Chương 5: - Ăn hạt dưa không?
Thanh Đồng Tuệ
21/10/2021
Mộ Cửu đang chân chân chính chính có chút đau đầu.
Kiếp trước, tất cả những kiến thức về Tiên giới và Thiên Đình của nàng đều từ tiểu thuyết tiên hiệp mà ra. Nàng mang thân thể trường sinh, nhiều năm sống trong tiên sơn, Lưu Dương Chân Nhân tuy không thích cho nàng xuống núi nhưng cũng không ảnh hưởng đến chuyện nàng biết Thiên Binh Dịch là cái gì.
Nói chính xác, Thiên Binh Dịch cũng giống như nghĩa vụ quân sự ở nhân gian. Chỉ là Thiên Binh có bản lĩnh lớn hơn, sẵn sàng xông vào nguy hiểm, đãi ngộ cũng khá hơn một chút. Hiện tại, Xiển giáo đang độc đại, tự xưng là danh môn chính phái, vì thế luôn là nơi nhận công văn từ Thiên Đình, Mật Dương Tông vừa bị nàng phá hủy cứ địa vừa vặn nắm giữ phần vinh hạnh này.
Trùng hợp rằng cửa chùa bị hủy vào ngay lúc này, đám lão già kia có thể sẽ không bẩm báo lên Thái Thượng Lão Quân sao?
Vì thế, lí do Lưu Dương tức giận cũng đủ hiểu, khi hắn hạ lệnh bắt Mộ Cửu quay về Lưu Vân Động bế quan, nàng không nói hai lời, thành thật ôm dạ minh châu vào phòng tu luyện.
Hai tháng đã trôi qua.
Lưu Dương phong ấn cửa lớn, chuyện bên ngoài Mộ Cửu hoàn toàn không biết.
Đương nhiên nàng sẽ không ngây thơ cho rằng Mật Dương Tông chỉ làm cáo trạng lên Thiên Đình, là môn đồ của Thái Thượng Lão Quân, Ngọc Đế nhất định sẽ để ý, thế nhưng mỗi ngày nàng đều nghiêng tai lắng nghe lại không nghe thấy nửa điểm dị thượng, không thể không ngờ vực.
Sự trừng phạt của Thiên Giới, quá nửa là dùng lôi phạt làm giảm tu vi gì đó, nếu như bị sét đánh, nàng coi như trốn trong mười tám tầng địa ngục cũng chạy không thoát.
Mấu chốt là hai tháng rồi nàng vẫn không phải lĩnh phạt!
Chẳng lẽ Ngọc Đế anh minh thần võ, còn có thể vì chuyện cỏn con này mà hạ phàm kiểm tra đến tận cùng, sau đó tha thứ cho nàng?
Một ngày, Mộ Cửu đang ngồi trên sân thượng cắn hạt dưa, cửa chính đang khóa bỗng mở ra, Lưu Dương ôm phất trần đi tới.
Mộ Cửu vội vàng giấu toàn bộ vỏ dưa xuống gầm bàn, hắng giọng một cái rồi chui ra từ trong bụi hoa mẫu đơn: " Sư phụ."
Lưu Dương đứng dưới thềm đá đánh giá nàng, nhìn chằm chằm miếng vỏ hạt dưa còn dính bên môi nàng, nhẹ nhàng hỏi: " Vẫn còn tốt?"
Mộ Cửu vẻ mặt đau khổ: " Không tốt lắm."
Lưu Dương cười lạnh, đưa tay lấy miếng vỏ hạt dưa đưa đến trước mặt nàng: " Bảo ngươi bế quan, ngươi lại đóng cửa cắn hạt dưa, còn không phải? Có phải muốn nói nếu thêm trái cây, đưa hai tiểu yêu tinh đến đây hát cho ngươi nghe, nhảy vài bài liền hoàn hảo?"
Mộ Cửu hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Lưu Dương đi lướt qua nàng, bạo lực đánh nàng một cái, sau đó ngồi xuống nơi nàng vừa ngồi lúc nãy.
Thỏ tinh đi theo hắn, nhanh chóng châm trà.
Mặc dù nàng không thu đồ đệ, nhưng 500 năm trước có cứu một con thỏ bị thương, từ đó giữ nó lại.
Thỏ tinh dâng trà, chớp chớp đôi mắt đỏ chót như đã mười đêm không ngủ: " Sư tôn có muốn ăn hạt dưa không?"
Lưu Dương ngẩng đầu.
Mộ Cửu hận không thể đem đầu thỏ tinh vặn một cái rồi ném ra ngoài.
Lưu Dương nhìn nàng một chút, cúi đầu uống trà.
Hắn không lên tiếng, Mộ Cửu cũng không dám lên tiếng, mãi đến khi uống xong nửa chén trà, hắn mới bảo nàng: " Ngồi đi."
Mộ Cửu ngồi xuống.
" Ngươi định cứ thế này mãi sao?" Lưu Dương nhìn nàng.
Nàng không biết trả lời thế nào. Nàng không phi thăng được, hắn cũng không tìm ra nguyên nhân, nàng không như thế này mãi thì phải thế nào?
Lưu Dương cảm thấy nàng quả thực đã hết thuốc chữa. Lắc đầu một cái, hắn nhìn bụi hoa mẫu đơn không biết vì sao mà đỏ bừng, nói: " Ngày trước ta xuống núi một chuyến, đi đến phủ của Bích Hà Nguyên Quân hỏi về nguyên nhân ngươi không thể phi thăng. Vãng Sinh Niệm viết thiên địa thiện hạnh của ngươi chưa đủ, vì vậy thiếu chút cơ duyên. Nhiều năm qua ta chưa từng cho phép ngươi xuống núi, có lẽ đó là nguyên cớ."
" A?" Mộ Cửu cảm thấy hứng thú, " Sư phụ biết Bích Hà Nguyên Quân?"
Nàng đời này chưa từng thấy qua thần tiên, nhưng kiếp trước cũng có nghe qua nhiều cái tên trong tiểu thuyết. Bích Hà Nguyên Quân là con gái của Đông Nhạc Đại Đế, năm đó suýt được phong thần, địa vị trên Tiên Giới rất cao. Lưu Dương ít khi xuống núi, cũng chưa từng nghe nói hắn có bạn bè, luôn luôn độc lai độc vãng, vậy mà cũng biết mỹ nhân này, thật sự khiến người ta kinh ngạc.
" Ta nói ngươi có nghe không?" Lưu Dương liếc mắt nhìn nàng.
" Có nghe!" Mộ Cửu vội vã thẳng tắp lưng, một mực cung kính nói, " Làm phiền sư phụ bôn ba vạn dặm. Đệ tử sau này nhất định sẽ xuống núi nhiều hơn, kết duyên nhiều hơn, làm nhiều việc thiện hơn, tranh thủ sớm ngày ngộ đạo thành tiên, tạo phúc vạn vật."
" Nhưng bây giờ xuống núi rèn luyện cũng đã muộn rồi." Lưu Dương thở dài, " Ngươi đã tu đến Hóa Thần kỳ, biết thiếu nợ bao nhiêu thiện duyên? Nếu có bù, không đến hai, ba ngàn năm cũng không bù lại được."
Mộ Cửu sửng sốt: " Vậy phải làm sao bây giờ?"
Hai ngàn năm cũng quá lâu rồi đi.
Cho dù phi thăng thành tiên, khoảng cách đến trường sinh bất tử hay tạo thần thiên địa còn một đoạn đường rất dài phải đi đấy. Từ trước nàng vốn cho rằng chỉ cần thành tiên liền trở thành trường sinh bất lão, đến rồi mới biết thần tiên cũng sẽ chết, chết vì độ kiếp thất bại, chết vì không thể tăng tiến tu vi mà "chết già", có điều đẳng cấp càng cao, sống được càng lâu mà thôi.
" Cũng không phải không có cách nào."
Lưu Dương đứng lên, đến gần bụi mẫu đơn, mẫu đơn nhất thời trở nên đỏ hơn nữa: " Thiên Đình đang mộ binh, nếu không sai thì sẽ ba năm tuyển người một lần, như vậy công đức của ngươi sẽ nhiều hơn một chút. Sau khi lập công sẽ có càng nhiều công đức, tích công đức càng nhiều, tốc độ phi thăng càng nhanh."
" Thiên Binh Dịch?" Mộ Cửu há mồm.
" Không sai." Lưu Dương xoay người lại, xị mặt nhìn nàng, " Ngươi ở trên núi sẽ gây rắc rối."
Vì thế thẳng thắn ném nàng đi gieo vạ cho Thiên Đình?
Mộ Cửu có chút ngẩn người.
Từ trước đến giờ nàng chưa từng nghĩ đến chuyện đi làm lính. Hơn nữa, tuy rằng nàng tu tiên, thần tiên chân chính, ngoài Lưu Dương và mấy vị sư huynh bản môn, còn có vài vị chưởng môn bên cạnh, nàng vẫn chưa từng gặp qua, vào lúc này lại đột nhiên đem nàng lên Thiên Đình xử lý... Không sai! Chính là xử lý! Tại sao nàng lại không nghĩ đến việc này!
Các đệ tử môn phái khác vót đến nhọn cả đầu muốn vào đội thiên binh, Xiển giáo tất nhiên cũng có, nàng mà đi... không phải sẽ đem thân vùi trong lửa sao?
Đây không phải xử lý thì là cái gì?
Nàng kém cỏi phản đối: " Con có thể không làm thần tiên không?"
" Có thể." Lưu Dương gật đầu, thuận tay ngắt một bông hoa mẫu đơn đưa lên mũi ngửi ngửi, " Chỉ cần ngươi đồng ý canh giữ cả đời ở Kim Liên Trì, không bước ra ngoài nửa bước, ngươi không muốn đi cũng không sao."
Mộ Cửu sặc nước.
Kim Liên Trì... Chớ bị tên của nó lừa được không? Nơi bỏ đi đó làm gì có cái gì gọi là Kim Liên! Có mà là hang đá ám vô thiên nhật thì có! Chẳng những không có Kim Liên, mà ngay cả một cọng cỏ cũng không có, ở nơi đó ngây ngốc cả đời, không phải là giam cầm vô thời hạn sao!
(Kim Liên: sen vàng; ám vô thiên nhật: tối tăm không có mặt trời)
Nếu đem hai việc này ra so sánh, lên Thiên Đình làm thiên binh mấy trăm năm thật sự cũng không có gì đáng sợ.
" Đệ tử tuân mệnh." Nàng ỉu xìu cúi đầu, " Nhưng chúng ta xưa nay không phái đệ tử đi tuyển binh, cũng không biết tìm ai để hỏi, làm sao để đi?"
" Không nhọc ngươi bận tâm." Lưu Dương liếc nàng, cầm bông hoa mẫu đơn ra ngoài, " Sáng mai tới tìm ta."
Mộ Cửu cung tiễn hắn ra ngoài cửa.
Nhìn hắn đi xa, nàng bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, vội vàng đuổi theo: " Sư phụ, người, người thay con chịu lôi phạt?"
Trên cổ tay hắn rõ ràng có ba vết hắc ấn to như quả trứng gà, không phải dấu ấn của Thiên Lôi thì là cái gì?
Mà tu vi của Lưu Dương rõ ràng đã trên Kim Tiên, đương nhiên không cần suốt ngày đi cùng Thiên Lôi, giải thích duy nhất chính là Thiên Đình quả nhiên đã ban lệnh phạt, Lưu Dương sớm biết sẽ có ngày này, nhốt nàng vào phủ, bản thân lại đi chịu giúp nàng ba đạo lôi phạt!
" Sư phụ!" Nàng cầm lấy cánh tay hắn, vành mắt đỏ lên.
Có lẽ vì nàng là do một tay hắn nuôi nấng, qua nhiều năm như vậy, Lưu Dương chưa từng thật sự phạt nàng quá nhẫn tâm, coi như nàng gây họa lớn đến mấy, hắn cũng chỉ yên lặng giúp nàng chống đỡ mà thôi. Ba đạo Thiên Lôi tuy không gây thương tổn cho căn cơ của hắn, nhưng cũng có thể làm tổn hại đến tu vi của hắn!
Nàng thực sự quá không hiểu chuyện rồi!
" Con nhất định sẽ cố gắng gia nhập Thiên Binh, không tiếp tục mang phiền phức đến cho sư phụ nữa!" Nàng nước mắt lưng tròng nghẹn ngào.
" Ừ."
Lưu Dương nhàn nhạt liếc nàng một cái, quay người rời đi. Nhưng vừa quay người, khóe môi hắn liền nhếch lên, tâm tình xem như không tệ cho lắm.
Kiếp trước, tất cả những kiến thức về Tiên giới và Thiên Đình của nàng đều từ tiểu thuyết tiên hiệp mà ra. Nàng mang thân thể trường sinh, nhiều năm sống trong tiên sơn, Lưu Dương Chân Nhân tuy không thích cho nàng xuống núi nhưng cũng không ảnh hưởng đến chuyện nàng biết Thiên Binh Dịch là cái gì.
Nói chính xác, Thiên Binh Dịch cũng giống như nghĩa vụ quân sự ở nhân gian. Chỉ là Thiên Binh có bản lĩnh lớn hơn, sẵn sàng xông vào nguy hiểm, đãi ngộ cũng khá hơn một chút. Hiện tại, Xiển giáo đang độc đại, tự xưng là danh môn chính phái, vì thế luôn là nơi nhận công văn từ Thiên Đình, Mật Dương Tông vừa bị nàng phá hủy cứ địa vừa vặn nắm giữ phần vinh hạnh này.
Trùng hợp rằng cửa chùa bị hủy vào ngay lúc này, đám lão già kia có thể sẽ không bẩm báo lên Thái Thượng Lão Quân sao?
Vì thế, lí do Lưu Dương tức giận cũng đủ hiểu, khi hắn hạ lệnh bắt Mộ Cửu quay về Lưu Vân Động bế quan, nàng không nói hai lời, thành thật ôm dạ minh châu vào phòng tu luyện.
Hai tháng đã trôi qua.
Lưu Dương phong ấn cửa lớn, chuyện bên ngoài Mộ Cửu hoàn toàn không biết.
Đương nhiên nàng sẽ không ngây thơ cho rằng Mật Dương Tông chỉ làm cáo trạng lên Thiên Đình, là môn đồ của Thái Thượng Lão Quân, Ngọc Đế nhất định sẽ để ý, thế nhưng mỗi ngày nàng đều nghiêng tai lắng nghe lại không nghe thấy nửa điểm dị thượng, không thể không ngờ vực.
Sự trừng phạt của Thiên Giới, quá nửa là dùng lôi phạt làm giảm tu vi gì đó, nếu như bị sét đánh, nàng coi như trốn trong mười tám tầng địa ngục cũng chạy không thoát.
Mấu chốt là hai tháng rồi nàng vẫn không phải lĩnh phạt!
Chẳng lẽ Ngọc Đế anh minh thần võ, còn có thể vì chuyện cỏn con này mà hạ phàm kiểm tra đến tận cùng, sau đó tha thứ cho nàng?
Một ngày, Mộ Cửu đang ngồi trên sân thượng cắn hạt dưa, cửa chính đang khóa bỗng mở ra, Lưu Dương ôm phất trần đi tới.
Mộ Cửu vội vàng giấu toàn bộ vỏ dưa xuống gầm bàn, hắng giọng một cái rồi chui ra từ trong bụi hoa mẫu đơn: " Sư phụ."
Lưu Dương đứng dưới thềm đá đánh giá nàng, nhìn chằm chằm miếng vỏ hạt dưa còn dính bên môi nàng, nhẹ nhàng hỏi: " Vẫn còn tốt?"
Mộ Cửu vẻ mặt đau khổ: " Không tốt lắm."
Lưu Dương cười lạnh, đưa tay lấy miếng vỏ hạt dưa đưa đến trước mặt nàng: " Bảo ngươi bế quan, ngươi lại đóng cửa cắn hạt dưa, còn không phải? Có phải muốn nói nếu thêm trái cây, đưa hai tiểu yêu tinh đến đây hát cho ngươi nghe, nhảy vài bài liền hoàn hảo?"
Mộ Cửu hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Lưu Dương đi lướt qua nàng, bạo lực đánh nàng một cái, sau đó ngồi xuống nơi nàng vừa ngồi lúc nãy.
Thỏ tinh đi theo hắn, nhanh chóng châm trà.
Mặc dù nàng không thu đồ đệ, nhưng 500 năm trước có cứu một con thỏ bị thương, từ đó giữ nó lại.
Thỏ tinh dâng trà, chớp chớp đôi mắt đỏ chót như đã mười đêm không ngủ: " Sư tôn có muốn ăn hạt dưa không?"
Lưu Dương ngẩng đầu.
Mộ Cửu hận không thể đem đầu thỏ tinh vặn một cái rồi ném ra ngoài.
Lưu Dương nhìn nàng một chút, cúi đầu uống trà.
Hắn không lên tiếng, Mộ Cửu cũng không dám lên tiếng, mãi đến khi uống xong nửa chén trà, hắn mới bảo nàng: " Ngồi đi."
Mộ Cửu ngồi xuống.
" Ngươi định cứ thế này mãi sao?" Lưu Dương nhìn nàng.
Nàng không biết trả lời thế nào. Nàng không phi thăng được, hắn cũng không tìm ra nguyên nhân, nàng không như thế này mãi thì phải thế nào?
Lưu Dương cảm thấy nàng quả thực đã hết thuốc chữa. Lắc đầu một cái, hắn nhìn bụi hoa mẫu đơn không biết vì sao mà đỏ bừng, nói: " Ngày trước ta xuống núi một chuyến, đi đến phủ của Bích Hà Nguyên Quân hỏi về nguyên nhân ngươi không thể phi thăng. Vãng Sinh Niệm viết thiên địa thiện hạnh của ngươi chưa đủ, vì vậy thiếu chút cơ duyên. Nhiều năm qua ta chưa từng cho phép ngươi xuống núi, có lẽ đó là nguyên cớ."
" A?" Mộ Cửu cảm thấy hứng thú, " Sư phụ biết Bích Hà Nguyên Quân?"
Nàng đời này chưa từng thấy qua thần tiên, nhưng kiếp trước cũng có nghe qua nhiều cái tên trong tiểu thuyết. Bích Hà Nguyên Quân là con gái của Đông Nhạc Đại Đế, năm đó suýt được phong thần, địa vị trên Tiên Giới rất cao. Lưu Dương ít khi xuống núi, cũng chưa từng nghe nói hắn có bạn bè, luôn luôn độc lai độc vãng, vậy mà cũng biết mỹ nhân này, thật sự khiến người ta kinh ngạc.
" Ta nói ngươi có nghe không?" Lưu Dương liếc mắt nhìn nàng.
" Có nghe!" Mộ Cửu vội vã thẳng tắp lưng, một mực cung kính nói, " Làm phiền sư phụ bôn ba vạn dặm. Đệ tử sau này nhất định sẽ xuống núi nhiều hơn, kết duyên nhiều hơn, làm nhiều việc thiện hơn, tranh thủ sớm ngày ngộ đạo thành tiên, tạo phúc vạn vật."
" Nhưng bây giờ xuống núi rèn luyện cũng đã muộn rồi." Lưu Dương thở dài, " Ngươi đã tu đến Hóa Thần kỳ, biết thiếu nợ bao nhiêu thiện duyên? Nếu có bù, không đến hai, ba ngàn năm cũng không bù lại được."
Mộ Cửu sửng sốt: " Vậy phải làm sao bây giờ?"
Hai ngàn năm cũng quá lâu rồi đi.
Cho dù phi thăng thành tiên, khoảng cách đến trường sinh bất tử hay tạo thần thiên địa còn một đoạn đường rất dài phải đi đấy. Từ trước nàng vốn cho rằng chỉ cần thành tiên liền trở thành trường sinh bất lão, đến rồi mới biết thần tiên cũng sẽ chết, chết vì độ kiếp thất bại, chết vì không thể tăng tiến tu vi mà "chết già", có điều đẳng cấp càng cao, sống được càng lâu mà thôi.
" Cũng không phải không có cách nào."
Lưu Dương đứng lên, đến gần bụi mẫu đơn, mẫu đơn nhất thời trở nên đỏ hơn nữa: " Thiên Đình đang mộ binh, nếu không sai thì sẽ ba năm tuyển người một lần, như vậy công đức của ngươi sẽ nhiều hơn một chút. Sau khi lập công sẽ có càng nhiều công đức, tích công đức càng nhiều, tốc độ phi thăng càng nhanh."
" Thiên Binh Dịch?" Mộ Cửu há mồm.
" Không sai." Lưu Dương xoay người lại, xị mặt nhìn nàng, " Ngươi ở trên núi sẽ gây rắc rối."
Vì thế thẳng thắn ném nàng đi gieo vạ cho Thiên Đình?
Mộ Cửu có chút ngẩn người.
Từ trước đến giờ nàng chưa từng nghĩ đến chuyện đi làm lính. Hơn nữa, tuy rằng nàng tu tiên, thần tiên chân chính, ngoài Lưu Dương và mấy vị sư huynh bản môn, còn có vài vị chưởng môn bên cạnh, nàng vẫn chưa từng gặp qua, vào lúc này lại đột nhiên đem nàng lên Thiên Đình xử lý... Không sai! Chính là xử lý! Tại sao nàng lại không nghĩ đến việc này!
Các đệ tử môn phái khác vót đến nhọn cả đầu muốn vào đội thiên binh, Xiển giáo tất nhiên cũng có, nàng mà đi... không phải sẽ đem thân vùi trong lửa sao?
Đây không phải xử lý thì là cái gì?
Nàng kém cỏi phản đối: " Con có thể không làm thần tiên không?"
" Có thể." Lưu Dương gật đầu, thuận tay ngắt một bông hoa mẫu đơn đưa lên mũi ngửi ngửi, " Chỉ cần ngươi đồng ý canh giữ cả đời ở Kim Liên Trì, không bước ra ngoài nửa bước, ngươi không muốn đi cũng không sao."
Mộ Cửu sặc nước.
Kim Liên Trì... Chớ bị tên của nó lừa được không? Nơi bỏ đi đó làm gì có cái gì gọi là Kim Liên! Có mà là hang đá ám vô thiên nhật thì có! Chẳng những không có Kim Liên, mà ngay cả một cọng cỏ cũng không có, ở nơi đó ngây ngốc cả đời, không phải là giam cầm vô thời hạn sao!
(Kim Liên: sen vàng; ám vô thiên nhật: tối tăm không có mặt trời)
Nếu đem hai việc này ra so sánh, lên Thiên Đình làm thiên binh mấy trăm năm thật sự cũng không có gì đáng sợ.
" Đệ tử tuân mệnh." Nàng ỉu xìu cúi đầu, " Nhưng chúng ta xưa nay không phái đệ tử đi tuyển binh, cũng không biết tìm ai để hỏi, làm sao để đi?"
" Không nhọc ngươi bận tâm." Lưu Dương liếc nàng, cầm bông hoa mẫu đơn ra ngoài, " Sáng mai tới tìm ta."
Mộ Cửu cung tiễn hắn ra ngoài cửa.
Nhìn hắn đi xa, nàng bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, vội vàng đuổi theo: " Sư phụ, người, người thay con chịu lôi phạt?"
Trên cổ tay hắn rõ ràng có ba vết hắc ấn to như quả trứng gà, không phải dấu ấn của Thiên Lôi thì là cái gì?
Mà tu vi của Lưu Dương rõ ràng đã trên Kim Tiên, đương nhiên không cần suốt ngày đi cùng Thiên Lôi, giải thích duy nhất chính là Thiên Đình quả nhiên đã ban lệnh phạt, Lưu Dương sớm biết sẽ có ngày này, nhốt nàng vào phủ, bản thân lại đi chịu giúp nàng ba đạo lôi phạt!
" Sư phụ!" Nàng cầm lấy cánh tay hắn, vành mắt đỏ lên.
Có lẽ vì nàng là do một tay hắn nuôi nấng, qua nhiều năm như vậy, Lưu Dương chưa từng thật sự phạt nàng quá nhẫn tâm, coi như nàng gây họa lớn đến mấy, hắn cũng chỉ yên lặng giúp nàng chống đỡ mà thôi. Ba đạo Thiên Lôi tuy không gây thương tổn cho căn cơ của hắn, nhưng cũng có thể làm tổn hại đến tu vi của hắn!
Nàng thực sự quá không hiểu chuyện rồi!
" Con nhất định sẽ cố gắng gia nhập Thiên Binh, không tiếp tục mang phiền phức đến cho sư phụ nữa!" Nàng nước mắt lưng tròng nghẹn ngào.
" Ừ."
Lưu Dương nhàn nhạt liếc nàng một cái, quay người rời đi. Nhưng vừa quay người, khóe môi hắn liền nhếch lên, tâm tình xem như không tệ cho lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.