Chương 7: Ngoan quá, em dùng lưỡi liếm nó được không
Tuyết Tùng
30/10/2023
Edit: Vũ Vũ
Đảo mắt đã đến cuối tuần, Chung Linh đã hẹn Trần Mạc cùng Hồ Nguyệt đến hiệu sách học nhóm.
Thứ bảy Chung Linh ngủ đến gần 9 giờ mới rời giường, chuẩn bị xong xuôi mọi thứ mới đi tìm Hồ Nguyệt, đến 10 giờ mới tới hiệu sách.
Hiệu sách nằm trên lầu hai, vừa vào đã thấy Trần Mạc ngồi chờ ở chiếc bàn gần cửa sổ, trên bàn có mấy quyển vở bài tập, đều là vở của vật lý và toán học.
Hồ Nguyệt để Chùn Linh và Trần Mạc ngồi gần nhau, còn mình thì ngồi đối diện hai người.
Chung Linh cũng không nhận ra điều gì khác thường, lấy sách bài tập vật lý từ trong balo ra, ba người nói vài ba câu đơn giản rồi bắt đầu nghiêm túc làm bài.
“Không hiểu gì thì cứ hỏi mình.” Trần Mạc nhìn sườn mặt trắng nõn không tì vết của Chung Linh rồi nói.
Cô gật đầu mỉm cười với cậu. Đôi mắt Chung Linh tròn tròn, đuôi mắt hơi rũ xuống, cười rộ lên nhìn rất dịu dàng đáng yêu.
Trần Mạc chỉ cảm thấy trái tim mình đập càng lúc càng nhanh, ngoài mặt vẫn ra bẻ bình tĩnh, nhưng mặt cũng đã bắt đầu đỏ lên.
Một buổi sáng, Trần Mạc ngồi ở bên cạnh Chung Linh, nhưng chẳng làm được mấy bài.
Thi thoảng Chung Linh cũng khẽ hỏi cậu vài câu, ví dụ như câu này áp dụng công thức nào, câu này giải thế nào, hình như cô còn chưa hiểu kĩ lắm.
Giọng nói mềm mạu giống như ngón tay lạnh buốt vào ban đêm chạm vào nước ấm, ấm áp thoải mái.
Trần Mạc nhìn hàng lông mi đang rũ xuống của cô, mày đẹp ngẫu nhiên nhíu lại, đáy lòng cậu cũng mềm như muốn nhũn ra.
Nhưng cố tình Chung Linh lại rất chăm chú, sau khi nghe giảng xong thì cầm bút bắt đầu đánh dấu những điểm cần ghi nhớ.
Hoàn toàn không nhận ra.
Từ giữa trưa hôm qua, sau khi Chung Linh tỉnh dậy rồi chạy trối chết, Trì Thanh Chước vẫn chưa liên lạc với cô.
Thứ bảy cùng Trâu Quân đi đến hiệu sách quen, Trì Thanh Chước tuỳ ý ở khu vực sách vật lý xem mấy quyển, bỗng chốc khu vực nghỉ ngơi ở gần cửa sổ xuất hiện thân ảnh quen thuộc.
Bởi vì là cuối tuần nên Chung Linh không mặc đồng phục mà mặc áo lông màu hồng nhạt, khung xương của cô nhỏ, áo lông mặc trên người khiến thân mình của cô càng thêm mảnh khảnh đơn bạc.
Lại nhìn về phía sườn mặt Chung Linh, nghiêm túc vô cùng, cầm bút suy tư một lát rồi lại cúi đầu viết tiếp.
Nếu xem nhẹ tên nam sinh bên cạnh cô thì đây đúng là cảnh đẹp ý vui.
Trì Thanh Chước đặt sách lại giá sách.
Điện thoại Chung Linh rung lên.
Trì Thanh Chước: [Đang ở hiệu sách Yokohama sao?]
Chung Linh nhìn thấy tin nhắn của anh, giật mình ngẩng đầu nhìn xung quanh, quả nhiên nhìn thấy Trì Thanh Chước đang lười nhác dựa người vào kệ sách cách đó không xa. Ánh mắt của anh khi nhìn cô cũng sáng như đuốc.
Chung Linh thấy anh cúi đầu, tay gõ trên màn hình điện thoại.
Trì Thanh Chước: [Em tới đây hay để tôi qua đó?]
Chung Linh nắm chặt điện thoại, cúi đầu nói với Hồ Nguyệt và Trần Mạc: “Mình đi vệ sinh một chút.”
Nói xong đi về phía Trì Thanh Chước, ngoài cửa sổ là cây cúi xanh um tươi tốt, trong phòng là thiếu nữ mềm mại hồng hào, có chút khẩn trương đi đến chỗ anh.
Trì Thanh Chước đè cô lên bồn rửa tay, rút khăn giấy lau bọt nước trên tay, tuỳ ý hỏi: “Đến đây học nhóm?”
Chung Linh “ừm” một tiếng, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Trì Thanh Chước nhìn gương mặt trắng nõn của cô, thanh thuần ngây thơ, chỉ là có hơi mất tự nhiên: “Hôm nay mặc đẹp thật đấy.”
Ngón tay Chung Linh nắm chặt góc áo.
Trì Thanh Chước thấy cô cúi đầu thì dùng ngón tay nâng cằm cô lên, lòng bàn tay vuốt ve gương mặt bóng loáng, xúc cảm nhẵn nhụi mềm mại như tơ lụa quý giá.
Sờ rất sướng.
Ngón tay chuyển qua khoé miệng, tách đôi môi đang khép hờ của cô ra, trực tiếp duỗi vào trong miệng, đè nặng đầu lưỡi của cô, không chút lưu tình mà quấy loạn.
“Ưm…” Chung Linh trở tay không kịp, ngửi được mùi nhàn nhạt tươi mát từ ngón tay anh.
Trì Thanh Chước nhìn cô: “Nam sinh bên cạnh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào em.”
Khoang miệng Chung Linh bị đầu ngón tay anh căng ra, không thể nuốt được nước bọt khiến ngón tay anh được quây trong sự ấm áp và ẩm ướt, má cô hơi hồng nhưng vẫn không dám mở miệng nói chuyện, sợ nước miếng sẽ chảy ra, chỉ có thể mở to đôi mắt sạch sẽ đáng thương mà nhìn Trì Thanh Chước:
“Ngoan quá, em dùng đầu lưỡi liếm nó được không?”
—–
Nhấn “F” để giải cứu Chung Linh khỏi Trì Thanh Chước =)))
893 words
------oOo------
Đảo mắt đã đến cuối tuần, Chung Linh đã hẹn Trần Mạc cùng Hồ Nguyệt đến hiệu sách học nhóm.
Thứ bảy Chung Linh ngủ đến gần 9 giờ mới rời giường, chuẩn bị xong xuôi mọi thứ mới đi tìm Hồ Nguyệt, đến 10 giờ mới tới hiệu sách.
Hiệu sách nằm trên lầu hai, vừa vào đã thấy Trần Mạc ngồi chờ ở chiếc bàn gần cửa sổ, trên bàn có mấy quyển vở bài tập, đều là vở của vật lý và toán học.
Hồ Nguyệt để Chùn Linh và Trần Mạc ngồi gần nhau, còn mình thì ngồi đối diện hai người.
Chung Linh cũng không nhận ra điều gì khác thường, lấy sách bài tập vật lý từ trong balo ra, ba người nói vài ba câu đơn giản rồi bắt đầu nghiêm túc làm bài.
“Không hiểu gì thì cứ hỏi mình.” Trần Mạc nhìn sườn mặt trắng nõn không tì vết của Chung Linh rồi nói.
Cô gật đầu mỉm cười với cậu. Đôi mắt Chung Linh tròn tròn, đuôi mắt hơi rũ xuống, cười rộ lên nhìn rất dịu dàng đáng yêu.
Trần Mạc chỉ cảm thấy trái tim mình đập càng lúc càng nhanh, ngoài mặt vẫn ra bẻ bình tĩnh, nhưng mặt cũng đã bắt đầu đỏ lên.
Một buổi sáng, Trần Mạc ngồi ở bên cạnh Chung Linh, nhưng chẳng làm được mấy bài.
Thi thoảng Chung Linh cũng khẽ hỏi cậu vài câu, ví dụ như câu này áp dụng công thức nào, câu này giải thế nào, hình như cô còn chưa hiểu kĩ lắm.
Giọng nói mềm mạu giống như ngón tay lạnh buốt vào ban đêm chạm vào nước ấm, ấm áp thoải mái.
Trần Mạc nhìn hàng lông mi đang rũ xuống của cô, mày đẹp ngẫu nhiên nhíu lại, đáy lòng cậu cũng mềm như muốn nhũn ra.
Nhưng cố tình Chung Linh lại rất chăm chú, sau khi nghe giảng xong thì cầm bút bắt đầu đánh dấu những điểm cần ghi nhớ.
Hoàn toàn không nhận ra.
Từ giữa trưa hôm qua, sau khi Chung Linh tỉnh dậy rồi chạy trối chết, Trì Thanh Chước vẫn chưa liên lạc với cô.
Thứ bảy cùng Trâu Quân đi đến hiệu sách quen, Trì Thanh Chước tuỳ ý ở khu vực sách vật lý xem mấy quyển, bỗng chốc khu vực nghỉ ngơi ở gần cửa sổ xuất hiện thân ảnh quen thuộc.
Bởi vì là cuối tuần nên Chung Linh không mặc đồng phục mà mặc áo lông màu hồng nhạt, khung xương của cô nhỏ, áo lông mặc trên người khiến thân mình của cô càng thêm mảnh khảnh đơn bạc.
Lại nhìn về phía sườn mặt Chung Linh, nghiêm túc vô cùng, cầm bút suy tư một lát rồi lại cúi đầu viết tiếp.
Nếu xem nhẹ tên nam sinh bên cạnh cô thì đây đúng là cảnh đẹp ý vui.
Trì Thanh Chước đặt sách lại giá sách.
Điện thoại Chung Linh rung lên.
Trì Thanh Chước: [Đang ở hiệu sách Yokohama sao?]
Chung Linh nhìn thấy tin nhắn của anh, giật mình ngẩng đầu nhìn xung quanh, quả nhiên nhìn thấy Trì Thanh Chước đang lười nhác dựa người vào kệ sách cách đó không xa. Ánh mắt của anh khi nhìn cô cũng sáng như đuốc.
Chung Linh thấy anh cúi đầu, tay gõ trên màn hình điện thoại.
Trì Thanh Chước: [Em tới đây hay để tôi qua đó?]
Chung Linh nắm chặt điện thoại, cúi đầu nói với Hồ Nguyệt và Trần Mạc: “Mình đi vệ sinh một chút.”
Nói xong đi về phía Trì Thanh Chước, ngoài cửa sổ là cây cúi xanh um tươi tốt, trong phòng là thiếu nữ mềm mại hồng hào, có chút khẩn trương đi đến chỗ anh.
Trì Thanh Chước đè cô lên bồn rửa tay, rút khăn giấy lau bọt nước trên tay, tuỳ ý hỏi: “Đến đây học nhóm?”
Chung Linh “ừm” một tiếng, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Trì Thanh Chước nhìn gương mặt trắng nõn của cô, thanh thuần ngây thơ, chỉ là có hơi mất tự nhiên: “Hôm nay mặc đẹp thật đấy.”
Ngón tay Chung Linh nắm chặt góc áo.
Trì Thanh Chước thấy cô cúi đầu thì dùng ngón tay nâng cằm cô lên, lòng bàn tay vuốt ve gương mặt bóng loáng, xúc cảm nhẵn nhụi mềm mại như tơ lụa quý giá.
Sờ rất sướng.
Ngón tay chuyển qua khoé miệng, tách đôi môi đang khép hờ của cô ra, trực tiếp duỗi vào trong miệng, đè nặng đầu lưỡi của cô, không chút lưu tình mà quấy loạn.
“Ưm…” Chung Linh trở tay không kịp, ngửi được mùi nhàn nhạt tươi mát từ ngón tay anh.
Trì Thanh Chước nhìn cô: “Nam sinh bên cạnh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào em.”
Khoang miệng Chung Linh bị đầu ngón tay anh căng ra, không thể nuốt được nước bọt khiến ngón tay anh được quây trong sự ấm áp và ẩm ướt, má cô hơi hồng nhưng vẫn không dám mở miệng nói chuyện, sợ nước miếng sẽ chảy ra, chỉ có thể mở to đôi mắt sạch sẽ đáng thương mà nhìn Trì Thanh Chước:
“Ngoan quá, em dùng đầu lưỡi liếm nó được không?”
—–
Nhấn “F” để giải cứu Chung Linh khỏi Trì Thanh Chước =)))
893 words
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.