Chương 8: Oan gia ngõ hẹp
Thỏ Thỏ Hồng Nhan Nhiễu
27/07/2014
Từng đám mây trắng trôi lơ lửng trên bầu trời, dường như ôm trọn cả bầu trời sáng sủa.
"Hôm nay thời tiết thật tốt." Giang Tâm Dao nhìn ngoài cửa sổ, không khỏi thở dài.
Bên cạnh, Quý Linh Linh cũng cầm cốc nước màu xanh lá cây hollekit¬ty, không một tia tạp chất dạo bước tới cửa sổ sát đất, nhìn bầu trời, không khỏi nhếch khóe miệng.
"Đúng vậy, ha ha." Cô cười, đảo mắt mắt một cái đã trôi qua một tháng, công việc của cô vô cùng thuận lợi, lấy cho IDE hai đại đơn đặt hàng.Khó có được lúc thanh nhàn như hôm nay, hai người cũng hài lòng bội phần.
"Cùng đi ra ngoài uống ly trà không?" Giang Tâm Dao chủ động đứng dậy, đi tới bên người Quý Linh Linh.
Trải qua một tháng chung đụng, Giang Tâm Dao cảm thấy bội phục trí tưởng tượng và tài hoa của Quý Linh Linh, mà Quý Linh Linh thì hết sức kính nể Giang Tâm Dao. Cho nên quan hệ của hai người từ từ tốt lên. Không hề cảm thấy Giang Tâm Dao tỏ vẻ cấp trên, giống như hai người là bạn bè nhiều năm không gặp, hợp tác ăn ý.
"Ok, đi thôi." Quý Linh Linh thả chiếc ly màu bạc ra, cùng nhau rời khỏi phòng làm việc.
Ba phút sau, hai người đi ra khỏi đại sảnh IDE, Quý Linh Linh ngồi lên chiếc xe thể thao Porsche màu xanh ngọc.
"Linh Linh, cô cũng nên mua một chiếc xe, ha ha." Giang Tâm Dao cười nói.
Phải biết vô địch cuộc thi ở Pháp, tiền thưởng đã hơn trăm vạn, chứ đừng nói đến Quý Linh Linh còn được mời chỉ đạo công trường, tài sản Quý Linh Linh hiện tại ít cũng ngàn vạn, không có xe, thật sự băn khoăn.
"Tôi còn chưa thích ứng cuộc sống như bây giờ, chứ đừng nói muốn thi bằng lái, sau này hãy nói đi, hiện tại quá bận rộn." Quý Linh Linh cười nhạt một tiếng, cũng không thèm để ý.
Giang Tâm Dao cười lắc đầu, cô không nhìn ra Quý Linh Linh có chỗ nào không thích ứng, thái độ bình thản ung dung của không phải ai cũng làm được.
Trong khi nói chuyện hai người đã đi tới một quán trà chiều cách công ty hai con phố.
Đây là quán trà chiều đúng tiêu chuẩn, thiết kế theo phong cách cổ điển, lấy màu vàng làm màu chủ đạo, bậc thang nhỏ, ở giữa quán trà là một bồn hoa lớn, là loài hoa nổi tiếng của Pháp. Có thể thấy chủ quán là người Pháp, hơn nữa rất thích phong cách nước mình.
Hai người lên tầng hai, ngồi cạnh cửa sổ, Giang Tâm Dao gọi một ly Caramel Macchiato, mà quý Linh Linh theo thói quen gọi một ly Moka, thói quen này được duy trì nhiều năm khi yêu Nghiêm Tử Tuấn.
"Cô đúng là cô gái trẻ bụng đầy tâm sự." Nhìn ly Caramel Macchiato của Giang Tâm Dao, Quý Linh Linh mỉm cười, một số phụ nữ cũng sẽ thích Caramel Macchiato.
"Vâng, thói quen mấy năm qua, bởi vì chưa từng yêu chứ sao. Ha ha." Giang Tâm Dao nghịch ngợm le lưỡi, Quý Linh Linh thấy được chút ưu thương lóe lên trong mắt cô ấy nhưng không nói ra.
Hai người vừa nói chuyện phiếm, vừa nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ. Đang chuẩn bị đứng dậy rời đi, Quý Linh Linh nghe được một chuỗi âm thanh giày cao gót đạp sàn nhà, theo bản năng có chút ghét.
Tự cười sự mẫn cảm của bản thân, kể từ lần gặp Lục Vân Thiên, âm thanh đó như một lời nguyền rủa ma quỷ, không cách quên được.
"Tử Tuấn, anh không phải rất thích uống Moka sao? Moka ở đây uống rất ngon đấy."
Giọng nói cực kỳ õng ẹo, không phù hợp với không gian yên tĩnh ở quán trà chiều, làm cho cơ thể Quý Linh Linh đột nhiên cứng đờ.
"Chúng ta đi thôi." Giang Tâm Dao cũng không biết tâm sự Quý Linh Linh, cười đứng dậy, chuẩn bị cùng Quý Linh Linh rời đi. Quý Linh Linh bất đắc dĩ đi theo, cùng nhau đi tới cửa phía cầu thang.
Trong nháy mắt, bóng dáng xinh đẹp của cô bị Lục Vân Thiên nhìn thấy. Nghĩ tới mối thù lần trước, lên tiếng ngăn cản bước chân của Quý Linh Linh.
"Ôi trời, Tử Tuấn, anh nhìn xem là ai, đây không phải là cô bạn gái cũ quê mùa của anh sao?" Lục Vân Thiên vừa lên tiếng nhất thời hối hận. Bây giờ, Quý Linh Linh có chỗ nào là quê mùa nữa.
Bộ đồ công sở với chiếc quần đùi màu lam nhạt, phối hợp áo sơ mi màu trắng Lace (viền tơ), nhìn biết là xa xỉ, không giống bộ dạng quê mùa trước kia.
Đừng nói Lục Vân thiên, Nghiêm Tử Tuấn căn bản cũng không nhận ra Quý Linh Linh. Trước mắt là dáng người uyển chuyển, đùi đẹp thon dài lại là Quý Linh Linh. Nhìn khuôn mặt thanh lệ mê người, gò má mềm mại, thật giống như trẻ sơ sinh. Đôi môi mềm mại sáng bóng, khiến hắn nhớ tới nụ hôn nóng bỏng, ngọt ngào của bọn họ.
Lục Vân thiên vừa nói, khiến Giang Tâm Dao nhất thời sững sờ, nhìn diện mạo Lục Vân Thiên. Cô ta là con gái thị trưởng, từng gặp ở tiệc rượu, cho nên cũng coi như quen biết. Nhưng cô ta lại xem như không nhìn thấy mình, chỉ châm chọc Quý Linh Linh.
Mặt Quý Linh Linh hờ hững, cũng không để ý tới, mở miệng nói với Giang Tâm Dao, "Tâm Dao, chúng ta đi thôi."
Giang Tâm Dao ngầm hiểu, nghiêng đầu định rời đi.
"Linh Linh." Lúc này Nghiêm Tử Tuấn lại mở miệng, khiến Quý Linh Linh dừng bước.
Trong lòng Quý Linh Linh cười lạnh, nghiêm tử tuấn xem ra vẫn là không hiểu làm thiếp mặt trắng quy tắc.
"Có việc gì thế?" Cô thản nhiên hỏi, vô tình lộ chút cao ngạo, làm cho người ta có chút thở dốc không thôi.
Bị hỏi ngược lại, Nghiêm Tử Tuấn nhất thời cứng họng, nói không lời.
Lục Vân Thiên liếc Nghiêm Tử Tuấn một cái, đồ vô dụng. Một giây kế tiếp cô ta ngoác mồm nói:
"Cuối tuần chúng tôi sẽ kết hôn, Tử Tuấn mấy hôm nay do dự không biết có nên mời cô tham dự hay không. Tôi nghĩ, cô sẽ không tức giận vì tôi giành mất người đàn ông của mình phải không. Dù sao trước đây bộ dạng cô quê mùa, cũng không thể trách Tử Tuấn di tình biệt luyến (Hình như là rời bỏ tình yêu). Cho nên, tôi tự mình mời cô tham gia hôn lễ cuả chúng tôi, cô sẽ đến chứ." Lục Vân Thiên há mồm tràn đầy hài lòng cùng vênh váo tự đắc, mấy câu nói đó để cho tất cả mọi người tại chỗ đều hiểu lập trường Quý Linh Linh.
Giang Tâm Dao nghe xong trong lòng có chút tức giận, nhìn Quý Linh Linh, mặt cô vẫn lạnh lùng như cũ.
"Đương nhiên tôi sẽ đi, dù sao có người nhặt hộ hàng tôi đã dùng, tôi nên ăn mừng mới phải, chúc phúc cho các người hai tay giữ thật chặt cuộc sống cho tốt." Lời nói bén nhọn, Quý Linh Linh bình thản ung dung, mỉm cười phản công, đả kích Lục Vân Thiên thất bại thảm hại.
Giang Tâm Dao nghe Quý Linh Linh nói đến sững sờ, không ngờ Quý Linh Linh thật sự sắc sảo, trong nháy mắt giành được thế thắng. Con ngươi Lục Vân thiên tràn đầy ngọn lửa.
"Linh Linh, em sao có thể nói như vậy?" Nghiêm Tử Tuấn dịu dàng, rốt cuộc không nhịn nổi. Ở một bên há mồm nói, dù sao đây cũng là nơi công cộng, tại sao Quý Linh Linh có thể làm mình mất thể diện như vậy.
***************
"Hôm nay thời tiết thật tốt." Giang Tâm Dao nhìn ngoài cửa sổ, không khỏi thở dài.
Bên cạnh, Quý Linh Linh cũng cầm cốc nước màu xanh lá cây hollekit¬ty, không một tia tạp chất dạo bước tới cửa sổ sát đất, nhìn bầu trời, không khỏi nhếch khóe miệng.
"Đúng vậy, ha ha." Cô cười, đảo mắt mắt một cái đã trôi qua một tháng, công việc của cô vô cùng thuận lợi, lấy cho IDE hai đại đơn đặt hàng.Khó có được lúc thanh nhàn như hôm nay, hai người cũng hài lòng bội phần.
"Cùng đi ra ngoài uống ly trà không?" Giang Tâm Dao chủ động đứng dậy, đi tới bên người Quý Linh Linh.
Trải qua một tháng chung đụng, Giang Tâm Dao cảm thấy bội phục trí tưởng tượng và tài hoa của Quý Linh Linh, mà Quý Linh Linh thì hết sức kính nể Giang Tâm Dao. Cho nên quan hệ của hai người từ từ tốt lên. Không hề cảm thấy Giang Tâm Dao tỏ vẻ cấp trên, giống như hai người là bạn bè nhiều năm không gặp, hợp tác ăn ý.
"Ok, đi thôi." Quý Linh Linh thả chiếc ly màu bạc ra, cùng nhau rời khỏi phòng làm việc.
Ba phút sau, hai người đi ra khỏi đại sảnh IDE, Quý Linh Linh ngồi lên chiếc xe thể thao Porsche màu xanh ngọc.
"Linh Linh, cô cũng nên mua một chiếc xe, ha ha." Giang Tâm Dao cười nói.
Phải biết vô địch cuộc thi ở Pháp, tiền thưởng đã hơn trăm vạn, chứ đừng nói đến Quý Linh Linh còn được mời chỉ đạo công trường, tài sản Quý Linh Linh hiện tại ít cũng ngàn vạn, không có xe, thật sự băn khoăn.
"Tôi còn chưa thích ứng cuộc sống như bây giờ, chứ đừng nói muốn thi bằng lái, sau này hãy nói đi, hiện tại quá bận rộn." Quý Linh Linh cười nhạt một tiếng, cũng không thèm để ý.
Giang Tâm Dao cười lắc đầu, cô không nhìn ra Quý Linh Linh có chỗ nào không thích ứng, thái độ bình thản ung dung của không phải ai cũng làm được.
Trong khi nói chuyện hai người đã đi tới một quán trà chiều cách công ty hai con phố.
Đây là quán trà chiều đúng tiêu chuẩn, thiết kế theo phong cách cổ điển, lấy màu vàng làm màu chủ đạo, bậc thang nhỏ, ở giữa quán trà là một bồn hoa lớn, là loài hoa nổi tiếng của Pháp. Có thể thấy chủ quán là người Pháp, hơn nữa rất thích phong cách nước mình.
Hai người lên tầng hai, ngồi cạnh cửa sổ, Giang Tâm Dao gọi một ly Caramel Macchiato, mà quý Linh Linh theo thói quen gọi một ly Moka, thói quen này được duy trì nhiều năm khi yêu Nghiêm Tử Tuấn.
"Cô đúng là cô gái trẻ bụng đầy tâm sự." Nhìn ly Caramel Macchiato của Giang Tâm Dao, Quý Linh Linh mỉm cười, một số phụ nữ cũng sẽ thích Caramel Macchiato.
"Vâng, thói quen mấy năm qua, bởi vì chưa từng yêu chứ sao. Ha ha." Giang Tâm Dao nghịch ngợm le lưỡi, Quý Linh Linh thấy được chút ưu thương lóe lên trong mắt cô ấy nhưng không nói ra.
Hai người vừa nói chuyện phiếm, vừa nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ. Đang chuẩn bị đứng dậy rời đi, Quý Linh Linh nghe được một chuỗi âm thanh giày cao gót đạp sàn nhà, theo bản năng có chút ghét.
Tự cười sự mẫn cảm của bản thân, kể từ lần gặp Lục Vân Thiên, âm thanh đó như một lời nguyền rủa ma quỷ, không cách quên được.
"Tử Tuấn, anh không phải rất thích uống Moka sao? Moka ở đây uống rất ngon đấy."
Giọng nói cực kỳ õng ẹo, không phù hợp với không gian yên tĩnh ở quán trà chiều, làm cho cơ thể Quý Linh Linh đột nhiên cứng đờ.
"Chúng ta đi thôi." Giang Tâm Dao cũng không biết tâm sự Quý Linh Linh, cười đứng dậy, chuẩn bị cùng Quý Linh Linh rời đi. Quý Linh Linh bất đắc dĩ đi theo, cùng nhau đi tới cửa phía cầu thang.
Trong nháy mắt, bóng dáng xinh đẹp của cô bị Lục Vân Thiên nhìn thấy. Nghĩ tới mối thù lần trước, lên tiếng ngăn cản bước chân của Quý Linh Linh.
"Ôi trời, Tử Tuấn, anh nhìn xem là ai, đây không phải là cô bạn gái cũ quê mùa của anh sao?" Lục Vân Thiên vừa lên tiếng nhất thời hối hận. Bây giờ, Quý Linh Linh có chỗ nào là quê mùa nữa.
Bộ đồ công sở với chiếc quần đùi màu lam nhạt, phối hợp áo sơ mi màu trắng Lace (viền tơ), nhìn biết là xa xỉ, không giống bộ dạng quê mùa trước kia.
Đừng nói Lục Vân thiên, Nghiêm Tử Tuấn căn bản cũng không nhận ra Quý Linh Linh. Trước mắt là dáng người uyển chuyển, đùi đẹp thon dài lại là Quý Linh Linh. Nhìn khuôn mặt thanh lệ mê người, gò má mềm mại, thật giống như trẻ sơ sinh. Đôi môi mềm mại sáng bóng, khiến hắn nhớ tới nụ hôn nóng bỏng, ngọt ngào của bọn họ.
Lục Vân thiên vừa nói, khiến Giang Tâm Dao nhất thời sững sờ, nhìn diện mạo Lục Vân Thiên. Cô ta là con gái thị trưởng, từng gặp ở tiệc rượu, cho nên cũng coi như quen biết. Nhưng cô ta lại xem như không nhìn thấy mình, chỉ châm chọc Quý Linh Linh.
Mặt Quý Linh Linh hờ hững, cũng không để ý tới, mở miệng nói với Giang Tâm Dao, "Tâm Dao, chúng ta đi thôi."
Giang Tâm Dao ngầm hiểu, nghiêng đầu định rời đi.
"Linh Linh." Lúc này Nghiêm Tử Tuấn lại mở miệng, khiến Quý Linh Linh dừng bước.
Trong lòng Quý Linh Linh cười lạnh, nghiêm tử tuấn xem ra vẫn là không hiểu làm thiếp mặt trắng quy tắc.
"Có việc gì thế?" Cô thản nhiên hỏi, vô tình lộ chút cao ngạo, làm cho người ta có chút thở dốc không thôi.
Bị hỏi ngược lại, Nghiêm Tử Tuấn nhất thời cứng họng, nói không lời.
Lục Vân Thiên liếc Nghiêm Tử Tuấn một cái, đồ vô dụng. Một giây kế tiếp cô ta ngoác mồm nói:
"Cuối tuần chúng tôi sẽ kết hôn, Tử Tuấn mấy hôm nay do dự không biết có nên mời cô tham dự hay không. Tôi nghĩ, cô sẽ không tức giận vì tôi giành mất người đàn ông của mình phải không. Dù sao trước đây bộ dạng cô quê mùa, cũng không thể trách Tử Tuấn di tình biệt luyến (Hình như là rời bỏ tình yêu). Cho nên, tôi tự mình mời cô tham gia hôn lễ cuả chúng tôi, cô sẽ đến chứ." Lục Vân Thiên há mồm tràn đầy hài lòng cùng vênh váo tự đắc, mấy câu nói đó để cho tất cả mọi người tại chỗ đều hiểu lập trường Quý Linh Linh.
Giang Tâm Dao nghe xong trong lòng có chút tức giận, nhìn Quý Linh Linh, mặt cô vẫn lạnh lùng như cũ.
"Đương nhiên tôi sẽ đi, dù sao có người nhặt hộ hàng tôi đã dùng, tôi nên ăn mừng mới phải, chúc phúc cho các người hai tay giữ thật chặt cuộc sống cho tốt." Lời nói bén nhọn, Quý Linh Linh bình thản ung dung, mỉm cười phản công, đả kích Lục Vân Thiên thất bại thảm hại.
Giang Tâm Dao nghe Quý Linh Linh nói đến sững sờ, không ngờ Quý Linh Linh thật sự sắc sảo, trong nháy mắt giành được thế thắng. Con ngươi Lục Vân thiên tràn đầy ngọn lửa.
"Linh Linh, em sao có thể nói như vậy?" Nghiêm Tử Tuấn dịu dàng, rốt cuộc không nhịn nổi. Ở một bên há mồm nói, dù sao đây cũng là nơi công cộng, tại sao Quý Linh Linh có thể làm mình mất thể diện như vậy.
***************
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.