Chương 39: - Đồ biếи ŧɦái
Thanh Đồng Tuệ
21/10/2021
" Thật không?" Lục Áp hỏi.
Mộ Cửu quả thực muốn thổ huyết: " Là một loại hương mà thôi, ta lừa ngươi có thể tăng thọ à?!"
" Vậy ngươi đem ra cho ta nhìn một chút." Lục Áp đưa tay ra vẫy vẫy.
Mộ Cửu không còn cách nào khác, lấy ra một cái hộp điêu khắc nhỏ từ cái túi bên hông.
Lục Áp nhận lấy, chỉ thấy trong hộp là một viên hương được ép thành hình vuông nhỏ, hắn ngửi một cái, lại ghé sát vào đầu Mộ Cửu một cái, quả nhiên là giống nhau.
Nhìn lại hộp hương này, cũng chính xác là hương tường vi vô cùng bình thường.
Vậy thì thật kì quái.
Hắn nghiên cứu hộp hương xong, nhìn nàng một lúc, lại hỏi: " Ngươi dùng son gì?"
Mộ Cửu lườm hắn một cái, nàng dùng son gì mắc mớ gì đến hắn? Tiếp theo không phải sẽ muốn hỏi nàng dùng sơn móng tay màu gì chứ?
" Ngươi tới đây." Lục Áp ngoắc ngoắc tay gọi nàng.
Mộ Cửu bất động.
Hắn liền duỗi tay ra kéo nàng đến gần.
Mộ Cửu thiếu kiên nhẫn gạt tay hắn ra, nhưng cũng vì thế mà thuận thế ngồi xuống bên cạnh hắn.
Lục Áp dí mặt vào gần, từ trên xuống dưới đánh giá mặt nàng.
" Ngươi đang nhìn cái gì?" Mộ Cửu không nhịn được lên tiếng. Cái tên biếи ŧɦái chết tiệt này!
" Ta phát hiện ra, tuy tay ngươi thô, nhưng da dẻ những chỗ khác đúng là rất mềm mại." Lục Áp nghiêm túc nói, không biết có phải do ánh mắt của hắn quá đoan chính hay không mà một câu nói vô sỉ như thế được hắn nói ra vô cùng chính nhân quân tử, " Điều này nói rõ, nội tình của ngươi cũng không tệ lắm."
Nói cách khác, đôi tay kia còn có thể cứu được.
" Nội tình của ta đương nhiên là không tệ." Mộ Cửu nhịn xuống sự kích động muốn đánh người, đổi thành khinh thường trừng hắn.
Nàng phất áo đứng lên, chẳng muốn để ý đến tên bệnh thần kinh này nữa, đi ra khỏi cửa.
Lục Áp nhìn nàng đi xa, cầm lấy hộp hương trong tay nhìn nhìn, lại đưa lên mũi ngửi một cái.
Ngày mai phải trực ca đêm, vì thế Mộ Cửu ban ngày rất rảnh rỗi.
Mộ Tiểu Tinh dậy từ rất sớm pha trà rót nước, sau đó nhảy nhảy nhót nhót đi chuẩn bị điểm tâm.
Vì suy nghĩ quá nhiều về việc Dương Vận, đêm qua Mộ Cửu đập gối đến quá nửa đêm mới chợp mắt được một chút, sáng sớm dậy vẫn còn phẫn uất, vội vàng nhìn sáng cửa nhà phía Bắc.
Dương Vận cũng đã đi ra, hành động như bình thường, xem ra đã không còn gì đáng ngại, nhưng vận thần nhìn kĩ, linh lực quanh thân quả nhiên đã tổn thương không ít. Mộ Cửu cắn răng, họ Dương này lúc trước cao cao tại thượng không coi ai ra gì, không nghĩ tới tâm địa lại độc ác như thế, còn dám lập mưu thi kế mưu hại nàng và Doãn Tuyết Như.
Quả thực chuyện này không thể nhịn được.
Biết được nguyên nhân, Mộ Tiểu Tinh đã lén lút nguyền rủa họ Dương và họ Dư từ sáng sớm.
Thế nhưng, nếu nàng ta đã bị thiệt thòi trong tay Lục Áp, Mộ Cửu nghĩ mình cũng không nên đi chọc nàng ta thêm nữa.
Sau khi ăn xong điểm tâm, nàng ra ngoài sân luyện kiếm, bỗng thấy cửa viện mở ra, vài tiên quan bước đến.
" Dương Vận có ở đây không?" Một người trong số đó hỏi.
Mộ Cửu ngừng tập kiếm, vừa vặn Doãn Tuyết Như cũng bước ra, đều đứng trong viện nhìn chằm chằm mấy người vừa đến.
Tiên quan lại lên tiếng: " Dương Vận ở đâu?"
Dương Vận đi từ trong nhà ra, thấy thế liền sửng sốt một chút, vội vàng đáp: " Ta chính là Dương Vận."
" Theo chúng ta đến nơi quản sự. Tổng quản sự có lời muốn hỏi!" Tiên quan đi đầu nói xong, mấy người phía sau liền chia thành hai tốp chờ nàng ta đi trước.
Dương Vận biến sắc, liếc Mộ Cửu và Doãn Tuyết Như một cái, cuối cùng cũng phải đi vì bị tiên quan thúc giục.
" Ác giả ác báo!" Mộ Cửu còn chưa kịp phân tích tình huống, Doãn Tuyết Như bên này đã lạnh lùng đánh giá, sau đó trở về phòng cầm kiếm, đi ra khỏi Tử Linh uyển.
Mộ Cửu cầm kiếm sửng sốt hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại.
Dương Vận bị tổng quản sự gọi đi, hẳn là việc xấu đã bị bại lộ. Dương Vận tính toán cũng quá thiếu chi li rồi, nếu đến Lục Nhai còn không gạt được, còn nghĩ đến chuyện gạt được tổng quản sự vốn là tiên nhiên sao? Lại còn có Dư Tiểu Liên đang vội vàng muốn thoát thân nữa, nàng ta sao có thể không khai ra Dương Vận.
Nhưng câu nói vừa rồi của Doãn Tuyết Như, làm sao nghe như nàng ta đã biết chuyện Dương Vận định hạ độc?
Chuyện Lục Áp ngầm giúp nàng, không phải cũng bị lộ rồi chứ?
Nhưng, Lục Áp hiển nhiên hoàn toàn không thèm lo lắng đến chuyện này.
Buổi trưa, hắn lại muốn ăn cá, Mộ Cửu liền bảo Mộ Tiểu Tinh đi mua về hai con, một con đem ra ăn, một con mang đi nuôi trong ao nước.
Bữa trưa là nàng nấu, một cân rưỡi cá chép được đặt lên trước mặt Lục Áp, sau đó là một mình hắn ăn. Khi ăn, thỉnh thoảng hắn còn liếc Mộ Cửu một cái, vẻ mặt đăm chiêu không biết đang suy nghĩ gì; điều này khiến Mộ Cửu vô cùng mất tập trung, nhưng khi hỏi lại chỉ nhận được câu trả lời " Không cần ngươi bận tâm".
Mộ Cửu có thể không bận tâm sao?
Nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, nàng gấp đến mấy cũng không có cách nào.
Trong cơn tức giận, bữa cơm chiều cũng đã trôi qua.
Chạng vạng, nàng gặp Lâm Kiến Nho ở nha môn, hắn ngay lập tức hỏi: " Nghe nói hôm qua tiểu viện của các ngươi có chuyện?"
Mộ Cửu thở dài một hơi não nề, liền đem ngọn nguồn nói ra, đương nhiên cũng giấu chân tướng cuối cùng đi. Chuyện này người biết hẳn sẽ không ít, hơn nữa hai người Dương Doãn này đã ở Tử Linh uyển nhiều năm, nguyên nhân xung đột đã rõ từ lâu, căn bản không cần hỏi thăm cũng sẽ có tin tức tự đưa tới cửa.
Lâm Kiến Nho nghe xong nói rằng: " Hai nhà Doãn Dương đều là thế tộc dưới núi Côn Lôn, nhưng bàn về gia thế, Doãn gia còn hơn một bậc. Doãn gia huấn luyện nghiêm ngặt, làm việc công chính, tổ tiên còn có một vị làm vương phi Thần tộc. Dương gia trước kia cũng nổi danh, nhưng những năm gần đây con cháu thật giả lẫn lộn, cũng không có hậu bối ưu tú xuất hiện, thỉnh thoảng còn có vài lời đồn đại khó nghe được truyền ra."
Những lời đồn đại khó nghe, hẳn là việc khiến chính thê là Doãn Tuyết Như bị thất sủng, đồng thời còn ngang nhiên cướp giật vị hôn phu của người khác rồi.
Mộ Cửu nhớ lại dáng vẻ hùng hồn phản bác khi Dương Vận đứng trước mặt Doãn Tuyết Như lên án, càng cảm thấy đau đầu.
Có câu nói: thà rằng đắc tội quân tử cũng không thể đắc tội tiểu nhân, với đức hạnh này của Dương Vận, lần này bị đá về nhân giới cũng không có gì lạ, nếu không, không biết về sao còn hỗn loạn thế nào nữa. Nàng tuy không sợ nàng ta, nhưng nàng ta còn có khả năng ném đá giấu tay với mình, chuyện này cũng không vui vẻ gì đâu.
Mà Dương gia của nàng ta là thế tộc, nói vậy luôn có mấy phần mặt mũi trên Thiên Đình. Lần này tuy nàng ta phạm sai lầm nhưng gieo gió gặt bão, trên này có người dám đứng ra đuổi nàng ta xuống hạ giới không cũng khó nói.
... Thôi thôi, đã là như vậy rồi, nàng còn muốn nhiều như vậy làm gì.
Lục Nhai nói rất đúng, có nhân tất có quả, nàng trù tính nhiều cũng vô dụng.
" Đừng lo lắng những chuyện đó nữa, bây giờ đã là nửa đêm rồi, không bằng chúng ta đi mua một ít thức ăn, tìm một nóc nhà nào đó ngồi một chút cũng tốt."
Khi đi qua Bích Ba tiên quán, Lâm Kiến Nho cười nói.
Mộ Cửu quả thực muốn thổ huyết: " Là một loại hương mà thôi, ta lừa ngươi có thể tăng thọ à?!"
" Vậy ngươi đem ra cho ta nhìn một chút." Lục Áp đưa tay ra vẫy vẫy.
Mộ Cửu không còn cách nào khác, lấy ra một cái hộp điêu khắc nhỏ từ cái túi bên hông.
Lục Áp nhận lấy, chỉ thấy trong hộp là một viên hương được ép thành hình vuông nhỏ, hắn ngửi một cái, lại ghé sát vào đầu Mộ Cửu một cái, quả nhiên là giống nhau.
Nhìn lại hộp hương này, cũng chính xác là hương tường vi vô cùng bình thường.
Vậy thì thật kì quái.
Hắn nghiên cứu hộp hương xong, nhìn nàng một lúc, lại hỏi: " Ngươi dùng son gì?"
Mộ Cửu lườm hắn một cái, nàng dùng son gì mắc mớ gì đến hắn? Tiếp theo không phải sẽ muốn hỏi nàng dùng sơn móng tay màu gì chứ?
" Ngươi tới đây." Lục Áp ngoắc ngoắc tay gọi nàng.
Mộ Cửu bất động.
Hắn liền duỗi tay ra kéo nàng đến gần.
Mộ Cửu thiếu kiên nhẫn gạt tay hắn ra, nhưng cũng vì thế mà thuận thế ngồi xuống bên cạnh hắn.
Lục Áp dí mặt vào gần, từ trên xuống dưới đánh giá mặt nàng.
" Ngươi đang nhìn cái gì?" Mộ Cửu không nhịn được lên tiếng. Cái tên biếи ŧɦái chết tiệt này!
" Ta phát hiện ra, tuy tay ngươi thô, nhưng da dẻ những chỗ khác đúng là rất mềm mại." Lục Áp nghiêm túc nói, không biết có phải do ánh mắt của hắn quá đoan chính hay không mà một câu nói vô sỉ như thế được hắn nói ra vô cùng chính nhân quân tử, " Điều này nói rõ, nội tình của ngươi cũng không tệ lắm."
Nói cách khác, đôi tay kia còn có thể cứu được.
" Nội tình của ta đương nhiên là không tệ." Mộ Cửu nhịn xuống sự kích động muốn đánh người, đổi thành khinh thường trừng hắn.
Nàng phất áo đứng lên, chẳng muốn để ý đến tên bệnh thần kinh này nữa, đi ra khỏi cửa.
Lục Áp nhìn nàng đi xa, cầm lấy hộp hương trong tay nhìn nhìn, lại đưa lên mũi ngửi một cái.
Ngày mai phải trực ca đêm, vì thế Mộ Cửu ban ngày rất rảnh rỗi.
Mộ Tiểu Tinh dậy từ rất sớm pha trà rót nước, sau đó nhảy nhảy nhót nhót đi chuẩn bị điểm tâm.
Vì suy nghĩ quá nhiều về việc Dương Vận, đêm qua Mộ Cửu đập gối đến quá nửa đêm mới chợp mắt được một chút, sáng sớm dậy vẫn còn phẫn uất, vội vàng nhìn sáng cửa nhà phía Bắc.
Dương Vận cũng đã đi ra, hành động như bình thường, xem ra đã không còn gì đáng ngại, nhưng vận thần nhìn kĩ, linh lực quanh thân quả nhiên đã tổn thương không ít. Mộ Cửu cắn răng, họ Dương này lúc trước cao cao tại thượng không coi ai ra gì, không nghĩ tới tâm địa lại độc ác như thế, còn dám lập mưu thi kế mưu hại nàng và Doãn Tuyết Như.
Quả thực chuyện này không thể nhịn được.
Biết được nguyên nhân, Mộ Tiểu Tinh đã lén lút nguyền rủa họ Dương và họ Dư từ sáng sớm.
Thế nhưng, nếu nàng ta đã bị thiệt thòi trong tay Lục Áp, Mộ Cửu nghĩ mình cũng không nên đi chọc nàng ta thêm nữa.
Sau khi ăn xong điểm tâm, nàng ra ngoài sân luyện kiếm, bỗng thấy cửa viện mở ra, vài tiên quan bước đến.
" Dương Vận có ở đây không?" Một người trong số đó hỏi.
Mộ Cửu ngừng tập kiếm, vừa vặn Doãn Tuyết Như cũng bước ra, đều đứng trong viện nhìn chằm chằm mấy người vừa đến.
Tiên quan lại lên tiếng: " Dương Vận ở đâu?"
Dương Vận đi từ trong nhà ra, thấy thế liền sửng sốt một chút, vội vàng đáp: " Ta chính là Dương Vận."
" Theo chúng ta đến nơi quản sự. Tổng quản sự có lời muốn hỏi!" Tiên quan đi đầu nói xong, mấy người phía sau liền chia thành hai tốp chờ nàng ta đi trước.
Dương Vận biến sắc, liếc Mộ Cửu và Doãn Tuyết Như một cái, cuối cùng cũng phải đi vì bị tiên quan thúc giục.
" Ác giả ác báo!" Mộ Cửu còn chưa kịp phân tích tình huống, Doãn Tuyết Như bên này đã lạnh lùng đánh giá, sau đó trở về phòng cầm kiếm, đi ra khỏi Tử Linh uyển.
Mộ Cửu cầm kiếm sửng sốt hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại.
Dương Vận bị tổng quản sự gọi đi, hẳn là việc xấu đã bị bại lộ. Dương Vận tính toán cũng quá thiếu chi li rồi, nếu đến Lục Nhai còn không gạt được, còn nghĩ đến chuyện gạt được tổng quản sự vốn là tiên nhiên sao? Lại còn có Dư Tiểu Liên đang vội vàng muốn thoát thân nữa, nàng ta sao có thể không khai ra Dương Vận.
Nhưng câu nói vừa rồi của Doãn Tuyết Như, làm sao nghe như nàng ta đã biết chuyện Dương Vận định hạ độc?
Chuyện Lục Áp ngầm giúp nàng, không phải cũng bị lộ rồi chứ?
Nhưng, Lục Áp hiển nhiên hoàn toàn không thèm lo lắng đến chuyện này.
Buổi trưa, hắn lại muốn ăn cá, Mộ Cửu liền bảo Mộ Tiểu Tinh đi mua về hai con, một con đem ra ăn, một con mang đi nuôi trong ao nước.
Bữa trưa là nàng nấu, một cân rưỡi cá chép được đặt lên trước mặt Lục Áp, sau đó là một mình hắn ăn. Khi ăn, thỉnh thoảng hắn còn liếc Mộ Cửu một cái, vẻ mặt đăm chiêu không biết đang suy nghĩ gì; điều này khiến Mộ Cửu vô cùng mất tập trung, nhưng khi hỏi lại chỉ nhận được câu trả lời " Không cần ngươi bận tâm".
Mộ Cửu có thể không bận tâm sao?
Nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, nàng gấp đến mấy cũng không có cách nào.
Trong cơn tức giận, bữa cơm chiều cũng đã trôi qua.
Chạng vạng, nàng gặp Lâm Kiến Nho ở nha môn, hắn ngay lập tức hỏi: " Nghe nói hôm qua tiểu viện của các ngươi có chuyện?"
Mộ Cửu thở dài một hơi não nề, liền đem ngọn nguồn nói ra, đương nhiên cũng giấu chân tướng cuối cùng đi. Chuyện này người biết hẳn sẽ không ít, hơn nữa hai người Dương Doãn này đã ở Tử Linh uyển nhiều năm, nguyên nhân xung đột đã rõ từ lâu, căn bản không cần hỏi thăm cũng sẽ có tin tức tự đưa tới cửa.
Lâm Kiến Nho nghe xong nói rằng: " Hai nhà Doãn Dương đều là thế tộc dưới núi Côn Lôn, nhưng bàn về gia thế, Doãn gia còn hơn một bậc. Doãn gia huấn luyện nghiêm ngặt, làm việc công chính, tổ tiên còn có một vị làm vương phi Thần tộc. Dương gia trước kia cũng nổi danh, nhưng những năm gần đây con cháu thật giả lẫn lộn, cũng không có hậu bối ưu tú xuất hiện, thỉnh thoảng còn có vài lời đồn đại khó nghe được truyền ra."
Những lời đồn đại khó nghe, hẳn là việc khiến chính thê là Doãn Tuyết Như bị thất sủng, đồng thời còn ngang nhiên cướp giật vị hôn phu của người khác rồi.
Mộ Cửu nhớ lại dáng vẻ hùng hồn phản bác khi Dương Vận đứng trước mặt Doãn Tuyết Như lên án, càng cảm thấy đau đầu.
Có câu nói: thà rằng đắc tội quân tử cũng không thể đắc tội tiểu nhân, với đức hạnh này của Dương Vận, lần này bị đá về nhân giới cũng không có gì lạ, nếu không, không biết về sao còn hỗn loạn thế nào nữa. Nàng tuy không sợ nàng ta, nhưng nàng ta còn có khả năng ném đá giấu tay với mình, chuyện này cũng không vui vẻ gì đâu.
Mà Dương gia của nàng ta là thế tộc, nói vậy luôn có mấy phần mặt mũi trên Thiên Đình. Lần này tuy nàng ta phạm sai lầm nhưng gieo gió gặt bão, trên này có người dám đứng ra đuổi nàng ta xuống hạ giới không cũng khó nói.
... Thôi thôi, đã là như vậy rồi, nàng còn muốn nhiều như vậy làm gì.
Lục Nhai nói rất đúng, có nhân tất có quả, nàng trù tính nhiều cũng vô dụng.
" Đừng lo lắng những chuyện đó nữa, bây giờ đã là nửa đêm rồi, không bằng chúng ta đi mua một ít thức ăn, tìm một nóc nhà nào đó ngồi một chút cũng tốt."
Khi đi qua Bích Ba tiên quán, Lâm Kiến Nho cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.