Chương 73: - Đẹp cũng vô dụng
Thanh Đồng Tuệ
21/10/2021
Hẳn là vậy.
Nếu người này đúng là Lục Áp, khẳng định đã sớm biết lão đang mắng chửi thầm trong lòng rồi. Hơn nữa, xem tính cách của vị thượng thần kia, chỉ cần biết có người mắng hắn khốn nạn, hắn còn không bất chấp tất cả đem người đó gọt sạch hay sao!
Điều này khiến lão yên tâm hơn một chút, nhìn lại một chút dáng vẻ tùy tùy tiện tiện của tiểu tử trước mặt, lão lại càng thêm tin tưởng người này không phải Lục Áp đạo quân.
Vì thế, lão liền quay lại ngồi xuống trên vương vị, cố gắng trở nên bình tĩnh.
Khi lão vừa nhớ ra chuyện nên hỏi hai người này xem Mộ Dung Thiếu Khanh đã xảy ra chuyện gì, bỗng nhiên có một đám người từ ngoài cửa phần phật xông vào, dẫn đầu chính là nhị nữ nhi của lão – Mộ Dung Tuyết Cơ, mà Mộ Dung Tuyết Cơ vừa bước vào đã mở miệng: " Phụ quân! Nhị ca về rồi."
Mộ Cửu đang tò mò muốn biết Lục Áp và Hồ Vương vừa rồi đang diễn trò gì bí hiểm, nào có ngờ được đám người Mộ Dung Tuyết Cơ lại xông vào, càng khiến nàng giật mình hơn chính là người vừa bị nàng và Lục Áp đánh ngất, Mộ Dung Thiếu Khanh!
Mộ Dung Thiếu Khanh vừa tiến vào, không thèm bắt chuyện với người khác, chỉ đưa mắt hung ác trừng trừng nhìn Mộ Cửu, sau đó liền không nói lời nào đánh về phía Lục Áp.
Tuy rằng Lục Áp vẫn luôn nhàn tản đứng một bên nhìn nhìn, thế nhưng dường như đã sớm đề phòng chuyện hắn sẽ tập kích. Bởi vậy, Mộ Dung Thiếu Khanh vừa đánh đến, hắn cũng lập tức đánh trả.
Đại điện lấp lánh nhất thời biến thành chiến trường của hai người họ, Mộ Dung Thiếu Khanh dốc hết sức tấn công Lục Áp, Lục Áp cũng không thèm tránh đi, lật tay một cái, hai viên dạ minh châu phía sau Mộ Dung Thiếu Khanh liền bị đập cho nát bấy!
Đó chính là viên dạ minh châu vạn năm lão cướp được từ một con trai ở Đông Hải đấy...
Hồ Vương cuối cùng không nhịn được nữa, vỗ bàn đứng dậy: " Dừng tay!"
Lục Áp dừng lại trước, phong lưu tiêu sái thu lại linh lực tán loạn trong không trung. Tay áo trắng tinh của hắn bay bay trong không trung, trong ánh sáng của dạ minh châu liền có thêm mấy phần cốt khí.
Mộ Dung Tuyết Cơ đứng cách đó vài bước nhìn hắn, ánh mắt quỷ dị lóe lên một cái.
Đương nhiên, phong thái của Mộ Dung nhị điện hạ cũng rất tốt, Hồ Vương vừa dứt lời, chân trái của hắn đã cực kì khốc liệt đạp đổ một cây cột, cả người bật lên như Ngân Xà đáp xuống bên cạnh Hồ Vương, mái tóc bạc bay lượn, lộ ra cắp mắt phượng tuyêt đẹp. Mộ Cửu không muốn thừa nhận cũng không được, con hồ ly này đích thực là một nam tử tà mị vô song.
Chỉ là, khi nàng đang hám trai ngắm nhìn người ta không chớp mắt, tầm mắt bỗng nhiên bị ai đó chặn lại, ngẩng đầu nhìn qua, hóa ra là Lục Áp không biết đã đến trước mặt nàng từ lúc nào, ánh mắt lạnh lùng liếc nàng một cái, sau đó mới dời sang nhìn Hồ Vương.
" Phụ quân! Hai kẻ này chính là tay sai của Xiển giáo, lấy cớ phá án để đến đây ám hại Thanh Khâu ta! Chúng còn vừa mới ám hại ta, kính xin phụ quân giao hai kẻ này cho nhi thần xử trí!"
Trong lòng Mộ Cửu thực sự muốn chửi rủa mười vạn lần!
Cái tên này là bị mắc chứng hoang tưởng sao? Cái gì mà lấy cớ phá án để đến đây ám hại? Đại danh của nàng bây giờ có khi còn đang chễm chệ trên sổ đen của Cách Hận Thiên đấy!
Cũng thật là dục gia chi tội mà!
Thật phí cho bộ dạng đẹp đẽ của hắn!
" Nhị điện hạ thích ngậm máu phun người lắm sao? Vừa rồi chúng ta căn bản không hề động chạm đến ngài, là ngài vừa đến đã nhào tới động thủ, chúng ta vội đi gặp Hồ Vương, không thể làm gì khác hơn là ngăn cản ngài lại, thế nào mà đã biến thành ám hại rồi? Ngài cũng không phải đậu phụ, những tiểu lâu la như chúng ta nào có bản lĩnh ám hại ngài?"
Mộ Dung Thiếu Khanh trừng lại nàng: " Nói chung, chuyện ta bị các ngươi ám hại là sự thực!"
" Đừng ầm ĩ nữa!" Hồ Vương buồn bực phất tay một cái, " Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Bên cạnh liền có thị vệ tiến lên tường thuật lại.
Hồ Vương nghe xong liền nhíu mày, nhìn về phía Mộ Cửu: " Nói như vậy, các ngươi thật sự đã ám toán khuyển tử?"
Cái gì thế?
Mộ Cửu đáp: " Hồ Vương không nên nghe theo những lời nói bịa đặt, lẽ nào ngài tin rằng lệnh lang đánh không lại ta hay sao? Rõ ràng là hắn cố ý thua, sau đó tới vu oan cho chúng ta."
Nếu muốn nói hươu nói vượn, đổi trắng thay đen, vậy thì cùng làm đi!
" Nói bậy!" Mộ Dung Thiếu Khanh đi tới, từ trên cao nhìn xuống trừng mắt với nàng, con mắt xám đậm đầy vẻ nham hiểm, " Ta đường đường là hoàng tử Hồ tộc, tại sao phải động thủ với tiên sai đến từ Thiên Đình? Ta nghe nói các ngươi đến, vì thế nên đặc biệt xuất hiện để nghênh tiếp, nào có biết các ngươi vừa mở miệng liền chỉ trích Hồ tộc ta lạm sát kẻ vô tội, ta không quá phận phản biện hai câu, các ngươi đã lập tức động thủ rồi! Nếu không phải Tuyết Cơ đến giải cứu ta, chỉ sợ ta vẫn còn phải nằm ở đó để bị kiến đốt."
Vừa nói, hắn vừa phóng uy áp đè xuống Mộ Cửu, hắn cao hơn nàng, uy áp vừa phóng ra, Mộ Cửu liền cảm thấy đè nén.
Có điều, một giây sau nàng đã bị kéo ra, Lục Áp đưa nàng chắn phía sau, nhếch môi: " Nhị điện hạ nói chuyện thật thú vị, đương nhiên chúng ta sẽ không vô duyên vô cớ đi ám hại ngươi."
Mộ Cửu cầm chặt y phục của hắn, nhô đầu ra từ phía sau, trừng mắt nhìn Mộ Dung Thiếu Khanh: " Nhị điện hạ có thể nói chuyện bằng lương tâm được không?"
Hồ ly chết tiệt cuối cùng có cái đức hạnh gì? Cứ thế mở to mắt mà đổi trắng thay đen?! Ai động thủ trước, ông trời đều nhìn vào mắt, hắn cũng không sợ gặp phải lôi phạt sao!
" Lẽ nào ta còn cần phải nói dối để đối phó với ngươi?"
Mộ Dung Thiếu Khanh nghiến răng, sau đó xoay người đi đến trước mặt Hồ Vương: " Phụ quân, tứ đệ đã mất đi nguyên thần, giờ chúng lại bắt nạt hài nhi, đây không phải vấn đề có hung hăng hay không, mà là chúng muốn diệt tộc! Kính xin phụ quân giao phó chúng cho con!"
Mộ Cửu suýt thổ huyết đến chết.
Lục Áp nhướn mày: " Vậy không biết nhị điện hạ định đối phó với ta thế nào?"
Mộ Dung Thiếu Khanh cười khẩy: " Ngươi đang đứng trong Thanh Khâu của chúng ta, vậy mà còn bất kính với hoàng tộc, dựa theo quy củ Thanh Khâu, giam cầm ba tháng!"
" Cái gì?!" Mộ Cửu cho rằng mình đã nghe nhầm.
Ba tháng?! Lưu Tuấn chỉ cho nàng kì hạn ba tháng để phá án, nếu bị giam cầm ba tháng thì còn phá án cái p ấy!
" Như vậy sao được?" Lục Áp buông tay, nói, " Chúng ta trong tình thế cấp bách ngộ thương nhị điện hạ, căn bản thương tổn không tính làm gì, coi như ngài là Thần tộc thì cũng không thể tự tiện quyết định như vậy được. Hơn nữa, chúng ta là tiên sai, nếu các người vô cớ giam giữ chúng ta chính là đã chọc vào một đống phiền toái lớn. Thanh Khâu dưới sự thống trị của Hồ Vương luôn thịnh thế thái bình, vậy Hồ Vương hẳn sẽ làm việc một cái công bằng."
Hồ Vương vốn rất giận dữ khi biết nhi tử của mình bị dạy dỗ, dù sao lão mới mất đi tiểu nhi tử lão yêu thương nhất, nhưng lời của Lục Áp cũng rất có đạo lí, làm như vậy sẽ chọc giận Thiên Đình, dẫn đến không ít phiền toái.
Nhưng cứ thế tha họ đi thì lão lại không cam lòng, dù sao Hồ tộc cũng là Thần tộc thượng cổ cao quý a!
Nếu như chuyện nhi tử của lão bị hai tiên sai bắt nạt truyền ra ngoài, vậy Thanh Khâu sẽ mất mặt thế nào!
Hơn nữa, Thiếu Khanh còn chưa có vợ đâu!
" Phụ quân." Lúc này, Mộ Dung Tuyết Cơ vốn không lên tiếng bỗng nhiên chạy đến trước mặt lão, đỡ tay lão mà nói, " Hồ tộc chúng ta chưa từng phải chịu qua sỉ nhục lớn như vậy, theo con thấy, không bằng cứ giao họ cho nhị ca, chỉ có điều không cần giam giữ ba tháng lâu như vậy, nửa tháng mười ngày là đủ, nếu họ chịu nhận lỗi, chúng ta sẽ thả. Nếu vẫn không chịu, vậy chúng ta có thể tiếp tục tính toán."
Nếu người này đúng là Lục Áp, khẳng định đã sớm biết lão đang mắng chửi thầm trong lòng rồi. Hơn nữa, xem tính cách của vị thượng thần kia, chỉ cần biết có người mắng hắn khốn nạn, hắn còn không bất chấp tất cả đem người đó gọt sạch hay sao!
Điều này khiến lão yên tâm hơn một chút, nhìn lại một chút dáng vẻ tùy tùy tiện tiện của tiểu tử trước mặt, lão lại càng thêm tin tưởng người này không phải Lục Áp đạo quân.
Vì thế, lão liền quay lại ngồi xuống trên vương vị, cố gắng trở nên bình tĩnh.
Khi lão vừa nhớ ra chuyện nên hỏi hai người này xem Mộ Dung Thiếu Khanh đã xảy ra chuyện gì, bỗng nhiên có một đám người từ ngoài cửa phần phật xông vào, dẫn đầu chính là nhị nữ nhi của lão – Mộ Dung Tuyết Cơ, mà Mộ Dung Tuyết Cơ vừa bước vào đã mở miệng: " Phụ quân! Nhị ca về rồi."
Mộ Cửu đang tò mò muốn biết Lục Áp và Hồ Vương vừa rồi đang diễn trò gì bí hiểm, nào có ngờ được đám người Mộ Dung Tuyết Cơ lại xông vào, càng khiến nàng giật mình hơn chính là người vừa bị nàng và Lục Áp đánh ngất, Mộ Dung Thiếu Khanh!
Mộ Dung Thiếu Khanh vừa tiến vào, không thèm bắt chuyện với người khác, chỉ đưa mắt hung ác trừng trừng nhìn Mộ Cửu, sau đó liền không nói lời nào đánh về phía Lục Áp.
Tuy rằng Lục Áp vẫn luôn nhàn tản đứng một bên nhìn nhìn, thế nhưng dường như đã sớm đề phòng chuyện hắn sẽ tập kích. Bởi vậy, Mộ Dung Thiếu Khanh vừa đánh đến, hắn cũng lập tức đánh trả.
Đại điện lấp lánh nhất thời biến thành chiến trường của hai người họ, Mộ Dung Thiếu Khanh dốc hết sức tấn công Lục Áp, Lục Áp cũng không thèm tránh đi, lật tay một cái, hai viên dạ minh châu phía sau Mộ Dung Thiếu Khanh liền bị đập cho nát bấy!
Đó chính là viên dạ minh châu vạn năm lão cướp được từ một con trai ở Đông Hải đấy...
Hồ Vương cuối cùng không nhịn được nữa, vỗ bàn đứng dậy: " Dừng tay!"
Lục Áp dừng lại trước, phong lưu tiêu sái thu lại linh lực tán loạn trong không trung. Tay áo trắng tinh của hắn bay bay trong không trung, trong ánh sáng của dạ minh châu liền có thêm mấy phần cốt khí.
Mộ Dung Tuyết Cơ đứng cách đó vài bước nhìn hắn, ánh mắt quỷ dị lóe lên một cái.
Đương nhiên, phong thái của Mộ Dung nhị điện hạ cũng rất tốt, Hồ Vương vừa dứt lời, chân trái của hắn đã cực kì khốc liệt đạp đổ một cây cột, cả người bật lên như Ngân Xà đáp xuống bên cạnh Hồ Vương, mái tóc bạc bay lượn, lộ ra cắp mắt phượng tuyêt đẹp. Mộ Cửu không muốn thừa nhận cũng không được, con hồ ly này đích thực là một nam tử tà mị vô song.
Chỉ là, khi nàng đang hám trai ngắm nhìn người ta không chớp mắt, tầm mắt bỗng nhiên bị ai đó chặn lại, ngẩng đầu nhìn qua, hóa ra là Lục Áp không biết đã đến trước mặt nàng từ lúc nào, ánh mắt lạnh lùng liếc nàng một cái, sau đó mới dời sang nhìn Hồ Vương.
" Phụ quân! Hai kẻ này chính là tay sai của Xiển giáo, lấy cớ phá án để đến đây ám hại Thanh Khâu ta! Chúng còn vừa mới ám hại ta, kính xin phụ quân giao hai kẻ này cho nhi thần xử trí!"
Trong lòng Mộ Cửu thực sự muốn chửi rủa mười vạn lần!
Cái tên này là bị mắc chứng hoang tưởng sao? Cái gì mà lấy cớ phá án để đến đây ám hại? Đại danh của nàng bây giờ có khi còn đang chễm chệ trên sổ đen của Cách Hận Thiên đấy!
Cũng thật là dục gia chi tội mà!
Thật phí cho bộ dạng đẹp đẽ của hắn!
" Nhị điện hạ thích ngậm máu phun người lắm sao? Vừa rồi chúng ta căn bản không hề động chạm đến ngài, là ngài vừa đến đã nhào tới động thủ, chúng ta vội đi gặp Hồ Vương, không thể làm gì khác hơn là ngăn cản ngài lại, thế nào mà đã biến thành ám hại rồi? Ngài cũng không phải đậu phụ, những tiểu lâu la như chúng ta nào có bản lĩnh ám hại ngài?"
Mộ Dung Thiếu Khanh trừng lại nàng: " Nói chung, chuyện ta bị các ngươi ám hại là sự thực!"
" Đừng ầm ĩ nữa!" Hồ Vương buồn bực phất tay một cái, " Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Bên cạnh liền có thị vệ tiến lên tường thuật lại.
Hồ Vương nghe xong liền nhíu mày, nhìn về phía Mộ Cửu: " Nói như vậy, các ngươi thật sự đã ám toán khuyển tử?"
Cái gì thế?
Mộ Cửu đáp: " Hồ Vương không nên nghe theo những lời nói bịa đặt, lẽ nào ngài tin rằng lệnh lang đánh không lại ta hay sao? Rõ ràng là hắn cố ý thua, sau đó tới vu oan cho chúng ta."
Nếu muốn nói hươu nói vượn, đổi trắng thay đen, vậy thì cùng làm đi!
" Nói bậy!" Mộ Dung Thiếu Khanh đi tới, từ trên cao nhìn xuống trừng mắt với nàng, con mắt xám đậm đầy vẻ nham hiểm, " Ta đường đường là hoàng tử Hồ tộc, tại sao phải động thủ với tiên sai đến từ Thiên Đình? Ta nghe nói các ngươi đến, vì thế nên đặc biệt xuất hiện để nghênh tiếp, nào có biết các ngươi vừa mở miệng liền chỉ trích Hồ tộc ta lạm sát kẻ vô tội, ta không quá phận phản biện hai câu, các ngươi đã lập tức động thủ rồi! Nếu không phải Tuyết Cơ đến giải cứu ta, chỉ sợ ta vẫn còn phải nằm ở đó để bị kiến đốt."
Vừa nói, hắn vừa phóng uy áp đè xuống Mộ Cửu, hắn cao hơn nàng, uy áp vừa phóng ra, Mộ Cửu liền cảm thấy đè nén.
Có điều, một giây sau nàng đã bị kéo ra, Lục Áp đưa nàng chắn phía sau, nhếch môi: " Nhị điện hạ nói chuyện thật thú vị, đương nhiên chúng ta sẽ không vô duyên vô cớ đi ám hại ngươi."
Mộ Cửu cầm chặt y phục của hắn, nhô đầu ra từ phía sau, trừng mắt nhìn Mộ Dung Thiếu Khanh: " Nhị điện hạ có thể nói chuyện bằng lương tâm được không?"
Hồ ly chết tiệt cuối cùng có cái đức hạnh gì? Cứ thế mở to mắt mà đổi trắng thay đen?! Ai động thủ trước, ông trời đều nhìn vào mắt, hắn cũng không sợ gặp phải lôi phạt sao!
" Lẽ nào ta còn cần phải nói dối để đối phó với ngươi?"
Mộ Dung Thiếu Khanh nghiến răng, sau đó xoay người đi đến trước mặt Hồ Vương: " Phụ quân, tứ đệ đã mất đi nguyên thần, giờ chúng lại bắt nạt hài nhi, đây không phải vấn đề có hung hăng hay không, mà là chúng muốn diệt tộc! Kính xin phụ quân giao phó chúng cho con!"
Mộ Cửu suýt thổ huyết đến chết.
Lục Áp nhướn mày: " Vậy không biết nhị điện hạ định đối phó với ta thế nào?"
Mộ Dung Thiếu Khanh cười khẩy: " Ngươi đang đứng trong Thanh Khâu của chúng ta, vậy mà còn bất kính với hoàng tộc, dựa theo quy củ Thanh Khâu, giam cầm ba tháng!"
" Cái gì?!" Mộ Cửu cho rằng mình đã nghe nhầm.
Ba tháng?! Lưu Tuấn chỉ cho nàng kì hạn ba tháng để phá án, nếu bị giam cầm ba tháng thì còn phá án cái p ấy!
" Như vậy sao được?" Lục Áp buông tay, nói, " Chúng ta trong tình thế cấp bách ngộ thương nhị điện hạ, căn bản thương tổn không tính làm gì, coi như ngài là Thần tộc thì cũng không thể tự tiện quyết định như vậy được. Hơn nữa, chúng ta là tiên sai, nếu các người vô cớ giam giữ chúng ta chính là đã chọc vào một đống phiền toái lớn. Thanh Khâu dưới sự thống trị của Hồ Vương luôn thịnh thế thái bình, vậy Hồ Vương hẳn sẽ làm việc một cái công bằng."
Hồ Vương vốn rất giận dữ khi biết nhi tử của mình bị dạy dỗ, dù sao lão mới mất đi tiểu nhi tử lão yêu thương nhất, nhưng lời của Lục Áp cũng rất có đạo lí, làm như vậy sẽ chọc giận Thiên Đình, dẫn đến không ít phiền toái.
Nhưng cứ thế tha họ đi thì lão lại không cam lòng, dù sao Hồ tộc cũng là Thần tộc thượng cổ cao quý a!
Nếu như chuyện nhi tử của lão bị hai tiên sai bắt nạt truyền ra ngoài, vậy Thanh Khâu sẽ mất mặt thế nào!
Hơn nữa, Thiếu Khanh còn chưa có vợ đâu!
" Phụ quân." Lúc này, Mộ Dung Tuyết Cơ vốn không lên tiếng bỗng nhiên chạy đến trước mặt lão, đỡ tay lão mà nói, " Hồ tộc chúng ta chưa từng phải chịu qua sỉ nhục lớn như vậy, theo con thấy, không bằng cứ giao họ cho nhị ca, chỉ có điều không cần giam giữ ba tháng lâu như vậy, nửa tháng mười ngày là đủ, nếu họ chịu nhận lỗi, chúng ta sẽ thả. Nếu vẫn không chịu, vậy chúng ta có thể tiếp tục tính toán."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.