Chương 53: Chỉ cần tự tôn
Thỏ Thỏ Hồng Nhan Nhiễu
05/02/2015
"Lãnh tổng."
Lãnh Dạ Hy vừa nói chuyện xong với một khách hàng, Quý Linh Linh liền đi lên, cô đã đứng đợi ở một bên rất lâu.
Nhìn thấy người đến là cô, ánh mắt Lãnh Dạ Hy lảng tránh, liền mở miệng nói: "chuyện gì?"
Éc. . . . . .
Mặc dù ông chủ lớn của mình là một người lạnh lùng, nhưng lúc này ở trong bữa tiệc, hắn bất cận nhân tình như vậy, khiến cô không muốn nói tiếp.
"Chuyện của tôi xong rồi." Cô cúi đầu, phẫn nộ nói. Nói xong lời này, quả thật cô muốn tát vào miệng rộng của mình, chuyện gì cũng không có, làm gì có chuyện gì mà làm xong sự tình?
"Hả? Dễ dàng giải quyết như vậy?" Lãnh Dạ Hy đứng song song với cô, tuy đang nói chuyện với cô, nhưng ánh mắt lại nhìn về nơi khác.
"Ừ, vâng" dù sao lời nói cũng nói, không bằng vẫn theo nói thì hay hơn, một lát cũng giải thích cũng được, quan trọng nhất là, ông chủ lớn chắc cũng không có tâm tư nghe cô giải thích.
"Quý tiểu thư, tôi coi thường bản lĩnh của cô!" Lời này nghe thế nào cũng không phải là ca ngợi.
Quý Linh Linh nghe ra lời này cũng không lọt tai, ở chỗ này nàng cũng không tốt phản bác hắn, cho nên dứt khoát không nói gì nữa.
"Ban đầu tôi cảm thấy cô là người phụ nữ đơn thuần kinh nghiệm sống chưa nhiều, không muốn cái gì, an phận làm việc của mình, nhưng bây giờ. . . . . . Tôi nghĩ tôi sẽ phải thay đổi cách nhìn về cô." Thì ra Lãnh Dạ Hy nói kiểu chê cười cũng tương đối lành nghề.
Quý Linh Linh cúi đầu đứng bên cạnh hắn, giống như được huấn luyện, nhưng lời của hắn, cô nghe không hiểu.
Lãnh Dạ Hy nói tiếp, "Nếu như trước đây biết rõ cô như thế, vậy tôi hao tâm tổn trí rồi sao? Mà loại người như cô căn bản không cần tiếp nhận cái hao tâm tổn trí này, người khác không làm, cô đều đoạt được, xem ra trước tôi vô ích rồi."
Lời của hắn càng nghe càng hỗn loạn, Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, nhìn gò má của hắn, cô chỉ muốn xác định bên cạnh hắn có phải hay không còn có những người khác, nếu không, tại sao cô lại cảm thấy lời của hắn căn bản không phù hợp với mình.
"Quý. . . . . ."
"Éc. . . . . ."
Đột nhiên Lãnh Dạ Hy quay đầu lại, khiến Quý Linh Linh bị giật mình lui về phía sau nửa bước. Nhìn động tác cô như vậy, hắn nheo hai mắt lạnh lùng lại, bên môi lộ ra nụ cười khinh thường, "Ở trước mặt tôi, không cần ngụy trang."
Ngụy trang? Lúc này Quý Linh Linh mới hiểu được lời nói của hắn ngấm ngầm hại người rốt cuộc là kiểu gì.
"Lãnh tổng, là anh nói tôi ngụy trang, vậy tôi phải nghe lệnh rồi." Quý Linh Linh che giấu vẻ mặt vâng vâng dạ dạ của mình, việc đã đến nước này, cô còn có cần thiết coi hắn như ông chủ của mình?
Lãnh Dạ Hy lạnh lùng liếc cô, hiện tại cho dù cô cởi hết đứng trước mặt hắn, hắn cũng không nổi bất kỳ hứng thú gì.
"Đầu tiên, tôi muốn nói một chút, cho tới bây giờ tôi mới nghe rõ lời của ngài, là tôi ngu dốt, xin ngài thứ lỗi." Quý Linh Linh ra vẻ dường như trước nay chưa từng kính cẩn, "Tiếp theo, Lãnh tổng vừa khách sáo bình luận tôi, tôi rất cảm kích, nhưng không thể tiếp nhận. Thứ ba, Lãnh tổng, ngài căn bản không cần phí tâm tư với tôi, bởi vì ngài là ông chủ, tôi là viên chức nhỏ, lời của ngài, tôi đều nói gì nghe nấy, chúng tôi là người nhỏ bé, căn bản không đáng để ngài ôm lấy bao nhiêu ý định đối với tôi. Thứ tư, hôm nay tôi tới bữa tiệc, là vì cháu ngài, mà không phải tới tiếp cận người giàu có. Hi vọng Lãnh tổng, ngài không cần ở đây hiểu sai tôi, bình luận tôi, cái này không chỉ không khiến tôi cảm kích ngài, mà có thể sẽ phá hỏng quan hệ cấp trên cấp dưới hài hòa của chúng ta."
Quý Linh Linh ngửa đầu nhìn Lãnh Dạ Hy, không kiêu ngạo không tự ti biểu đạt ý nghĩ của mình. Lần đầu tiên cô đối với Lãnh Dạ hi bày ra một bộ không thèm quan tâm, mặt không chút thay đổi.
"A, cô thao thao bất tuyệt kể xong rồi hả ?" Lần này Lãnh Dạ Hy không che giấu chút nào xem thường cười ra âm thanh, "Có mục đích là chuyện của cô, nhưng không cần nói với tôi nhiều lý do như vậy, tôi không có hứng thú nghe." Nói dứt lời, hắn không cho Quý Linh Linh thêm cơ hội, liền sải bước rời đi.
Nhìn chằm chằm bóng lưng Lãnh Dạ Hy, Quý Linh Linh chỉ cảm thấy mắt đột nhiên cay cay. Trong lòng dâng lên một cổ ủy khuất chưa từng có, khiến cho cô không nhịn được khóc thất thanh.
Lãnh Dạ Hy chưa phân rõ, đơn giản bày ra bộ mặt lão già, nhưng hôm nay thế nhưng hắn lại khinh bỉ nhẹ nhàng hào phóng như thế? Hắn khinh thường cô, hắn miệt thị cô, hắn có thể cao cao tại thượng ngự trị ở bên trên cô? Đây chính là ông chủ lớn ưu việt? Đây chính là người có tiền tự hào? Không cho cô bất kỳ cơ hội giải thích nào, liền trực tiếp định tội cô?
Cô cắn chặt môi, giống như bản tính quật cường của cô, cô sẽ không cho phép mình lộ ra suy yếu chút nào.
Nhưng tối nay hắn mời cô tới, hắn không bên cạnh cô, đây là nơi xa lạ, như thế nào tiến hành đùa giỡn mình? Lãnh Dạ Hy đem lại cho cô hốt hoảng, tức giận, tự ti, khuất nhục toàn bộ đồng loạt bao phủ cô, Quý Linh Linh siết thật chặt quả đấm, không để cho cảm xúc của mình lộ ra ngoài.
Có lẽ, cô nên tự tìm cho chính mình một góc nhỏ, buông thả cảm xúc xuống. Cô không hề nghĩ ngợi, trực tiếp sải bước vội vã đi vào toilet.
"Nghiêm Tử Tuấn, bây giờ anh còn chưa cút tới đây, đúng là phế vật, còn không mau chạy tới đây giải quyết chuyện của mình!" Lục Vân Thiên núp ở một góc, cắn răng nghiến lợi đè ép âm thanh mắng.
"Mười phút, nếu như anh không đến, về sau đang ở trong nhà cũng là không nên đi!" Ở trước mặt nghiêm Tử Tuấn, Lục Vân Thiên không che giấu chút nào bản chất chanh chua của mình, bởi vì theo ý cô ta, trước mặt một tên đàn ông vô dụng, cô ta không cần bày ra bộ mặt sáng rỡ.
Cô ta mang theo vài phần tức giận cúp điện thoại, nhưng sau khi cất điện thoại di động xong, bờ môi cô ta liền nở nụ cười rộ, vừa rồi đoạn đối thoại kia giữa Lãnh Dạ Hy và Quý Linh Linh, tất cả đều rơi vào tai cô ta không lọt chữ nào, nhìn Quý Linh Linh giống như gà trống thua trận chạy trốn, cô ta thật là hận không được lớn tiếng bật cười.
"Quý Linh Linh, đấu với tôi, sẽ phải tiếp nhận thực tế!" Lục Vân Thiên mím môi đỏ mọng lại, lau quá nhiều bóng mắt, lúc này xem ra có nhiều hơn mấy phần ác độc cùng sắc bén.
"Thế nào? Một mình đứng ở chỗ này, An Trí Viễn và Lãnh Dạ Hy không cùng cô sao?"
Quý Linh Linh bỗng chốc xoay người, nét mặt Mộ Ly ôn hòa bất ngờ vào trong mắt của cô. Cô vốn muốn đi toilet, tuy nhiên ngại vì người bên trong nhiều người, cô chỉ đi tới ban công nói một tiếng, nhưng chưa từng nghĩ đến, lại gặp hắn ở chỗ này.
"Sao anh lại tới đây?" Quý Linh Linh xoay người, trong lời nói mang theo giọng mũi nồng đậm.
Mộ ly đứng nguyên tại chỗ, thân thể nghiêng dựa vào bên tường, tròng mắt đen một tấc không rời bóng lưng Quý Linh Linh.
"Nhớ em, tới thăm em một chút." Hắn đang đợi Quý Linh Linh nơi này, còn chưa kém bất kỳ lời tâm tình.
Quý Linh Linh chỉ cảm thấy thân thể ngẩn ra, lời nói Mộ Ly, giống như dòng nước ấm tưới trong lòng của cô, sau chuyện vừa rồi, khiến cho nội tâm yếu ớt cô, càng có thể đủ dễ dàng tiếp nhận lời tâm tình của Mộ Ly.
"Để tôi xem một chút, tôi một lòng muốn phụ nữ, rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh, có thể để cho tất cả đàn ông đều vây quanh cô." Mộ Ly nói ra, không có nửa phần Nhu Tình, hắn lúc này. . . . . . Càng giống như là tới chế giễu.
"Anh. . . . . ." Quý Linh Linh xoay người lần nữa, có chút không dám tin tưởng nhìn Mộ Ly.
Chỉ thấy Mộ Ly nhếch môi cười, cúi đầu thêm trầm mặc, nhưng ngay sau đó liền ngẩng đầu lên, "Quý Linh Linh bản lĩnh của cô quá lớn, dùng bề ngoài thanh thuần cao ngạo, đem tôi đùa giỡn xoay quanh, nhưng lại giả bộ trước mặt mọi người không được bao lâu, cho nên ông trời để cho tôi thấy rõ diện mạo thật của cô tối nay." Giọng nói hắn lạnh lùng không kém chút nào với Lãnh Dạ Hy.
Nước mắt ở trong hốc mắt xoay một vòng, cô vốn tưởng rằng. . . . . . Vốn tưởng rằng, còn có một người trong lúc khổ sở có thể dựa vào, nhưng cô sai rồi, hơn nữa còn sai không thể vãn hồi.
Mộ Ly, cô nhận lầm là Ngưu Lang không quân Thượng tá, đặc phái viên quốc phòng, từ khi mới bắt đầu liền nói trái với cô, chỉ cần nhìn thấy cô sẽ sử dụng các loại tiểu hoa chiêu trêu chọc cô. Bởi vì cô tự nhiên biết hiểu biết minh, không đem hắn ái mộ nhìn ở trong mắt, không muốn làm cho mình cuối cùng rơi vào hèn mọn. Nhưng mà, trước cô làm bộ tất cả cao quý, vào lúc này, lại trở nên một phần không đáng giá.
Quả nhiên cô ngu xuẩn nhất, trải qua chuyện tình với Nghiêm Tử Tuấn, cô còn không có bài học, còn không để tâm, nhẹ dạ , dễ dàng, liền khiến hai người đàn ông kia xem thường cô như thế.
Cao ngạo như cô, nhưng lúc này, cô lại để cho mình rơi vào thế đường lui như vậy.
"Ha ha, như thế nào? Phát hiện tôi không phải phải phụ nữ, có phải rất thất vọng không?" Quý Linh Linh nhẹ ngưỡng cằm, động tác này, nước qua khóe mắt tất cả cũng bị cô ép trở về.
Có thể không có đàn ông, nhưng kiêu ngạo phải để lại cho cô, cao quý tự ái không thể cùng nhau xa nhau cô.
Lãnh Dạ Hy vừa nói chuyện xong với một khách hàng, Quý Linh Linh liền đi lên, cô đã đứng đợi ở một bên rất lâu.
Nhìn thấy người đến là cô, ánh mắt Lãnh Dạ Hy lảng tránh, liền mở miệng nói: "chuyện gì?"
Éc. . . . . .
Mặc dù ông chủ lớn của mình là một người lạnh lùng, nhưng lúc này ở trong bữa tiệc, hắn bất cận nhân tình như vậy, khiến cô không muốn nói tiếp.
"Chuyện của tôi xong rồi." Cô cúi đầu, phẫn nộ nói. Nói xong lời này, quả thật cô muốn tát vào miệng rộng của mình, chuyện gì cũng không có, làm gì có chuyện gì mà làm xong sự tình?
"Hả? Dễ dàng giải quyết như vậy?" Lãnh Dạ Hy đứng song song với cô, tuy đang nói chuyện với cô, nhưng ánh mắt lại nhìn về nơi khác.
"Ừ, vâng" dù sao lời nói cũng nói, không bằng vẫn theo nói thì hay hơn, một lát cũng giải thích cũng được, quan trọng nhất là, ông chủ lớn chắc cũng không có tâm tư nghe cô giải thích.
"Quý tiểu thư, tôi coi thường bản lĩnh của cô!" Lời này nghe thế nào cũng không phải là ca ngợi.
Quý Linh Linh nghe ra lời này cũng không lọt tai, ở chỗ này nàng cũng không tốt phản bác hắn, cho nên dứt khoát không nói gì nữa.
"Ban đầu tôi cảm thấy cô là người phụ nữ đơn thuần kinh nghiệm sống chưa nhiều, không muốn cái gì, an phận làm việc của mình, nhưng bây giờ. . . . . . Tôi nghĩ tôi sẽ phải thay đổi cách nhìn về cô." Thì ra Lãnh Dạ Hy nói kiểu chê cười cũng tương đối lành nghề.
Quý Linh Linh cúi đầu đứng bên cạnh hắn, giống như được huấn luyện, nhưng lời của hắn, cô nghe không hiểu.
Lãnh Dạ Hy nói tiếp, "Nếu như trước đây biết rõ cô như thế, vậy tôi hao tâm tổn trí rồi sao? Mà loại người như cô căn bản không cần tiếp nhận cái hao tâm tổn trí này, người khác không làm, cô đều đoạt được, xem ra trước tôi vô ích rồi."
Lời của hắn càng nghe càng hỗn loạn, Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, nhìn gò má của hắn, cô chỉ muốn xác định bên cạnh hắn có phải hay không còn có những người khác, nếu không, tại sao cô lại cảm thấy lời của hắn căn bản không phù hợp với mình.
"Quý. . . . . ."
"Éc. . . . . ."
Đột nhiên Lãnh Dạ Hy quay đầu lại, khiến Quý Linh Linh bị giật mình lui về phía sau nửa bước. Nhìn động tác cô như vậy, hắn nheo hai mắt lạnh lùng lại, bên môi lộ ra nụ cười khinh thường, "Ở trước mặt tôi, không cần ngụy trang."
Ngụy trang? Lúc này Quý Linh Linh mới hiểu được lời nói của hắn ngấm ngầm hại người rốt cuộc là kiểu gì.
"Lãnh tổng, là anh nói tôi ngụy trang, vậy tôi phải nghe lệnh rồi." Quý Linh Linh che giấu vẻ mặt vâng vâng dạ dạ của mình, việc đã đến nước này, cô còn có cần thiết coi hắn như ông chủ của mình?
Lãnh Dạ Hy lạnh lùng liếc cô, hiện tại cho dù cô cởi hết đứng trước mặt hắn, hắn cũng không nổi bất kỳ hứng thú gì.
"Đầu tiên, tôi muốn nói một chút, cho tới bây giờ tôi mới nghe rõ lời của ngài, là tôi ngu dốt, xin ngài thứ lỗi." Quý Linh Linh ra vẻ dường như trước nay chưa từng kính cẩn, "Tiếp theo, Lãnh tổng vừa khách sáo bình luận tôi, tôi rất cảm kích, nhưng không thể tiếp nhận. Thứ ba, Lãnh tổng, ngài căn bản không cần phí tâm tư với tôi, bởi vì ngài là ông chủ, tôi là viên chức nhỏ, lời của ngài, tôi đều nói gì nghe nấy, chúng tôi là người nhỏ bé, căn bản không đáng để ngài ôm lấy bao nhiêu ý định đối với tôi. Thứ tư, hôm nay tôi tới bữa tiệc, là vì cháu ngài, mà không phải tới tiếp cận người giàu có. Hi vọng Lãnh tổng, ngài không cần ở đây hiểu sai tôi, bình luận tôi, cái này không chỉ không khiến tôi cảm kích ngài, mà có thể sẽ phá hỏng quan hệ cấp trên cấp dưới hài hòa của chúng ta."
Quý Linh Linh ngửa đầu nhìn Lãnh Dạ Hy, không kiêu ngạo không tự ti biểu đạt ý nghĩ của mình. Lần đầu tiên cô đối với Lãnh Dạ hi bày ra một bộ không thèm quan tâm, mặt không chút thay đổi.
"A, cô thao thao bất tuyệt kể xong rồi hả ?" Lần này Lãnh Dạ Hy không che giấu chút nào xem thường cười ra âm thanh, "Có mục đích là chuyện của cô, nhưng không cần nói với tôi nhiều lý do như vậy, tôi không có hứng thú nghe." Nói dứt lời, hắn không cho Quý Linh Linh thêm cơ hội, liền sải bước rời đi.
Nhìn chằm chằm bóng lưng Lãnh Dạ Hy, Quý Linh Linh chỉ cảm thấy mắt đột nhiên cay cay. Trong lòng dâng lên một cổ ủy khuất chưa từng có, khiến cho cô không nhịn được khóc thất thanh.
Lãnh Dạ Hy chưa phân rõ, đơn giản bày ra bộ mặt lão già, nhưng hôm nay thế nhưng hắn lại khinh bỉ nhẹ nhàng hào phóng như thế? Hắn khinh thường cô, hắn miệt thị cô, hắn có thể cao cao tại thượng ngự trị ở bên trên cô? Đây chính là ông chủ lớn ưu việt? Đây chính là người có tiền tự hào? Không cho cô bất kỳ cơ hội giải thích nào, liền trực tiếp định tội cô?
Cô cắn chặt môi, giống như bản tính quật cường của cô, cô sẽ không cho phép mình lộ ra suy yếu chút nào.
Nhưng tối nay hắn mời cô tới, hắn không bên cạnh cô, đây là nơi xa lạ, như thế nào tiến hành đùa giỡn mình? Lãnh Dạ Hy đem lại cho cô hốt hoảng, tức giận, tự ti, khuất nhục toàn bộ đồng loạt bao phủ cô, Quý Linh Linh siết thật chặt quả đấm, không để cho cảm xúc của mình lộ ra ngoài.
Có lẽ, cô nên tự tìm cho chính mình một góc nhỏ, buông thả cảm xúc xuống. Cô không hề nghĩ ngợi, trực tiếp sải bước vội vã đi vào toilet.
"Nghiêm Tử Tuấn, bây giờ anh còn chưa cút tới đây, đúng là phế vật, còn không mau chạy tới đây giải quyết chuyện của mình!" Lục Vân Thiên núp ở một góc, cắn răng nghiến lợi đè ép âm thanh mắng.
"Mười phút, nếu như anh không đến, về sau đang ở trong nhà cũng là không nên đi!" Ở trước mặt nghiêm Tử Tuấn, Lục Vân Thiên không che giấu chút nào bản chất chanh chua của mình, bởi vì theo ý cô ta, trước mặt một tên đàn ông vô dụng, cô ta không cần bày ra bộ mặt sáng rỡ.
Cô ta mang theo vài phần tức giận cúp điện thoại, nhưng sau khi cất điện thoại di động xong, bờ môi cô ta liền nở nụ cười rộ, vừa rồi đoạn đối thoại kia giữa Lãnh Dạ Hy và Quý Linh Linh, tất cả đều rơi vào tai cô ta không lọt chữ nào, nhìn Quý Linh Linh giống như gà trống thua trận chạy trốn, cô ta thật là hận không được lớn tiếng bật cười.
"Quý Linh Linh, đấu với tôi, sẽ phải tiếp nhận thực tế!" Lục Vân Thiên mím môi đỏ mọng lại, lau quá nhiều bóng mắt, lúc này xem ra có nhiều hơn mấy phần ác độc cùng sắc bén.
"Thế nào? Một mình đứng ở chỗ này, An Trí Viễn và Lãnh Dạ Hy không cùng cô sao?"
Quý Linh Linh bỗng chốc xoay người, nét mặt Mộ Ly ôn hòa bất ngờ vào trong mắt của cô. Cô vốn muốn đi toilet, tuy nhiên ngại vì người bên trong nhiều người, cô chỉ đi tới ban công nói một tiếng, nhưng chưa từng nghĩ đến, lại gặp hắn ở chỗ này.
"Sao anh lại tới đây?" Quý Linh Linh xoay người, trong lời nói mang theo giọng mũi nồng đậm.
Mộ ly đứng nguyên tại chỗ, thân thể nghiêng dựa vào bên tường, tròng mắt đen một tấc không rời bóng lưng Quý Linh Linh.
"Nhớ em, tới thăm em một chút." Hắn đang đợi Quý Linh Linh nơi này, còn chưa kém bất kỳ lời tâm tình.
Quý Linh Linh chỉ cảm thấy thân thể ngẩn ra, lời nói Mộ Ly, giống như dòng nước ấm tưới trong lòng của cô, sau chuyện vừa rồi, khiến cho nội tâm yếu ớt cô, càng có thể đủ dễ dàng tiếp nhận lời tâm tình của Mộ Ly.
"Để tôi xem một chút, tôi một lòng muốn phụ nữ, rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh, có thể để cho tất cả đàn ông đều vây quanh cô." Mộ Ly nói ra, không có nửa phần Nhu Tình, hắn lúc này. . . . . . Càng giống như là tới chế giễu.
"Anh. . . . . ." Quý Linh Linh xoay người lần nữa, có chút không dám tin tưởng nhìn Mộ Ly.
Chỉ thấy Mộ Ly nhếch môi cười, cúi đầu thêm trầm mặc, nhưng ngay sau đó liền ngẩng đầu lên, "Quý Linh Linh bản lĩnh của cô quá lớn, dùng bề ngoài thanh thuần cao ngạo, đem tôi đùa giỡn xoay quanh, nhưng lại giả bộ trước mặt mọi người không được bao lâu, cho nên ông trời để cho tôi thấy rõ diện mạo thật của cô tối nay." Giọng nói hắn lạnh lùng không kém chút nào với Lãnh Dạ Hy.
Nước mắt ở trong hốc mắt xoay một vòng, cô vốn tưởng rằng. . . . . . Vốn tưởng rằng, còn có một người trong lúc khổ sở có thể dựa vào, nhưng cô sai rồi, hơn nữa còn sai không thể vãn hồi.
Mộ Ly, cô nhận lầm là Ngưu Lang không quân Thượng tá, đặc phái viên quốc phòng, từ khi mới bắt đầu liền nói trái với cô, chỉ cần nhìn thấy cô sẽ sử dụng các loại tiểu hoa chiêu trêu chọc cô. Bởi vì cô tự nhiên biết hiểu biết minh, không đem hắn ái mộ nhìn ở trong mắt, không muốn làm cho mình cuối cùng rơi vào hèn mọn. Nhưng mà, trước cô làm bộ tất cả cao quý, vào lúc này, lại trở nên một phần không đáng giá.
Quả nhiên cô ngu xuẩn nhất, trải qua chuyện tình với Nghiêm Tử Tuấn, cô còn không có bài học, còn không để tâm, nhẹ dạ , dễ dàng, liền khiến hai người đàn ông kia xem thường cô như thế.
Cao ngạo như cô, nhưng lúc này, cô lại để cho mình rơi vào thế đường lui như vậy.
"Ha ha, như thế nào? Phát hiện tôi không phải phải phụ nữ, có phải rất thất vọng không?" Quý Linh Linh nhẹ ngưỡng cằm, động tác này, nước qua khóe mắt tất cả cũng bị cô ép trở về.
Có thể không có đàn ông, nhưng kiêu ngạo phải để lại cho cô, cao quý tự ái không thể cùng nhau xa nhau cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.