Chương 82: - Như một cạm bẫy
Thanh Đồng Tuệ
21/10/2021
Mộ Cửu bước theo hắn, cố gắng thích ứng với ánh sáng trong điện, nhìn thấy bốn phía là tường đá được điêu khắc uy vũ, phía cuối có một con đường rất dài. Hai bên đường là trụ đá đường kính không dưới hai thước, cũng không biết tất cả có bao nhiêu cái trụ như vậy, cuối con đường là thành ngọc.
Lại là đường cụt!
Không đợi họ phục hồi tinh thần, phía sau bỗng truyền đến âm thanh ầm ầm nổ vang. Mộ Cửu lập tức quay đầu lại, chỉ thấy những trụ đá hai bên đường nhiên như tẩu mã đăng (ngựa chạy theo đèn) nặng nề chuyển động, càng ép càng gần, trong nháy mắt, một luồng cương khí mạnh mẽ như nước lũ, mang theo khí thế dời non lấp biển kéo tới!
" Bám chặt vào ta!" Lục Áp nhanh chóng kéo tay Mộ Cửu.
Mộ Cửu cảm thấy chói mắt, cả người bị cuốn về phía trước theo luồng cương khí, không rõ phương hướng, hơn nữa còn cảm thấy có nước xung quanh... Hóa ra không phải do nàng ảo giác, luồng cương khí này vậy mà thật sự hóa thành nước lũ, hung hăng chảy xiết như có ý định nuốt hết ba người họ!
Thượng Quan Duẩn chửi ầm lên trong dòng nước: " Con bà nó, lũ hồ ly này thật nham hiểm! Chờ lão tử thoát khỏi đây, các ngươi nhất định sẽ không được yên thân!"
Lục Áp một tay kéo Mộ Cửu, một tay bấm quyết tránh nước, sau đó kéo Thượng Quan Duẩn vào kết giới.
Mộ Cửu ngồi trong kết giới nhìn nước lũ vẩn đục chảy bốn phương tám hướng, sự kinh ngạc đã bớt đi: " Ta còn tưởng nhiều lắm chỉ có vài con yêu thú, nào ngờ hồ ly lại hiểm ác như vậy! Nước này ở đâu ra? Chẳng lẽ là Thủy Linh vừa rồi bị Hỏa Linh dẫn động?"
" Đây là Hồng Hoang hồng thủy phong ấn dưới mặt đất." Lục Áp lúc này cũng nhíu mày, " Trận hồng thủy thời Hồng Hoang cũng tràn đến Thanh Khâu, tòa điện đá này không phải ngoại lệ. Bốn phía Thanh Khâu là núi cao bao bọc, hồng thủy không rút đi được, Cộng Công liền phong ấn dòng nước này xuống lòng đất, giao thần chú cho tộc Cửu Vĩ Hồ, để Thanh Khâu mai này có thể ứng phó khi gặp thiên tai. Xem ra dòng nước này chính là dòng nước được phong ấn dưới thần điện, lam quang vừa rồi Thủy Linh phát ra không phải là dòng nước này. Chúng ta có lẽ đã làm kinh động đến đám yêu thú phụ trách trông coi hồng thủy."
" Vậy bây giờ có cách nào thoát ra không?" Mộ Cửu hỏi.
Lục Áp bấm ngón tay tính toán một chút, đáp: " Chúng ta đi về phía Đông. Nước lũ hiện tại đã tràn đầy toàn bộ điện đá, đi đến đâu thì cũng là đá mà thôi."
Mộ Cửu cảm thấy thật hết chỗ nói.
Có điều việc đã đến nước này, chỉ có thể nghe theo sự an bài của Lục Áp.
Kết giới tạo thành từ quyết tránh nước của Lục Áp như một cái thuyền nhỏ trôi về phía Đông, mặc dù hơi chòng chành nhưng vẫn khá tốt. Chỉ là bốn phía đều là nước lũ, bên trong còn trôi nổi không ít xương thú, quần áo, mảnh vỡ, nhìn có chút đáng sợ. Nước này chính là hồng thủy xảy ra từ mấy chục vạn năm trước, chưa hề thay đổi, đây chính là chứng cứ.
Cũng không biết trôi nổi bao lâu, bỗng nhiên trong mật động xuất hiện một tia sáng, nàng còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, kết giới của họ liền ầm ầm chuyển động, rơi xuống một thâm động tối tăm. Ngay khi họ vừa chạm đất, bốn phía liền bừng sáng, lấp lánh ánh sao năm màu!
Thượng Quan Duẩn bò dậy: " Mau nhìn đi! Thật quá nhiều kim cương!"
Thị lực của loài chim quả thật khác với loài người, Mộ Cửu nghe hắn nói xong nửa ngày mới nhìn rõ, trước mặt họ là một hang đá, đỉnh tròn như mái vòm nhà thờ, phía trước trải đầy đủ loại thạch nhũ.
Không xa phía trước là một thềm đá để đi lên, dường như trực tiếp được chạm khắc từ một tảng đá lớn, hai bên vách đá nạm rất nhiều kim cương, to nhỏ đều có, được chiếu sáng bằng một viên dạ minh châu, ánh sáng xung quanh như những ngôi sao đang bay lượn.
" Không sai, đây hẳn là tế đài." Lục Áp khẳng định, sau đó cất bước đi đến thềm đá.
" Để ta đi trước!" Thượng Quan Duẩn giành phần, nhưng chưa đi được mấy bước đã oai oái kêu lên, " Mau đỡ ta! Ta bị kẹt!"
Mộ Cửu ngẩng đầu nhìn lên, không nhịn được bật cười khanh khách.
Vốn là một con chim lớn rất uy vũ, bây giờ đã bị vách đá chật hẹp ép thành một cái bánh chim...
" Cười cái gì mà cười! Mau tới đây!" Thượng Quan Duẩn nóng nảy.
Mộ Cửu lườm hắn, không nhịn được chạy đến gõ đầu hắn vô cùng bạo lực: " Ngươi hóa thành hình người thì sẽ chết sao!" Nói xong cũng không để ý đến hắn, ung dung nhảy qua đầu hắn mà đi.
Tâm tình sau khi gặp nguy hiểm của nàng giờ đã đặc biệt thả lỏng.
Thượng Quan Duẩn bị đau nhưng không làm gì được nàng, chỉ có thể trừng mắt mà nói: " Loài người làm sao có thể bằng được hình tượng đại bang cao quý chúng ta... Ai, ngươi đừng đi! Chờ ta!" Nói xong, hắn nhanh chóng nhảy về phía trước, lảo đảo một cái, suýt nữa thì té nhào xuống dưới chân Lục Áp.
Mộ Cửu cảm giác phía sau có một cơn gió, xoay người theo bản năng, liền nhìn thấy một thiếu niên ngọc diện môi đỏ mười lăm mười sáu tuổi.
Thiếu niên tay vịn vách đá, khuôn mặt đầy vẻ phiền muộn, mi tâm có một nốt ruồi chu sa, trong mắt là tâm tình bất kham, mặc một bộ tia bào màu bạc, đi giày đen, tóc đen buộc trên đỉnh đầu, bên hông đeo mỹ ngọc, nếu có người không rõ sự tình mà gặp hắn, nhất định sẽ tưởng hẳn là vương tôn công tử của nhà nào đó.
" Thấy chưa, hình dạng này của ngươi không phải là rất tốt sao!"
Mộ Cửu đánh giá hắn từ trên xuống dưới, lại hỏi Lục Áp: " Ngươi nói xem?"
Lục Áp lạnh lùng quét qua hắn một cái, đem những lời mắng mỏ sắp ra khỏi miệng của Thượng Quan Duẩn trừng trở lại, quay người đi trước.
Mộ Cửu cười vui vẻ, cũng theo sau.
Thềm đá một đường hướng lên trên, đường đi không hề có vật cản.
Đi được không biết mấy trăm bậc, chỉ cách mặt đất khoảng mấy trượng, Thượng Quan Duẩn đang đi bỗng "oa" một tiếng bị hất ngược về, cũng may Lục Áp tay mắt lanh lẹ nhấc chân kéo hắn lại, mới không khiến hắn bị bay khỏi hang đá.
Mộ Cửu nhanh chóng chạy tới, chỉ thấy phía trước thềm đá có một tầng tiên chướng tỏa bạch quang nhàn nhạt, dĩ nhiên là một đạo kết giới!
Vốn cho rằng sau hồng thùy sẽ không còn chướng ngại vật, không nghĩ tới vẫn còn một cửa ải.
Trước mắt, không nói linh lực của kết giới này lớn đến mức đánh lui được cả Thượng Quan Duẩn, mà ngay cả khi họ có cách phá tan kết giới này, kết giới chỉ cần hơi động, Hồ Vương đương nhiên sẽ phát hiện ra, Hồ Vương đã phát giác, đừng nói họ có thể tìm được thân thể tiểu hồ ly, mà ngay cả thuận lợi thoát khỏi Thanh Khâu cũng đừng nghĩ đến!
" Ngươi có cách không?" Nàng nhìn Lục Áp, thật ra trong lòng đã không có hi vọng gì. Dù sao lục giới này cũng không phải hắn thống trị.
Lục Áp cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ đưa tay chạm vào kết giới, nơi được hắn chạm vào lập tức truyền đến âm thanh ong ong, ngay cả âm thanh vũ khí va chạm nhau cũng không cứng rắn như vậy, ngay cả tiếng đàn cũng không uyển chuyển như vậy.
" Có phát hiện?" Mộ Cửu thắc mắc.
Lục Áp thu tay về, lông mày hơi nhíu lại, lấy trong tay áo ra một con hạc giấy, sau khi vận linh lực liền đưa nó vào bên trong qua khe hở.
Hạc giấy bay đi, bình yên vô sợ rơi xuống bên trong kết giới.
Mà kết giới không hề có dị động!
Càng khiến người ta không thể nói được gì chính là, kết giới này hóa ra còn có khe hở cho gió lùa...
Lục Áp phủi tay áo: " Ta cảm thấy đây giống như một cạm bẫy."
Mộ Cửu sửng sốt... Bẫy?
Cạm bẫy thế nào thì Lục Áp không nói, hắn chỉ nhìn chằm chằm kết giới, như thể phía trên có dán rất nhiều hình ảnh đại mỹ nữ mặc bikini vậy.
Lại là đường cụt!
Không đợi họ phục hồi tinh thần, phía sau bỗng truyền đến âm thanh ầm ầm nổ vang. Mộ Cửu lập tức quay đầu lại, chỉ thấy những trụ đá hai bên đường nhiên như tẩu mã đăng (ngựa chạy theo đèn) nặng nề chuyển động, càng ép càng gần, trong nháy mắt, một luồng cương khí mạnh mẽ như nước lũ, mang theo khí thế dời non lấp biển kéo tới!
" Bám chặt vào ta!" Lục Áp nhanh chóng kéo tay Mộ Cửu.
Mộ Cửu cảm thấy chói mắt, cả người bị cuốn về phía trước theo luồng cương khí, không rõ phương hướng, hơn nữa còn cảm thấy có nước xung quanh... Hóa ra không phải do nàng ảo giác, luồng cương khí này vậy mà thật sự hóa thành nước lũ, hung hăng chảy xiết như có ý định nuốt hết ba người họ!
Thượng Quan Duẩn chửi ầm lên trong dòng nước: " Con bà nó, lũ hồ ly này thật nham hiểm! Chờ lão tử thoát khỏi đây, các ngươi nhất định sẽ không được yên thân!"
Lục Áp một tay kéo Mộ Cửu, một tay bấm quyết tránh nước, sau đó kéo Thượng Quan Duẩn vào kết giới.
Mộ Cửu ngồi trong kết giới nhìn nước lũ vẩn đục chảy bốn phương tám hướng, sự kinh ngạc đã bớt đi: " Ta còn tưởng nhiều lắm chỉ có vài con yêu thú, nào ngờ hồ ly lại hiểm ác như vậy! Nước này ở đâu ra? Chẳng lẽ là Thủy Linh vừa rồi bị Hỏa Linh dẫn động?"
" Đây là Hồng Hoang hồng thủy phong ấn dưới mặt đất." Lục Áp lúc này cũng nhíu mày, " Trận hồng thủy thời Hồng Hoang cũng tràn đến Thanh Khâu, tòa điện đá này không phải ngoại lệ. Bốn phía Thanh Khâu là núi cao bao bọc, hồng thủy không rút đi được, Cộng Công liền phong ấn dòng nước này xuống lòng đất, giao thần chú cho tộc Cửu Vĩ Hồ, để Thanh Khâu mai này có thể ứng phó khi gặp thiên tai. Xem ra dòng nước này chính là dòng nước được phong ấn dưới thần điện, lam quang vừa rồi Thủy Linh phát ra không phải là dòng nước này. Chúng ta có lẽ đã làm kinh động đến đám yêu thú phụ trách trông coi hồng thủy."
" Vậy bây giờ có cách nào thoát ra không?" Mộ Cửu hỏi.
Lục Áp bấm ngón tay tính toán một chút, đáp: " Chúng ta đi về phía Đông. Nước lũ hiện tại đã tràn đầy toàn bộ điện đá, đi đến đâu thì cũng là đá mà thôi."
Mộ Cửu cảm thấy thật hết chỗ nói.
Có điều việc đã đến nước này, chỉ có thể nghe theo sự an bài của Lục Áp.
Kết giới tạo thành từ quyết tránh nước của Lục Áp như một cái thuyền nhỏ trôi về phía Đông, mặc dù hơi chòng chành nhưng vẫn khá tốt. Chỉ là bốn phía đều là nước lũ, bên trong còn trôi nổi không ít xương thú, quần áo, mảnh vỡ, nhìn có chút đáng sợ. Nước này chính là hồng thủy xảy ra từ mấy chục vạn năm trước, chưa hề thay đổi, đây chính là chứng cứ.
Cũng không biết trôi nổi bao lâu, bỗng nhiên trong mật động xuất hiện một tia sáng, nàng còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, kết giới của họ liền ầm ầm chuyển động, rơi xuống một thâm động tối tăm. Ngay khi họ vừa chạm đất, bốn phía liền bừng sáng, lấp lánh ánh sao năm màu!
Thượng Quan Duẩn bò dậy: " Mau nhìn đi! Thật quá nhiều kim cương!"
Thị lực của loài chim quả thật khác với loài người, Mộ Cửu nghe hắn nói xong nửa ngày mới nhìn rõ, trước mặt họ là một hang đá, đỉnh tròn như mái vòm nhà thờ, phía trước trải đầy đủ loại thạch nhũ.
Không xa phía trước là một thềm đá để đi lên, dường như trực tiếp được chạm khắc từ một tảng đá lớn, hai bên vách đá nạm rất nhiều kim cương, to nhỏ đều có, được chiếu sáng bằng một viên dạ minh châu, ánh sáng xung quanh như những ngôi sao đang bay lượn.
" Không sai, đây hẳn là tế đài." Lục Áp khẳng định, sau đó cất bước đi đến thềm đá.
" Để ta đi trước!" Thượng Quan Duẩn giành phần, nhưng chưa đi được mấy bước đã oai oái kêu lên, " Mau đỡ ta! Ta bị kẹt!"
Mộ Cửu ngẩng đầu nhìn lên, không nhịn được bật cười khanh khách.
Vốn là một con chim lớn rất uy vũ, bây giờ đã bị vách đá chật hẹp ép thành một cái bánh chim...
" Cười cái gì mà cười! Mau tới đây!" Thượng Quan Duẩn nóng nảy.
Mộ Cửu lườm hắn, không nhịn được chạy đến gõ đầu hắn vô cùng bạo lực: " Ngươi hóa thành hình người thì sẽ chết sao!" Nói xong cũng không để ý đến hắn, ung dung nhảy qua đầu hắn mà đi.
Tâm tình sau khi gặp nguy hiểm của nàng giờ đã đặc biệt thả lỏng.
Thượng Quan Duẩn bị đau nhưng không làm gì được nàng, chỉ có thể trừng mắt mà nói: " Loài người làm sao có thể bằng được hình tượng đại bang cao quý chúng ta... Ai, ngươi đừng đi! Chờ ta!" Nói xong, hắn nhanh chóng nhảy về phía trước, lảo đảo một cái, suýt nữa thì té nhào xuống dưới chân Lục Áp.
Mộ Cửu cảm giác phía sau có một cơn gió, xoay người theo bản năng, liền nhìn thấy một thiếu niên ngọc diện môi đỏ mười lăm mười sáu tuổi.
Thiếu niên tay vịn vách đá, khuôn mặt đầy vẻ phiền muộn, mi tâm có một nốt ruồi chu sa, trong mắt là tâm tình bất kham, mặc một bộ tia bào màu bạc, đi giày đen, tóc đen buộc trên đỉnh đầu, bên hông đeo mỹ ngọc, nếu có người không rõ sự tình mà gặp hắn, nhất định sẽ tưởng hẳn là vương tôn công tử của nhà nào đó.
" Thấy chưa, hình dạng này của ngươi không phải là rất tốt sao!"
Mộ Cửu đánh giá hắn từ trên xuống dưới, lại hỏi Lục Áp: " Ngươi nói xem?"
Lục Áp lạnh lùng quét qua hắn một cái, đem những lời mắng mỏ sắp ra khỏi miệng của Thượng Quan Duẩn trừng trở lại, quay người đi trước.
Mộ Cửu cười vui vẻ, cũng theo sau.
Thềm đá một đường hướng lên trên, đường đi không hề có vật cản.
Đi được không biết mấy trăm bậc, chỉ cách mặt đất khoảng mấy trượng, Thượng Quan Duẩn đang đi bỗng "oa" một tiếng bị hất ngược về, cũng may Lục Áp tay mắt lanh lẹ nhấc chân kéo hắn lại, mới không khiến hắn bị bay khỏi hang đá.
Mộ Cửu nhanh chóng chạy tới, chỉ thấy phía trước thềm đá có một tầng tiên chướng tỏa bạch quang nhàn nhạt, dĩ nhiên là một đạo kết giới!
Vốn cho rằng sau hồng thùy sẽ không còn chướng ngại vật, không nghĩ tới vẫn còn một cửa ải.
Trước mắt, không nói linh lực của kết giới này lớn đến mức đánh lui được cả Thượng Quan Duẩn, mà ngay cả khi họ có cách phá tan kết giới này, kết giới chỉ cần hơi động, Hồ Vương đương nhiên sẽ phát hiện ra, Hồ Vương đã phát giác, đừng nói họ có thể tìm được thân thể tiểu hồ ly, mà ngay cả thuận lợi thoát khỏi Thanh Khâu cũng đừng nghĩ đến!
" Ngươi có cách không?" Nàng nhìn Lục Áp, thật ra trong lòng đã không có hi vọng gì. Dù sao lục giới này cũng không phải hắn thống trị.
Lục Áp cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ đưa tay chạm vào kết giới, nơi được hắn chạm vào lập tức truyền đến âm thanh ong ong, ngay cả âm thanh vũ khí va chạm nhau cũng không cứng rắn như vậy, ngay cả tiếng đàn cũng không uyển chuyển như vậy.
" Có phát hiện?" Mộ Cửu thắc mắc.
Lục Áp thu tay về, lông mày hơi nhíu lại, lấy trong tay áo ra một con hạc giấy, sau khi vận linh lực liền đưa nó vào bên trong qua khe hở.
Hạc giấy bay đi, bình yên vô sợ rơi xuống bên trong kết giới.
Mà kết giới không hề có dị động!
Càng khiến người ta không thể nói được gì chính là, kết giới này hóa ra còn có khe hở cho gió lùa...
Lục Áp phủi tay áo: " Ta cảm thấy đây giống như một cạm bẫy."
Mộ Cửu sửng sốt... Bẫy?
Cạm bẫy thế nào thì Lục Áp không nói, hắn chỉ nhìn chằm chằm kết giới, như thể phía trên có dán rất nhiều hình ảnh đại mỹ nữ mặc bikini vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.