Chương 151: 128 dịu dàng ngắn ngủi
Thỏ Thỏ Hồng Nhan Nhiễu
28/07/2016
"Dạ Hi, tới đây thôi, tự tôi đi vào ."
Buổi trưa, Quý Linh Linh đúng hẹn đến quán trà gặp Vu Uyển Tình. Xe của Lãnh Dạ Hi còn chưa tới cửa quán trà, cô liền muốn xuống xe.
Lãnh Dạ Hi dừng xe, đảo mắt nhìn cô.
"Không cần lo lắng. Tôi nghĩ hiện tại cô ấy không muốn anh trông thấy hình dáng hiện giờ của cô ấy, anh. . . . . . Nên hiểu." Quý Linh Linh nói xong, liền cúi đầu mở dây an toàn ra.
"Ừ, tôi ở nơi này chờ cô ra, nhớ gọi cho tôi."
Lúc này Quý Linh Linh đã xuống xe, cô đứng ở cửa xe, đáp một tiếng, "Được, tôi biết rồi." Đang lúc cô sắp đi, cô lại xoay người, "Dạ Hi, Vương tiểu thư tại sao gần đây không đến tìm tôi?"
"Cô ấy? Cô ấy mấy ngày gần đây đang bận tìm hiểu một phương pháp trị liệu mới."
"Oh."
Nghe được đáp án này của anh, Quý Linh Linh không nói gì nữa, gương gương môi, liền rời đi.
"A, không tệ, rời Mộ Ly, lại cùng Lãnh Dạ Hi ở cùng một chỗ, Quý Linh Linh cô thật đúng là best-seller hết sức." Vừa vào phòng, Vu Uyển Tình liền cười nói, trong lời nói hình như mang theo vài phần mỉa mai.
Quý Linh Linh đối với cô ta khẽ vuốt cằm, đem túi trong tay để ở một bên, liền ngồi ở đối diện với cô ta, không muốn nói thêm điều gì.
" Quý Linh Linh, mấy ngày nay không thấy cô...tính khí lại thu liễm không ít." Vu Uyển Tình trong lời nói có gai như cũ, câu nói đều nhắm vào cô.
Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cô ta, "Cái người này mấy ngày không gặp đã đi làm giải phẫu rồi sao? Cằm của cô khôi phục không tệ nha." Cô cũng không trực tiếp trả lời Vu Uyển Tình, mà lại nói qua chuyện khác.
"Mắt của cô, cũng thật tốt. Không tệ, thời gian này tôi đi làm cái tiểu phẫu, bác sĩ nói, nếu như mà tôi có thể kiên trì, đại khái có thể khôi phục lại một chút, ít nhất có thể đi gặp người khác." Vu Uyển Tình liếc cô một cái, cúi đầu, uống một chút trà, nhàn nhạt nói.
Nhìn bộ dáng này của cô ta, Quý Linh Linh trong lòng liền hiểu rõ, bây giờ Vu Uyển Tình, sự sắc bén của cô ta chỉ là giả vờ. Cô ta là một người tâm cao khí ngạo, hiện tại gương mặt bị hủy đi, ai cũng không thể thấu hiểu được những gì cô ta đã trãi qua.
"Ừ, hi vọng cô có thể sớm khôi phục." Nếu lời nói quan tâm nhiều hơn, Quý Linh Linh cảm thấy có chút dối trá, nên chỉ nói như vậy, liền dừng lại.
"Ha ha, Quý Linh Linh cô thật là rộng lượng, vẫn có thể giả bộ lương thiện như vậy chứ? Cô không phải hận tôi sao?" Có lẽ là do làm giải phẫu, khiến cho khóe miệng của Vu Uyển Tình có chút căng cứng, lúc nói chuyện, nhìn cũng thật là quỷ dị.
"Hận cô? Bởi vì cô thích Mộ Ly sao?" Quý Linh Linh không đáp, hỏi ngược lại.
"Hả? Nghe ý tứ này của cô, cô đối với tôi hoàn toàn không có hận ý sao?"
"Tôi vì cái gì muốn hận cô? Nếu như là bởi vì cô thích Mộ Ly, tôi liền muốn hận cô, vậy người tôi muốn hận không phải là quá nhiều hay sao?" Quý Linh Linh cảm thấy chuyện này, cũng không khỏi quá buồn cười.
"Tôi trước kia đối với cô đã làm nhiều việc không phải như vậy, cô không hận tôi? Tôi cùng Lục Vân Thiên đóng kịch hãm hại cô...cô không ghi hận tôi? Quý Linh Linh, tôi không biết cô lại hào phóng như vậy." Vu Uyển Tình lạnh lùng nhìn cô, trong giọng nói tràn đầy địch ý.
Quý Linh Linh lẳng lặng nhìn cô ta một hồi, cuối cùng không thể nín cười được nữa.
"Cô cười cái gì?"
"Cô không cảm thấy mình hiện tại rất kì quái sao? Cô một mặt nói cho tôi biết, Giang Tâm Giao sẽ đối với tôi gây bất lợi, mặt khác lại luôn nhắc tôi nhớ, cô hận tôi. Vu Uyển Tình, tôi bây giờ muốn hỏi một chút, ở trong lòng cô, cô đối với tôi là như thế nào?" Quý Linh Linh nghiêng đầu, một cái tay nhẹ đặt trên bụng, giọng nói không hờn không giận, nhàn nhạt lành lạnh.
"Đối với cô? Ha ha, cô nói không có sai, tôi hận cô, tôi cho tới bây giờ cũng không có hận một người phụ nữ nào nhiều như vậy. Quý Linh Linh, cô là người thứ nhất."
"Hả?" Đối với lời nói của Vu Uyển Tình, cô hình như đã dự liệu được.
"Tôi từ khi gặp được Mộ Ly liền không thể đoán được loại phụ nữ nào sẽ chiêm được lòng của anh ấy, cho đến khi anh ấy gặp cô, tất cả liền thay đổi. Anh ấy khinh thường việc giải thích với người khác, không bao giờ đi quan tâm người khác, nhưng đối với cô, mọi thói quen trước khi đều bị phá vỡ. Tôi nghĩ không ra, từ lầm đầu tiên gặo cô, tôi chỉ là không hiểu được. Tại sao một người phụ nữ bình thường như cô, lại có thể làm anh ấy một lòng một dạ yêu thương như vậy!" Vu Uyển Tình vẻ mặt có chút kích động, ngay cả vết sẹo trên mặt cũng có chút trở nên dữ tợn.
"Ha ha, tôi có thể bắt tâm anh ấy, bởi vì tôi quyến rũ anh ấy a." Không phải họ trước kia luôn nói mình như vậy sao?
"Cô cho rằng Mộ Ly dễ dàng chịu cho cô quyến rũ sao? Nếu như anh ấy có hứng thú với người phụ nữ khác, như vậy, tôi liền không hận cô rồi." Vu Uyển Tình đang nói chuyện, trên mặt hiện lên một nụ cười tự giễu."Ngày trước, tôi không biết cô rốt cuộc có cái gì sức quyến rũ, nhưng bây giờ tôi biết rồi. Anh ấy có thể yêu cô, là bởi vì cô xứng với anh ấy. Tính khí hai người rất giông nhau, có sự kiên trì, còn có. . . . . . Hai người các người đối với tâm ý của nhau. . . . . . Tôi đến cuối cùng, thua, thất bại thảm hại." Cô ta khẽ cúi đầu, âm thanh nghẹn ngào, có thể nghe được, cô ta rơi lệ.
Quý Linh Linh nhìn thấy Vu Uyển Tình như vậy, tâm cũng cảm thấy có chút đau. Vu Uyển Tình, một người phụ nữ có bao nhiêu kiêu ngạo, nhưng bây giờ lại ra nông nổi này, cho dù là như vậy, cũng không thể lấy được một chút quan tâm nào của Mộ Ly.
Cô đưa cho cô ta một chút khăn giấy, nhẹ giọng nói , "Nếu như chúng tôi có thể tiếp tục yêu nhau, chúng tôi cũng sẽ không đi tới bước này. . . . . . Cho nên, cô cũng không có thua, ở trong tình yêu, không có thắng thua." Quý Linh Linh nhẹ giọng thở dài, nói hay lắm còn chưa có khóc, hiện tại cô phải nhịn xuống. Không cho phép bản thân yếu đuối hơn nữa.
"Ha ha, Quý Linh Linh, tại sao có lúc cô lại có thể ngóc như vậy? Cô căn bản không hiểu tâm ý của anh ấy."
"Tôi không hiểu. . . . . . Cha của tôi. . . . . ."
"Cô cho rằng đó chính là sự thật cuối cùng sao?"
"Cô. . . . . ." Quý Linh Linh chợt ý thức được điều gì đó, "Cô đây là có ý gì?"
Lúc này Vu Uyển Tình đã đem nước mắt trên mặt lau khô, "Cô có biết mặt của tôi làm sao lại bị hủy không?"
"Giang Tâm Giao?" Chẳng lẽ không đúng sao? Trước đã nói rõ ràng như vậy.
"Ha ha, tôi đường đường cảnh quan cao cấp, cô cảm thấy một nhân tình bé nhỏ như cô ta, có thể dễ dàng làm tôi biến thành bộ dạng này sao?" Vu Uyển Tình vừa nhắc tới mặt của mình, vẻ mặt nhất thời kích động,
Thân thể của Quý Linh Linh khẽ ngã về phía sau, không nói gì, chỉ là nhìn cô ta.
"Không chỉ Giang Tâm Giao, còn có Lâm Tư Kỳ, Tư Kỳ Nami, ba người bọn họ. . . . . . Ha ha, kết hợp đốt lửa , lừa tôi đến một trong hẻm nhỏ, trực tiếp. . . . . . Dội a- xít sun-phu-rit lên mặt tôi. . . . . ." Vu Uyển Tình cắn thật chặt răng, cô kìm nén cơn giận.
"Cô nói cái gì?" Họ. . . . . . Họ ba người hợp lại? Lâm Tư Kỳ? Người phụ nữ trước khi xuất hiện ở nhà của Lãnh Dạ Hi, Tư Kỳ Nami, hôn thê cũ của Mộ Ly thiên kim của Tư Kỳ tập đoàn, đây là chuyện gì xảy ra, vì sao mọi chuyện lại trở nên phức tạp như vậy.
"Cô nhất định cảm thấy rất buồn cười chứ gì? Chuyện cô không biết, thật ra còn đáng sợ hơn." Nụ cười trên gương mặt Vu Uyển Tình rất ảm đạm.
Buổi trưa, Quý Linh Linh đúng hẹn đến quán trà gặp Vu Uyển Tình. Xe của Lãnh Dạ Hi còn chưa tới cửa quán trà, cô liền muốn xuống xe.
Lãnh Dạ Hi dừng xe, đảo mắt nhìn cô.
"Không cần lo lắng. Tôi nghĩ hiện tại cô ấy không muốn anh trông thấy hình dáng hiện giờ của cô ấy, anh. . . . . . Nên hiểu." Quý Linh Linh nói xong, liền cúi đầu mở dây an toàn ra.
"Ừ, tôi ở nơi này chờ cô ra, nhớ gọi cho tôi."
Lúc này Quý Linh Linh đã xuống xe, cô đứng ở cửa xe, đáp một tiếng, "Được, tôi biết rồi." Đang lúc cô sắp đi, cô lại xoay người, "Dạ Hi, Vương tiểu thư tại sao gần đây không đến tìm tôi?"
"Cô ấy? Cô ấy mấy ngày gần đây đang bận tìm hiểu một phương pháp trị liệu mới."
"Oh."
Nghe được đáp án này của anh, Quý Linh Linh không nói gì nữa, gương gương môi, liền rời đi.
"A, không tệ, rời Mộ Ly, lại cùng Lãnh Dạ Hi ở cùng một chỗ, Quý Linh Linh cô thật đúng là best-seller hết sức." Vừa vào phòng, Vu Uyển Tình liền cười nói, trong lời nói hình như mang theo vài phần mỉa mai.
Quý Linh Linh đối với cô ta khẽ vuốt cằm, đem túi trong tay để ở một bên, liền ngồi ở đối diện với cô ta, không muốn nói thêm điều gì.
" Quý Linh Linh, mấy ngày nay không thấy cô...tính khí lại thu liễm không ít." Vu Uyển Tình trong lời nói có gai như cũ, câu nói đều nhắm vào cô.
Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cô ta, "Cái người này mấy ngày không gặp đã đi làm giải phẫu rồi sao? Cằm của cô khôi phục không tệ nha." Cô cũng không trực tiếp trả lời Vu Uyển Tình, mà lại nói qua chuyện khác.
"Mắt của cô, cũng thật tốt. Không tệ, thời gian này tôi đi làm cái tiểu phẫu, bác sĩ nói, nếu như mà tôi có thể kiên trì, đại khái có thể khôi phục lại một chút, ít nhất có thể đi gặp người khác." Vu Uyển Tình liếc cô một cái, cúi đầu, uống một chút trà, nhàn nhạt nói.
Nhìn bộ dáng này của cô ta, Quý Linh Linh trong lòng liền hiểu rõ, bây giờ Vu Uyển Tình, sự sắc bén của cô ta chỉ là giả vờ. Cô ta là một người tâm cao khí ngạo, hiện tại gương mặt bị hủy đi, ai cũng không thể thấu hiểu được những gì cô ta đã trãi qua.
"Ừ, hi vọng cô có thể sớm khôi phục." Nếu lời nói quan tâm nhiều hơn, Quý Linh Linh cảm thấy có chút dối trá, nên chỉ nói như vậy, liền dừng lại.
"Ha ha, Quý Linh Linh cô thật là rộng lượng, vẫn có thể giả bộ lương thiện như vậy chứ? Cô không phải hận tôi sao?" Có lẽ là do làm giải phẫu, khiến cho khóe miệng của Vu Uyển Tình có chút căng cứng, lúc nói chuyện, nhìn cũng thật là quỷ dị.
"Hận cô? Bởi vì cô thích Mộ Ly sao?" Quý Linh Linh không đáp, hỏi ngược lại.
"Hả? Nghe ý tứ này của cô, cô đối với tôi hoàn toàn không có hận ý sao?"
"Tôi vì cái gì muốn hận cô? Nếu như là bởi vì cô thích Mộ Ly, tôi liền muốn hận cô, vậy người tôi muốn hận không phải là quá nhiều hay sao?" Quý Linh Linh cảm thấy chuyện này, cũng không khỏi quá buồn cười.
"Tôi trước kia đối với cô đã làm nhiều việc không phải như vậy, cô không hận tôi? Tôi cùng Lục Vân Thiên đóng kịch hãm hại cô...cô không ghi hận tôi? Quý Linh Linh, tôi không biết cô lại hào phóng như vậy." Vu Uyển Tình lạnh lùng nhìn cô, trong giọng nói tràn đầy địch ý.
Quý Linh Linh lẳng lặng nhìn cô ta một hồi, cuối cùng không thể nín cười được nữa.
"Cô cười cái gì?"
"Cô không cảm thấy mình hiện tại rất kì quái sao? Cô một mặt nói cho tôi biết, Giang Tâm Giao sẽ đối với tôi gây bất lợi, mặt khác lại luôn nhắc tôi nhớ, cô hận tôi. Vu Uyển Tình, tôi bây giờ muốn hỏi một chút, ở trong lòng cô, cô đối với tôi là như thế nào?" Quý Linh Linh nghiêng đầu, một cái tay nhẹ đặt trên bụng, giọng nói không hờn không giận, nhàn nhạt lành lạnh.
"Đối với cô? Ha ha, cô nói không có sai, tôi hận cô, tôi cho tới bây giờ cũng không có hận một người phụ nữ nào nhiều như vậy. Quý Linh Linh, cô là người thứ nhất."
"Hả?" Đối với lời nói của Vu Uyển Tình, cô hình như đã dự liệu được.
"Tôi từ khi gặp được Mộ Ly liền không thể đoán được loại phụ nữ nào sẽ chiêm được lòng của anh ấy, cho đến khi anh ấy gặp cô, tất cả liền thay đổi. Anh ấy khinh thường việc giải thích với người khác, không bao giờ đi quan tâm người khác, nhưng đối với cô, mọi thói quen trước khi đều bị phá vỡ. Tôi nghĩ không ra, từ lầm đầu tiên gặo cô, tôi chỉ là không hiểu được. Tại sao một người phụ nữ bình thường như cô, lại có thể làm anh ấy một lòng một dạ yêu thương như vậy!" Vu Uyển Tình vẻ mặt có chút kích động, ngay cả vết sẹo trên mặt cũng có chút trở nên dữ tợn.
"Ha ha, tôi có thể bắt tâm anh ấy, bởi vì tôi quyến rũ anh ấy a." Không phải họ trước kia luôn nói mình như vậy sao?
"Cô cho rằng Mộ Ly dễ dàng chịu cho cô quyến rũ sao? Nếu như anh ấy có hứng thú với người phụ nữ khác, như vậy, tôi liền không hận cô rồi." Vu Uyển Tình đang nói chuyện, trên mặt hiện lên một nụ cười tự giễu."Ngày trước, tôi không biết cô rốt cuộc có cái gì sức quyến rũ, nhưng bây giờ tôi biết rồi. Anh ấy có thể yêu cô, là bởi vì cô xứng với anh ấy. Tính khí hai người rất giông nhau, có sự kiên trì, còn có. . . . . . Hai người các người đối với tâm ý của nhau. . . . . . Tôi đến cuối cùng, thua, thất bại thảm hại." Cô ta khẽ cúi đầu, âm thanh nghẹn ngào, có thể nghe được, cô ta rơi lệ.
Quý Linh Linh nhìn thấy Vu Uyển Tình như vậy, tâm cũng cảm thấy có chút đau. Vu Uyển Tình, một người phụ nữ có bao nhiêu kiêu ngạo, nhưng bây giờ lại ra nông nổi này, cho dù là như vậy, cũng không thể lấy được một chút quan tâm nào của Mộ Ly.
Cô đưa cho cô ta một chút khăn giấy, nhẹ giọng nói , "Nếu như chúng tôi có thể tiếp tục yêu nhau, chúng tôi cũng sẽ không đi tới bước này. . . . . . Cho nên, cô cũng không có thua, ở trong tình yêu, không có thắng thua." Quý Linh Linh nhẹ giọng thở dài, nói hay lắm còn chưa có khóc, hiện tại cô phải nhịn xuống. Không cho phép bản thân yếu đuối hơn nữa.
"Ha ha, Quý Linh Linh, tại sao có lúc cô lại có thể ngóc như vậy? Cô căn bản không hiểu tâm ý của anh ấy."
"Tôi không hiểu. . . . . . Cha của tôi. . . . . ."
"Cô cho rằng đó chính là sự thật cuối cùng sao?"
"Cô. . . . . ." Quý Linh Linh chợt ý thức được điều gì đó, "Cô đây là có ý gì?"
Lúc này Vu Uyển Tình đã đem nước mắt trên mặt lau khô, "Cô có biết mặt của tôi làm sao lại bị hủy không?"
"Giang Tâm Giao?" Chẳng lẽ không đúng sao? Trước đã nói rõ ràng như vậy.
"Ha ha, tôi đường đường cảnh quan cao cấp, cô cảm thấy một nhân tình bé nhỏ như cô ta, có thể dễ dàng làm tôi biến thành bộ dạng này sao?" Vu Uyển Tình vừa nhắc tới mặt của mình, vẻ mặt nhất thời kích động,
Thân thể của Quý Linh Linh khẽ ngã về phía sau, không nói gì, chỉ là nhìn cô ta.
"Không chỉ Giang Tâm Giao, còn có Lâm Tư Kỳ, Tư Kỳ Nami, ba người bọn họ. . . . . . Ha ha, kết hợp đốt lửa , lừa tôi đến một trong hẻm nhỏ, trực tiếp. . . . . . Dội a- xít sun-phu-rit lên mặt tôi. . . . . ." Vu Uyển Tình cắn thật chặt răng, cô kìm nén cơn giận.
"Cô nói cái gì?" Họ. . . . . . Họ ba người hợp lại? Lâm Tư Kỳ? Người phụ nữ trước khi xuất hiện ở nhà của Lãnh Dạ Hi, Tư Kỳ Nami, hôn thê cũ của Mộ Ly thiên kim của Tư Kỳ tập đoàn, đây là chuyện gì xảy ra, vì sao mọi chuyện lại trở nên phức tạp như vậy.
"Cô nhất định cảm thấy rất buồn cười chứ gì? Chuyện cô không biết, thật ra còn đáng sợ hơn." Nụ cười trên gương mặt Vu Uyển Tình rất ảm đạm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.