cho thấy anh đang không vui.
Chung Linh đang lưỡng lự giữa việc khuất phục hay kiên định, cuối cùng âm thầm lựa chọn chống đối trong im lặng, đứng yên không cử động.
Trì Thanh Chước cúi xuống, duỗi tay tóm người, đột ngột kéo vào trong lòng.
Chung Linh không hề phòng bị, bị lôi nghiêng ngả lảo đảo vùi vào trong lồng ngực anh, mặt cách lớp áo dán vào vòm ngực rộng rãi ấm áp của anh, hai chân va vào nhau không thể đứng vững, ngã ngồi trên đùi anh, lại bị anh dùng chân kẹp lấy.
Chung Linh đặt tay ở trên vai anh, vội vàng chống đỡ cơ thể, sợ hãi lúng túng ngẩng đầu nhìn Trì Thanh Chước.
Trì Thanh Chước tay vuốt ve da thịt mềm mại trên má cô, màu đen trong mắt càng thêm nồng đậm, “Ngày đó chẳng phải nói chuyện ổn thỏa rồi sao, vì sao đột nhiên nuốt lời?”
Chung Linh quay đầu đi không nhìn anh, giây tiếp theo, bị anh nhéo cằm cưỡng bách quay đầu lại, hai người nhìn nhau, một người kiên quyết, một người rụt rè.
“Không giữ lời, không phải là thói quen tốt.”
Chung Linh nhìn thấy sương lạnh trong mắt anh, những lời chất vấn và cảm giác sợ hãi dâng lên, thân thể không khỏi phát run, trong mắt cũng hình thành tầng hơi nước.
Nước mắt không tự chủ được trào ra, bàn tay ôm vai anh túm chặt áo, lời nói ra biến thành tiếng nức nở, “Vì sao…… vì sao cậu một hai cứ phải bắt lấy mình không buông……”
“Lời cậu với mẹ cậu nói, mình đều nghe thấy……”
“Mình thật sự không có thời gian và sức lực để chơi cùng cậu……”
Chung Linh chỉ muốn học tập chăm chỉ, thi đạt thành tích tốt, vào một trường đại học không tồi, không làm Chung Vân Tuệ không hài lòng hay thất vọng, cô chỉ muốn cuộc sống của chính mình trôi qua bình yên như vậy, nhưng Trì Thanh Chước hết lần này đến lần khác đến quấy rầy cô.
Cô nhận không nhận nổi sự yêu thích của người khác, cảm giác lo được lo mất rất khó chịu, cảm giác bất an vì sợ bị bỏ rơi càng khiến cô như đang đứng bên bờ vực thẳm.
Một chút gió thổi cỏ lay, cô liền trông gà hoá cuốc.
Trì Thanh Chước nhìn những giọt nước mắt trong suốt như pha lê trượt dài trên má cô, để lại những vệt ướt quanh co, đầu hơi ngẩng nhìn anh, tất cả trong mắt đều là ấm ức cùng đáng thương.
Nhưng Trì Thanh Chước lại không hề có ý định thả lỏng hay nhượng bộ.
Anh duỗi tay lau sạch nước mắt cô, “Ừm, em cứ tuỳ ý tin lời người khác nói.”
Chung Linh né tránh, “Đấy không phải người khác, là mẹ của cậu.”
“Sau đó thì sao? Em sợ cái gì?”
“Mình không có sợ.”
“Sợ bị vứt bỏ sao?”
Chung Linh phủ nhận, không muốn tranh luận nữa, “Mình thật sự không thèm để ý mấy điều này, mình chỉ muốn cậu đừng lại tìm mình nữa, để mình trở lại cuộc sống bình thường.”
“Em còn cần anh giúp em học bổ túc.”
Chung Linh lắc đầu như trống bỏi, “Thôi, mình không cần.”
Trì Thanh Chước mặc kệ sự từ chối của cô, thẳng thừng nói, “Nhưng rõ ràng là em rất có cảm giác với anh.”
“Bằng không thì tại sao đồng ý cùng anh phát sinh quan hệ, ngày đó em cũng rất thoải mái.”
Chung Linh bị lời anh nói chọc trúng nội tâm, phản kháng càng thêm dữ dội, trong miệng không ngừng phủ nhận, “Mình không có.”
Trì Thanh Chước muốn ôm eo cô, bị cô né tránh, đôi chân ở giữa hai đùi anh dùng sức giãy giụa, tay cũng đẩy ngực anh, như là tránh né rắn rết, muốn thoát khỏi anh.
Cuối cùng Chung Linh nói, “Cậu có thể đừng như vậy nữa được không ……”
Trì Thanh Chước đàm phán thất bại.
Nhìn phản kháng của người trước mặt, anh nhớ tới mấy động vật nhỏ đi lạc khi vừa mới được đưa về nhà, toàn thân đều trong trạng thái phòng ngự, không cho người khác chạm vào.
Cần phải chờ đợi, từ từ vuốt lông.
Trì Thanh Chước rút tay lại, kéo ra khoảng cách giữa hai người, bộ dáng có chút xa cách, “Em nghĩ kỹ chưa?”
Chung Linh vốn dĩ muốn cử động, cuối cùng lại thấy anh đột nhiên thả ra, như người đứng ngoài cuộc bình tĩnh hỏi cô, Chung Linh có chút không phản ứng lại được.
Mất một lúc lâu mới hoàn hồn, sau đó chậm rãi gật đầu, đáp lại một tiếng ừm.
Trì Thanh Chước đáp lại, “Cũng không phải không thể, chỉ là có chút nợ cần tính toán rõ ràng.”
“Lúc trước giúp em bổ túc nhiều lần như vậy, muốn trả lại anh như thế nào?”
“Thời gian của anh rất quý giá.”
Chung Linh không nói nên lời, trước giờ cô chưa bao giờ nghĩ tới việc Trì Thanh Chước giúp cô học bổ túc còn muốn bồi thường, muốn phản bác nhưng lại không có căn cứ, cuối cùng chỉ phun ra câu, “Mình không biết.”
Trì Thanh Chước mở chân ra, đem cô từ trên đùi mình đẩy đứng dậy, “Gần đây mới nuôi một con thú cưng, đột nhiên cảm thấy nhàm chán.”
Chung Linh nhìn anh, chỉ thấy sắc mặt anh bình tĩnh, không có quá nhiều cảm xúc.
Trì Thanh Chước nhàn nhạt nói, “Em nuôi nó đi.”
Cô phát ngốc, “…… Nuôi cái gì.”
Trì Thanh Chước lấy chìa khóa từ trong túi ra đưa cho cô, “Đừng để nó chết.”
Chung Linh do dự nhìn anh, như là không nguyện ý.
“Hoặc là, để anh làm em thêm lần nữa.”
Chung Linh lập tức co rúm người lại, bộ dáng cự tuyệt.
“Vậy thì nuôi đi.”
Chung Linh nhận lấy chìa khóa anh đưa, dường như muốn hỏi cái gì, nhưng lại không hỏi được.
Trì Thanh Chước đã nhấc túi lên, “Gần đây anh không đến chỗ đó, em không cần bày ra bộ dáng đề phòng này nhìn anh.”
Cuối cùng Chung Linh đành phải căng da đầu gật đầu, “Mình phải nuôi bao lâu?”
“Tuỳ ý em.” Trì Thanh Chước nói xong sau đó trực tiếp rời đi, tựa như không muốn đọ sức với Chung Linh.
Không có bất kỳ chút dây dưa hay lưu luyến nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.