Chương 21: Ăn hết sạch, sẽ có em bé? . . .
Tử Diên Vĩ
20/02/2014
Phiên ngoại nhỏ: Tết Trung ThuThời gian rất lâu về sau, đến tận khi hai người đã thành thân và sinh con.
Ngày nọ, Thái Thường kích động cầm lấy ngũ cốc về nhà, Hào Hành đang vội vàng đặt biệt danh cho hai đứa con trai, thấy một mình nàng cầm cái túi rất lớn, bèn đặt bút xuống qua giúp đỡ.
Hào Hành: (nghi ngờ) Chẳng lẽ nàng lại muốn đi nhà bếp cố tình hại người à?
Thái Thường: (lườm hắn một cái) Chàng không biết sắp đến Trung thu? Cả nhà Tiểu Khuynh Uyển tối hôm qua không phải mới đưa bánh trung thu cho chúng ta sao, ta muốn làm ít bánh tặng lại bọn họ!
Hào Hành: (= =) Nếu đau lòng vì đứa cháu gái của ta thật, thì có thể đừng đi độc chết cả nhà bọn họ được không?
Thái Thường: ( phẫn hận) Củ sen to! Nếu chàng lại vạch trần vết sẹo của ta, ta liền ôm hai con trai chàng đâm đầu xuống hồ!
Hào Hành: (nịnh nọt ôm lấy nàng) Ai chà, được, vậy thì làm bánh Trung thu! Ta ủng hộ!
(Vì vậy hai đứa con củ sen bé nằm sấp ở trong điện bắt đầu lăn lộn than trời trách đất: Hu hu… Mẫu thân giết người rồi! Mẫu thân đầu độc a!)
Hào Hành nghe tiếng bước vào, thấy trong điện một luồng khói mù mịt, đưa tay không thấy năm ngón, mùi khói nồng nặc không ngừng từ nhà bếp tuôn ra.
Một tay Hào Hành bế lên một đứa con trai che chở trong lòng, xông vào nhà bếp đem Thái Thường hấp hối kéo ra ngoài.
Thái Thường: (yếu ớt) Thượng…thượng thần… Khụ khụ… đồng ý với ta… Gọi con trai là… Tiểu Nguyệt, Tiểu Bính… Dùng tên này tưởng nhớ mẫu thân không tranh giành giận hờn của chúng… Khụ khụ…
Hào Hành: …
Thái Thường: (lén nhìn một cái) Ừ…vậy ta…ta yên tâm ra đi…
Hào Hành: (âm trầm) Thái Thường! Bản điện đếm tới ba, nàng không đứng lên, bản điện ta liền mang theo con trai đi đâm đầu xuống hồ.
Thái Thường: ( lập tức bò dậy )…
( Bính : 饼 nghĩa là bánh, nếu ghép tên hai anh em thành Nguyệt Bính 月餅 lại có nghĩa là bánh trung thu)
***
Khuynh Uyển ôm hai đứa em, đút mỗi đứa một miếng bánh Trung thu.
Tiểu Nguyệt Nguyệt: ( một mực a ô) Chị Khuynh Uyển, sau này em với đứa em trai ngốc của em có thể ở đây ăn uống không?
Khuynh Uyển: (cười hiền lành một tiếng) Có thể chứ…
Tử Loan: (Nhíu mày ) Khụ khụ!
Khuynh Uyển: À…( tiếp tục mỉm cười ) nhưng vẫn nên hỏi anh rể các em có nguyện ý hay không.
Tiểu Nguyệt Nguyệt: (bất mãn) vì sao mỗi lần nói chuyện với chị, cậu vẫn lạnh lùng không vui đùa quá lố?
Tử Loan: (tiếp tục nhíu mày) vì sao em gọi nàng là chị mà gọi ta là cậu! ?
Tiểu Nguyệt Nguyệt: bởi vì cậu già hơn.
Tiểu Bính Bính: (nói lời công bằng) Xin chú ý từ ngữ của anh! Nói vậy sẽ làm tổn thương cậu! Còn nữa, em không có ngốc! Em là con trai mẹ yêu nhất, mẹ nói em đáng yêu giống mẹ lúc còn trẻ!
Tiểu Nguyệt Nguyệt: ( bĩu môi) Giống béo ngốc! Giống cha mới đẹp trai! Anh đã nói với cha như thế!
Tiểu Bính Bính: Hớ, giống cái rắm!
Một mình Thái Thường ngồi xổm trong phòng bếp lau nước mắt, xíu nữa hủy hoại cả nồi và bếp trong phút chốc, vì sao Thực thần cũng không ưu ái nàng một chút? Dù để nàng làm thành một lần thôi cũng được. Khiến cho hai đứa con trai suốt ngày không thích về nhà tìm nàng, ngược lại luôn thích đến nhà các thần tiên khác trong Thiên cung ăn cơm. Có phải cho rằng một người mẹ như nàng rất không có cảm giác thành tựu hay không?
Hào Hành đứng trước cửa, thở dài một tiếng, dùng tiên pháp làm cho phòng bếp trở về như cũ, lôi nàng đi ra, sau đó khóa cửa, dán giấy niêm phong.
Thái Thường: (u ám nhìn) Thượng thần… Thật sự một cơ hội cũng không cho ta sao…
Hào Hành: Không cho.
Thái Thường: (nghe lời) Vậy… bây giờ chúng ta phải làm gì?
Hào Hành: (đói bụng) đi ăn cơm, thuận đường tìm con trai.
Thái Thường: (ngước đôi mắt đẫm lệ lên ) Thượng thần, có phải ta vẫn luôn rất vô dụng hay không?
Hào Hành: (mềm lòng) Cũng được…
Thái Thường: (nước mắt ròng ròng) Ta cảm thấy ta thật sự rất cố gắng… Ta còn gầy đi…
Hào Hành: ( xoa xoa gương mặt của nàng ) Ngoan, có nghề đòi hỏi phải nghiên cứu. Nàng chỉ là không thích hợp mà thôi.
Thái Thường: (Tìm thấy hy vọng) Hả? Vậy ta thích hợp chuyện gì?
Hào Hành: Ừ… thích hợp…
Ngu ngơ, mắt trong veo như nước, thịt hồng hào, trắng non mềm … Thích hợp quyến rũ ta quá!
Hào Hành: (tay bắt đầu hạnh kiểm xấu) Thái Thường…
Thái Thường: Dạ?
Hào Hành: Ừm… Ta cảm thấy nàng gây chuyện rất tốt… Như vậy người trong nhà đều đào tẩu… Sau đó…
Thái Thường: (u mê) Dạ?
Hào Hành: (nhếch môi) Ta đã có người cho ăn.
Thái Thường: … Thượng thần, vì sao đã nhiều năm trôi qua, chàng vẫn hạ lưu như vậy?
Chương 21: Ăn hết sạch, sẽ có em bé? . . .
“Hu hu…”
Sáng sớm đã nghe thấy tiếng Thái Thường ôm chăn ngồi trên giường khóc ròng, “Thượng thần… Ngài hạ lưu! Hic hic…”
Hào Hành an ủi không được, đành phải dụ dỗ nàng: “Thật sự là song tu mà, nếu không nàng không cảm thấy thân thể nóng lên sao? Không cảm thấy thân thể rất mệt à?”
Thái Thường ngừng khóc sờ sờ mặt của mình, lại kéo chăn ra sờ sờ ngực của mình… Đột nhiên thấy đáy mắt Hào Hành chất chứa niềm vui không rõ, chợt tỉnh ngộ bắt đầu gào thét nữa : “Ta nói ngài chính là lão sắc quỷ! Hạ lưu xấu xa! Hu hu…”
“Đúng, bản điện hạ lưu, Thái Thường đừng khóc, có khóc cũng không thay đổi được gì.
Hào Hành ôm nàng an ủi: “Đừng khóc nữa, lúc này đã là giờ nào? Mau mau… sửa soạn đi, không bản điện còn muốn hạ lưu…”
Đợi đến khi điện Tiên Mẫu cho người đến giục, Thái Thường mới hung hăng trừng mắt cái tên sắc quỷ đem nàng ăn hết sạch sẽ, hừ một tiếng: “Không cho ngài chạm nữa!”
Hào Hành tránh những vị tiên nga kia, cười híp mắt cắn lỗ tai nàng một cái: “Ừ, không cho bản điện chạm, cho bản điện cắn được không?”
Thái Thường tức giận ưỡn ngực tràn trề năng lượng hô: “Đã nói với ngài, hôm nay tiểu tiên ta muốn cùng thúc công đi tu hành, thúc công mới không giống ngài lưu manh như vậy! Ngài biết không, ta bây giờ không muốn nhìn thấy ngài!”
“Không cần lo lắng, ” Hào Hành thay nàng vuốt lại đầu tóc: “Chỉ sợ nàng phải liên tục trông thấy bản điện thôi, bởi vì đêm qua bản điện đem nàng ‘ăn’ sạch sẽ, hôm nay bản điện phải cùng nàng đi diện kiến Tiên Mẫu, xin bà cùng Thiên đế hạ chỉ tứ hôn.”
“Tứ tứ…Tứ hôn… Khụ khụ…” Thái Thường liên tục thở hổn hển: “Ai đồng ý! Huống chi ta và thúc công tu hành còn chưa bắt đầu!”
“Nghĩ cũng đừng hòng, ” Hào Hành kéo kéo búi tóc làm nàng đau: “Nếu nàng dám song tu cùng Ti Cầm hắn, bản điện cũng đi tìm hắn song tu!”
“Ặc…” Thái Thường nhớ lại kia hình ảnh kia tức thì trong dạ dày kinh hãi.
Hào Hành hài lòng nhìn mái tóc mới vuốt cho nàng, dắt tay nàng nói: “Đi thôi, Tiên Mẫu không phải chờ nàng đã lâu sao? Đúng, còn có tên thúc công bị mắc chứng trầm cảm của nàng nữa.”
***
Vào điện, Hào Hành dẫn nàng qua một bên, dặn dò nhiều lần: “Một mình bản điện đi vào là được rồi, nàng ở chỗ này chờ, đợi đến khi gọi nàng vào điện tạ ơn thì mới đi, biết rồi chứ?”
Thái Thường bất mãn chu môi: “Vì sao ngài không dẫn tiểu tiên vào cùng đi?”
Hào Hành than một tiếng: “Nghĩ tới ta đường đường là thượng thần, lại muốn kết hôn với bấc đèn chưa viên mãn, há không bị người ngoài chê cười sao?”
Thái Thường đấm hắn một cái: “Vậy thì đừng cưới ta! Tiểu tiên ta còn chướng mắt ngài đó! Ngài vừa già vừa xấu! Ta vẫn chờ tương lai gả cho Tử Loan điện hạ!”
“Còn nhớ thương Tử Loan?” Hào Hành véo má của nàng: “Là thần kinh bản điện sai rồi mới có thể chọn nàng làm vợ tiên, những tiên gia khác sẽ không có giác ngộ như vậy, tiểu tiên này không chăm chú tu hành toàn nằm mơ ban ngày! Đàng hoàng chờ gả cho đây, đừng có nghĩ tới những thứ vô dụng kia nữa.”
Thái Thường nói không lại Hào Hành, mặt nhăn như tờ giấy ngồi chồm hổm ở ngoài điện vẽ tiểu nhân, tại sao có vẻ như không ai muốn có nàng! Suốt ngày giữ nàng trong điện, nhàn rỗi không có chuyện còn ghen tuông, làm không tốt thì giở trò lưu manh, hắn mới là không ai thèm đó! Gì? Chờ một chút, dường như vừa rồi sắc quỷ thượng thần hỏi cầu hôn nàng sao?
Hắc hắc hắc… Cầu hôn mà không đỏ mặt lấy một chút! Thái Thường cười ngây ngô, vẫn phải tính toán về Nam Hải hỏi mẫu thân một chút, không thể cứ u mê như vậy mà đi theo người ta.
Nghe thấy trong điện mơ hồ truyền đến tiếng cãi vã, Thái Thường có chút lo lắng, sợ Tiên Mẫu trách cứ nàng thân là tiên gia không chú trọng phong nghi con gái, làm chuyện thương phong bại tục, về sau cũng sẽ không thích nàng, sẽ đuổi nàng ra khỏi Thiên cung.
Đang rầu rĩ nên giải thích thế nào, thấy Ti Cầm đang bước chậm rãi, Thái Thường liền đứng dậy hành lễ nghênh đón, nói: “Thúc công… Thật xin lỗi… Hôm nay tiểu tiên không thể cùng ngài tu tiên .”
Ti Cầm yên lặng nhìn nàng, nhẹ nhàng gật đầu: “Cũng tốt… Bản quân hôm nay cũng là đến từ biệt Tiên Mẫu .”
“Ủa? Thúc công ngài phải về Nam Hải sao?”
“Không…” Ti Cầm cười một cái: “Đi Đông Sơn. Bản quân từng đã hứa với một người, muốn dẫn nàng ấy quay về. Chỉ là một lúc quên mất, hiện giờ liền muốn đi tìm nàng ấy.”
“Thúc công…”
Thái Thường trông thấy bộ dạng Ti Cầm rất đáng thương, không biết nên an ủi thế nào, sờ khắp toàn thân cũng không còn miếng mứt quả nào, tối hôm qua tất cả mứt quả đều bị sắc quỷ thượng thần tìm ra ăn hết!
“Nàng ấy có phải là Mịch Trăn tiên tử…Vậy Thái Thường chờ ngài dẫn nàng ấy quay về, đến lúc đó chúng ta cùng nhau…”
Thái Thường chợt che miệng, lờ mờ nhớ lại đêm đó nghe Hào Hành kể chuyện xưa, nói Mịch Trăn kia đã hương tiêu ngọc vẫn.
“Thật xin lỗi…”
Thái Thường cúi đầu nhìn đất, âm thầm mắng chính mình không có đầu óc còn đi nói loạn!
Ti Cầm lắc đầu, cười vỗ đầu nàng, “Sao hôm nay liên tiếp xin lỗi bản quân thế? Không đâu, bản quân biết rõ nàng ấy còn đang chờ ta.”
Thái Thường miết ngón tay: “Vậy thúc công, khi nào thì ngài trở lại a? Tìm không thấy nàng cũng phải trở về, được chứ? Thái Thường vẫn chờ ngài dẫn Thái Thường trở về Nam Hải đó.”
“Được.” Hắn gật đầu: “Chuyện ước hẹn với Thái Thường, chưa thực hiện điều nào nhưng bản quân hi vọng việc này có thể thành công.”
Mặt Thái Thường giãn ra, không ngừng gật đầu. Ti Cầm đưa tay sờ má của nàng: “Ngươi phải hạnh phúc, Thái Thường, Thái Thường…” Ti Cầm chần chờ trong chốc lát, cuối cùng vành mắt dường như đỏ lên: “Ngươi có thể gọi ta một tiếng ‘sư phụ’ được không?”
“Dạ?” Thái Thường khó hiểu, nhưng thấy thần sắc Ti Cầm mong đợi, liền gật đầu, thốt lên : “Ti Cầm sư phụ.”
Vì sao? Vì sao Thái Thường cảm thấy đầu mình đau? Nàng rõ ràng có thể chỉ gọi hai tiếng sư phụ … Lại không giải thích được sao lại gọi thêm tên của thúc công, dường như rất lâu trước đây nàng đã từng gọi như thế.
Hơn nữa hiện tại… Ánh mắt thúc công nhìn nàng phút chốc trở nên rất kỳ quái, rất mập mờ, tựa như ánh mắt Hào Hành nhìn tối hôm qua…
“…Thúc công! Thái Thường sắp thành thân với thượng thần, đến lúc đó ngài phải tới uống rượu mừng nha!”
“Thành thân?” Hào quang mới hiện ra trong mắt Ti Cầm trong nháy mắt liền rơi xuống và bị thiêu cháy: “Thành thân…Thái Thường muốn cùng hắn thành thân sao?”
“Đúng vậy đúng vậy, chậm nữa e là bụng Thái Thường nhà ta sẽ không thể che hết .” Hào Hành vênh vênh đắc ý đi bộ ra, kéo cổ tay Thái Thường nhìn Ti Cầm vui vẻ nói: “Đây không phải là thúc công của Thái Thường sao? Đến lúc đó nhớ đến uống rượu mừng!”
“Ngài nói bụng gì!” Nếu không phải có Ti Cầm ở đây Thái Thường đã sớm tức giận đến cắn chết hắn!
Hào Hành cười híp mắt đưa tay chọc chọc bụng của nàng: “Ừ, đây cũng không phải là mập, thịt nhiều hơn không ít, còn không phải là bởi vì có em bé sao!”
“Ngẫu thần đại điện” Ti Cầm không vui nhướng mày lạnh lùng: “Nhớ rõ ngài từng dạy bảo bản quân, ở trong Thiên cung này nên tôn trọng danh tiếng nữ tiên tử, điều ngài mới vừa nói, nếu để Thiên đế nghe thấy, chỉ sợ không chừng sẽ đem tiên tịch của ngài trừ đi. “
Hào Hành tính trước kỹ càng vỗ bả vai Thái Thường, khoe khoang nói: “Đế Quân ngài thật sự là quá lo lắng, vừa rồi chính miệng Tiên Mẫu đã ân chuẩn hôn sự bản điện và Thái Thường nếu nàng ấy là vợ tiên được ân chuẩn của bản điện, hôm nay còn có tiên lữ chi thực, bản điện còn gì phải kiêng kỵ ?”
Con ngươi Ti Cầm nổi cơn tức, hắn nhíu mày thật sâu, đẩy hai người ra sải bước vào trong điện.
Thái Thường giật nhẹ ống tay áo Hào Hành: “Thượng thần ngài điên à! Sao ngài có thể nói như vậy! Cho dù Tiên mẫu đồng ý cũng không thể nói lớn như thế!”
“Nhanh đi thôi Thái Thường.” Hào Hành thoáng thu nụ cười kéo tay của nàng nói: “Tiên Mẫu không đồng ý, mới vừa rồi là bản điện lừa hắn, sợ đợi lát nữa lão bà kia sẽ phái người bao vây điện các, cho nên chúng ta phải chạy nhanh một chút!”
Ngày nọ, Thái Thường kích động cầm lấy ngũ cốc về nhà, Hào Hành đang vội vàng đặt biệt danh cho hai đứa con trai, thấy một mình nàng cầm cái túi rất lớn, bèn đặt bút xuống qua giúp đỡ.
Hào Hành: (nghi ngờ) Chẳng lẽ nàng lại muốn đi nhà bếp cố tình hại người à?
Thái Thường: (lườm hắn một cái) Chàng không biết sắp đến Trung thu? Cả nhà Tiểu Khuynh Uyển tối hôm qua không phải mới đưa bánh trung thu cho chúng ta sao, ta muốn làm ít bánh tặng lại bọn họ!
Hào Hành: (= =) Nếu đau lòng vì đứa cháu gái của ta thật, thì có thể đừng đi độc chết cả nhà bọn họ được không?
Thái Thường: ( phẫn hận) Củ sen to! Nếu chàng lại vạch trần vết sẹo của ta, ta liền ôm hai con trai chàng đâm đầu xuống hồ!
Hào Hành: (nịnh nọt ôm lấy nàng) Ai chà, được, vậy thì làm bánh Trung thu! Ta ủng hộ!
(Vì vậy hai đứa con củ sen bé nằm sấp ở trong điện bắt đầu lăn lộn than trời trách đất: Hu hu… Mẫu thân giết người rồi! Mẫu thân đầu độc a!)
Hào Hành nghe tiếng bước vào, thấy trong điện một luồng khói mù mịt, đưa tay không thấy năm ngón, mùi khói nồng nặc không ngừng từ nhà bếp tuôn ra.
Một tay Hào Hành bế lên một đứa con trai che chở trong lòng, xông vào nhà bếp đem Thái Thường hấp hối kéo ra ngoài.
Thái Thường: (yếu ớt) Thượng…thượng thần… Khụ khụ… đồng ý với ta… Gọi con trai là… Tiểu Nguyệt, Tiểu Bính… Dùng tên này tưởng nhớ mẫu thân không tranh giành giận hờn của chúng… Khụ khụ…
Hào Hành: …
Thái Thường: (lén nhìn một cái) Ừ…vậy ta…ta yên tâm ra đi…
Hào Hành: (âm trầm) Thái Thường! Bản điện đếm tới ba, nàng không đứng lên, bản điện ta liền mang theo con trai đi đâm đầu xuống hồ.
Thái Thường: ( lập tức bò dậy )…
( Bính : 饼 nghĩa là bánh, nếu ghép tên hai anh em thành Nguyệt Bính 月餅 lại có nghĩa là bánh trung thu)
***
Khuynh Uyển ôm hai đứa em, đút mỗi đứa một miếng bánh Trung thu.
Tiểu Nguyệt Nguyệt: ( một mực a ô) Chị Khuynh Uyển, sau này em với đứa em trai ngốc của em có thể ở đây ăn uống không?
Khuynh Uyển: (cười hiền lành một tiếng) Có thể chứ…
Tử Loan: (Nhíu mày ) Khụ khụ!
Khuynh Uyển: À…( tiếp tục mỉm cười ) nhưng vẫn nên hỏi anh rể các em có nguyện ý hay không.
Tiểu Nguyệt Nguyệt: (bất mãn) vì sao mỗi lần nói chuyện với chị, cậu vẫn lạnh lùng không vui đùa quá lố?
Tử Loan: (tiếp tục nhíu mày) vì sao em gọi nàng là chị mà gọi ta là cậu! ?
Tiểu Nguyệt Nguyệt: bởi vì cậu già hơn.
Tiểu Bính Bính: (nói lời công bằng) Xin chú ý từ ngữ của anh! Nói vậy sẽ làm tổn thương cậu! Còn nữa, em không có ngốc! Em là con trai mẹ yêu nhất, mẹ nói em đáng yêu giống mẹ lúc còn trẻ!
Tiểu Nguyệt Nguyệt: ( bĩu môi) Giống béo ngốc! Giống cha mới đẹp trai! Anh đã nói với cha như thế!
Tiểu Bính Bính: Hớ, giống cái rắm!
Một mình Thái Thường ngồi xổm trong phòng bếp lau nước mắt, xíu nữa hủy hoại cả nồi và bếp trong phút chốc, vì sao Thực thần cũng không ưu ái nàng một chút? Dù để nàng làm thành một lần thôi cũng được. Khiến cho hai đứa con trai suốt ngày không thích về nhà tìm nàng, ngược lại luôn thích đến nhà các thần tiên khác trong Thiên cung ăn cơm. Có phải cho rằng một người mẹ như nàng rất không có cảm giác thành tựu hay không?
Hào Hành đứng trước cửa, thở dài một tiếng, dùng tiên pháp làm cho phòng bếp trở về như cũ, lôi nàng đi ra, sau đó khóa cửa, dán giấy niêm phong.
Thái Thường: (u ám nhìn) Thượng thần… Thật sự một cơ hội cũng không cho ta sao…
Hào Hành: Không cho.
Thái Thường: (nghe lời) Vậy… bây giờ chúng ta phải làm gì?
Hào Hành: (đói bụng) đi ăn cơm, thuận đường tìm con trai.
Thái Thường: (ngước đôi mắt đẫm lệ lên ) Thượng thần, có phải ta vẫn luôn rất vô dụng hay không?
Hào Hành: (mềm lòng) Cũng được…
Thái Thường: (nước mắt ròng ròng) Ta cảm thấy ta thật sự rất cố gắng… Ta còn gầy đi…
Hào Hành: ( xoa xoa gương mặt của nàng ) Ngoan, có nghề đòi hỏi phải nghiên cứu. Nàng chỉ là không thích hợp mà thôi.
Thái Thường: (Tìm thấy hy vọng) Hả? Vậy ta thích hợp chuyện gì?
Hào Hành: Ừ… thích hợp…
Ngu ngơ, mắt trong veo như nước, thịt hồng hào, trắng non mềm … Thích hợp quyến rũ ta quá!
Hào Hành: (tay bắt đầu hạnh kiểm xấu) Thái Thường…
Thái Thường: Dạ?
Hào Hành: Ừm… Ta cảm thấy nàng gây chuyện rất tốt… Như vậy người trong nhà đều đào tẩu… Sau đó…
Thái Thường: (u mê) Dạ?
Hào Hành: (nhếch môi) Ta đã có người cho ăn.
Thái Thường: … Thượng thần, vì sao đã nhiều năm trôi qua, chàng vẫn hạ lưu như vậy?
Chương 21: Ăn hết sạch, sẽ có em bé? . . .
“Hu hu…”
Sáng sớm đã nghe thấy tiếng Thái Thường ôm chăn ngồi trên giường khóc ròng, “Thượng thần… Ngài hạ lưu! Hic hic…”
Hào Hành an ủi không được, đành phải dụ dỗ nàng: “Thật sự là song tu mà, nếu không nàng không cảm thấy thân thể nóng lên sao? Không cảm thấy thân thể rất mệt à?”
Thái Thường ngừng khóc sờ sờ mặt của mình, lại kéo chăn ra sờ sờ ngực của mình… Đột nhiên thấy đáy mắt Hào Hành chất chứa niềm vui không rõ, chợt tỉnh ngộ bắt đầu gào thét nữa : “Ta nói ngài chính là lão sắc quỷ! Hạ lưu xấu xa! Hu hu…”
“Đúng, bản điện hạ lưu, Thái Thường đừng khóc, có khóc cũng không thay đổi được gì.
Hào Hành ôm nàng an ủi: “Đừng khóc nữa, lúc này đã là giờ nào? Mau mau… sửa soạn đi, không bản điện còn muốn hạ lưu…”
Đợi đến khi điện Tiên Mẫu cho người đến giục, Thái Thường mới hung hăng trừng mắt cái tên sắc quỷ đem nàng ăn hết sạch sẽ, hừ một tiếng: “Không cho ngài chạm nữa!”
Hào Hành tránh những vị tiên nga kia, cười híp mắt cắn lỗ tai nàng một cái: “Ừ, không cho bản điện chạm, cho bản điện cắn được không?”
Thái Thường tức giận ưỡn ngực tràn trề năng lượng hô: “Đã nói với ngài, hôm nay tiểu tiên ta muốn cùng thúc công đi tu hành, thúc công mới không giống ngài lưu manh như vậy! Ngài biết không, ta bây giờ không muốn nhìn thấy ngài!”
“Không cần lo lắng, ” Hào Hành thay nàng vuốt lại đầu tóc: “Chỉ sợ nàng phải liên tục trông thấy bản điện thôi, bởi vì đêm qua bản điện đem nàng ‘ăn’ sạch sẽ, hôm nay bản điện phải cùng nàng đi diện kiến Tiên Mẫu, xin bà cùng Thiên đế hạ chỉ tứ hôn.”
“Tứ tứ…Tứ hôn… Khụ khụ…” Thái Thường liên tục thở hổn hển: “Ai đồng ý! Huống chi ta và thúc công tu hành còn chưa bắt đầu!”
“Nghĩ cũng đừng hòng, ” Hào Hành kéo kéo búi tóc làm nàng đau: “Nếu nàng dám song tu cùng Ti Cầm hắn, bản điện cũng đi tìm hắn song tu!”
“Ặc…” Thái Thường nhớ lại kia hình ảnh kia tức thì trong dạ dày kinh hãi.
Hào Hành hài lòng nhìn mái tóc mới vuốt cho nàng, dắt tay nàng nói: “Đi thôi, Tiên Mẫu không phải chờ nàng đã lâu sao? Đúng, còn có tên thúc công bị mắc chứng trầm cảm của nàng nữa.”
***
Vào điện, Hào Hành dẫn nàng qua một bên, dặn dò nhiều lần: “Một mình bản điện đi vào là được rồi, nàng ở chỗ này chờ, đợi đến khi gọi nàng vào điện tạ ơn thì mới đi, biết rồi chứ?”
Thái Thường bất mãn chu môi: “Vì sao ngài không dẫn tiểu tiên vào cùng đi?”
Hào Hành than một tiếng: “Nghĩ tới ta đường đường là thượng thần, lại muốn kết hôn với bấc đèn chưa viên mãn, há không bị người ngoài chê cười sao?”
Thái Thường đấm hắn một cái: “Vậy thì đừng cưới ta! Tiểu tiên ta còn chướng mắt ngài đó! Ngài vừa già vừa xấu! Ta vẫn chờ tương lai gả cho Tử Loan điện hạ!”
“Còn nhớ thương Tử Loan?” Hào Hành véo má của nàng: “Là thần kinh bản điện sai rồi mới có thể chọn nàng làm vợ tiên, những tiên gia khác sẽ không có giác ngộ như vậy, tiểu tiên này không chăm chú tu hành toàn nằm mơ ban ngày! Đàng hoàng chờ gả cho đây, đừng có nghĩ tới những thứ vô dụng kia nữa.”
Thái Thường nói không lại Hào Hành, mặt nhăn như tờ giấy ngồi chồm hổm ở ngoài điện vẽ tiểu nhân, tại sao có vẻ như không ai muốn có nàng! Suốt ngày giữ nàng trong điện, nhàn rỗi không có chuyện còn ghen tuông, làm không tốt thì giở trò lưu manh, hắn mới là không ai thèm đó! Gì? Chờ một chút, dường như vừa rồi sắc quỷ thượng thần hỏi cầu hôn nàng sao?
Hắc hắc hắc… Cầu hôn mà không đỏ mặt lấy một chút! Thái Thường cười ngây ngô, vẫn phải tính toán về Nam Hải hỏi mẫu thân một chút, không thể cứ u mê như vậy mà đi theo người ta.
Nghe thấy trong điện mơ hồ truyền đến tiếng cãi vã, Thái Thường có chút lo lắng, sợ Tiên Mẫu trách cứ nàng thân là tiên gia không chú trọng phong nghi con gái, làm chuyện thương phong bại tục, về sau cũng sẽ không thích nàng, sẽ đuổi nàng ra khỏi Thiên cung.
Đang rầu rĩ nên giải thích thế nào, thấy Ti Cầm đang bước chậm rãi, Thái Thường liền đứng dậy hành lễ nghênh đón, nói: “Thúc công… Thật xin lỗi… Hôm nay tiểu tiên không thể cùng ngài tu tiên .”
Ti Cầm yên lặng nhìn nàng, nhẹ nhàng gật đầu: “Cũng tốt… Bản quân hôm nay cũng là đến từ biệt Tiên Mẫu .”
“Ủa? Thúc công ngài phải về Nam Hải sao?”
“Không…” Ti Cầm cười một cái: “Đi Đông Sơn. Bản quân từng đã hứa với một người, muốn dẫn nàng ấy quay về. Chỉ là một lúc quên mất, hiện giờ liền muốn đi tìm nàng ấy.”
“Thúc công…”
Thái Thường trông thấy bộ dạng Ti Cầm rất đáng thương, không biết nên an ủi thế nào, sờ khắp toàn thân cũng không còn miếng mứt quả nào, tối hôm qua tất cả mứt quả đều bị sắc quỷ thượng thần tìm ra ăn hết!
“Nàng ấy có phải là Mịch Trăn tiên tử…Vậy Thái Thường chờ ngài dẫn nàng ấy quay về, đến lúc đó chúng ta cùng nhau…”
Thái Thường chợt che miệng, lờ mờ nhớ lại đêm đó nghe Hào Hành kể chuyện xưa, nói Mịch Trăn kia đã hương tiêu ngọc vẫn.
“Thật xin lỗi…”
Thái Thường cúi đầu nhìn đất, âm thầm mắng chính mình không có đầu óc còn đi nói loạn!
Ti Cầm lắc đầu, cười vỗ đầu nàng, “Sao hôm nay liên tiếp xin lỗi bản quân thế? Không đâu, bản quân biết rõ nàng ấy còn đang chờ ta.”
Thái Thường miết ngón tay: “Vậy thúc công, khi nào thì ngài trở lại a? Tìm không thấy nàng cũng phải trở về, được chứ? Thái Thường vẫn chờ ngài dẫn Thái Thường trở về Nam Hải đó.”
“Được.” Hắn gật đầu: “Chuyện ước hẹn với Thái Thường, chưa thực hiện điều nào nhưng bản quân hi vọng việc này có thể thành công.”
Mặt Thái Thường giãn ra, không ngừng gật đầu. Ti Cầm đưa tay sờ má của nàng: “Ngươi phải hạnh phúc, Thái Thường, Thái Thường…” Ti Cầm chần chờ trong chốc lát, cuối cùng vành mắt dường như đỏ lên: “Ngươi có thể gọi ta một tiếng ‘sư phụ’ được không?”
“Dạ?” Thái Thường khó hiểu, nhưng thấy thần sắc Ti Cầm mong đợi, liền gật đầu, thốt lên : “Ti Cầm sư phụ.”
Vì sao? Vì sao Thái Thường cảm thấy đầu mình đau? Nàng rõ ràng có thể chỉ gọi hai tiếng sư phụ … Lại không giải thích được sao lại gọi thêm tên của thúc công, dường như rất lâu trước đây nàng đã từng gọi như thế.
Hơn nữa hiện tại… Ánh mắt thúc công nhìn nàng phút chốc trở nên rất kỳ quái, rất mập mờ, tựa như ánh mắt Hào Hành nhìn tối hôm qua…
“…Thúc công! Thái Thường sắp thành thân với thượng thần, đến lúc đó ngài phải tới uống rượu mừng nha!”
“Thành thân?” Hào quang mới hiện ra trong mắt Ti Cầm trong nháy mắt liền rơi xuống và bị thiêu cháy: “Thành thân…Thái Thường muốn cùng hắn thành thân sao?”
“Đúng vậy đúng vậy, chậm nữa e là bụng Thái Thường nhà ta sẽ không thể che hết .” Hào Hành vênh vênh đắc ý đi bộ ra, kéo cổ tay Thái Thường nhìn Ti Cầm vui vẻ nói: “Đây không phải là thúc công của Thái Thường sao? Đến lúc đó nhớ đến uống rượu mừng!”
“Ngài nói bụng gì!” Nếu không phải có Ti Cầm ở đây Thái Thường đã sớm tức giận đến cắn chết hắn!
Hào Hành cười híp mắt đưa tay chọc chọc bụng của nàng: “Ừ, đây cũng không phải là mập, thịt nhiều hơn không ít, còn không phải là bởi vì có em bé sao!”
“Ngẫu thần đại điện” Ti Cầm không vui nhướng mày lạnh lùng: “Nhớ rõ ngài từng dạy bảo bản quân, ở trong Thiên cung này nên tôn trọng danh tiếng nữ tiên tử, điều ngài mới vừa nói, nếu để Thiên đế nghe thấy, chỉ sợ không chừng sẽ đem tiên tịch của ngài trừ đi. “
Hào Hành tính trước kỹ càng vỗ bả vai Thái Thường, khoe khoang nói: “Đế Quân ngài thật sự là quá lo lắng, vừa rồi chính miệng Tiên Mẫu đã ân chuẩn hôn sự bản điện và Thái Thường nếu nàng ấy là vợ tiên được ân chuẩn của bản điện, hôm nay còn có tiên lữ chi thực, bản điện còn gì phải kiêng kỵ ?”
Con ngươi Ti Cầm nổi cơn tức, hắn nhíu mày thật sâu, đẩy hai người ra sải bước vào trong điện.
Thái Thường giật nhẹ ống tay áo Hào Hành: “Thượng thần ngài điên à! Sao ngài có thể nói như vậy! Cho dù Tiên mẫu đồng ý cũng không thể nói lớn như thế!”
“Nhanh đi thôi Thái Thường.” Hào Hành thoáng thu nụ cười kéo tay của nàng nói: “Tiên Mẫu không đồng ý, mới vừa rồi là bản điện lừa hắn, sợ đợi lát nữa lão bà kia sẽ phái người bao vây điện các, cho nên chúng ta phải chạy nhanh một chút!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.