Chương 32: - Có người khóc lóc om sòm
Thanh Đồng Tuệ
21/10/2021
Lục Áp gần đây không hề ra khỏi cửa.
Hắn vốn không có bao nhiêu hứng thú đối với Thiên Đình, khi trước bay lượn xung quanh chủ yếu là để nghiên cứu hoàn cảnh xung quanh mà thôi. Nhưng như vậy cũng có chút nguy hiểm, tuy hắn có thể mượn vật tùy thân của Mộ Cửu để che giấu thần thức, nhưng hiệu quả cũng không tốt đến mức đó. Tuy nói ban ngày nàng phải đến nha môn, không thể ở nhà để bảo vệ hắn, nhưng tốt xấu gì gian nhà này cũng là của nàng, so với một vật tùy thân nhỏ bé thì không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
Buổi sáng hắn tìm sách của Mộ Cửu để đọc, buổi trưa ngồi nghĩ xem bản thân có muốn ăn hay không, ngoài chợp mắt ra, hắn còn nghiên cứu cả phương pháp đối phó với Linh Đang nữa.
Hắn không thể cả đời trốn ở đây, nhưng sự trả thù của Linh Đang lại không hạn chế thời hiệu, nói cách khác, mặc kệ hắn rời đi bây giờ hay rời đi mười vạn năm sau, hắn vẫn phải chịu xui xẻo.
Vì lẽ đó, tìm kiếm biện pháp đối phó chính là điều quan trọng nhất hắn phải làm hiện giờ.
" Ta ra ngoài mua ít thức ăn."
Đang lăn qua lăn lại trên giường, Mộ Tiểu Tinh bỗng nhiên cầm rổ đi đến trước kết giới của hắn.
" Mua thức ăn?" Lục Áp thò đầu ra dò xét, các náng sống trên Thiên Đình, trong Thiên Binh Doanh còn có thiện đường, cần gì phải mua thức ăn?
" Chúng ta mang theo một cái lò, vốn định tự nấu ăn, nhưng sau đó cái lò lại phải dùng để nấu thuốc cho ngươi, không còn cách nào khác nên mới phải ăn ở thiện đường. Hiện tại ngươi không cần uống thuốc nữa, đương nhiên chúng ta có thể tự mua thức ăn nấu cơm rồi!" Mộ Tiểu Tinh lười biếng liếc hắn một cái.
Lục Áp cảm thấy thật mới mẻ: " Nói như vậy, Thiên Đình còn có chợ bán thức ăn?"
Hắn còn tưởng Hỗn Bằng và Nữ Oa hàng ngày đi trồng rau canh cửi đã đủ hiếm có rồi chứ!
" Đương nhiên là có."
Mộ Tiểu Tinh nói: " Tiên nhân trên Thiên Đình hầu hết đều là phàm nhân phi thăng lên. Ví dụ như Thần tài Triệu Công Minh, Thác Tháp Lý Thiên Vương, họ cả đời ăn đồ ăn tại nhân gian, đột nhiên bắt họ không ăn không uống, họ có thể chịu được sao? Còn có tiệc rượu mà các Tiên phủ thường tổ chức nữa, không có chợ bán thức ăn thì phải đi đâu mà mua?"
Thật là một tên quê mùa!
Mộ Tiểu Tinh một bên oán thầm, một bên cúi người thay giày.
" Vậy ngươi có tiền không?" Lục Áp tò mò hỏi. Mua bán dưới nhân giân đều phải dùng tiền, chẳng lẽ Thiên Đình cũng có tiền?
" Ngu dốt!" Mộ Tiểu Tinh làm một cái mặt quỷ với hắn, " Trên này không dùng tiền bạc, chỉ dùng ngọc thạch hoặc đồ vật gì đấy để đổi mà thôi. Linh lực không thể trực tiếp hóa vật, cũng không ai muốn làm vậy, vì thế, những thứ như nguyên liệu chế đan dược, binh khí này nọ, kim đan của linh thú đều có thể dùng làm tiền."
Lục Áp a một tiếng hiểu ra, hơi gật đầu, phẩy tay nói: " Vậy ngươi đi đi. Ta thích ăn cá, nếu có thêm rượu, ta ăn nửa cân cũng được."
Mộ Tiểu Tinh đen mặt, ai nói là mua để hắn ăn, thật không biết xấu hổ.
Nó chẳng muốn để ý đến hắn nữa, nghiêng đầu nện chân thình thịch rời đi.
Lục Áp cũng không để ý đến nó, tiếp tục làm chuyện của mình.
Không biết đã qua bao lâu, ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ xuyên vào kết giới, Lục Áp đang muốn đứng dậy đóng cửa sổ, bỗng nhiên trong viện bỗng phịch một tiếng nổ vang, ngay sau đó có tiếng bước chân tức giận nhanh chóng tiến tới.
Lục Áp nghiêng tai yên lặng lắng nghe một hồi, nhẹ nhàng thu hồi kết giới, sau đó hóa thành một làn khỏi bay bay trên lư hương đặt bên cửa sổ.
" Họ Quách ngươi đi ra cho ta!"
Người đến lại là Dương Vận! Cũng không biết Mộ Cửu làm sao lại đạp vào đuôi của nàng ta, chỉ thấy nàng ta nổi giận đùng đùng từ ngoài cửa đi vào, trực tiếp nhằm về nhà phía Tây mà tiến tới.
Lục Áp vừa ổn định thân hình trong đám khói, Dương Vận đã vung nắm tay đập lên cửa nhà Mộ Cửu. Nhìn từ ngoài cửa sổ, gương mặt vốn có thể coi là thanh tú của nàng đã tức giận đến vặn vẹo, ước chừng không có kiên nhẫn đợi người ta mở cửa, nàng ta đã giơ chân đạp một cái.
Lúc ra khỏi cửa, Tiểu Tinh vì có Lục Áp ở nhà nên chỉ khép hờ mà thôi, Dương Vận đạp một đạp, cửa nhà cạch một tiếng liền mở ra.
" Quách Mộ Cửu!"
Dương Vận rống một tiếng nhảy vào trong nhà, cắn răng nhìn xung quanh, thấy rèm trúc trong phòng lơ lửng bèn xông tới, nhưng không ngờ ở đó có bày kết giới. Nàng ta không phòng bị, bị linh lực trên vách kết giới bắn ra thật xa.
" Họ Quách nhà ngươi thật đê tiện vô liêm sỉ!"
Nàng ta từ dưới đất bò dậy, chỉ vào sau tấm rèm trúc mắng to.
Lục Áp không nhịn được cười khẩy. Vô duyên vô cớ chạy đến nhà người ta khóc lóc om sòm, vậy mà cũng dám trách người ta đê tiện vô liêm sỉ. Nha đầu kia, bình thường mỗi khi nhìn thấy nàng ta và hai người còn lại luôn lẩn tránh như chuột tránh mèo, bị quấy rối cũng lựa chọn nuốt giận vào bụng, uất ức như thế, làm sao có khả năng chủ động đi trêu chọc nàng ta?
Tự xưng là danh môn chính phái, không thấy ngượng sao!
Chỉ là, hắn quyết định mặc kệ nàng ta, bởi vì hắn đã đáp ứng với Mộ Cửu không thể để lộ hành tích. Ngược lại, hắn rất muốn xem nàng ta định làm gì, thích mắng thì cứ mắng đi, mắng cho mỏi miệng.
Hắn ngồi xếp bằng trong đám khói, thản nhiên xem chuyện vui.
Dương Vận chỉ vào buồng trong mắng một hồi, không biết là do mệt mỏi hay vì phát hiện Mộ Cửu không có ở đây mà cuối cùng cũng đặt mông xuống ghế ngậm miệng. Nàng ta lạnh lùng đánh giá xung quanh, sau đó bỗng nhiên bật dậy, rút trường kiếm đeo bên hông ra, định vung tay chém loạn.
Chỉ là, khi ánh mắt nàng ta rơi xuống bên cái giá Bác Cổ nhỏ đặt cạnh cửa sổ của Mộ Cửu, hơi dừng lại một chút, nàng ta bỗng dưng thu kiếm về.
Trên giá Bác Cổ có bốn chiếc bình, nhìn qua vô cùng nổi bật, nhỏ bé mà tinh xảo, đang cắm hơn hai mươi bông hoa, hơn nữa vừa nhìn đã biết không phải là hàng vỉa hè. Nàng ta cầm lên nhìn một chút, sau đó cúi đầu không biết nghĩ gì, chỉ thấy trong mắt xuất hiện hàn ý, quay đầu nhìn về nhà phía Nam.
Lục Áp nhìn theo, cửa nhà phía Nam đóng chặt, Doãn Tuyết Như chắc cũng không ở nhà.
Trong sân yên lặng, hiện tại chỉ có một Dương Vận đang lén lút, cùng với một người đang ẩn thân nhìn trộm Dương Vận là hắn.
" Đáng đời hai ngươi, dám đắc tội với ta!"
Dương Vận cắn răng phun ra một câu như vậy, sau đó, nàng ta vứt hết mai lan trúc cúc trong "bình lan" của Mộ Cửu ra bàn trang điểm, nhét chiếc bình vào tay áo, rời đi.
Lục Áp hết sức tò mò, thích thú chạy theo hóng chuyện.
Bốn gian nhà trong tiểu viện kích thước hay bố trí đều như nhau, có điều gian nhà phía Tây của Mộ Cửu bị nắng chiếu nhiều hơn, không mát mẻ như mấy gian nhà còn lại.
Dương Vận đi vào phòng ngủ, móc từ dưới giường ra một chiếc hộp làm bằng gỗ lim, lấy ra hai viên đan dược màu đỏ to bằng hạt đậu tương. Nàng ta cắn răng bỏ đan dược vào bình, lắc lắc hai lần, sau đó mở nắp ra ngửi một cái, đến khi cả chiếc bình đều bị nhiễm mùi đan dược, nàng ta mới cất lại chiếc bình vào trong tay áo, vội vã chạy về nhà phía Nam.
Doãn Tuyết Như khóa cửa nhà, nhưng điều này không có nghĩa là Dương Vận không vào được.
Nàng ta nhìn xung quanh, khom lưng lấy ra một chiếc chìa khóa rồi tra vào ổ, cạch một tiếng, cửa mở. Nàng ta bước nhanh vào, bỏ một viên đan dược vào ấm trà, đem chiếc bình lan của Mộ Cửu bỏ xuống dưới bụi hoa, kiểm tra một lượt không có gì sai sót mới quay ra khóa kĩ cửa, vội vàng rời khỏi.
Lục Áp chờ Dương Vận đi khuất, hiện nguyên hình bước vào gian nhà của Doãn Tuyết Như.
Bưng ấm trà vừa bị Dương Vận thả đan dược vào lên mũi ngửi một hơi, sắc mặt hắn không khỏi trở nên âm trầm lạnh lẽo.
" Long Cốt Thảo?"
Hắn vốn không có bao nhiêu hứng thú đối với Thiên Đình, khi trước bay lượn xung quanh chủ yếu là để nghiên cứu hoàn cảnh xung quanh mà thôi. Nhưng như vậy cũng có chút nguy hiểm, tuy hắn có thể mượn vật tùy thân của Mộ Cửu để che giấu thần thức, nhưng hiệu quả cũng không tốt đến mức đó. Tuy nói ban ngày nàng phải đến nha môn, không thể ở nhà để bảo vệ hắn, nhưng tốt xấu gì gian nhà này cũng là của nàng, so với một vật tùy thân nhỏ bé thì không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
Buổi sáng hắn tìm sách của Mộ Cửu để đọc, buổi trưa ngồi nghĩ xem bản thân có muốn ăn hay không, ngoài chợp mắt ra, hắn còn nghiên cứu cả phương pháp đối phó với Linh Đang nữa.
Hắn không thể cả đời trốn ở đây, nhưng sự trả thù của Linh Đang lại không hạn chế thời hiệu, nói cách khác, mặc kệ hắn rời đi bây giờ hay rời đi mười vạn năm sau, hắn vẫn phải chịu xui xẻo.
Vì lẽ đó, tìm kiếm biện pháp đối phó chính là điều quan trọng nhất hắn phải làm hiện giờ.
" Ta ra ngoài mua ít thức ăn."
Đang lăn qua lăn lại trên giường, Mộ Tiểu Tinh bỗng nhiên cầm rổ đi đến trước kết giới của hắn.
" Mua thức ăn?" Lục Áp thò đầu ra dò xét, các náng sống trên Thiên Đình, trong Thiên Binh Doanh còn có thiện đường, cần gì phải mua thức ăn?
" Chúng ta mang theo một cái lò, vốn định tự nấu ăn, nhưng sau đó cái lò lại phải dùng để nấu thuốc cho ngươi, không còn cách nào khác nên mới phải ăn ở thiện đường. Hiện tại ngươi không cần uống thuốc nữa, đương nhiên chúng ta có thể tự mua thức ăn nấu cơm rồi!" Mộ Tiểu Tinh lười biếng liếc hắn một cái.
Lục Áp cảm thấy thật mới mẻ: " Nói như vậy, Thiên Đình còn có chợ bán thức ăn?"
Hắn còn tưởng Hỗn Bằng và Nữ Oa hàng ngày đi trồng rau canh cửi đã đủ hiếm có rồi chứ!
" Đương nhiên là có."
Mộ Tiểu Tinh nói: " Tiên nhân trên Thiên Đình hầu hết đều là phàm nhân phi thăng lên. Ví dụ như Thần tài Triệu Công Minh, Thác Tháp Lý Thiên Vương, họ cả đời ăn đồ ăn tại nhân gian, đột nhiên bắt họ không ăn không uống, họ có thể chịu được sao? Còn có tiệc rượu mà các Tiên phủ thường tổ chức nữa, không có chợ bán thức ăn thì phải đi đâu mà mua?"
Thật là một tên quê mùa!
Mộ Tiểu Tinh một bên oán thầm, một bên cúi người thay giày.
" Vậy ngươi có tiền không?" Lục Áp tò mò hỏi. Mua bán dưới nhân giân đều phải dùng tiền, chẳng lẽ Thiên Đình cũng có tiền?
" Ngu dốt!" Mộ Tiểu Tinh làm một cái mặt quỷ với hắn, " Trên này không dùng tiền bạc, chỉ dùng ngọc thạch hoặc đồ vật gì đấy để đổi mà thôi. Linh lực không thể trực tiếp hóa vật, cũng không ai muốn làm vậy, vì thế, những thứ như nguyên liệu chế đan dược, binh khí này nọ, kim đan của linh thú đều có thể dùng làm tiền."
Lục Áp a một tiếng hiểu ra, hơi gật đầu, phẩy tay nói: " Vậy ngươi đi đi. Ta thích ăn cá, nếu có thêm rượu, ta ăn nửa cân cũng được."
Mộ Tiểu Tinh đen mặt, ai nói là mua để hắn ăn, thật không biết xấu hổ.
Nó chẳng muốn để ý đến hắn nữa, nghiêng đầu nện chân thình thịch rời đi.
Lục Áp cũng không để ý đến nó, tiếp tục làm chuyện của mình.
Không biết đã qua bao lâu, ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ xuyên vào kết giới, Lục Áp đang muốn đứng dậy đóng cửa sổ, bỗng nhiên trong viện bỗng phịch một tiếng nổ vang, ngay sau đó có tiếng bước chân tức giận nhanh chóng tiến tới.
Lục Áp nghiêng tai yên lặng lắng nghe một hồi, nhẹ nhàng thu hồi kết giới, sau đó hóa thành một làn khỏi bay bay trên lư hương đặt bên cửa sổ.
" Họ Quách ngươi đi ra cho ta!"
Người đến lại là Dương Vận! Cũng không biết Mộ Cửu làm sao lại đạp vào đuôi của nàng ta, chỉ thấy nàng ta nổi giận đùng đùng từ ngoài cửa đi vào, trực tiếp nhằm về nhà phía Tây mà tiến tới.
Lục Áp vừa ổn định thân hình trong đám khói, Dương Vận đã vung nắm tay đập lên cửa nhà Mộ Cửu. Nhìn từ ngoài cửa sổ, gương mặt vốn có thể coi là thanh tú của nàng đã tức giận đến vặn vẹo, ước chừng không có kiên nhẫn đợi người ta mở cửa, nàng ta đã giơ chân đạp một cái.
Lúc ra khỏi cửa, Tiểu Tinh vì có Lục Áp ở nhà nên chỉ khép hờ mà thôi, Dương Vận đạp một đạp, cửa nhà cạch một tiếng liền mở ra.
" Quách Mộ Cửu!"
Dương Vận rống một tiếng nhảy vào trong nhà, cắn răng nhìn xung quanh, thấy rèm trúc trong phòng lơ lửng bèn xông tới, nhưng không ngờ ở đó có bày kết giới. Nàng ta không phòng bị, bị linh lực trên vách kết giới bắn ra thật xa.
" Họ Quách nhà ngươi thật đê tiện vô liêm sỉ!"
Nàng ta từ dưới đất bò dậy, chỉ vào sau tấm rèm trúc mắng to.
Lục Áp không nhịn được cười khẩy. Vô duyên vô cớ chạy đến nhà người ta khóc lóc om sòm, vậy mà cũng dám trách người ta đê tiện vô liêm sỉ. Nha đầu kia, bình thường mỗi khi nhìn thấy nàng ta và hai người còn lại luôn lẩn tránh như chuột tránh mèo, bị quấy rối cũng lựa chọn nuốt giận vào bụng, uất ức như thế, làm sao có khả năng chủ động đi trêu chọc nàng ta?
Tự xưng là danh môn chính phái, không thấy ngượng sao!
Chỉ là, hắn quyết định mặc kệ nàng ta, bởi vì hắn đã đáp ứng với Mộ Cửu không thể để lộ hành tích. Ngược lại, hắn rất muốn xem nàng ta định làm gì, thích mắng thì cứ mắng đi, mắng cho mỏi miệng.
Hắn ngồi xếp bằng trong đám khói, thản nhiên xem chuyện vui.
Dương Vận chỉ vào buồng trong mắng một hồi, không biết là do mệt mỏi hay vì phát hiện Mộ Cửu không có ở đây mà cuối cùng cũng đặt mông xuống ghế ngậm miệng. Nàng ta lạnh lùng đánh giá xung quanh, sau đó bỗng nhiên bật dậy, rút trường kiếm đeo bên hông ra, định vung tay chém loạn.
Chỉ là, khi ánh mắt nàng ta rơi xuống bên cái giá Bác Cổ nhỏ đặt cạnh cửa sổ của Mộ Cửu, hơi dừng lại một chút, nàng ta bỗng dưng thu kiếm về.
Trên giá Bác Cổ có bốn chiếc bình, nhìn qua vô cùng nổi bật, nhỏ bé mà tinh xảo, đang cắm hơn hai mươi bông hoa, hơn nữa vừa nhìn đã biết không phải là hàng vỉa hè. Nàng ta cầm lên nhìn một chút, sau đó cúi đầu không biết nghĩ gì, chỉ thấy trong mắt xuất hiện hàn ý, quay đầu nhìn về nhà phía Nam.
Lục Áp nhìn theo, cửa nhà phía Nam đóng chặt, Doãn Tuyết Như chắc cũng không ở nhà.
Trong sân yên lặng, hiện tại chỉ có một Dương Vận đang lén lút, cùng với một người đang ẩn thân nhìn trộm Dương Vận là hắn.
" Đáng đời hai ngươi, dám đắc tội với ta!"
Dương Vận cắn răng phun ra một câu như vậy, sau đó, nàng ta vứt hết mai lan trúc cúc trong "bình lan" của Mộ Cửu ra bàn trang điểm, nhét chiếc bình vào tay áo, rời đi.
Lục Áp hết sức tò mò, thích thú chạy theo hóng chuyện.
Bốn gian nhà trong tiểu viện kích thước hay bố trí đều như nhau, có điều gian nhà phía Tây của Mộ Cửu bị nắng chiếu nhiều hơn, không mát mẻ như mấy gian nhà còn lại.
Dương Vận đi vào phòng ngủ, móc từ dưới giường ra một chiếc hộp làm bằng gỗ lim, lấy ra hai viên đan dược màu đỏ to bằng hạt đậu tương. Nàng ta cắn răng bỏ đan dược vào bình, lắc lắc hai lần, sau đó mở nắp ra ngửi một cái, đến khi cả chiếc bình đều bị nhiễm mùi đan dược, nàng ta mới cất lại chiếc bình vào trong tay áo, vội vã chạy về nhà phía Nam.
Doãn Tuyết Như khóa cửa nhà, nhưng điều này không có nghĩa là Dương Vận không vào được.
Nàng ta nhìn xung quanh, khom lưng lấy ra một chiếc chìa khóa rồi tra vào ổ, cạch một tiếng, cửa mở. Nàng ta bước nhanh vào, bỏ một viên đan dược vào ấm trà, đem chiếc bình lan của Mộ Cửu bỏ xuống dưới bụi hoa, kiểm tra một lượt không có gì sai sót mới quay ra khóa kĩ cửa, vội vàng rời khỏi.
Lục Áp chờ Dương Vận đi khuất, hiện nguyên hình bước vào gian nhà của Doãn Tuyết Như.
Bưng ấm trà vừa bị Dương Vận thả đan dược vào lên mũi ngửi một hơi, sắc mặt hắn không khỏi trở nên âm trầm lạnh lẽo.
" Long Cốt Thảo?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.