Chương 89: Ngọc khiết băng thanh
Ôn Thụy An
28/11/2013
Sau khi Chu Tiểu Yêu nghe Hà Trạch Chung kể lại, biết Ôn Nhu đã rời khỏi Tượng Tị tháp, ba người Trương Thán, Thái Thủy Trạch và Ngô Lượng đều
đi theo. Đám Đường Bảo Ngưu, Phương Hận Thiếu thì đã theo Vương Tiểu
Thạch ra ngoài từ sớm. Ngoại trừ Bạch Sầu Phi đến hẻm Ngõa Tử náo loạn
một phen, xem ra cũng không có chuyện gì nguy hiểm.
Chỉ có điều, nàng vẫn cảm thấy lo lắng không yên.
Nàng chợt hỏi một câu:
- Lúc Ôn Nhu rời khỏi đây, cô ấy mặc trang phục gì?
Hà Trạch Chung lại không trả lời được câu này, bởi vì hắn thường không để ý đến cách ăn mặc của nữ nhân.
Còn Hạ Tầm Thạch mặc dù không nghe thấy Ôn Nhu và đám người Trương Thán nói chuyện, nhưng lại để ý đến cách ăn mặc của nàng, vì vậy bèn nói rõ.
- Nói cách khác, Ôn Nhu thật sự có chú tâm trang điểm?
Chu Tiểu Yêu nhíu đôi mày thanh tú, ngẫm nghĩ, đồng thời nói:
- Cô ấy sẽ đi đâu?
Sau đó nàng xoay người nhìn về Ôn Bảo và Đường Thất Muội, phát hiện Ôn Bảo ngày thường hay đùa giỡn, lúc này thần sắc cũng trở nên nghiêm túc; Đường Thất Muội bình thường lạnh nhạt, lúc này vẻ mặt cũng rất căng thẳng.
Có phải ba người đều lo lắng giống nhau, hoặc là tương tự hay không?
Lo lắng là gì?
Đó là một sự băn khoăn đối với những chuyện chưa xảy ra và sắp đến.
Thế nhưng, phần lớn lo lắng thực chất lại không xảy ra. Nếu như làm một bảng thống kê về những chuyện ngươi lo lắng sẽ xảy ra trước đây, có chín phần đều là lo bò trắng răng, lo lắng uổng công.
Chỉ có điều, người không lo gần nhất định sẽ lo xa, nếu không lo xa thì nhất định cũng lo gần.
Như vậy, đám người Đường Bảo Ngưu và Ôn Nhu “không biết tung tích”, là bọn họ đang lo xa hay lo gần?
oOo
Bạch Sầu Phi kìm nén dục vọng muốn thiêu đốt thân thể ngọc khiết băng thanh kia, giống như dùng gỗ ép lửa, tiếp đó xoay người, nhướng mày, hít thở thật sâu, đi ra mở cửa.
Nhờ vào ám hiệu gõ cửa, hắn biết là “người mình” đang gõ cửa, hơn nữa còn là có “chuyện khẩn cấp”,.
Ám hiệu là thứ âm thầm tiết lộ rất nhiều chuyện, nhưng không phải “người mình” thì không thể hiểu được ý tứ của nó.
Nhưng vào giờ phút này, Bạch Sầu Phi vì kiềm chế lửa dục, lại sinh ra xung động hận không thể giết chết kẻ quấy rầy hắn.
Trên đời có mấy loại dục vọng khó kiềm chế được, bao gồm tự do, quyền lực, tiền bạc và tình dục.
Hắn mở cửa ra.
Người đứng ngoài là Âu Dương Ý Ý.
Âu Dương Ý Ý liếc nhìn sắc mặt Bạch Sầu Phi. Mặc dù đối phương không lộ vẻ gì (ít nhất không biểu thị cao hứng hay chán ghét, hoan nghênh hay căm hận), nhưng hắn đã cảm giác được, có lời thì mau nói, không thể chần chừ.
Ngoài ra, hắn cũng đã liếc thấy Ôn Nhu đang ngủ trên giường, vòng eo, bộ ngực và những đường cong đều rất nổi bật động lòng người.
Như vậy là đủ rồi, hắn đã hiểu mọi chuyện, bởi vì hắn cũng là nam nhân.
- Ba tên kia muốn đi lên.
Bạch Sầu Phi hừ lạnh một tiếng.
Âu Dương Ý Ý lập tức hiểu được, không cần phải nói nữa.
Nhưng hắn vẫn hỏi thêm một câu:
- Bọn họ có chuyện muốn hỏi Ôn cô nương.
Bạch Sầu Phi thong thả quay đầu, nhìn Ôn Nhu đang ngủ yên trên giường.
Âu Dương Ý Ý cũng nhìn theo ánh mắt Bạch Sầu Phi… Hắn đã sớm nhìn thấy Ôn Nhu, nhưng nếu Bạch Sầu Phi đã cố ý cho hắn biết Ôn Nhu không hề kháng cự ngủ ở đó, hắn cũng lập tức tỏ vẻ lưu ý và hâm mộ.
Có một số nam nhân thích người khác biết hắn đã chiếm giữ hoặc giành lấy một cô gái (nhất là xinh đẹp), bọn họ rất vui lòng (thậm chí còn dùng trăm phương ngàn kế) để người ta biết đến. Thực ra cũng không chỉ “một số” nam nhân, mà là “phần lớn” nam nhân đều như thế. Hơn nữa cũng không chỉ nam nhân, nữ nhân cũng thường như vậy. Thứ mà các nàng “khoe khoang”, có lẽ không phải là quan hệ sâu sắc với một nam nhân nào đó, mà là “khoe khoang” lại có thêm một nam nhân quỳ gối dưới váy của nàng.
Cho nên, khi Âu Dương Ý Ý vừa tỏ vẻ ngưỡng mộ, sát khí của Bạch Sầu Phi lập tức chuyển thành đắc ý.
- Ngươi xem… còn chuyện gì cần hỏi vào lúc này sao?
Âu Dương Ý Ý lập tức cười:
- Muốn hỏi, cũng chỉ có Bạch lâu chủ tự mình đi hỏi.
Sau đó hắn lại nịnh bợ, cười nói:
- Cẩn thận đấy, sau lần này, e rằng chuyện mà Ôn cô nương muốn hỏi ngài còn nhiều hơn…
Hắn lại dám đưa ra “cảnh cáo” với Bạch Sầu Phi. Có điều vào lúc này, nam nhân nào cũng thích nghe lời “cảnh cáo” như vậy.
Cho nên hiện giờ, Bạch Sầu Phi lại có hảo cảm với Âu Dương Ý Ý xưa nay vốn âm trầm, vui giận không hề đổi sắc, cũng không thích nói chuyện nhiều.
(Ồ, ngày thường tên này ít khi bày tỏ thái độ, cho nên mới đề phòng hắn. Lần này xem ra, hắn cũng là một kẻ nổi bật, không ngại giao cho hắn trọng trách…)
Trước khi xuống lầu, Âu Dương Ý Ý còn hỏi thêm một câu:
- Nếu những kẻ trong tháp kia muốn xông lên gây sự thì sao?
- Nếu còn dây dưa, không chịu lui xuống, vậy thì….
Bạch Sầu Phi đưa tay ra hiệu, làm động tác chém:
- Ta đã dặn dò Lương Hà ứng phó ra sao, các ngươi cứ phối hợp với hắn là được.
Âu Dương Ý Ý cười giả tạo cáo lui:
- Xin lâu chủ yên tâm, hiện giờ đã không còn chuyện gì quan trọng nữa. Quan trọng nhất vẫn là lâu chủ hưởng thụ cho thật tốt, xử lý chuyện của mình.
Chỉ có điều, nàng vẫn cảm thấy lo lắng không yên.
Nàng chợt hỏi một câu:
- Lúc Ôn Nhu rời khỏi đây, cô ấy mặc trang phục gì?
Hà Trạch Chung lại không trả lời được câu này, bởi vì hắn thường không để ý đến cách ăn mặc của nữ nhân.
Còn Hạ Tầm Thạch mặc dù không nghe thấy Ôn Nhu và đám người Trương Thán nói chuyện, nhưng lại để ý đến cách ăn mặc của nàng, vì vậy bèn nói rõ.
- Nói cách khác, Ôn Nhu thật sự có chú tâm trang điểm?
Chu Tiểu Yêu nhíu đôi mày thanh tú, ngẫm nghĩ, đồng thời nói:
- Cô ấy sẽ đi đâu?
Sau đó nàng xoay người nhìn về Ôn Bảo và Đường Thất Muội, phát hiện Ôn Bảo ngày thường hay đùa giỡn, lúc này thần sắc cũng trở nên nghiêm túc; Đường Thất Muội bình thường lạnh nhạt, lúc này vẻ mặt cũng rất căng thẳng.
Có phải ba người đều lo lắng giống nhau, hoặc là tương tự hay không?
Lo lắng là gì?
Đó là một sự băn khoăn đối với những chuyện chưa xảy ra và sắp đến.
Thế nhưng, phần lớn lo lắng thực chất lại không xảy ra. Nếu như làm một bảng thống kê về những chuyện ngươi lo lắng sẽ xảy ra trước đây, có chín phần đều là lo bò trắng răng, lo lắng uổng công.
Chỉ có điều, người không lo gần nhất định sẽ lo xa, nếu không lo xa thì nhất định cũng lo gần.
Như vậy, đám người Đường Bảo Ngưu và Ôn Nhu “không biết tung tích”, là bọn họ đang lo xa hay lo gần?
oOo
Bạch Sầu Phi kìm nén dục vọng muốn thiêu đốt thân thể ngọc khiết băng thanh kia, giống như dùng gỗ ép lửa, tiếp đó xoay người, nhướng mày, hít thở thật sâu, đi ra mở cửa.
Nhờ vào ám hiệu gõ cửa, hắn biết là “người mình” đang gõ cửa, hơn nữa còn là có “chuyện khẩn cấp”,.
Ám hiệu là thứ âm thầm tiết lộ rất nhiều chuyện, nhưng không phải “người mình” thì không thể hiểu được ý tứ của nó.
Nhưng vào giờ phút này, Bạch Sầu Phi vì kiềm chế lửa dục, lại sinh ra xung động hận không thể giết chết kẻ quấy rầy hắn.
Trên đời có mấy loại dục vọng khó kiềm chế được, bao gồm tự do, quyền lực, tiền bạc và tình dục.
Hắn mở cửa ra.
Người đứng ngoài là Âu Dương Ý Ý.
Âu Dương Ý Ý liếc nhìn sắc mặt Bạch Sầu Phi. Mặc dù đối phương không lộ vẻ gì (ít nhất không biểu thị cao hứng hay chán ghét, hoan nghênh hay căm hận), nhưng hắn đã cảm giác được, có lời thì mau nói, không thể chần chừ.
Ngoài ra, hắn cũng đã liếc thấy Ôn Nhu đang ngủ trên giường, vòng eo, bộ ngực và những đường cong đều rất nổi bật động lòng người.
Như vậy là đủ rồi, hắn đã hiểu mọi chuyện, bởi vì hắn cũng là nam nhân.
- Ba tên kia muốn đi lên.
Bạch Sầu Phi hừ lạnh một tiếng.
Âu Dương Ý Ý lập tức hiểu được, không cần phải nói nữa.
Nhưng hắn vẫn hỏi thêm một câu:
- Bọn họ có chuyện muốn hỏi Ôn cô nương.
Bạch Sầu Phi thong thả quay đầu, nhìn Ôn Nhu đang ngủ yên trên giường.
Âu Dương Ý Ý cũng nhìn theo ánh mắt Bạch Sầu Phi… Hắn đã sớm nhìn thấy Ôn Nhu, nhưng nếu Bạch Sầu Phi đã cố ý cho hắn biết Ôn Nhu không hề kháng cự ngủ ở đó, hắn cũng lập tức tỏ vẻ lưu ý và hâm mộ.
Có một số nam nhân thích người khác biết hắn đã chiếm giữ hoặc giành lấy một cô gái (nhất là xinh đẹp), bọn họ rất vui lòng (thậm chí còn dùng trăm phương ngàn kế) để người ta biết đến. Thực ra cũng không chỉ “một số” nam nhân, mà là “phần lớn” nam nhân đều như thế. Hơn nữa cũng không chỉ nam nhân, nữ nhân cũng thường như vậy. Thứ mà các nàng “khoe khoang”, có lẽ không phải là quan hệ sâu sắc với một nam nhân nào đó, mà là “khoe khoang” lại có thêm một nam nhân quỳ gối dưới váy của nàng.
Cho nên, khi Âu Dương Ý Ý vừa tỏ vẻ ngưỡng mộ, sát khí của Bạch Sầu Phi lập tức chuyển thành đắc ý.
- Ngươi xem… còn chuyện gì cần hỏi vào lúc này sao?
Âu Dương Ý Ý lập tức cười:
- Muốn hỏi, cũng chỉ có Bạch lâu chủ tự mình đi hỏi.
Sau đó hắn lại nịnh bợ, cười nói:
- Cẩn thận đấy, sau lần này, e rằng chuyện mà Ôn cô nương muốn hỏi ngài còn nhiều hơn…
Hắn lại dám đưa ra “cảnh cáo” với Bạch Sầu Phi. Có điều vào lúc này, nam nhân nào cũng thích nghe lời “cảnh cáo” như vậy.
Cho nên hiện giờ, Bạch Sầu Phi lại có hảo cảm với Âu Dương Ý Ý xưa nay vốn âm trầm, vui giận không hề đổi sắc, cũng không thích nói chuyện nhiều.
(Ồ, ngày thường tên này ít khi bày tỏ thái độ, cho nên mới đề phòng hắn. Lần này xem ra, hắn cũng là một kẻ nổi bật, không ngại giao cho hắn trọng trách…)
Trước khi xuống lầu, Âu Dương Ý Ý còn hỏi thêm một câu:
- Nếu những kẻ trong tháp kia muốn xông lên gây sự thì sao?
- Nếu còn dây dưa, không chịu lui xuống, vậy thì….
Bạch Sầu Phi đưa tay ra hiệu, làm động tác chém:
- Ta đã dặn dò Lương Hà ứng phó ra sao, các ngươi cứ phối hợp với hắn là được.
Âu Dương Ý Ý cười giả tạo cáo lui:
- Xin lâu chủ yên tâm, hiện giờ đã không còn chuyện gì quan trọng nữa. Quan trọng nhất vẫn là lâu chủ hưởng thụ cho thật tốt, xử lý chuyện của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.