Quyển 1 - Chương 6: Vợ chồng
Trứng Lười
02/08/2023
Nhã Thiên đi xuống dưới nhà kiếm nước uống sẵn tiện ngồi coi ti vi với ông bố yêu dấu của mình.
Trên màn hình đang chiếu một bộ phim tài liệu đen trắng không biết từ thời khỉ ho cò gáy nào. Hình ảnh không sắc nét kèm với giọng nói nhân vật rè rè đứt đoạn đang phát đến đoạn thẩm vấn trong ngục tù tối tăm.
Nhã Thiên thầm nghĩ thẩm vấn gì mà từ lúc hắn còn nhỏ đến lúc biết hâm nóng sữa rồi mà vẫn chưa xong nhỉ?
Nhã Thiên xem một hồi cảm thấy không có gì hay liền chán nản nói, "Bố, mẹ đâu rồi?".
Lâm Nhất Phong bưng tách trà lên uống, nói: "Đi công tác rồi".
Nhã Thiên vuốt miệng ly nước: "Thế sao bố không đi công tác?".
Lâm Nhất Phong: "Ở nhà phải có một người để canh chừng anh đấy".
Nhã Thiên nhíu mày suy nghĩ hắn có gì để canh chừng, dạo này hắn ngoan thế mà.
"Bố canh chừng con làm gì chỉ cần để lại cho con chiếc xe mấy năm bố và mẹ tích góp là được".
Lâm Nhất Phong liếc mắt nói, "Định làm gì?".
Nhã- mặt tỉnh không sợ sệt- Thiên: "Đem bán lấy tiền".
".......".
Nhã Thiên hầm hực đi lên lầu với hai má đỏ chót như vừa có ai đó tán vào mặt.
............
Ngày nghỉ trong cuộc sống của Trường Giang trôi qua hết sức bình thường, tẻ nhạt. Ngày ngày đi làm không nghỉ ngơi, đến tối muộn đợi Mộng Hương chìm vào giấc ngủ mới từ ngoài trở về.
Nhiều lúc cậu mơ màng tự hỏi làm người khổ thế thì vì sao lại cho cậu thành người. Càng nghĩ cậu càng từ từ chìm vào giấc ngủ.
Chẳng được bao lâu dưới gối nằm rung lên thanh âm nhè nhẹ của chuông báo thức được cài đặt trong điện thoại. Trường Giang mệt mỏi chống đỡ thân người với mái tóc bù xù vểnh lên và đôi mắt đang mơ ngủ.
Bước xuống giường vệ sinh cá nhân và mặc lên trên người chiếc áo đồng phục mùa thu cùng áo khoác cùng màu có logo trường Đế Trung.
Đôi mắt phượng với hai mí long lanh như đọng nước mắt. Phía dưới mắt trái được khắc sâu một nốt ruồi lệ kiều diễm toát lên vẻ thanh tao vốn có. Hàng lông mày thanh tú cùng chiếc mũi cao thon gọn hoà hợp cùng với đôi môi mỏng đang mím chặt nhìn mình trong gương.
Đeo khẩu trang xong xuôi. Trước khi bước ra khỏi phòng Trường Giang lẩm bẩm một câu nói, "Mình đẹp trai hơn tên kia".
Bây giờ là 5 giờ 45 phút sáng. Trường Giang cố ý dậy sớm để khỏi phải đụng mặt với Mộng Hương. Buổi sáng khi tỉnh dậy tính bà hay cáu gắt nếu nhìn thấy mặt cậu chắc chắn sẽ nổi điên lên.
Bầu trời vẫn còn đong đầy sương mù không thấy rõ ánh mặt trời lách mình qua mây. Cậu đạp xe trên quãng đường mòn đã sống được gần mười năm. Hàng cây xanh bên đường, từng ngôi nhà san sát nhau.
Meo!
Trong ngõ nhỏ kế bên bỗng phát ra tiếng mèo kêu yếu ớt, Trường Giang dừng lại bước xuống xe đi vào trong xem thử. Nằm trên đường đất là con mèo yếu ớt với thân hình gầy gò đang thở từng hơi thở mệt nhọc.
Trường Giang lấy từ trong cặp ra một cây xúc xích và một chai nước ngồi xuống đút cho mèo ăn. Nhìn mèo ăn chậm chạp Trường Giang không nhịn được mà đưa bàn tay bẽn lẽn ra vuốt ve đầu nó một cách mạnh bạo.
Lướt mắt nhìn điện thoại phát hiện bây giờ đã là 6 giờ 5 phút liền để lại thức ăn nước uống xuống chào tạm biệt mèo nhỏ rồi chạy lại chiếc xe đạp leo lên. Chuẩn bị đạp xe đi thì chú mèo từ trong ngõ nhỏ chạy ra muốn níu giữ cậu lại.
Trường Giang không một chút do dự đạp đi.
Vừa đạp cậu vừa nghĩ, đồ ăn lót dạ có mỗi cây xúc xích vậy mà lại xuất hiện một con mèo.
Từ nay về sau ăn xong hẳn gặp nó vậy.
.............
"Mới ngày đầu tiên đi học mà các em đã đi trễ rồi, có muốn viết bản kiểm điểm đầu tuần không hả?".
Uông Gia Minh nói một tràng dài kết hợp với gương mặt nhăn nhó, bụng tròn tròn nhô ra thở lên phập phồng.
Uông Gia Minh chắp tay sau lưng bước từng bước một: "Sao hả, sao im re hết vậy. Chào cờ một hồi có muốn được thành người nổi tiếng lên phát biểu vài câu không?".
Nhã Thiên không ngờ ngày tuần đầu tiên đi học mà bố yêu dấu của mình lại quên mất không biết để chìa khoá xe ở đâu. Hại hắn nguyên một buổi đi tìm còn phải chạy như điên đến trạm xe buýt.
Lau đi mồ hôi trên vầng trán Nhã Thiên không nhanh không chậm hoà nhập vào hàng người đi trễ trước cổng trường.
Vóc dáng cao to nổi bật cùng gương mặt đẹp trai điển hình khiến không ít người đi chậm lại để ngắm nhìn chốc lát.
Két!.
Tiếng thắng phanh của xe đạp làm Nhã Thiên chú ý đến. Hắn để ý thấy Trường Giang nhíu đôi mày lại rất không tình nguyện chậm chạp bước đến đứng đằng sau hắn.
"Các em về lớp viết bản kiểm điểm cho tôi, lát nữa tôi sẽ kêu từng người một lên đọc đến hết lễ chào cờ".
Uông Gia Minh uống trà táo đỏ cho thanh nhiệt cơ thể rồi phất tay cho đám học sinh trước cổng trường giải tán.
..............
Trường Giang trên đường đi về lớp bị một chú cún to cản đường.
Nhã Thiên cười hề hề:"Chào buổi sáng bạn cùng bàn".
Trường Giang không nhấc mắt để ý đến mà cất chân bước đi.
Nhã Thiên: "Cậu định viết gì trong bản kiểm điểm?".
Trường Giang không quan tâm về vấn đề này: "Nghĩ gì viết đó".
Cả hai không ai nói thêm câu nào một trước một sau yên lặng bước vào lớp.
Vẫn là lớp học 10A5 ồn ào đầy tiếng nói cười. Các bạn học tụ tập vào nhau thảo luận đủ chuyện trên trời dưới đất.
Nhã Thiên tựa lưng vào ghế, chân bắt chéo nhìn ngó xung quanh rồi móc trong túi ra chiếc điện thoại gõ tin nhắn vào nhóm "Hội người có tâm thiện lành".
Nhã Thiên: Bọn mày đâu rồi?
Ngôn Minh: Tao với thằng Phong đang kẹt xe còn hai thằng quỷ kia hình như chưa thức.
Nhã Thiên: Ừm  ̄︶ ̄.
Nhã Thiên không màng thế sự giành giật từng phút từng giây úp mặt xuống bàn định bụng ngủ bù.
Trường Giang không rảnh hơi trí đâu quan tâm, lấy từ trong cặp ra vài tờ đề của vài quyển sách ôn.
"Cậu làm gì với tờ giấy vậy?". Nhã Thiên bất ngờ quay mặt sang nhìn mấy miếng giấy trên bàn của cậu, "Sáng sớm mà cậu làm đề Toán hả? ".
Trường Giang trầm ngâm chốc lát, "Làm Toán vào buổi sáng sẽ giúp đầu óc nhanh nhạy".
"Phụt, không ngờ cậu cũng có mặt này". Nhã Thiên cười đến chảy nước mắt.
Trường Giang không hiểu sao Nhã Thiên lại cười nên gán cho hắn một lý do.
Bị ngu.
"Tất cả các em học sinh tập trung tại sân trường làm lễ!". Giọng thầy tổng phụ trách phát ra từ chiếc loa nhỏ gắn trong góc phòng học.
Nhã Thiên đứng lên: "Đi thôi, đừng làm đề nữa".
Sân trường ồn ào đông đúc của từng lớp người học sinh khoác trên thân mình bộ đồng phục. Chẳng mấy chốc bị bao phủ bởi một màu xanh trắng đẹp mắt.
Ngôn Minh nhón người vẫy vẫy tay từ đằng xa. Nhưng Nhã Thiên lại không lại chỗ bọn họ mà đi về phía thầy tổng phụ trách.
Bạn học A: "Đó là ai vậy, đẹp trai quá à".
Bạn học B: "Hình như bạn đó học 10A5, kế bên lớp mình luôn đó".
Đám con gái líu ríu nhìn theo hướng chàng trai đang đút một tay vào túi quần, điệu bộ ngả ngớn bình tĩnh đứng cạnh thầy phụ trách. Trông ngứa đòn vô cùng.
Trường Giang đi theo sau hắn cũng bị các ánh mắt vạ lây nhìn chăm chăm liền cảm thấy không thoải mái nên đôi chân không khỏi bước đi nhanh hơn.
Lạc Ninh hứng hở nhón chân nhìn lên trước, "Sao hai người đó đứng kế nhau tạo cảm giác đẹp quá mày".
Chi Hạ khó chịu lên tiếng: "Mày để yên cho tao chụp hình".
"Tất cả các em im lặng". Uông Gia Minh mang theo gương mặt khó chịu khi đám học sinh phía dưới cứ loi nhoi không yên.
"Hôm nay là ngày đầu tiên các em bắt đầu một ngày học mới nên thầy không muốn nói nhiều".
"Thế nhưng sẽ có những bạn học khác thay thầy nói, chẳng hạn như những bạn đi trễ hôm nay".
Uông Gia Minh quay đầu: "Nào những người bận rộn bước ra đây nào. Hãy nói những lời thật lòng cho tôi nghe".
Một hàng dài học sinh sáu người bước ra làm cho cả trường xôn xao náo loạn trong chốc lát. Trong có ba anh chàng cùng lớp đang rất thoải mái đứng kế nhau.
Duyệt Phồn gặp Nhã Thiên trong lúc đang ngồi cào đầu bứt tóc viết kiểm điểm. Thấy Nhã Thiên tay không đi vào Duyệt Phồn dứt khoát xé tờ giấy đi không ghi nữa.
"Vãi cức, thằng Thiên với lớp phó đứng trên đó hả". Ngôn Minh hoảng hốt há mồm.
Thiên Phong giựt giựt cơ mặt: "Mày khép cái mồm mày vào".
Ngôn Minh khép mồm vào chăm chú theo dõi.
"Sao cậu cũng ở đây?".
Nhã Thiên chán không có gì làm bèn lấy Trường Giang làm bức tường móc móc áo Duyệt Phồn.
Duyệt Phồn mặt đang sáng bỗng chốc đen: "Bị tóm được".
Nhã Thiên gãy gãy tóc trước trán: "Vậy cậu phải học hỏi hai thằng ở dưới kia, nó không những không bị bắt mà còn êm xuôi đứng làm lễ".
Duyệt Phồn quay qua cười: "Nhờ tôi mà hai thằng đó mới trốn được".
Nhã Thiên vỗ vai Duyệt Phồn: "Không sao, đời mà".
Trường Giang đứng chính giữa không nhịn được đành quay qua Nhã Thiên: "Cậu im mồm vào".
Giọng thầy phụ trách Uông vang vang: "Bắt đầu từ bên trái qua tiến lên đọc bản kiểm điểm cho cả trường chiêm ngưỡng nào".
Nhã Thiên bị chỉ đích danh đứng đầu hàng lặng lẽ bước ra khỏi chỗ tiến đến chiếc mic đang phát sáng ở đằng xa xa. Hắn có cảm giác như mình đang sắp làm một nghệ sĩ thực thụ.
"Ờm....ờ." Nhã Thiên bắt đầu suy nghĩ chữ.
"Đầu tiên là em rất hối lỗi vì em đã đến trễ. Lúc biết mình đến trễ em hoảng sợ vô cùng."
Các học sinh bên dưới đồng loạt có cùng một suy nghĩ. Hình như vẻ mặt hắn nói hai từ hoảng sợ nghe hơi giả thì phải.
Nhã Thiên giọng đều đều: "Thứ hai là cũng không phải do em, một phần là do xe buýt chạy quá chậm".
"Phải nói là em đã gấp, hối bác tài thì bác ấy nói là phải từ từ không gấp. Nên em cũng không gấp".
Bàn tay cầm bình trà của Uông Gia Minh bắt đầu nổi gân dữ dội.
"Sau này em sẽ không đi trễ. À không hạn chế lại. Mà cũng không đúng, em sẽ nỗ lực khắc chế".
"Lời cuối cùng là, sau này nếu em có đi trễ em sẽ hạn chế gặp thầy phụ trách. Như thế thì thầy sẽ không biết em đi trễ".
Nói xong Nhã Thiên thong thả đút túi vào túi quần bước về chỗ một cách hiên ngang dưới hàng ngàn cặp mắt dưới sân trường cùng ba cặp mắt hâm mộ của những người khác lớp bị bắt.
"Mày nói xem thầy phụ trách có tức đến nỗi lên xách tai nó không?". Ngôn Minh tò mò hỏi.
Thiên Phong liếc nhìn thầy phụ trách: "Tỉ lệ rất thấp. Nhưng nó sẽ thành người tình trong mộng của ổng".
Ngôn Minh gật gù với đáp án của thằng bạn mình.
Dòng thời gian qua đi cả trường vẫn chưa hết sốc với bản kiểm điểm của Nhã Thiên thì người thứ hai bắt đầu bước lên.
Trường Giang điềm tĩnh nói những lời ngắn gọn xúc tích: "Em đạp xe đạp, bể bánh xe, đường đông. Nếu được sau này em sẽ đi sớm. Không thì nếu thầy không phiền mong thầy phụ trách lái xe đến đón em. Cảm ơn lòng tốt của thầy".
Bình trà trong tay Uông Gia Minh chính thức rớt xuống. Tạo ra tiếng động không to cũng không nhỏ nhưng cũng đủ biết đó là tiếng lòng của ông.
Cả trường đồng loạt lên dây cót im lặng chỉ còn nghe được tiếng thở và tiếng gáng nín nhịn cơn mắc cười.
Ngôn Minh lẩm nhẩm: "Người tình trong mộng thứ hai của thầy".
Tống Kình đứng kế bên Uông Gia Minh đưa cho thầy bình trà mình mới pha kèm một câu an ủi, "Kết thúc lễ chào cờ thầy muốn làm gì cũng được".
..............
Cả lớp chen chúc nhau nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nơi Trường Giang và Nhã Thiên đang phải hứng chịu tiếng nói đầy nội lực của thầy tổng phụ trách Uông Gia Minh.
"Bản kiểm điểm của mấy anh như vậy là sao. Tôi kêu mấy anh lên để hối lỗi chứ không phải một phát lên làm người nổi tiếng".
Nhã Thiên như đứa con gái mới lớn lần đầu vi phạm nội quy nhà trường, "Em tưởng thầy thích lời thật lòng".
Uông Gia Minh nghẹn lời không biết nói gì mặt đỏ bừng bừng không có chỗ xả.
"Ai nói tôi thích! Các anh về viết cho tôi bản kiểm điểm 3000 chữ nếu không có tôi sẽ không buông tha cho các em".
"Vậy phải viết lời thật lòng hay dối trá ạ?". Trường Giang lên tiếng hỏi.
Uông Gia Minh lúc này mới chú ý đến bạn học đứng kế bên Nhã Thiên. Vóc dáng ưa nhìn, sạch sẽ, thanh thoát rất hợp mắt thầy.
"Cứ ghi những gì em muốn nói. Thành tâm vào".
Trường Giang gật đầu: "Vậy em sẽ ghi lời dối trá".
Uông Gia Minh tức thời lại không có nào chỗ để xả. Tức hầm hập bỏ lại câu nói tôi sẽ trông chừng các em rồi bước đi nhanh không bỏ lại cọng tóc rụng.
Nhã Thiên đứng kế bên không biết đã nhịn cười bao lâu mà bây giờ phải ôm bụng cười thở dốc.
"Bạn cùng bàn, cậu đáp trả hay thật đó".
Trường Giang đáp: "Thầy phụ trách thích thật lòng".
Nhã Thiên cười đến mức rung người, lau nước mắt nói: "Chúng ta là minh chứng cho đồng vợ đồng chồng".
Trường Giang không buồn quan tâm dứt khoát bước vào lớp. Nhã Thiên nhìn bóng lưng cười lần nữa rồi cũng bước theo sau.
Ngày hôm đó diễn đàn trường bùng nổ mất kiểm soát với hai bài kiểm điểm chất chơi của hai thanh niên lớp 10A5.
Trên màn hình đang chiếu một bộ phim tài liệu đen trắng không biết từ thời khỉ ho cò gáy nào. Hình ảnh không sắc nét kèm với giọng nói nhân vật rè rè đứt đoạn đang phát đến đoạn thẩm vấn trong ngục tù tối tăm.
Nhã Thiên thầm nghĩ thẩm vấn gì mà từ lúc hắn còn nhỏ đến lúc biết hâm nóng sữa rồi mà vẫn chưa xong nhỉ?
Nhã Thiên xem một hồi cảm thấy không có gì hay liền chán nản nói, "Bố, mẹ đâu rồi?".
Lâm Nhất Phong bưng tách trà lên uống, nói: "Đi công tác rồi".
Nhã Thiên vuốt miệng ly nước: "Thế sao bố không đi công tác?".
Lâm Nhất Phong: "Ở nhà phải có một người để canh chừng anh đấy".
Nhã Thiên nhíu mày suy nghĩ hắn có gì để canh chừng, dạo này hắn ngoan thế mà.
"Bố canh chừng con làm gì chỉ cần để lại cho con chiếc xe mấy năm bố và mẹ tích góp là được".
Lâm Nhất Phong liếc mắt nói, "Định làm gì?".
Nhã- mặt tỉnh không sợ sệt- Thiên: "Đem bán lấy tiền".
".......".
Nhã Thiên hầm hực đi lên lầu với hai má đỏ chót như vừa có ai đó tán vào mặt.
............
Ngày nghỉ trong cuộc sống của Trường Giang trôi qua hết sức bình thường, tẻ nhạt. Ngày ngày đi làm không nghỉ ngơi, đến tối muộn đợi Mộng Hương chìm vào giấc ngủ mới từ ngoài trở về.
Nhiều lúc cậu mơ màng tự hỏi làm người khổ thế thì vì sao lại cho cậu thành người. Càng nghĩ cậu càng từ từ chìm vào giấc ngủ.
Chẳng được bao lâu dưới gối nằm rung lên thanh âm nhè nhẹ của chuông báo thức được cài đặt trong điện thoại. Trường Giang mệt mỏi chống đỡ thân người với mái tóc bù xù vểnh lên và đôi mắt đang mơ ngủ.
Bước xuống giường vệ sinh cá nhân và mặc lên trên người chiếc áo đồng phục mùa thu cùng áo khoác cùng màu có logo trường Đế Trung.
Đôi mắt phượng với hai mí long lanh như đọng nước mắt. Phía dưới mắt trái được khắc sâu một nốt ruồi lệ kiều diễm toát lên vẻ thanh tao vốn có. Hàng lông mày thanh tú cùng chiếc mũi cao thon gọn hoà hợp cùng với đôi môi mỏng đang mím chặt nhìn mình trong gương.
Đeo khẩu trang xong xuôi. Trước khi bước ra khỏi phòng Trường Giang lẩm bẩm một câu nói, "Mình đẹp trai hơn tên kia".
Bây giờ là 5 giờ 45 phút sáng. Trường Giang cố ý dậy sớm để khỏi phải đụng mặt với Mộng Hương. Buổi sáng khi tỉnh dậy tính bà hay cáu gắt nếu nhìn thấy mặt cậu chắc chắn sẽ nổi điên lên.
Bầu trời vẫn còn đong đầy sương mù không thấy rõ ánh mặt trời lách mình qua mây. Cậu đạp xe trên quãng đường mòn đã sống được gần mười năm. Hàng cây xanh bên đường, từng ngôi nhà san sát nhau.
Meo!
Trong ngõ nhỏ kế bên bỗng phát ra tiếng mèo kêu yếu ớt, Trường Giang dừng lại bước xuống xe đi vào trong xem thử. Nằm trên đường đất là con mèo yếu ớt với thân hình gầy gò đang thở từng hơi thở mệt nhọc.
Trường Giang lấy từ trong cặp ra một cây xúc xích và một chai nước ngồi xuống đút cho mèo ăn. Nhìn mèo ăn chậm chạp Trường Giang không nhịn được mà đưa bàn tay bẽn lẽn ra vuốt ve đầu nó một cách mạnh bạo.
Lướt mắt nhìn điện thoại phát hiện bây giờ đã là 6 giờ 5 phút liền để lại thức ăn nước uống xuống chào tạm biệt mèo nhỏ rồi chạy lại chiếc xe đạp leo lên. Chuẩn bị đạp xe đi thì chú mèo từ trong ngõ nhỏ chạy ra muốn níu giữ cậu lại.
Trường Giang không một chút do dự đạp đi.
Vừa đạp cậu vừa nghĩ, đồ ăn lót dạ có mỗi cây xúc xích vậy mà lại xuất hiện một con mèo.
Từ nay về sau ăn xong hẳn gặp nó vậy.
.............
"Mới ngày đầu tiên đi học mà các em đã đi trễ rồi, có muốn viết bản kiểm điểm đầu tuần không hả?".
Uông Gia Minh nói một tràng dài kết hợp với gương mặt nhăn nhó, bụng tròn tròn nhô ra thở lên phập phồng.
Uông Gia Minh chắp tay sau lưng bước từng bước một: "Sao hả, sao im re hết vậy. Chào cờ một hồi có muốn được thành người nổi tiếng lên phát biểu vài câu không?".
Nhã Thiên không ngờ ngày tuần đầu tiên đi học mà bố yêu dấu của mình lại quên mất không biết để chìa khoá xe ở đâu. Hại hắn nguyên một buổi đi tìm còn phải chạy như điên đến trạm xe buýt.
Lau đi mồ hôi trên vầng trán Nhã Thiên không nhanh không chậm hoà nhập vào hàng người đi trễ trước cổng trường.
Vóc dáng cao to nổi bật cùng gương mặt đẹp trai điển hình khiến không ít người đi chậm lại để ngắm nhìn chốc lát.
Két!.
Tiếng thắng phanh của xe đạp làm Nhã Thiên chú ý đến. Hắn để ý thấy Trường Giang nhíu đôi mày lại rất không tình nguyện chậm chạp bước đến đứng đằng sau hắn.
"Các em về lớp viết bản kiểm điểm cho tôi, lát nữa tôi sẽ kêu từng người một lên đọc đến hết lễ chào cờ".
Uông Gia Minh uống trà táo đỏ cho thanh nhiệt cơ thể rồi phất tay cho đám học sinh trước cổng trường giải tán.
..............
Trường Giang trên đường đi về lớp bị một chú cún to cản đường.
Nhã Thiên cười hề hề:"Chào buổi sáng bạn cùng bàn".
Trường Giang không nhấc mắt để ý đến mà cất chân bước đi.
Nhã Thiên: "Cậu định viết gì trong bản kiểm điểm?".
Trường Giang không quan tâm về vấn đề này: "Nghĩ gì viết đó".
Cả hai không ai nói thêm câu nào một trước một sau yên lặng bước vào lớp.
Vẫn là lớp học 10A5 ồn ào đầy tiếng nói cười. Các bạn học tụ tập vào nhau thảo luận đủ chuyện trên trời dưới đất.
Nhã Thiên tựa lưng vào ghế, chân bắt chéo nhìn ngó xung quanh rồi móc trong túi ra chiếc điện thoại gõ tin nhắn vào nhóm "Hội người có tâm thiện lành".
Nhã Thiên: Bọn mày đâu rồi?
Ngôn Minh: Tao với thằng Phong đang kẹt xe còn hai thằng quỷ kia hình như chưa thức.
Nhã Thiên: Ừm  ̄︶ ̄.
Nhã Thiên không màng thế sự giành giật từng phút từng giây úp mặt xuống bàn định bụng ngủ bù.
Trường Giang không rảnh hơi trí đâu quan tâm, lấy từ trong cặp ra vài tờ đề của vài quyển sách ôn.
"Cậu làm gì với tờ giấy vậy?". Nhã Thiên bất ngờ quay mặt sang nhìn mấy miếng giấy trên bàn của cậu, "Sáng sớm mà cậu làm đề Toán hả? ".
Trường Giang trầm ngâm chốc lát, "Làm Toán vào buổi sáng sẽ giúp đầu óc nhanh nhạy".
"Phụt, không ngờ cậu cũng có mặt này". Nhã Thiên cười đến chảy nước mắt.
Trường Giang không hiểu sao Nhã Thiên lại cười nên gán cho hắn một lý do.
Bị ngu.
"Tất cả các em học sinh tập trung tại sân trường làm lễ!". Giọng thầy tổng phụ trách phát ra từ chiếc loa nhỏ gắn trong góc phòng học.
Nhã Thiên đứng lên: "Đi thôi, đừng làm đề nữa".
Sân trường ồn ào đông đúc của từng lớp người học sinh khoác trên thân mình bộ đồng phục. Chẳng mấy chốc bị bao phủ bởi một màu xanh trắng đẹp mắt.
Ngôn Minh nhón người vẫy vẫy tay từ đằng xa. Nhưng Nhã Thiên lại không lại chỗ bọn họ mà đi về phía thầy tổng phụ trách.
Bạn học A: "Đó là ai vậy, đẹp trai quá à".
Bạn học B: "Hình như bạn đó học 10A5, kế bên lớp mình luôn đó".
Đám con gái líu ríu nhìn theo hướng chàng trai đang đút một tay vào túi quần, điệu bộ ngả ngớn bình tĩnh đứng cạnh thầy phụ trách. Trông ngứa đòn vô cùng.
Trường Giang đi theo sau hắn cũng bị các ánh mắt vạ lây nhìn chăm chăm liền cảm thấy không thoải mái nên đôi chân không khỏi bước đi nhanh hơn.
Lạc Ninh hứng hở nhón chân nhìn lên trước, "Sao hai người đó đứng kế nhau tạo cảm giác đẹp quá mày".
Chi Hạ khó chịu lên tiếng: "Mày để yên cho tao chụp hình".
"Tất cả các em im lặng". Uông Gia Minh mang theo gương mặt khó chịu khi đám học sinh phía dưới cứ loi nhoi không yên.
"Hôm nay là ngày đầu tiên các em bắt đầu một ngày học mới nên thầy không muốn nói nhiều".
"Thế nhưng sẽ có những bạn học khác thay thầy nói, chẳng hạn như những bạn đi trễ hôm nay".
Uông Gia Minh quay đầu: "Nào những người bận rộn bước ra đây nào. Hãy nói những lời thật lòng cho tôi nghe".
Một hàng dài học sinh sáu người bước ra làm cho cả trường xôn xao náo loạn trong chốc lát. Trong có ba anh chàng cùng lớp đang rất thoải mái đứng kế nhau.
Duyệt Phồn gặp Nhã Thiên trong lúc đang ngồi cào đầu bứt tóc viết kiểm điểm. Thấy Nhã Thiên tay không đi vào Duyệt Phồn dứt khoát xé tờ giấy đi không ghi nữa.
"Vãi cức, thằng Thiên với lớp phó đứng trên đó hả". Ngôn Minh hoảng hốt há mồm.
Thiên Phong giựt giựt cơ mặt: "Mày khép cái mồm mày vào".
Ngôn Minh khép mồm vào chăm chú theo dõi.
"Sao cậu cũng ở đây?".
Nhã Thiên chán không có gì làm bèn lấy Trường Giang làm bức tường móc móc áo Duyệt Phồn.
Duyệt Phồn mặt đang sáng bỗng chốc đen: "Bị tóm được".
Nhã Thiên gãy gãy tóc trước trán: "Vậy cậu phải học hỏi hai thằng ở dưới kia, nó không những không bị bắt mà còn êm xuôi đứng làm lễ".
Duyệt Phồn quay qua cười: "Nhờ tôi mà hai thằng đó mới trốn được".
Nhã Thiên vỗ vai Duyệt Phồn: "Không sao, đời mà".
Trường Giang đứng chính giữa không nhịn được đành quay qua Nhã Thiên: "Cậu im mồm vào".
Giọng thầy phụ trách Uông vang vang: "Bắt đầu từ bên trái qua tiến lên đọc bản kiểm điểm cho cả trường chiêm ngưỡng nào".
Nhã Thiên bị chỉ đích danh đứng đầu hàng lặng lẽ bước ra khỏi chỗ tiến đến chiếc mic đang phát sáng ở đằng xa xa. Hắn có cảm giác như mình đang sắp làm một nghệ sĩ thực thụ.
"Ờm....ờ." Nhã Thiên bắt đầu suy nghĩ chữ.
"Đầu tiên là em rất hối lỗi vì em đã đến trễ. Lúc biết mình đến trễ em hoảng sợ vô cùng."
Các học sinh bên dưới đồng loạt có cùng một suy nghĩ. Hình như vẻ mặt hắn nói hai từ hoảng sợ nghe hơi giả thì phải.
Nhã Thiên giọng đều đều: "Thứ hai là cũng không phải do em, một phần là do xe buýt chạy quá chậm".
"Phải nói là em đã gấp, hối bác tài thì bác ấy nói là phải từ từ không gấp. Nên em cũng không gấp".
Bàn tay cầm bình trà của Uông Gia Minh bắt đầu nổi gân dữ dội.
"Sau này em sẽ không đi trễ. À không hạn chế lại. Mà cũng không đúng, em sẽ nỗ lực khắc chế".
"Lời cuối cùng là, sau này nếu em có đi trễ em sẽ hạn chế gặp thầy phụ trách. Như thế thì thầy sẽ không biết em đi trễ".
Nói xong Nhã Thiên thong thả đút túi vào túi quần bước về chỗ một cách hiên ngang dưới hàng ngàn cặp mắt dưới sân trường cùng ba cặp mắt hâm mộ của những người khác lớp bị bắt.
"Mày nói xem thầy phụ trách có tức đến nỗi lên xách tai nó không?". Ngôn Minh tò mò hỏi.
Thiên Phong liếc nhìn thầy phụ trách: "Tỉ lệ rất thấp. Nhưng nó sẽ thành người tình trong mộng của ổng".
Ngôn Minh gật gù với đáp án của thằng bạn mình.
Dòng thời gian qua đi cả trường vẫn chưa hết sốc với bản kiểm điểm của Nhã Thiên thì người thứ hai bắt đầu bước lên.
Trường Giang điềm tĩnh nói những lời ngắn gọn xúc tích: "Em đạp xe đạp, bể bánh xe, đường đông. Nếu được sau này em sẽ đi sớm. Không thì nếu thầy không phiền mong thầy phụ trách lái xe đến đón em. Cảm ơn lòng tốt của thầy".
Bình trà trong tay Uông Gia Minh chính thức rớt xuống. Tạo ra tiếng động không to cũng không nhỏ nhưng cũng đủ biết đó là tiếng lòng của ông.
Cả trường đồng loạt lên dây cót im lặng chỉ còn nghe được tiếng thở và tiếng gáng nín nhịn cơn mắc cười.
Ngôn Minh lẩm nhẩm: "Người tình trong mộng thứ hai của thầy".
Tống Kình đứng kế bên Uông Gia Minh đưa cho thầy bình trà mình mới pha kèm một câu an ủi, "Kết thúc lễ chào cờ thầy muốn làm gì cũng được".
..............
Cả lớp chen chúc nhau nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nơi Trường Giang và Nhã Thiên đang phải hứng chịu tiếng nói đầy nội lực của thầy tổng phụ trách Uông Gia Minh.
"Bản kiểm điểm của mấy anh như vậy là sao. Tôi kêu mấy anh lên để hối lỗi chứ không phải một phát lên làm người nổi tiếng".
Nhã Thiên như đứa con gái mới lớn lần đầu vi phạm nội quy nhà trường, "Em tưởng thầy thích lời thật lòng".
Uông Gia Minh nghẹn lời không biết nói gì mặt đỏ bừng bừng không có chỗ xả.
"Ai nói tôi thích! Các anh về viết cho tôi bản kiểm điểm 3000 chữ nếu không có tôi sẽ không buông tha cho các em".
"Vậy phải viết lời thật lòng hay dối trá ạ?". Trường Giang lên tiếng hỏi.
Uông Gia Minh lúc này mới chú ý đến bạn học đứng kế bên Nhã Thiên. Vóc dáng ưa nhìn, sạch sẽ, thanh thoát rất hợp mắt thầy.
"Cứ ghi những gì em muốn nói. Thành tâm vào".
Trường Giang gật đầu: "Vậy em sẽ ghi lời dối trá".
Uông Gia Minh tức thời lại không có nào chỗ để xả. Tức hầm hập bỏ lại câu nói tôi sẽ trông chừng các em rồi bước đi nhanh không bỏ lại cọng tóc rụng.
Nhã Thiên đứng kế bên không biết đã nhịn cười bao lâu mà bây giờ phải ôm bụng cười thở dốc.
"Bạn cùng bàn, cậu đáp trả hay thật đó".
Trường Giang đáp: "Thầy phụ trách thích thật lòng".
Nhã Thiên cười đến mức rung người, lau nước mắt nói: "Chúng ta là minh chứng cho đồng vợ đồng chồng".
Trường Giang không buồn quan tâm dứt khoát bước vào lớp. Nhã Thiên nhìn bóng lưng cười lần nữa rồi cũng bước theo sau.
Ngày hôm đó diễn đàn trường bùng nổ mất kiểm soát với hai bài kiểm điểm chất chơi của hai thanh niên lớp 10A5.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.