Chương 100: - Xảy ra nhân mạng
Thanh Đồng Tuệ
21/10/2021
" Ta gϊếŧ Lâm Tiếp."
" Cái gì?!"
Tuy Mộ Cửu đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe vậy vẫn không tránh khỏi cảm thấy bối rối.
" Lâm Tiếp bị Mộ Dung Liễu Diệp đả thương, đang hấp hối, chưởng môn đã lấy trấn môn chi bảo, Đại Mãn Kim Đan cho hắn dùng, ta thừa dịp không có người, liền bức lấy Đại Mãn Kim Đan, sau đó vì không muốn hắn làm bại lộ nên đã đánh nát đan điền của hắn. Sau đó, ta lấy hồ mao mà Mộ Dung Liễu Diệp làm rơi khi đánh nhau ở ngoại ô Đại Ninh đặt bên gối hắn, ăn Đại Mãn Kim Đan vào, liền thành ra như thế này."
Hắn nhìn thẳng về phía trước, tiết lộ sự thật.
Mộ Cửu sững sờ nửa ngày mới hồi phục tinh thần, hóa ra Lâm Tiếp bị sát hại thật không phải là Mộ Dung Liễu Diệp! Hắn lừa tất cả mọi người, sau đó giá họa cho Thanh Khâu!
" Tại sao ngươi lại biến thành như vậy?" Mộ Cửu đứng lên, " Ngươi không biết điều đó đã khiến bao nhiêu chuyện xảy ra sao?" Nàng có thể hiểu được chuyện hắn báo thù Minh Nguyên Tông, nhưng không thể nào chấp nhận được chuyện gϊếŧ người rồi vu oan giá họa, như thế không phải thật quá hèn hạ sao? Cùng Cơ Vịnh Phương, Lương Thu Thiền có khác gì nhau chứ?
" Ngay từ đầu ta đã là như vậy."
Hắn lạnh nhạt đáp, sau đó nhìn nàng : " Ta vẫn luôn là kẻ không đạt được mục đích thì tuyệt không bỏ qua, xưa nay ta chưa từng hi vọng xa vời muốn bò lên vị trí cao, cũng không muốn làm thần tiên ghê gớm gì, ta chỉ muốn có chút bản lĩnh để cứu mẹ ta, sau đó có tiên cấp, rời khỏi Minh Nguyên Tông. Thế nhưng cõi đời này luôn có những kẻ không muốn cho ngươi được sống. Ta đem tất cả hi vọng kí thác vào việc tấn cấp, nhưng hiện thực lại cho ta một đòn cảnh cáo, Cơ Mẫn Quân bởi muốn dằn vặt ta, dằn vặt ta cho Lâm Tiếp xem, lúc trước khi thay ta thanh tẩy linh căn lại cố ý không tẩy sạch, vì thế nhiều năm ta mới chỉ dừng lại ở Trúc Cơ.
Ta cũng chỉ là một con người bình thường mà thôi, ôm nỗi hận bị sỉ nhục bốn trăm năm, mặc chúng ức hiếp ta bốn trăm năm. Không phải do ta trời sinh cứng đầu, mà là bởi ta có sự kiên trì của ta. Ta biết rõ đấu không lại, nên lựa chọn nhẫn. Nhưng lần này ta không muốn nhịn nữa, linh căn của ta không tịnh, không biết năm nào tháng nào mới có thể tấn cấp, ta không cứu được mẹ ta, càng không có cách nào hứa cho bà kiếp sau an ổn."
Vẻ mặt của hắn bình tĩnh, chỉ như đang kể chuyện cũ, ngay cả tia buồn bã thê lương cũng chỉ có thể nhìn vào mắt hắn mới nhận ra.
Mộ Cửu không nhịn được: " Vì thế ngươi liền ôm nỗi hận, gϊếŧ Lâm Tiếp?"
" Không phải ôm nỗi hận." Hắn lắc đầu, " Nếu ta chỉ hận, ta sẽ không sống tới hôm nay. Đám người Cơ Mẫn Quân sở dĩ muốn giữ ta lại cũng là bởi nhìn trúng sự vô dụng của ta, nỗi hận của ta đã trải qua bốn trăm năm, vì thế sẽ không vì kích động mà gϊếŧ hắn."
" Vậy thì vì sao?"
Mộ Cửu không lí giải nổi, nàng thừa nhận nàng chưa trải qua nhiều như hắn, có lúc cũng khó tránh khỏi việc không thể lí giải được tâm tình của hắn, nhưng vì cừu hận mà từ bỏ việc làm người có thể đi đường hiện ngang, như vậy thật sự được sao? Gϊếŧ Lâm Tiếp, gây nên phân tranh giữa Minh Nguyên Tông và Thanh Khâu, hắn chẳng lẽ không biết nếu sau đó Thanh Khâu tra ra được, kết cục của hắn sẽ thảm thế nào ư?
" Lâm Tiếp và toàn bộ Minh Nguyên Tông bắt ta chịu thống khổ và khuất nhục, Đại Mãn Kim Đan có thể bảo hộ nguyên thần của ta ngàn năm không tổn hại, tại sao ta phải bỏ qua? Ta gϊếŧ Lâm Tiếp là bởi nếu không gϊếŧ hắn, đến khi hắn tỉnh lại sẽ tìm ra ta, ta chỉ vì muốn tự vệ mà thôi. Ta cần tiếp tục kiên trì, ta đã nhịn bốn trăm năm, không thể cứ như vậy mà từ bỏ. Hắn vốn nợ mẹ ta một mạng, bây giờ trả lại cũng không coi là oan uổng."
Máu tươi lại chảy ra từ mũi hắn, ánh mắt hắn đã có chút tan rã.
Mộ Cửu ổn định tâm thần, nhanh chóng ngồi xuống, thử vận may giúp hắn, nhưng căn bản không thể giúp được! Cỗ linh lực này thực sự quá cường hãn, vậy mà không hề kém linh lực của nàng khi chưa bị phong ấn tu vi!
Nàng nhíu mày, lại hỏi: " Chuyện này ngươi đã nói cho ai biết chưa?"
Hắn lắc đầu: " Làm sao ta có khả năng nói cho người khác biết?"
Nói xong hắn lắc lắc đầu, nhắm chặt mắt: " Vụ án này ta sợ không thể cùng ngươi điều ra rồi, tuy rằng ta đặc biệt hy vọng có thể tham dự. Mộ Cửu, ta thừa nhận lúc trước tiếp cận ngươi, ngoại trừ cảm kích ngươi vì đã cứu mạng ta còn vì nhìn trúng bản lĩnh của ngươi. Ta nghĩ rằng đi theo ngươi, lập công trên Thiên Đình thì sẽ thuận lợi tấn cấp, ngươi chăm chỉ như vậy, nhất định sẽ thành công, nhưng bây giờ ta không thể nữa rồi."
" Đừng nói nhiều như vậy." Tâm tình Mộ Cửu có chút phức tạp, " Ta đi tìm Lục Nhai tới giúp ngươi, hắn nhất định sẽ có cách!"
" Đừng đi!" Lâm Kiến Nho kéo tay nàng, lại nhấc tay áo lau mũi, nhìn nàng nói thêm một lần nữa, " Đừng đi."
" Tại sao?"
"... Không có gì."
Mộ Cửu không hiểu, Lục Nhai mặc dù có đôi lúc tính tình bất ổn, nhưng tổng thể vẫn là người rất đáng yêu, nàng không hiểu tại sao Lâm Kiến Nho lại từ chối.
Lâm Kiến Nho nhìn nàng, muốn nói lại thôi, cuối cùng quay mặt sang một bên, cười cười: " Thực ra không nghiêm trọng đến vậy. Chống đỡ thêm một chút là được rồi. Tối hôm qua cũng như thế này, sau đó máu liền không chảy nữa."
Hắn không thích Lục Nhai, bởi hắn ghét dáng vẻ lấy danh nghĩa chồng chưa cưới đứng bên cạnh nàng của hắn.
Cho dù không phải thật, hắn cũng không thích.
Mộ Cửu nhìn hắn, bỗng nhiên vung tay đánh một chưởng lên gáy, chờ tới khi hắn rên lên một tiếng rồi ngã xuống, nàng liền chạy thật nhanh ra khỏi cửa.
Lục Áp vừa tắm rửa xong, đang ngồi trong sân tắm nắng.
Một mái tóc đen ướt đẫm miễn cưỡng được buộc lên để đọc sách, dáng vẻ một chân đặt lên lan can, một tay cầm một đóa hoa đào, nằm ngửa trên ghế mây khiến hắn trở nên đẹp như một bức họa. Vài con bươm bướm bay lượn xung quanh, dường như cũng bị choáng váng bởi vẻ đẹp của hắn.
Nhưng Mộ Cửu không có thời gian thưởng thức cảnh đẹp, nàng hấp tấp xông tới, thấy người mình cần tìm đang ngồi đó thì liền chạy đến: " Mau đi cùng ta, có người cần cứu mạng!"
Lục Áp bị nàng kéo lên, sau đó một đường chạy đến Thanh Tùng uyển.
Lâm Kiến Nho? Lục Áp tránh thoát khỏi tay nàng, quay đầu muốn đi khỏi.
Mộ Cửu vội vàng đem hắn kéo về: " Ngươi đừng đi mà, hắn ăn tiên đan, linh lực không khống chế được, sắp chết đến nơi rồi!"
Lục Áp đang muốn nói chuyện, nhưng đúng lúc này, mây đen bỗng nhiên xuất hiện, cuồng phong nổi lên mãnh liệt, dần dần hội tụ trên bầu trời phía Nam, sau đó nhanh chóng bay về phía gian nhà của Lâm Kiến Nho!
Lâm Kiến Nho đang hôn mê trong nhà ngã dưới mặt đất, miệng mũi không ngừng chảy máu, ngay cả khí tức cũng lúc có lúc không!
" Linh lực của hắn nhảy loạn, làm kinh động lôi kiếp, chuẩn bị tấn cấp rồi." Lục Áp nói.
" Tấn cấp?" Mộ Cửu lấy làm kinh hãi, " Bộ dạng này của hắn làm sao có thể tấn cấp lúc này? Không phải là đòi mạng hay sao!"
Lục Áp không lên tiếng, vươn tay ra phía trên Lâm Kiến Nho, ngay sau đó, mây kiếp trên trời liền xuất ra một đạo lôi điện, bay thẳng đến tay hắn! Tia lôi điện này tỏa ra ánh sáng chói mắt, so với bất kì đạo lôi kiếp Mộ Cửu từng thấy qua còn chói mắt hơn, khiến nàng vừa nhìn liền không khỏi đưa hai tay lên che mắt!
Lời editor
Post đến chương 100, chợt nhận ra còn chưa được 1/4 bộ truyện T^T
Nhưng mà các nàng hãy yên tâm nha, càng về sau nội dung càng hấp dẫn, cực hấp dẫn, đón chờ nhaaa!
" Cái gì?!"
Tuy Mộ Cửu đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe vậy vẫn không tránh khỏi cảm thấy bối rối.
" Lâm Tiếp bị Mộ Dung Liễu Diệp đả thương, đang hấp hối, chưởng môn đã lấy trấn môn chi bảo, Đại Mãn Kim Đan cho hắn dùng, ta thừa dịp không có người, liền bức lấy Đại Mãn Kim Đan, sau đó vì không muốn hắn làm bại lộ nên đã đánh nát đan điền của hắn. Sau đó, ta lấy hồ mao mà Mộ Dung Liễu Diệp làm rơi khi đánh nhau ở ngoại ô Đại Ninh đặt bên gối hắn, ăn Đại Mãn Kim Đan vào, liền thành ra như thế này."
Hắn nhìn thẳng về phía trước, tiết lộ sự thật.
Mộ Cửu sững sờ nửa ngày mới hồi phục tinh thần, hóa ra Lâm Tiếp bị sát hại thật không phải là Mộ Dung Liễu Diệp! Hắn lừa tất cả mọi người, sau đó giá họa cho Thanh Khâu!
" Tại sao ngươi lại biến thành như vậy?" Mộ Cửu đứng lên, " Ngươi không biết điều đó đã khiến bao nhiêu chuyện xảy ra sao?" Nàng có thể hiểu được chuyện hắn báo thù Minh Nguyên Tông, nhưng không thể nào chấp nhận được chuyện gϊếŧ người rồi vu oan giá họa, như thế không phải thật quá hèn hạ sao? Cùng Cơ Vịnh Phương, Lương Thu Thiền có khác gì nhau chứ?
" Ngay từ đầu ta đã là như vậy."
Hắn lạnh nhạt đáp, sau đó nhìn nàng : " Ta vẫn luôn là kẻ không đạt được mục đích thì tuyệt không bỏ qua, xưa nay ta chưa từng hi vọng xa vời muốn bò lên vị trí cao, cũng không muốn làm thần tiên ghê gớm gì, ta chỉ muốn có chút bản lĩnh để cứu mẹ ta, sau đó có tiên cấp, rời khỏi Minh Nguyên Tông. Thế nhưng cõi đời này luôn có những kẻ không muốn cho ngươi được sống. Ta đem tất cả hi vọng kí thác vào việc tấn cấp, nhưng hiện thực lại cho ta một đòn cảnh cáo, Cơ Mẫn Quân bởi muốn dằn vặt ta, dằn vặt ta cho Lâm Tiếp xem, lúc trước khi thay ta thanh tẩy linh căn lại cố ý không tẩy sạch, vì thế nhiều năm ta mới chỉ dừng lại ở Trúc Cơ.
Ta cũng chỉ là một con người bình thường mà thôi, ôm nỗi hận bị sỉ nhục bốn trăm năm, mặc chúng ức hiếp ta bốn trăm năm. Không phải do ta trời sinh cứng đầu, mà là bởi ta có sự kiên trì của ta. Ta biết rõ đấu không lại, nên lựa chọn nhẫn. Nhưng lần này ta không muốn nhịn nữa, linh căn của ta không tịnh, không biết năm nào tháng nào mới có thể tấn cấp, ta không cứu được mẹ ta, càng không có cách nào hứa cho bà kiếp sau an ổn."
Vẻ mặt của hắn bình tĩnh, chỉ như đang kể chuyện cũ, ngay cả tia buồn bã thê lương cũng chỉ có thể nhìn vào mắt hắn mới nhận ra.
Mộ Cửu không nhịn được: " Vì thế ngươi liền ôm nỗi hận, gϊếŧ Lâm Tiếp?"
" Không phải ôm nỗi hận." Hắn lắc đầu, " Nếu ta chỉ hận, ta sẽ không sống tới hôm nay. Đám người Cơ Mẫn Quân sở dĩ muốn giữ ta lại cũng là bởi nhìn trúng sự vô dụng của ta, nỗi hận của ta đã trải qua bốn trăm năm, vì thế sẽ không vì kích động mà gϊếŧ hắn."
" Vậy thì vì sao?"
Mộ Cửu không lí giải nổi, nàng thừa nhận nàng chưa trải qua nhiều như hắn, có lúc cũng khó tránh khỏi việc không thể lí giải được tâm tình của hắn, nhưng vì cừu hận mà từ bỏ việc làm người có thể đi đường hiện ngang, như vậy thật sự được sao? Gϊếŧ Lâm Tiếp, gây nên phân tranh giữa Minh Nguyên Tông và Thanh Khâu, hắn chẳng lẽ không biết nếu sau đó Thanh Khâu tra ra được, kết cục của hắn sẽ thảm thế nào ư?
" Lâm Tiếp và toàn bộ Minh Nguyên Tông bắt ta chịu thống khổ và khuất nhục, Đại Mãn Kim Đan có thể bảo hộ nguyên thần của ta ngàn năm không tổn hại, tại sao ta phải bỏ qua? Ta gϊếŧ Lâm Tiếp là bởi nếu không gϊếŧ hắn, đến khi hắn tỉnh lại sẽ tìm ra ta, ta chỉ vì muốn tự vệ mà thôi. Ta cần tiếp tục kiên trì, ta đã nhịn bốn trăm năm, không thể cứ như vậy mà từ bỏ. Hắn vốn nợ mẹ ta một mạng, bây giờ trả lại cũng không coi là oan uổng."
Máu tươi lại chảy ra từ mũi hắn, ánh mắt hắn đã có chút tan rã.
Mộ Cửu ổn định tâm thần, nhanh chóng ngồi xuống, thử vận may giúp hắn, nhưng căn bản không thể giúp được! Cỗ linh lực này thực sự quá cường hãn, vậy mà không hề kém linh lực của nàng khi chưa bị phong ấn tu vi!
Nàng nhíu mày, lại hỏi: " Chuyện này ngươi đã nói cho ai biết chưa?"
Hắn lắc đầu: " Làm sao ta có khả năng nói cho người khác biết?"
Nói xong hắn lắc lắc đầu, nhắm chặt mắt: " Vụ án này ta sợ không thể cùng ngươi điều ra rồi, tuy rằng ta đặc biệt hy vọng có thể tham dự. Mộ Cửu, ta thừa nhận lúc trước tiếp cận ngươi, ngoại trừ cảm kích ngươi vì đã cứu mạng ta còn vì nhìn trúng bản lĩnh của ngươi. Ta nghĩ rằng đi theo ngươi, lập công trên Thiên Đình thì sẽ thuận lợi tấn cấp, ngươi chăm chỉ như vậy, nhất định sẽ thành công, nhưng bây giờ ta không thể nữa rồi."
" Đừng nói nhiều như vậy." Tâm tình Mộ Cửu có chút phức tạp, " Ta đi tìm Lục Nhai tới giúp ngươi, hắn nhất định sẽ có cách!"
" Đừng đi!" Lâm Kiến Nho kéo tay nàng, lại nhấc tay áo lau mũi, nhìn nàng nói thêm một lần nữa, " Đừng đi."
" Tại sao?"
"... Không có gì."
Mộ Cửu không hiểu, Lục Nhai mặc dù có đôi lúc tính tình bất ổn, nhưng tổng thể vẫn là người rất đáng yêu, nàng không hiểu tại sao Lâm Kiến Nho lại từ chối.
Lâm Kiến Nho nhìn nàng, muốn nói lại thôi, cuối cùng quay mặt sang một bên, cười cười: " Thực ra không nghiêm trọng đến vậy. Chống đỡ thêm một chút là được rồi. Tối hôm qua cũng như thế này, sau đó máu liền không chảy nữa."
Hắn không thích Lục Nhai, bởi hắn ghét dáng vẻ lấy danh nghĩa chồng chưa cưới đứng bên cạnh nàng của hắn.
Cho dù không phải thật, hắn cũng không thích.
Mộ Cửu nhìn hắn, bỗng nhiên vung tay đánh một chưởng lên gáy, chờ tới khi hắn rên lên một tiếng rồi ngã xuống, nàng liền chạy thật nhanh ra khỏi cửa.
Lục Áp vừa tắm rửa xong, đang ngồi trong sân tắm nắng.
Một mái tóc đen ướt đẫm miễn cưỡng được buộc lên để đọc sách, dáng vẻ một chân đặt lên lan can, một tay cầm một đóa hoa đào, nằm ngửa trên ghế mây khiến hắn trở nên đẹp như một bức họa. Vài con bươm bướm bay lượn xung quanh, dường như cũng bị choáng váng bởi vẻ đẹp của hắn.
Nhưng Mộ Cửu không có thời gian thưởng thức cảnh đẹp, nàng hấp tấp xông tới, thấy người mình cần tìm đang ngồi đó thì liền chạy đến: " Mau đi cùng ta, có người cần cứu mạng!"
Lục Áp bị nàng kéo lên, sau đó một đường chạy đến Thanh Tùng uyển.
Lâm Kiến Nho? Lục Áp tránh thoát khỏi tay nàng, quay đầu muốn đi khỏi.
Mộ Cửu vội vàng đem hắn kéo về: " Ngươi đừng đi mà, hắn ăn tiên đan, linh lực không khống chế được, sắp chết đến nơi rồi!"
Lục Áp đang muốn nói chuyện, nhưng đúng lúc này, mây đen bỗng nhiên xuất hiện, cuồng phong nổi lên mãnh liệt, dần dần hội tụ trên bầu trời phía Nam, sau đó nhanh chóng bay về phía gian nhà của Lâm Kiến Nho!
Lâm Kiến Nho đang hôn mê trong nhà ngã dưới mặt đất, miệng mũi không ngừng chảy máu, ngay cả khí tức cũng lúc có lúc không!
" Linh lực của hắn nhảy loạn, làm kinh động lôi kiếp, chuẩn bị tấn cấp rồi." Lục Áp nói.
" Tấn cấp?" Mộ Cửu lấy làm kinh hãi, " Bộ dạng này của hắn làm sao có thể tấn cấp lúc này? Không phải là đòi mạng hay sao!"
Lục Áp không lên tiếng, vươn tay ra phía trên Lâm Kiến Nho, ngay sau đó, mây kiếp trên trời liền xuất ra một đạo lôi điện, bay thẳng đến tay hắn! Tia lôi điện này tỏa ra ánh sáng chói mắt, so với bất kì đạo lôi kiếp Mộ Cửu từng thấy qua còn chói mắt hơn, khiến nàng vừa nhìn liền không khỏi đưa hai tay lên che mắt!
Lời editor
Post đến chương 100, chợt nhận ra còn chưa được 1/4 bộ truyện T^T
Nhưng mà các nàng hãy yên tâm nha, càng về sau nội dung càng hấp dẫn, cực hấp dẫn, đón chờ nhaaa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.