Chương 135: Chương 121.4
Thỏ Thỏ Hồng Nhan Nhiễu
19/04/2016
"Phu nhân!"
Khi Mộ Ly ôm Quý Linh Linh vào cửa thì Vú Lâm giật mình hét to một tiếng.
Mộ Ly ngẩng đầu, "Vú Lâm, gọi bác sĩ bên không quân đến cho tôi."
Trên mặt Mộ Ly không mang theo bất kỳ cảm xúc gì phân phó, sau đó ôm Quý Linh Linh trực tiếp lên lầu.
"A, xin chào!" Vú Lâm lo lắng cầm điện thoại lên, trong bụng nghĩ, phu nhân thật thông minh nha, té xỉu thật đúng thời điểm.
"Mộ Ly có ở nhà không?"
Vú Lâm còn chưa gọi xong điện thoại, Giang Tâm Giao đã xuất hiện ở cửa.
Vú Lâm ngẩn ra, thì ra đây là chân trước chân sau, nếu đã cố tình đi theo, loại chuyện như vậy, còn phải hỏi sao?
"Tiên sinh ngài ấy. . . . . ."
"Trả lời chậm như vậy, thật không biết trong nhà này, lưu bà lại có ích lợi gì!" Giang Tâm Giao hai tay chống nạnh, bộ dáng nữ chủ nhân.
Vú Lâm cúi đầu, bĩu môi, cô ta có giỏi thì làm đi, còn một bộ dáng phách lối đến như vậy . Trước đó bà còn lo lắng không biết khi nào phu nhân mới trở lại, nhưng bây giờ bà đã không cần phải lo lắng thêm nữa, sự lo lắng của bà hiện tại đã không còn cần thiết.
"Nói chuyện a, Mộ Ly đã về chưa!" Nhìn vú Lâm bộ dáng cúi đầu không nói,Giang Tâm Giao trong lòng liền tức giận, vừa già lại không dùng được, thật là không biết lưu bà ta rốt cuộc có ích lợi gì .
"Đã trở về, nhưng. . . . . ."
"Tâm Giao, cô đến rồi." Đang lúc vú Lâm đang khó xử thì Mộ Ly xuất hiện ở cửa cầu thang.
“ Mộ Ly!" Giang Tâm Giao vừa thấy được người tới, liền làm bộ một thiên kim thục nữ, "Ly, anh đã đi đâu, em gọi cho anh mấy cuộc điện thoại, anh đều không có nhận."
Thấy Mộ Ly bước xuống lầu , Giang Tâm Giao cũng vui vẻ đứng tại chỗ, để cho anh chủ động đến gần mình.
Anh đi đâu, cô đều nhất thanh nhị sở( đều biết hết), khi anh ôm Quý Linh Linh từ MJ đi ra, cô tức đến mức nắm chặt tay đến sém làm gãy cả móng tay, cái người phụ nữ chết tiệt kia đã làm gì với Mộ Ly? Cư nhiên khiến Mộ Ly bế cô ta trở về, nhưng cho dù như vậy thì như thế nào, cô sẽ không để cô ta thực hiện được điều cô ta muốn!
"Ly, hôm nay bạn của em có giới thiệu một nhà hàng bít-tết rất ngon, chúng ta cùng đi nếm thử, có được hay không?" Mộ Ly mới vừa đi tới bên cạnh cô ta, cô ta liền liên tục không ngừng, đi tới khoác lên cánh tay của anh.
Mộ Ly cúi đầu nhìn sang, "Tôi gần đây có rất nhiều chuyện, không thể đi cùng cô."
"Ai nha, không nha, cho dù công việc của anh có bao nhiêu bận rộn, làm sao có thể không ăn cơm chứ? Đây chính là người ta tân tân khổ khổ mới tìm được! •" Giang Tâm Giao không thuận theo bắt đầu níu kéo tay của anh.
Chân mày Mộ Ly không khỏi hơi nhíu lại, trước kia Quý Linh Linh cũng thường xuyên đối với anh làm nũng như vậy, nhưng bây giờ đổi người, anh tại sao lại cảm thấy chán ghét như vậy?
Vú Lâm thấy thế, vội vàng đi lên trước, "Giang tiểu thư, Mộ tiên sinh không thích ăn thịt bò bít tết."
Giang Tâm Giao nhìn chằm chằm vú Lâm, đáng chết, lắm mồm!"Vậy. . . . . . Ly anh muốn ăn cái gì, chúng ta cùng đi có được hay không?" Giang Tâm Giao thấy thế, không có biện pháp tiếp tục nói nữa, chỉ có thể chuyển đổi đề tài.
Mộ Ly khẽ giãy giãy cánh tay của mình, đem cánh tay của cô ta lấy ra.
"Không cần, tôi ăn ở nhà là tốt rồi."
"Ly! Người ta. . . . . ." Giang Tâm Giao cắn răng, đã sớm muốn nổi điên, cô ta mỗi ngày cúi đầu tìm đến anh, cư nhiên không chiếm được của anh tí xíu sắc mặt tốt.
"Ông xã. . . . . ."
Giang Tâm Giao chợt ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Quý Linh Linh mặc một bộ váy ngủ, đứng ở cửa cầu thang.
"Ông xã, bụng của em có chút đau. . . . . ." Quý Linh Linh khẽ cắn môi dưới, một cái tay đỡ cầu thang, một cái tay che bụng của mình.
"Ai nha, Mộ tiên sinh, ngài xem phu nhân sắc mặt tái nhợt, trên trán còn thấm mồ hôi, ngài mau đi xem phu nhân một chút, tôi lập tức gọi cho tổng không quân!"Vú Lâm , người ở xa như vậy, cách xa đến thế cũng có thể thấy mồ hôi hột. . . . . .
"Bà còn chưa có gọi điện thoại?" Mộ Ly lạnh lùng nhìn về phía vú Lâm.
"Chuyện này. . . . . . Giang tiểu thư tới, tôi liền quên mất. . . . . ." Một câu nói, đẩy sạch sẻ cho Giang Tâm Giao.
"Ông. . . . . . Ông xã. . . . . ." Quý Linh Linh gương mặt khổ sở, còn chưa chờ Mộ Ly phản ứng, thân thể của cô liền chậm rãi cúi xuống.
Mộ Ly cả kinh, "Giang tiểu thư, tiễn!" Một câu nói, anh liền bước một bước dài xông tới!
Hít. . . . . . .Động tác thật là nhanh.Vú Lâm trong nội tâm mừng thầm, len lén liếc nhìn Giang Tâm Giao một cái, muốn cùng phu nhân nhà chúng ta đấu, ngươi còn non một chút!
Giang Tâm Giao siết thật chặt quả đấm, móng tay dài dài, lúc này cũng bị gãy mất.
Quý Linh Linh, tiện nhân này, cư nhiên đổi giọng gọi"Ông xã" ! Được, hãy đợi đấy, tôi nhất định sẽ để cho cô cũng với dã chủng kia, đi gặp Diêm Vương!
"Giang tiểu thư. . . . . ."
"Câm miệng! Đồ khốn kiếp. . . . . ." Giang Tâm Giao ác ngoan ngoan liếc vú Lâm một cái, chờ xem, đợi cô thành nữ chủ nhân nơi này, đều sẽ kiến cho chó cũng phải vẫy đuôi kia gặp.
Vú Lâm nhận lấy cái liếc ngang của Giang Tâm Giao, cũng là một bộ dáng chẳng hề để ý, một con chó, có răng dài,nhưng cô ta vẫn chỉ là một con chó mà thôi!
Khi Mộ Ly ôm Quý Linh Linh vào cửa thì Vú Lâm giật mình hét to một tiếng.
Mộ Ly ngẩng đầu, "Vú Lâm, gọi bác sĩ bên không quân đến cho tôi."
Trên mặt Mộ Ly không mang theo bất kỳ cảm xúc gì phân phó, sau đó ôm Quý Linh Linh trực tiếp lên lầu.
"A, xin chào!" Vú Lâm lo lắng cầm điện thoại lên, trong bụng nghĩ, phu nhân thật thông minh nha, té xỉu thật đúng thời điểm.
"Mộ Ly có ở nhà không?"
Vú Lâm còn chưa gọi xong điện thoại, Giang Tâm Giao đã xuất hiện ở cửa.
Vú Lâm ngẩn ra, thì ra đây là chân trước chân sau, nếu đã cố tình đi theo, loại chuyện như vậy, còn phải hỏi sao?
"Tiên sinh ngài ấy. . . . . ."
"Trả lời chậm như vậy, thật không biết trong nhà này, lưu bà lại có ích lợi gì!" Giang Tâm Giao hai tay chống nạnh, bộ dáng nữ chủ nhân.
Vú Lâm cúi đầu, bĩu môi, cô ta có giỏi thì làm đi, còn một bộ dáng phách lối đến như vậy . Trước đó bà còn lo lắng không biết khi nào phu nhân mới trở lại, nhưng bây giờ bà đã không cần phải lo lắng thêm nữa, sự lo lắng của bà hiện tại đã không còn cần thiết.
"Nói chuyện a, Mộ Ly đã về chưa!" Nhìn vú Lâm bộ dáng cúi đầu không nói,Giang Tâm Giao trong lòng liền tức giận, vừa già lại không dùng được, thật là không biết lưu bà ta rốt cuộc có ích lợi gì .
"Đã trở về, nhưng. . . . . ."
"Tâm Giao, cô đến rồi." Đang lúc vú Lâm đang khó xử thì Mộ Ly xuất hiện ở cửa cầu thang.
“ Mộ Ly!" Giang Tâm Giao vừa thấy được người tới, liền làm bộ một thiên kim thục nữ, "Ly, anh đã đi đâu, em gọi cho anh mấy cuộc điện thoại, anh đều không có nhận."
Thấy Mộ Ly bước xuống lầu , Giang Tâm Giao cũng vui vẻ đứng tại chỗ, để cho anh chủ động đến gần mình.
Anh đi đâu, cô đều nhất thanh nhị sở( đều biết hết), khi anh ôm Quý Linh Linh từ MJ đi ra, cô tức đến mức nắm chặt tay đến sém làm gãy cả móng tay, cái người phụ nữ chết tiệt kia đã làm gì với Mộ Ly? Cư nhiên khiến Mộ Ly bế cô ta trở về, nhưng cho dù như vậy thì như thế nào, cô sẽ không để cô ta thực hiện được điều cô ta muốn!
"Ly, hôm nay bạn của em có giới thiệu một nhà hàng bít-tết rất ngon, chúng ta cùng đi nếm thử, có được hay không?" Mộ Ly mới vừa đi tới bên cạnh cô ta, cô ta liền liên tục không ngừng, đi tới khoác lên cánh tay của anh.
Mộ Ly cúi đầu nhìn sang, "Tôi gần đây có rất nhiều chuyện, không thể đi cùng cô."
"Ai nha, không nha, cho dù công việc của anh có bao nhiêu bận rộn, làm sao có thể không ăn cơm chứ? Đây chính là người ta tân tân khổ khổ mới tìm được! •" Giang Tâm Giao không thuận theo bắt đầu níu kéo tay của anh.
Chân mày Mộ Ly không khỏi hơi nhíu lại, trước kia Quý Linh Linh cũng thường xuyên đối với anh làm nũng như vậy, nhưng bây giờ đổi người, anh tại sao lại cảm thấy chán ghét như vậy?
Vú Lâm thấy thế, vội vàng đi lên trước, "Giang tiểu thư, Mộ tiên sinh không thích ăn thịt bò bít tết."
Giang Tâm Giao nhìn chằm chằm vú Lâm, đáng chết, lắm mồm!"Vậy. . . . . . Ly anh muốn ăn cái gì, chúng ta cùng đi có được hay không?" Giang Tâm Giao thấy thế, không có biện pháp tiếp tục nói nữa, chỉ có thể chuyển đổi đề tài.
Mộ Ly khẽ giãy giãy cánh tay của mình, đem cánh tay của cô ta lấy ra.
"Không cần, tôi ăn ở nhà là tốt rồi."
"Ly! Người ta. . . . . ." Giang Tâm Giao cắn răng, đã sớm muốn nổi điên, cô ta mỗi ngày cúi đầu tìm đến anh, cư nhiên không chiếm được của anh tí xíu sắc mặt tốt.
"Ông xã. . . . . ."
Giang Tâm Giao chợt ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Quý Linh Linh mặc một bộ váy ngủ, đứng ở cửa cầu thang.
"Ông xã, bụng của em có chút đau. . . . . ." Quý Linh Linh khẽ cắn môi dưới, một cái tay đỡ cầu thang, một cái tay che bụng của mình.
"Ai nha, Mộ tiên sinh, ngài xem phu nhân sắc mặt tái nhợt, trên trán còn thấm mồ hôi, ngài mau đi xem phu nhân một chút, tôi lập tức gọi cho tổng không quân!"Vú Lâm , người ở xa như vậy, cách xa đến thế cũng có thể thấy mồ hôi hột. . . . . .
"Bà còn chưa có gọi điện thoại?" Mộ Ly lạnh lùng nhìn về phía vú Lâm.
"Chuyện này. . . . . . Giang tiểu thư tới, tôi liền quên mất. . . . . ." Một câu nói, đẩy sạch sẻ cho Giang Tâm Giao.
"Ông. . . . . . Ông xã. . . . . ." Quý Linh Linh gương mặt khổ sở, còn chưa chờ Mộ Ly phản ứng, thân thể của cô liền chậm rãi cúi xuống.
Mộ Ly cả kinh, "Giang tiểu thư, tiễn!" Một câu nói, anh liền bước một bước dài xông tới!
Hít. . . . . . .Động tác thật là nhanh.Vú Lâm trong nội tâm mừng thầm, len lén liếc nhìn Giang Tâm Giao một cái, muốn cùng phu nhân nhà chúng ta đấu, ngươi còn non một chút!
Giang Tâm Giao siết thật chặt quả đấm, móng tay dài dài, lúc này cũng bị gãy mất.
Quý Linh Linh, tiện nhân này, cư nhiên đổi giọng gọi"Ông xã" ! Được, hãy đợi đấy, tôi nhất định sẽ để cho cô cũng với dã chủng kia, đi gặp Diêm Vương!
"Giang tiểu thư. . . . . ."
"Câm miệng! Đồ khốn kiếp. . . . . ." Giang Tâm Giao ác ngoan ngoan liếc vú Lâm một cái, chờ xem, đợi cô thành nữ chủ nhân nơi này, đều sẽ kiến cho chó cũng phải vẫy đuôi kia gặp.
Vú Lâm nhận lấy cái liếc ngang của Giang Tâm Giao, cũng là một bộ dáng chẳng hề để ý, một con chó, có răng dài,nhưng cô ta vẫn chỉ là một con chó mà thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.