Chương 199: Chương 199-200
Thanh Đồng Tuệ
21/10/2021
Chương 199: Thời gian thật đẹp
Tiểu Tinh và Thượng Quan Duẩn đang chuẩn bị đồ ăn, họ định gieo xuống một nhóm rau dưa, đến khi ăn hết nhóm bên này thì nhóm mới vừa vặn có thể nở, nhìn thấy hai người họ như gió cuốn tới cũng há mồm to như cái chậu, cũng may Tiểu Tinh vẫn nhớ rằng Mộ Cửu còn chưa ăn cơm, hỏi thăm một chút liền đứng dậy mang bữa sáng cho nàng.
Trong sân có hai con tiên hạc tản bộ, dưới hành lang có vài con chim sơn ca đang líu ra líu ríu bát quái.
Bếp lò bay tới mùi thơm của canh gà hầm, dưới bệ cửa sổ, mấy chậu Mẫu Đơn cũng đang nở rực rỡ.
Mộ Cửu ăn điểm tâm, Lục Áp liền thuận tay cầm quyển sách ngồi xuống cạnh nàng, thấy chỗ nào thú vị liền thuận miệng đọc cho nàng hai câu.
Thời gian này quá đẹp, thật khiến người ta sa đọa.
Chỉ trong chốc lát Mộ Cửu đã ăn xong, đang cầm chén trà nghĩ xem lát nữa mới đến nha môn hay bây giờ đi luôn, Lục Áp liền đùng một cái khép sách lại, nói: " Vân Tha đã xảy ra chuyện gì?"
Mộ Cửu thấy hắn sáng sớm còn có tâm tình miệng lưỡi trơn tru với nàng, vốn tưởng rằng hắn căn bản không quan tâm đến chuyện này, vì thế định sau khi gặp Lưu Tuấn xong mới nói rõ với hắn, nhưng nếu hắn đã hỏi, nàng liền đặt chén trà xuống, nói tất cả ngọn nguồn cho hắn.
" Giờ ta lo nhất là Vân gia có thể vì chuyện này mà gây ra động tĩnh lớn hay không, dù sao lần này họ bị Ngao Sâm đâm một nhát là sự thật. Gia tộc của họ sắp không giữ được, đem Ngao gia và Long Cung náo một trận long trời lở đất cũng không phải không thể.
Còn Ngao Sâm thì ta mặc kệ hắn, chỉ là ta ngĩ, nếu Vân gia kêu gọi lực lượng toàn tộc, e là lúc đó không chỉ trả thù Ngao Sâm đơn giản như vậy. Không chừng tin tức có thể lan đến cả Đông Nam Tây Bắc tứ hải. Nếu chuyện đến một bước đó, vậy thì rất không ổn rồi."
Lục Áp ăn món tường vi ngâm đường của Tiểu Tinh, nói: " Nếu thật sự đến bước đó, nàng cũng không kham nổi."
" Đúng là như vậy. thế nhưng, ta cảm thấy dù Vân gia có sai, nhưng không phải ai cũng có lỗi, trong tộc họ còn nhiều người không biết chuyện này, lẽ nào chỉ vì sai lầm của huynh muội Vân Khiển mà phải chịu chôn vùi tính mạng sao?" Mộ Cửu thở dài, " Vậy có phải quá tàn nhẫn không?"
Ánh mắt Lục Áp nhìn về phía cây ngô đồng dưới hành lang, không lên tiếng.
" Ồ, còn có chuyện này nữa." Mộ Cửu bỗng nhiên hạ tay xuống, " Ngao Sâm năm ngàn năm trước gặp nạn bị thương ở Đông Côn Luân, chuyện này cũng rất kì lạ. Ngươi có biết không?"
" Ngao Sâm bị thương?" Lục Áp quay sang nhìn nàng, " Chưa từng nghe nói. Đó là chuyện gì?"
Mộ Cửu liền đem chuyện Ngao Sâm bị tập kích thế nào nói cho hắn nghe.
" Thật không?" Biểu hiện của Lục Áp không tốt lắm.
" Ta có thể xác định là thật." Mộ Cửu gật đầu, " Vì Long Đan của hắn quả thực đã vỡ."
Lục Áp nhíu mày không nói.
Mộ Cửu rướn người đến trước mặt hắn, lại nói: " Ngao Sâm nói luồng linh lực đó vô cùng tinh khiết, nhưng linh lực tinh khiết thì sao sẽ làm ngộ thương người vô tội đây?"
" Rất khó nói." Lục Áp cúi đầu nghịch quyển sách trong tay, " Có thể lúc đó vừa vặn có người tu vi cực cao đang tấn cấp, cũng có thể là một loại linh lực nguyên thủy nào đó trong lục giới." Nói xong hắn lại nhìn nàng, " Thế nhưng ta chưa từng nghe Đông Côn Luân có nhân vật nào cấp cao, hơn nữa cũng không có bảo linh, tại sao trong nháy mắt lại có linh lực?"
Mộ Cửu sao có thể trả lời được? Cũng không phải nàng được nhìn thấy tận mắt.
Nàng buông tay: " Ngao Sâm chính là bị thương như vậy đấy."
Lục Áp nhìn nàng một chút, lại hỏi: " Vân Tha thực sự đã chết rồi?"
" Chết thật rồi." Mộ Cửu gật đầu, " Ta dùng chân khí dò xét cũng không bắt được tia sự sống nào của hắn, hơn nữa Vân gia không có lí do phải diễn một màn kịch như thế. Khi trước ta thấy hắn đã vô cùng suy nhược, hiện tại Băng Phách Âm Khóa đã mất, sao hắn có thể chống đỡ?"
Lục Áp trầm ngâm một lúc, nhẹ giọng: " Trùng hợp như vậy... Vân Tha bị tổn thương nguyên thần, Ngao Sâm bị tổn thương Long Đan, cả hai đều cần Băng Phách Dương Khóa để hộ linh?"
Mộ Cửu nghiêng đầu nhìn hắn: " Lời này của ngươi có ý gì?"
Lục Áp buông sách xuống, cầm lấy nửa đĩa tường vi ghé sát vào người nàng: " Nàng không cảm thấy chuyện này còn có nội tình sao?"
Nội tình? Nội tình cái gì?
Mộ Cửu sững sờ không nói gì, thứ cho nàng đầu óc chậm chạp, đúng là không nghĩ tới sau chuyện này còn có nội tình.
Mặc dù đúng là Vân gia và Ngao Sâm vì Băng Phách Khóa mà giờ đã trở mặt thành thù, nhưng người được lợi không phải là Vương Hậu sao? Nhưng Vương Hậu đã bị vạch trần, cũng đã trả Băng Phách Dương Khóa rồi... Ồ, không đúng! Coi như Vương Hậu trả Băng Phách Dương Khóa thì cũng chỉ cứu được một mạng người, Vân gia và Ngao Sâm vẫn thành thù!
" Nàng nghĩ thêm đi, giữa họ còn có quan hệ gì?"
Chưa kịp để nàng lên tiếng, Lục Áp lại cúi người xuống, cách nàng hai tấc, nhìn thẳng vào mắt nàng mà nói.
Không liên quan a, không phải nàng vừa nói thế sao?
Dựa theo tình huống hiện tại, tiếp theo tất nhiên là Vân gia trả thù Ngao gia, vì bất kể nói thế nào, Vân Tha đã chết trong tay họ.
Họ vì kế hoạch phục hưng này mà trù tính hơn ngàn năm, kết quả cuối cùng vẫn là diệt tộc, rất có thể sẽ tạo nên suy nghĩ muốn kéo theo Ngao gia xuống bùn, vì họ mất đi Vân Tha đồng nghĩa với việc mất mạng, như vậy tất nhiên không ngại kéo Ngao gia tuẫn táng cùng. Càng không nói nếu tra ra được Băng Phách Dương Khóa quả thực vẫn còn nằm trong tay Ngao gia.
Nghĩ tới đây, nàng biến sắc: " Nói vậy, tứ hải thực sự gặp nguy hiểm rồi."
" Ngao gia lần này bị Ngao Sâm úp cho một cái sọt cũng lớn." Lục Áp mỉm cười, ngồi ngay ngắn lại, " Mấy gia hỏa kia có chuyện để làm rồi. Đánh nhau một trận, như vậy chính là một hạo kiếp của Thần giới."
Mộ Cửu nghe mà nhíu mày. Nhưng nhìn dáng dấp của hắn, nàng nghi ngờ: " Tại sao ta cảm thấy ngươi dường như rất vui vẻ?"
" Sao ta lại không vui vẻ." Lục Áp nhún vai, " Ngao Sâm bắt chúng ta nô dịch hai tháng, khi trước còn tuyên bố muốn lấy mạng nàng, để hắn bị mấy tên gia hỏa còn lại trị một chút thì có gì quan trọng."
Mộ Cửu sâu sắc không nói gì.
Ai nói tu vi càng cao thì nhìn càng thoáng, thấu hiểu vạn sự?
Kẻ trước mặt nàng đây, tâm nhãn so với lỗ kim còn không lớn hơn bao nhiêu đâu.
Chẳng qua hắn cũng là bất bình thay nàng, việc này không thể so đo.
Nàng suy nghĩ một chút, lại nói: " Ý ngươi là, Vương Hậu là người đứng sau trù tính cuộc chiến này?"
" Nàng ta không có bản lĩnh như thế. Hơn nữa, nếu nàng ta muốn náo động thì đã sớm thực hiện, cần gì phải chờ đến bây giờ?" Lục Áp gác chân thản nhiên gặm tường vi, " Ta chỉ đang suy nghĩ, nếu sự thật không khác những gì ta nghĩ, vậy chuyện này hẳn sẽ có quan hệ tới luồng linh lực ở Đông Côn Luân."
Nói xong, hắn cũng không chờ Mộ Cửu trả lời, nói: " Sáng mai rảnh rỗi, ta sẽ đến Đông Côn Luân xem một chút."
Mộ Cửu vội hỏi: " Sao không phải hôm nay?"
Lục Áp quay đầu lại, đưa tay ra nhấc cằm nàng: " Hôm nay trời đẹp như vậy, ta không muốn ra khỏi nhà. Chúng ta đi mua cá ăn đi."
Nói xong hắn đứng dậy, mò trong góc phòng ra một cái rổ trúc, vác lên đi ra khỏi cửa.
Mộ Cửu hết nói nổi.
Hắn là một thượng thần, còn muốn đi chợ với nàng?
Cũng thật là rảnh đến sợ.
Nhưng hắn đã ra khỏi cửa rồi, nàng đành về phòng lấy ngọc thạch, cùng hắn đi lên phố.
Chương 200: Có tin xấu
Hai người cầm rổ trúc đi đến Nam Thiên Môn, nơi này thật đúng là náo nhiệt.
Phía Tây Bắc ngoài Nam Thiên Môn có một thị trấn, thường ngày khi Mộ Cửu rảnh rỗi cũng hay cùng Tiểu Tinh đến đây mua đồ, đám chim cốc tinh đều nhận ra nàng, thấy nàng mang rổ đến đã sớm rướn cổ nhảy nhót vẫy tay với nàng. Nàng mua của ai cũng không được, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là cầm của mỗi nhà một thứ, khiến đám chim cốc tinh lại càng nhiệt tình hơn.
" Vị nam nhân đi cùng Quách đại nhân hôm nay rất đẹp trai nha, là bằng hữu của ngài sao?"
" Quách đại nhân hôm nay không mua hoa quả tươi sao? Hôm nay đào của Hổ tinh rất ngon."
Đám gia hỏa này ngồi đây không chỉ thích bát quái mà còn thích tự chào hàng cho chính mình, Mộ Cửu thừa dịp Lục Áp đi đâu đó liền ngồi xuống cùng đám ngựa con: " Tại sao đám khỉ không bán đào, để Hổ tinh bán lấy tiền lời?"
" Khỏi phải nói, trong nhà đám khỉ đó xảy ra vấn đề." Sói tinh bán rượu bên cạnh nhanh mồm nhanh miệng nói chen vào, " Con gái lớn nhất nhà họ trước đấy đã được gả cho tộc Kim Hầu ở Thục Sơn, vốn cho rằng được trèo cao, ai ngờ nàng quanh năm đều ra ngoài vân du tu đạo, xuất giá đã 800 năm cũng không sinh con, nhà chồng trách nàng không tận chức trách, trả nàng trở về."
Sói tinh vừa nói xong, hồ ly tinh bán trứng gà và bạch xà tinh bán sản vật ngồi bên cạnh đều dồn dập mắng con khỉ ở Thục Sơn không có lương tâm, sau đó tiện thể nói đến chuyện nhà ai đó trọng nam khinh nữ, kết quả bởi vì bán một quả đào mà dắt ra một đám chồng cặn bã, cha mẹ chồng cặn bã.
Mộ Cửu nghe xong chuyện bát quái này, Lục Áp mới mang một chuỗi liên hồng quay về.
Về đến nhà, nàng nhận mệnh làm cá kho cho hắn, còn dư lại mấy con cá nhỏ liền bỏ vào nồi nấu canh với tiên thảo Linh Chi để bồi bổ nguyên khí.
Cả ngày hôm đó Lục Áp không bước ra ngoài, ngủ trưa xong, hắn thấy Mộ Cửu đang ngồi thêu hoa dưới hành lang liền mang một cái ghế đến ngồi xuống bên cạnh nàng, nằm dưới bụi Tử Đằng cằn nhằn liên tục.
Đến sáng hôm sau, Mộ Cửu đi làm trở lại, lúc này hắn mới thảnh thơi bước ra khỏi cửa, đi về phía Đông Côn Luân.
Đông Côn Luân đối lập với Tây Côn Luân, nơi ở của Tây Vương Mẫu, so với Tây Côn Luân tiên khí dập dờn, Đông Côn Luân mọc đầy cây cỏ, mây mù che đỉnh, chướng khí tràn ngập, ít dấu chân người, là nơi ở của đám yêu tinh. Thế nhưng, bởi nó nằm ở phương Đông, dương khí cực thịnh, thích hợp cho tu tiên giả hấp thụ tinh hoa thiên địa, bởi vậy người tu tiên sống ở đây vẫn rất nhiều.
Lục Áp bay một vòng quanh núi nhưng không phát hiện được gì, ngược lại còn dọa cho đám tiểu yêu tinh trên đường sợ đến không đứng vững nổi.
Lại bay thêm hai vòng nữa mà vẫn không tìm được gì đặc biệt, hắn liền kéo một con hổ đốm vàng lại để hỏi: " Trên núi này, mấy ngàn năm qua đã từng xảy ra dị tượng gì hay chưa?"
Con hổ đốm vàng này đã sống năm, sáu ngàn tuổi, người kinh khủng nhất đã từng gặp chính là Nhị Lang Thần, nay nhìn thấy trên đầu Lục Áp có Tường Thụy che nửa bầu trời đã sớm bị dọa đến nằm rạp xuống đất: " Bẩm gia gia, tiểu nhân chưa từng thấy dị tượng nào cả. Ngọn núi này mấy ngàn năm nay vẫn luôn yên lành hạnh phúc, ngoại trừ thỉnh thoảng các yêu tinh có đánh nhau tranh giành địa bàn thì chưa từng xảy ra chuyện gì lạ."
Lục Áp liền nói tiếp: " Vậy chuyện khoảng năm ngàn năm trước từng xuất hiện một luồng linh lực cực mạnh, ngươi đã nghe qua hay chưa?"
Hổ đốm vàng ngạc nhiên: " Không có."
Lục Áp nghiêm mặt.
Hổ đốm vàng lại vội vã nói: " Nếu gia gia muốn biết chuyện trước đây, vậy có thể đến đầm Tam Mộc ở phía Tây để xem một chút."
" Đầm Tam Mộc?"
" Vâng." Hổ đốm vàng gật đầu, " Phía Tây Đông Côn Luân có một ngọn núi, nơi đó đối diện với dãy Phục Hi, quanh năm âm u, yêu khí rất nặng, chúng ta không dám đi, thế nhưng những lão bối của chúng ta đã từng đi nhầm vào nơi đó, có người nói trong đó có một đầm nước đen, bên bờ có ba cây cổ thụ, cũng không biết đã sống được bao nhiêu năm. Nói chung, khi họ nhìn thấy chúng, ba cái cây đã có chiều ngang bằng chiếc bàn tròn ăn cơm ở nhà rồi, thân cây đen kịt, rất nhiều tà khí, là nơi toàn bộ Đông Côn Luân không ai dám đặt chân."
Hắn vừa nói vừa giơ tay ra miêu tả độ lớn của cái cây, trên mặt còn lộ ra biểu tình sợ hãi.
Lục Áp phóng tầm mắt về phía Tây quét một đường, mây mù quá nhiều, không thấy được gì cả. Hắn nhân tiện nói thêm: " Ngươi chỉ đường."
Hổ đốm vàng vẻ mặt khổ sở: " Tiểu nhân không dám đi."
Lục Áp trầm mặt: " Đi với ta thì ngươi sợ cái gì!"
Hổ đốm vàng lúc này mới bừng tỉnh, xoay người chạy lên phía trước chỉ đường.
Mộ Cửu như thường lệ đến Tuần Sát Ty tìm Lưu Tuấn, báo chuyện Ngao gia và Vân gia. Lưu Tuấn nghe xong cũng không nói gì, chỉ lắc lắc đầu, lật hồ sơ nàng trình lên ra. Nghĩ đến chuyện hư hỏng này, đến tay ai thì chắc người nó cũng không muốn quan tâm đến, nàng lần này lại đem sự tình làm sáng tỏ, liền có chút đắc ý nho nhỏ.
Xử lý xong công vụ, tuy còn sớm nhưng cũng không có chuyện gì, liền gọi A Phục về nhà ăn cơm.
Nào có biết, vừa rẽ vào hẻm nhỏ trước nhà, nàng liền thấy Tiểu Tinh đứng ở cửa viện không ngừng ngó ra bên ngoài. Nàng còn tưởng nó đã làm cơm xong, đang chờ họ về ăn nên liền nhanh chân bước tới. Còn chưa kịp lên tiếng, Tiểu Tinh đã giành lời trước, nói: " Cửu Cửu! Có tin xấu!"
Mộ Cửu sửng sốt: " Tin gì xấu?"
Sẽ không phải là Lục Áp...
" Là Ngao Khương!" Tiểu Tinh đưa nàng xem con hạc giấy trong tay, " Vừa nãy ta nhận được, hạc giấy này vừa bay đến liền gục xuống đất không dậy nổi, hẳn là đã phải bay rất xa."
Mộ Cửu vội vã nhận lấy hạc giấy. Hạc giấy được gập từ giấy viết thư, trên đó có mấy hàng chữ viết ngoáy.
Hóa ra sáng nay Ngao Khương đến Ngọc Lĩnh, kết quả vừa đến Vân gia liền trúng mai phục của họ!
" Vân gia động thủ nhanh như vậy? Hắn không có chuyện gì thì chạy đến Ngọc Lĩnh làm gì a!" Nàng gào lên, lần này cảm thấy thực sự khó giải quyết. Vân gia lúc này đang kìm nén một bụng lửa giận, nếu thật đúng như suy đoán của Lục Áp hôm nay, vậy lại càng không được rồi! Hắn không có não như vậy từ lúc nào?!
" Hạc giấy còn nói gì khác không?" Nàng hỏi.
" Không có." Tiểu Tinh lắc đầu, " Vừa đến đã gục xuống đất rồi, hiện tại âm thanh hình ảnh truyền tới đã không còn."
Mộ Cửu hết chỗ nói.
Có điều mặc kệ thế nào, nếu cầu cứu nàng, nàng cũng không thể mặc kệ.
Hạc giấy không mở miệng được, đương nhiên chính là sự tình vô cùng nguy cấp, hắn chết trong tay Vân gia cũng không phải là không thể a!
" Ta đi trước xem đã! Nếu Lục Áp về, ngươi hãy nói cho hắn một tiếng."
Nói xong, nàng về phòng lấy bảo kiếm, dặn Tiểu Tinh và Duệ Kiệt trông nhà, sau đó gọi A Phục và Thượng Quan Duẩn để cùng đến Ngọc Lĩnh.
Nếu Vân gia muốn quyết tâm thì không phải là chuyện đùa, nàng mang thêm nhiều người thì tốt hơn.
Thượng Quan Duẩn tuy biết Ngao Khương gửi tin cầu cứu nhưng đầu óc vẫn mơ hồ, đến khi nàng nói xong mới biết Ngao Khương lại tự mình vào hang hổ. Tuy Ngao Khương không phải người quá tốt, nhưng Vân gia bắt nạt nhãi con tiểu long vô tội chính là không có đạo lý, vì thế, hắn mài dao soàn soạt chuẩn bị đến đánh Vân gia.
[Hết quyển 1]
***Thông báo***
Vì nội dung đăng được trên truyenwiki1.com có hạn, chỉ có 200 chương :( nên sau quyển này, hơn 200 còn lại sẽ được up đồng thời trên wordpress của ta (link trong profile và trong chương 196) và cả truyenwiki1.com (truyenwiki1.com sẽ cập nhật sau wordpress 5 ngày). Mọi người hiểu cho ta nha, cũng là vì muốn bảo vệ bản quyền edit nữa :(
Đã đi hết được một nửa bộ truyện rồi. Vậy mà Lục Áp và Mộ Cửu vẫn chưa xác định rõ quan hệ, vẫn mập mờ với nhau. Hãy đón chờ những diễn biến sắp tới trong quyển 2 của Thượng thần đến rồi nhé mọi người!
Tiểu Tinh và Thượng Quan Duẩn đang chuẩn bị đồ ăn, họ định gieo xuống một nhóm rau dưa, đến khi ăn hết nhóm bên này thì nhóm mới vừa vặn có thể nở, nhìn thấy hai người họ như gió cuốn tới cũng há mồm to như cái chậu, cũng may Tiểu Tinh vẫn nhớ rằng Mộ Cửu còn chưa ăn cơm, hỏi thăm một chút liền đứng dậy mang bữa sáng cho nàng.
Trong sân có hai con tiên hạc tản bộ, dưới hành lang có vài con chim sơn ca đang líu ra líu ríu bát quái.
Bếp lò bay tới mùi thơm của canh gà hầm, dưới bệ cửa sổ, mấy chậu Mẫu Đơn cũng đang nở rực rỡ.
Mộ Cửu ăn điểm tâm, Lục Áp liền thuận tay cầm quyển sách ngồi xuống cạnh nàng, thấy chỗ nào thú vị liền thuận miệng đọc cho nàng hai câu.
Thời gian này quá đẹp, thật khiến người ta sa đọa.
Chỉ trong chốc lát Mộ Cửu đã ăn xong, đang cầm chén trà nghĩ xem lát nữa mới đến nha môn hay bây giờ đi luôn, Lục Áp liền đùng một cái khép sách lại, nói: " Vân Tha đã xảy ra chuyện gì?"
Mộ Cửu thấy hắn sáng sớm còn có tâm tình miệng lưỡi trơn tru với nàng, vốn tưởng rằng hắn căn bản không quan tâm đến chuyện này, vì thế định sau khi gặp Lưu Tuấn xong mới nói rõ với hắn, nhưng nếu hắn đã hỏi, nàng liền đặt chén trà xuống, nói tất cả ngọn nguồn cho hắn.
" Giờ ta lo nhất là Vân gia có thể vì chuyện này mà gây ra động tĩnh lớn hay không, dù sao lần này họ bị Ngao Sâm đâm một nhát là sự thật. Gia tộc của họ sắp không giữ được, đem Ngao gia và Long Cung náo một trận long trời lở đất cũng không phải không thể.
Còn Ngao Sâm thì ta mặc kệ hắn, chỉ là ta ngĩ, nếu Vân gia kêu gọi lực lượng toàn tộc, e là lúc đó không chỉ trả thù Ngao Sâm đơn giản như vậy. Không chừng tin tức có thể lan đến cả Đông Nam Tây Bắc tứ hải. Nếu chuyện đến một bước đó, vậy thì rất không ổn rồi."
Lục Áp ăn món tường vi ngâm đường của Tiểu Tinh, nói: " Nếu thật sự đến bước đó, nàng cũng không kham nổi."
" Đúng là như vậy. thế nhưng, ta cảm thấy dù Vân gia có sai, nhưng không phải ai cũng có lỗi, trong tộc họ còn nhiều người không biết chuyện này, lẽ nào chỉ vì sai lầm của huynh muội Vân Khiển mà phải chịu chôn vùi tính mạng sao?" Mộ Cửu thở dài, " Vậy có phải quá tàn nhẫn không?"
Ánh mắt Lục Áp nhìn về phía cây ngô đồng dưới hành lang, không lên tiếng.
" Ồ, còn có chuyện này nữa." Mộ Cửu bỗng nhiên hạ tay xuống, " Ngao Sâm năm ngàn năm trước gặp nạn bị thương ở Đông Côn Luân, chuyện này cũng rất kì lạ. Ngươi có biết không?"
" Ngao Sâm bị thương?" Lục Áp quay sang nhìn nàng, " Chưa từng nghe nói. Đó là chuyện gì?"
Mộ Cửu liền đem chuyện Ngao Sâm bị tập kích thế nào nói cho hắn nghe.
" Thật không?" Biểu hiện của Lục Áp không tốt lắm.
" Ta có thể xác định là thật." Mộ Cửu gật đầu, " Vì Long Đan của hắn quả thực đã vỡ."
Lục Áp nhíu mày không nói.
Mộ Cửu rướn người đến trước mặt hắn, lại nói: " Ngao Sâm nói luồng linh lực đó vô cùng tinh khiết, nhưng linh lực tinh khiết thì sao sẽ làm ngộ thương người vô tội đây?"
" Rất khó nói." Lục Áp cúi đầu nghịch quyển sách trong tay, " Có thể lúc đó vừa vặn có người tu vi cực cao đang tấn cấp, cũng có thể là một loại linh lực nguyên thủy nào đó trong lục giới." Nói xong hắn lại nhìn nàng, " Thế nhưng ta chưa từng nghe Đông Côn Luân có nhân vật nào cấp cao, hơn nữa cũng không có bảo linh, tại sao trong nháy mắt lại có linh lực?"
Mộ Cửu sao có thể trả lời được? Cũng không phải nàng được nhìn thấy tận mắt.
Nàng buông tay: " Ngao Sâm chính là bị thương như vậy đấy."
Lục Áp nhìn nàng một chút, lại hỏi: " Vân Tha thực sự đã chết rồi?"
" Chết thật rồi." Mộ Cửu gật đầu, " Ta dùng chân khí dò xét cũng không bắt được tia sự sống nào của hắn, hơn nữa Vân gia không có lí do phải diễn một màn kịch như thế. Khi trước ta thấy hắn đã vô cùng suy nhược, hiện tại Băng Phách Âm Khóa đã mất, sao hắn có thể chống đỡ?"
Lục Áp trầm ngâm một lúc, nhẹ giọng: " Trùng hợp như vậy... Vân Tha bị tổn thương nguyên thần, Ngao Sâm bị tổn thương Long Đan, cả hai đều cần Băng Phách Dương Khóa để hộ linh?"
Mộ Cửu nghiêng đầu nhìn hắn: " Lời này của ngươi có ý gì?"
Lục Áp buông sách xuống, cầm lấy nửa đĩa tường vi ghé sát vào người nàng: " Nàng không cảm thấy chuyện này còn có nội tình sao?"
Nội tình? Nội tình cái gì?
Mộ Cửu sững sờ không nói gì, thứ cho nàng đầu óc chậm chạp, đúng là không nghĩ tới sau chuyện này còn có nội tình.
Mặc dù đúng là Vân gia và Ngao Sâm vì Băng Phách Khóa mà giờ đã trở mặt thành thù, nhưng người được lợi không phải là Vương Hậu sao? Nhưng Vương Hậu đã bị vạch trần, cũng đã trả Băng Phách Dương Khóa rồi... Ồ, không đúng! Coi như Vương Hậu trả Băng Phách Dương Khóa thì cũng chỉ cứu được một mạng người, Vân gia và Ngao Sâm vẫn thành thù!
" Nàng nghĩ thêm đi, giữa họ còn có quan hệ gì?"
Chưa kịp để nàng lên tiếng, Lục Áp lại cúi người xuống, cách nàng hai tấc, nhìn thẳng vào mắt nàng mà nói.
Không liên quan a, không phải nàng vừa nói thế sao?
Dựa theo tình huống hiện tại, tiếp theo tất nhiên là Vân gia trả thù Ngao gia, vì bất kể nói thế nào, Vân Tha đã chết trong tay họ.
Họ vì kế hoạch phục hưng này mà trù tính hơn ngàn năm, kết quả cuối cùng vẫn là diệt tộc, rất có thể sẽ tạo nên suy nghĩ muốn kéo theo Ngao gia xuống bùn, vì họ mất đi Vân Tha đồng nghĩa với việc mất mạng, như vậy tất nhiên không ngại kéo Ngao gia tuẫn táng cùng. Càng không nói nếu tra ra được Băng Phách Dương Khóa quả thực vẫn còn nằm trong tay Ngao gia.
Nghĩ tới đây, nàng biến sắc: " Nói vậy, tứ hải thực sự gặp nguy hiểm rồi."
" Ngao gia lần này bị Ngao Sâm úp cho một cái sọt cũng lớn." Lục Áp mỉm cười, ngồi ngay ngắn lại, " Mấy gia hỏa kia có chuyện để làm rồi. Đánh nhau một trận, như vậy chính là một hạo kiếp của Thần giới."
Mộ Cửu nghe mà nhíu mày. Nhưng nhìn dáng dấp của hắn, nàng nghi ngờ: " Tại sao ta cảm thấy ngươi dường như rất vui vẻ?"
" Sao ta lại không vui vẻ." Lục Áp nhún vai, " Ngao Sâm bắt chúng ta nô dịch hai tháng, khi trước còn tuyên bố muốn lấy mạng nàng, để hắn bị mấy tên gia hỏa còn lại trị một chút thì có gì quan trọng."
Mộ Cửu sâu sắc không nói gì.
Ai nói tu vi càng cao thì nhìn càng thoáng, thấu hiểu vạn sự?
Kẻ trước mặt nàng đây, tâm nhãn so với lỗ kim còn không lớn hơn bao nhiêu đâu.
Chẳng qua hắn cũng là bất bình thay nàng, việc này không thể so đo.
Nàng suy nghĩ một chút, lại nói: " Ý ngươi là, Vương Hậu là người đứng sau trù tính cuộc chiến này?"
" Nàng ta không có bản lĩnh như thế. Hơn nữa, nếu nàng ta muốn náo động thì đã sớm thực hiện, cần gì phải chờ đến bây giờ?" Lục Áp gác chân thản nhiên gặm tường vi, " Ta chỉ đang suy nghĩ, nếu sự thật không khác những gì ta nghĩ, vậy chuyện này hẳn sẽ có quan hệ tới luồng linh lực ở Đông Côn Luân."
Nói xong, hắn cũng không chờ Mộ Cửu trả lời, nói: " Sáng mai rảnh rỗi, ta sẽ đến Đông Côn Luân xem một chút."
Mộ Cửu vội hỏi: " Sao không phải hôm nay?"
Lục Áp quay đầu lại, đưa tay ra nhấc cằm nàng: " Hôm nay trời đẹp như vậy, ta không muốn ra khỏi nhà. Chúng ta đi mua cá ăn đi."
Nói xong hắn đứng dậy, mò trong góc phòng ra một cái rổ trúc, vác lên đi ra khỏi cửa.
Mộ Cửu hết nói nổi.
Hắn là một thượng thần, còn muốn đi chợ với nàng?
Cũng thật là rảnh đến sợ.
Nhưng hắn đã ra khỏi cửa rồi, nàng đành về phòng lấy ngọc thạch, cùng hắn đi lên phố.
Chương 200: Có tin xấu
Hai người cầm rổ trúc đi đến Nam Thiên Môn, nơi này thật đúng là náo nhiệt.
Phía Tây Bắc ngoài Nam Thiên Môn có một thị trấn, thường ngày khi Mộ Cửu rảnh rỗi cũng hay cùng Tiểu Tinh đến đây mua đồ, đám chim cốc tinh đều nhận ra nàng, thấy nàng mang rổ đến đã sớm rướn cổ nhảy nhót vẫy tay với nàng. Nàng mua của ai cũng không được, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là cầm của mỗi nhà một thứ, khiến đám chim cốc tinh lại càng nhiệt tình hơn.
" Vị nam nhân đi cùng Quách đại nhân hôm nay rất đẹp trai nha, là bằng hữu của ngài sao?"
" Quách đại nhân hôm nay không mua hoa quả tươi sao? Hôm nay đào của Hổ tinh rất ngon."
Đám gia hỏa này ngồi đây không chỉ thích bát quái mà còn thích tự chào hàng cho chính mình, Mộ Cửu thừa dịp Lục Áp đi đâu đó liền ngồi xuống cùng đám ngựa con: " Tại sao đám khỉ không bán đào, để Hổ tinh bán lấy tiền lời?"
" Khỏi phải nói, trong nhà đám khỉ đó xảy ra vấn đề." Sói tinh bán rượu bên cạnh nhanh mồm nhanh miệng nói chen vào, " Con gái lớn nhất nhà họ trước đấy đã được gả cho tộc Kim Hầu ở Thục Sơn, vốn cho rằng được trèo cao, ai ngờ nàng quanh năm đều ra ngoài vân du tu đạo, xuất giá đã 800 năm cũng không sinh con, nhà chồng trách nàng không tận chức trách, trả nàng trở về."
Sói tinh vừa nói xong, hồ ly tinh bán trứng gà và bạch xà tinh bán sản vật ngồi bên cạnh đều dồn dập mắng con khỉ ở Thục Sơn không có lương tâm, sau đó tiện thể nói đến chuyện nhà ai đó trọng nam khinh nữ, kết quả bởi vì bán một quả đào mà dắt ra một đám chồng cặn bã, cha mẹ chồng cặn bã.
Mộ Cửu nghe xong chuyện bát quái này, Lục Áp mới mang một chuỗi liên hồng quay về.
Về đến nhà, nàng nhận mệnh làm cá kho cho hắn, còn dư lại mấy con cá nhỏ liền bỏ vào nồi nấu canh với tiên thảo Linh Chi để bồi bổ nguyên khí.
Cả ngày hôm đó Lục Áp không bước ra ngoài, ngủ trưa xong, hắn thấy Mộ Cửu đang ngồi thêu hoa dưới hành lang liền mang một cái ghế đến ngồi xuống bên cạnh nàng, nằm dưới bụi Tử Đằng cằn nhằn liên tục.
Đến sáng hôm sau, Mộ Cửu đi làm trở lại, lúc này hắn mới thảnh thơi bước ra khỏi cửa, đi về phía Đông Côn Luân.
Đông Côn Luân đối lập với Tây Côn Luân, nơi ở của Tây Vương Mẫu, so với Tây Côn Luân tiên khí dập dờn, Đông Côn Luân mọc đầy cây cỏ, mây mù che đỉnh, chướng khí tràn ngập, ít dấu chân người, là nơi ở của đám yêu tinh. Thế nhưng, bởi nó nằm ở phương Đông, dương khí cực thịnh, thích hợp cho tu tiên giả hấp thụ tinh hoa thiên địa, bởi vậy người tu tiên sống ở đây vẫn rất nhiều.
Lục Áp bay một vòng quanh núi nhưng không phát hiện được gì, ngược lại còn dọa cho đám tiểu yêu tinh trên đường sợ đến không đứng vững nổi.
Lại bay thêm hai vòng nữa mà vẫn không tìm được gì đặc biệt, hắn liền kéo một con hổ đốm vàng lại để hỏi: " Trên núi này, mấy ngàn năm qua đã từng xảy ra dị tượng gì hay chưa?"
Con hổ đốm vàng này đã sống năm, sáu ngàn tuổi, người kinh khủng nhất đã từng gặp chính là Nhị Lang Thần, nay nhìn thấy trên đầu Lục Áp có Tường Thụy che nửa bầu trời đã sớm bị dọa đến nằm rạp xuống đất: " Bẩm gia gia, tiểu nhân chưa từng thấy dị tượng nào cả. Ngọn núi này mấy ngàn năm nay vẫn luôn yên lành hạnh phúc, ngoại trừ thỉnh thoảng các yêu tinh có đánh nhau tranh giành địa bàn thì chưa từng xảy ra chuyện gì lạ."
Lục Áp liền nói tiếp: " Vậy chuyện khoảng năm ngàn năm trước từng xuất hiện một luồng linh lực cực mạnh, ngươi đã nghe qua hay chưa?"
Hổ đốm vàng ngạc nhiên: " Không có."
Lục Áp nghiêm mặt.
Hổ đốm vàng lại vội vã nói: " Nếu gia gia muốn biết chuyện trước đây, vậy có thể đến đầm Tam Mộc ở phía Tây để xem một chút."
" Đầm Tam Mộc?"
" Vâng." Hổ đốm vàng gật đầu, " Phía Tây Đông Côn Luân có một ngọn núi, nơi đó đối diện với dãy Phục Hi, quanh năm âm u, yêu khí rất nặng, chúng ta không dám đi, thế nhưng những lão bối của chúng ta đã từng đi nhầm vào nơi đó, có người nói trong đó có một đầm nước đen, bên bờ có ba cây cổ thụ, cũng không biết đã sống được bao nhiêu năm. Nói chung, khi họ nhìn thấy chúng, ba cái cây đã có chiều ngang bằng chiếc bàn tròn ăn cơm ở nhà rồi, thân cây đen kịt, rất nhiều tà khí, là nơi toàn bộ Đông Côn Luân không ai dám đặt chân."
Hắn vừa nói vừa giơ tay ra miêu tả độ lớn của cái cây, trên mặt còn lộ ra biểu tình sợ hãi.
Lục Áp phóng tầm mắt về phía Tây quét một đường, mây mù quá nhiều, không thấy được gì cả. Hắn nhân tiện nói thêm: " Ngươi chỉ đường."
Hổ đốm vàng vẻ mặt khổ sở: " Tiểu nhân không dám đi."
Lục Áp trầm mặt: " Đi với ta thì ngươi sợ cái gì!"
Hổ đốm vàng lúc này mới bừng tỉnh, xoay người chạy lên phía trước chỉ đường.
Mộ Cửu như thường lệ đến Tuần Sát Ty tìm Lưu Tuấn, báo chuyện Ngao gia và Vân gia. Lưu Tuấn nghe xong cũng không nói gì, chỉ lắc lắc đầu, lật hồ sơ nàng trình lên ra. Nghĩ đến chuyện hư hỏng này, đến tay ai thì chắc người nó cũng không muốn quan tâm đến, nàng lần này lại đem sự tình làm sáng tỏ, liền có chút đắc ý nho nhỏ.
Xử lý xong công vụ, tuy còn sớm nhưng cũng không có chuyện gì, liền gọi A Phục về nhà ăn cơm.
Nào có biết, vừa rẽ vào hẻm nhỏ trước nhà, nàng liền thấy Tiểu Tinh đứng ở cửa viện không ngừng ngó ra bên ngoài. Nàng còn tưởng nó đã làm cơm xong, đang chờ họ về ăn nên liền nhanh chân bước tới. Còn chưa kịp lên tiếng, Tiểu Tinh đã giành lời trước, nói: " Cửu Cửu! Có tin xấu!"
Mộ Cửu sửng sốt: " Tin gì xấu?"
Sẽ không phải là Lục Áp...
" Là Ngao Khương!" Tiểu Tinh đưa nàng xem con hạc giấy trong tay, " Vừa nãy ta nhận được, hạc giấy này vừa bay đến liền gục xuống đất không dậy nổi, hẳn là đã phải bay rất xa."
Mộ Cửu vội vã nhận lấy hạc giấy. Hạc giấy được gập từ giấy viết thư, trên đó có mấy hàng chữ viết ngoáy.
Hóa ra sáng nay Ngao Khương đến Ngọc Lĩnh, kết quả vừa đến Vân gia liền trúng mai phục của họ!
" Vân gia động thủ nhanh như vậy? Hắn không có chuyện gì thì chạy đến Ngọc Lĩnh làm gì a!" Nàng gào lên, lần này cảm thấy thực sự khó giải quyết. Vân gia lúc này đang kìm nén một bụng lửa giận, nếu thật đúng như suy đoán của Lục Áp hôm nay, vậy lại càng không được rồi! Hắn không có não như vậy từ lúc nào?!
" Hạc giấy còn nói gì khác không?" Nàng hỏi.
" Không có." Tiểu Tinh lắc đầu, " Vừa đến đã gục xuống đất rồi, hiện tại âm thanh hình ảnh truyền tới đã không còn."
Mộ Cửu hết chỗ nói.
Có điều mặc kệ thế nào, nếu cầu cứu nàng, nàng cũng không thể mặc kệ.
Hạc giấy không mở miệng được, đương nhiên chính là sự tình vô cùng nguy cấp, hắn chết trong tay Vân gia cũng không phải là không thể a!
" Ta đi trước xem đã! Nếu Lục Áp về, ngươi hãy nói cho hắn một tiếng."
Nói xong, nàng về phòng lấy bảo kiếm, dặn Tiểu Tinh và Duệ Kiệt trông nhà, sau đó gọi A Phục và Thượng Quan Duẩn để cùng đến Ngọc Lĩnh.
Nếu Vân gia muốn quyết tâm thì không phải là chuyện đùa, nàng mang thêm nhiều người thì tốt hơn.
Thượng Quan Duẩn tuy biết Ngao Khương gửi tin cầu cứu nhưng đầu óc vẫn mơ hồ, đến khi nàng nói xong mới biết Ngao Khương lại tự mình vào hang hổ. Tuy Ngao Khương không phải người quá tốt, nhưng Vân gia bắt nạt nhãi con tiểu long vô tội chính là không có đạo lý, vì thế, hắn mài dao soàn soạt chuẩn bị đến đánh Vân gia.
[Hết quyển 1]
***Thông báo***
Vì nội dung đăng được trên truyenwiki1.com có hạn, chỉ có 200 chương :( nên sau quyển này, hơn 200 còn lại sẽ được up đồng thời trên wordpress của ta (link trong profile và trong chương 196) và cả truyenwiki1.com (truyenwiki1.com sẽ cập nhật sau wordpress 5 ngày). Mọi người hiểu cho ta nha, cũng là vì muốn bảo vệ bản quyền edit nữa :(
Đã đi hết được một nửa bộ truyện rồi. Vậy mà Lục Áp và Mộ Cửu vẫn chưa xác định rõ quan hệ, vẫn mập mờ với nhau. Hãy đón chờ những diễn biến sắp tới trong quyển 2 của Thượng thần đến rồi nhé mọi người!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.