Thượng Thần, Ngài Hạ Lưu!

Chương 7: Thái Thường muốn đi thi (hạ ) . . .

Tử Diên Vĩ

20/02/2014

Sắc trời nhạt dần, tiếng chuông nơi điện Vân Tiêu vang lên tiếng chín mươi chín, nhân đó bốn phía các điện nổi lên tiếng ồn ào.

“Thượng thần.” tiểu tiên nga phụng dưỡng tiến đến cúi đầu gọi một tiếng: “Khảo hạch phép tắc sắp bắt đầu, vì sao ngài không gọi tiên tử Thái Thường rời giường? Nếu nàng không chuẩn bị, sợ là sẽ muộn.”

Hào Hành ngồi trong điện, ngón tay chà xát lên quyển sách mấy ngày liên tiếp Thái Thường lật nhàu nát, nhìn bóng mặt trời một cái, dường như tự hỏi tự trả lời: “Ngươi cảm thấy nàng sẽ thi qua sao?”

“Theo tiểu nhân, tiên tử quả thật cố gắng như vậy, thông qua vòng thứ nhất chắc không có vấn đề .”

“Nhưng… bản điện đột nhiên không muốn cho nàng thi qua.”

“Ủa?” Tiểu tiên nga đoán không ra tâm tư của thượng thần, chỉ là thấy trong ánh mắt ngài ấy dường như tràn ngập nỗi buồn không thôi.

Thước Diệp đã sắp thả sao, cố gắng nhịn ba vì sao cuối cùng Thái Thường mới tỉnh lại. Hào Hành đứng trước cửa, thấy nàng mắt sưng húp từ cây đèn bò ra nửa người thì ho nhẹ một tiếng, nói: “Nếu ngươi nhanh lên chút xíu có lẽ còn có cơ hội lần cuối.”

Thái Thường nghe vậy lắc lắc đầu, giật mình chạy đến cửa sổ nhìn ra, tiếng kêu sợ hãi suýt nữa phá vỡ tiên đèn treo trên hành lang.

“A – - chết chết trễ rồi trễ rồi, ngủ quên mất- -!”

Nàng nhanh chóng lau mặt, liền lao ra khỏi điện Ngẫu thần nhưng mới chạy ra chưa được hai bước lại vòng trở lại, hướng về phía Hào Hành khẽ cúi người nói: “Đa tạ thượng thần hét to để tiểu tiên ta rời giường.” Sau đó như một làn khói liền bay ra ngoài.

Hào Hành đuổi theo ra ngoài cửa hô: “Tiên bào chưa buộc lại! Ngươi muốn cho bao nhiêu nam tiên gia lợi dụng cơ hội hả? !”

Tiểu tiên nga đứng ở phía sau Hào Hành sờ đầu nhìn nhìn, nghĩ thầm: tiên tử không phải sớm đã bị ngài lợi dụng sạch rồi sao?

Thái Thường cắm cúi chạy tới bên ngoài điện Vân Tiêu, tiên nga chuyên kiểm tra ghi chép trái chờ phải trông rốt cục mới thấy nàng đến, đi tới kéo nàng lại nói: “Ta còn nói là tiên tử ngươi sợ hãi không dám tới! Nhanh vào một chút đi, chỉ còn chờ một mình ngươi!”

Thái Thường hít thở sâu một hơi, vỗ vỗ đầu mình cho tỉnh ngủ, hỏi nàng: “Sắc mặt các thượng thần thế nào?”

Tiên nga nói: “Đã ngủ mất hai vị .”

Thái Thường cười hắc hắc, trong đầu cố nhớ lại không nhiều sách lắm một lần, sau đó tràn đầy tự tin bước đi thật nhanh vào điện.

Lộ Hoa ngồi ở ghế trên, vừa thấy Thái Thường đến cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn rõ trang phục nàng, suýt nữa để cằm của mình rơi xuống: tóc bù xù, cổ áo còn lấm nước miếng, không những mặc ngược còn không cài cạp váy tử tế…

Vốn các thượng thần còn ngủ gật vừa thấy bộ dạng của nàng thoáng chốc lấy lại tinh thần!

“Thái Thường…” Lộ Hoa âm thầm cắn răng nháy mắt với nàng: “Trước khi đến con không soi gương sao!”

Thái Thường sắc mặt Lộ Hoa nghiêm trọng, sững sờ, hướng về phía cây cột đồng sáng lấp lánh soi, má ơi! Quỷ trong gương này là ai? Nàng thiếu chút nữa là khóc òa, vội vàng quay lưng đi sửa sang một phen. Đợi nàng há miệng run rẩy xoay người lại, nhìn qua chỗ ngồi một đám BOSS vẻ mặt u ám, sách thuộc trong đầu đều chạy mất dạng.

Thiên đế cười nàng một phen, khoát tay nói: “Khụ khụ… Tiểu tiên hành vi phóng đãng dưới đài, hay là trước tự giới thiệu đi.”



Vành mắt Thái Thường đỏ lên, hai cánh tay xoa tới xoa lui: “Tiểu tiên xuất thân Nam Hải, hiện ở Nguyệt Hoa cung, cùng Lộ Hoa tiên tử học tập tu tiên.”

“À, thì ra là nhà Lộ Hoa.” Thiên đế nghiêng đầu nhìn nhìn sắc mặt Lộ Hoa đỏ lên: “Trở về cho đứa nhỏ này thay đổi quần áo, mẫu thân nàng không phải là Tinh Hoa sao? Đó chính là nữ tiên tử vạn dân kính yêu, sao có thể có bộ dạng này? Chúng ta khảo hạch lễ nghi lễ phép Thiên cung , nàng ngay cả lễ nghi lễ phép ăn mặc tối thiểu nhất cũng không hiểu, còn tới làm gì?”

Không chỉ làm chư thần một phen giễu cợt, còn làm hại Lộ Hoa khó xử như thế. Thái Thường cúi thấp đầu, nghe thấy sảnh trên sảnh dưới đều xôn xao lên tiếng cười nhạo, trong lòng như bị quất mạnh phân thành ngàn vạn mảnh. Nàng thật sự muốn tham gia thi tuyển trang trọng, thật sự muốn không bị người khác coi thường, thật sự muốn thuận thuận lợi lợi thông qua khảo hạch, thật sự muốn có thể dễ dàng vui vẻ trở về Nam Hải… Nhưng bây giờ, đều bị nàng phá hỏng rồi.

Đầu của nàng càng rũ xuống thấp, hai mắt đẫm lệ, sợ là nhịn không được sẽ rơi xuống.

Nhìn qua một góc, dường như trông thấy bóng dáng Hào Hành đứng ở ngoài cửa điện, Thái Thường lén lau nước mắt quả nhiên thấy Hào Hành sắc mặt giận dữ trừng mắt một đám tiên gia đang cười, lúc đó hình như trong lòng nàng không còn đắng chát nữa.

Thì ra vẫn còn có người nhớ đến nàng, giúp đỡ nàng.

Hào Hành thấy nàng rơi lệ, đang muốn nhấc chân vào dẫn nàng đi ra, đã thấy Thái Thường khẽ cắn môi lắc lắc đầu với hắn, sau đó ngẩng đầu lên, nói với người ngồi trên: “Tiểu tiên Thái Thường biết hôm nay quần áo chính mình không phù hợp nhưng đây chính là lý do Thái Thường tới dự thi, chư vị tiên gia nhìn xem, không hiểu được lễ nghi lễ phép sẽ biến thành bộ dạng như Thái Thường, cho nên Thái Thường nhân lúc này vì mọi người gióng lên tiếng cảnh báo, kêu gọi chúng tiên gia chú trọng lễ nghi pháp lệnh nhiều hơn, chớ có coi thường. Nói không chừng tiếp theo, chính là các ngài đứng ở chỗ này xấu mặt.”

Tiếng ồn ào trong điện thoáng chốc ngừng lại ngay cả Hào Hành cũng không thể biết trong cơ thể nàng ẩn chứa dũng khí lớn như vậy. Thiên đế cùng các chư vị thượng thần đều á khẩu nhìn thấy nụ cười chân chất dưới sảnh, tựa như ngay cả mái tóc kia của nàng cũng thoáng trở nên nhu mì. Lấy khí thế một chọi trăm, làm cho người ta không thể khinh thường.

Hồi lâu, Thiên đế gật đầu: “Tiểu tiên này vẫn còn có chút ý tứ… Ngày mai tới tham gia vòng hai đi.”

Thái Thường giương to tròng mắt: “Ngài nói là, Thái Thường đã qua vòng thứ nhất rồi sao?”

“Đúng vậy, cách tiểu tiên ngươi cảnh báo cũng có điểm đặc sắc.” Thiên đế cười híp mắt gật đầu: “Ngày mai nếu thông qua, có thể đến chỗ Vương Mẫu lấy một ngàn năm tu vi.”

“Một ngàn năm…”

Thái Thường kích động thiếu chút nữa nhếch môi khóc lớn: “Thái Thường thành thượng tiên sao? Có cần thi lại mớ kinh văn lộn xộn kia không?”

“Đó là đương nhiên, cũng còn chưa biết tiên pháp của ngươi, chờ ngày mai khảo hạch qua mới có thể chấp thuận cho ngươi thăng cấp hay không.”

Thiên đế ngáp một cái: “Nếu mỗi tiểu tiên đều thú vị như ngươi, sẽ không hại trẫm phải mệt nhọc.”

Bóng đêm lượn lờ Thiên cung, vươn tay có thể bắt được các vì sao, cúi người là kéo được một đóa hoa sen. Người Thái Thường lâng lâng cảm ơn một đám tiên gia chúc mừng ra khỏi điện Vân Tiêu, thấy Hào Hành đã đi một mình trên đường trở về điện, vội vàng bay tới đuổi theo hắn, cười hì hì kéo kéo tay áo hắn nói: “Thượng thần, mới vừa rồi ngài vội tới là muốn Thái Thường cố gắng lên à?”

Hào Hành bị nàng lôi kéo tay áo, khẽ hừ nhẹ một tiếng. Thái Thường lập tức cười mặt mũi tràn ngập hoa đào nở: “Lúc đầu Thái Thường hận không thể đập vào cây cột , nhưng thấy ngài tức giận nhìn bộ dạng bọn họ, đột nhiên dũng khí không biết từ nơi nào đến liền ngước cổ lên nói một hồi, nói xong ngay cả bản thân cũng quên mất đã nói cái gì. Hắc hắc, ngài mới vừa rồi muốn tới giúp Thái Thường trút giận sao? Thái Thường… đầu óc ngốc, nói không nên lời cảm giác tận đáy lòng nhưng trong nháy mắt đó, Thái Thường rất cảm động, rất muốn cám ơn ngài.”

“Phải không?” Hào Hành dừng bước chân, bắt gặp ánh mắt nàng sáng như ánh trăng, hương sen nhè nhẹ vây quanh nàng như một đóa sen trắng: “Bản điện không phải là muốn đi giúp ngươi…”

“Mặc kệ ngài là muốn giúp Thái Thường hay muốn theo chân bọn họ nhìn Thái Thường xấu mặt, Thái Thường đều cám ơn ngài cho tiểu tiên dũng khí.”

Không biết tự khi nào, bên bờ môi nàng hiện ra hai lúm đồng tiền nhỏ thật sâu, lúc trước chưa bao giờ để ý thấy. Hào Hành muốn sờ một cái nhưng hai cánh tay nhưng chỉ để phía sau người, gắt gao siết chặt.

“Thái Thường tiểu tiên, nếu ngươi thật sự muốn cảm tạ bản điện, ngày mai đừng đi thi tuyển.”

“A? Ngài nói cái gì?”



Thái Thường cảm thấy rất khó hiểu, “Là ngài đã cho tiểu tiên dũng khí mà!”

“Vậy thì đem toàn bộ những thứ dũng khí kia ăn hết đi.”

Hào Hành xoay người sang chỗ khác, bước đi nhanh hướng về điện.

“Ăn hết?” Đầu óc Thái Thường choáng váng nghĩ lại lời hắn, “Dũng khí có thể ăn sao? Rất ngon à?”

Không hiểu nha!

Thái Thường ngồi ở nguyệt đài, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn như tờ giấy bóc hạt sen cho Tử Loan. Cả đêm Hào Hành buồn bực ở trong tẩm điện trong nghiên tập tiên pháp Thủy Tộc, một câu nói cũng không nói với nàng. Trong lòng nàng thật sự phiền muộn khó giải, mới đến nguyệt đài gọi Tử Loan trò chuyện cùng nàng .

“Điện hạ, ngài nói xem vì sao thượng thần giúp ta lại không chịu thừa nhận? Kỳ thật ngược lại ngài ấy đối với ta còn rất tốt, vì sao không muốn ngày mai ta đi thi tuyển thượng tiên chứ? Như vậy hắn cũng không cần mỗi ngày đau khổ ép ta luyện tập tu tiên, thật tốt!”

Tử Loan miệng nhai đầy hạt sen, cắn người miệng ngắn*: “Ngốc, ngài ấy rất vui lòng ép chị tu tiên .”

(Cắn người miệng ngắn*: 吃人家嘴短 ý là ăn đồ ăn của người ta thì phải làm gì cho người đó)“Hả? Ngài ấy còn có loại tâm lý biến thái này? Không phải thượng thần các người đều có loại tâm lý này chứ?”

Tử Loan lau lau mồ hôi, “Chẳng lẽ chị chưa từng nhìn ra tâm tư của ngài ấy đối với chị?”

“Cắt!” Thái Thường hất mái tóc lên: “Ai nhìn không ra!”

Tử Loan gật đầu tán thành: “Xem ra ngày mai chị nhất định có thể thăng cấp thượng tiên.”

“Đương nhiên! Không phải là muốn ta giúp ngài ấy chút chuyện hẹn hò cùng nữ tiên tử sao!”

Tử Loan phun hết toàn bộ hạt sen ra: “Chị coi như Tử Loan chưa nói gì hết.”

Mang mang một bụng đầy những bí ấn chưa được giải đáp, Thái Thường trở về điện Ngẫu thần, thấy Hào Hành còn trong phòng xem thiên thư mà cả đời nàng cũng xem không hiểu, do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng mới dứt khoát đi tới, cười hì hì hỏi: “Thượng thần, ngài có đói bụng không? Tiểu tiên làm cho ngài chút thức ăn khuya nhé?”

“Không cần.”

“Vậy Thái Thường lấy cho ngài chút trà hoa quả để tỉnh táo thì thế nào?”

“Không cần.”

Thái Thường bĩu bĩu môi, nhìn thấy vẻ mặt hắn lạnh lẽo không thể hơn, đột nhiên cả gan hô lớn một tiếng: “Được rồi, được rồi! Tiểu tiên ta biết rõ ngài là ưa thích ta, không muốn ta thi đậu thượng tiên rời xa ngài trở về Nam Hải, cho nên ngày mai ta sẽ không đi thi, cái này được chưa?”

Nàng nói xong cuống cuồng nuốt nước miếng, sợ sẽ bị hắn đem gậy ra đánh. Ôi ôi … Nàng thấy dáng vẻ buồn buồn này của hắn rất tức giận! Thượng thần ngài thật giỏi a!

Hào Hành ngay lập tức ngừng lại, đưa mắt lên nhìn, nở một nụ cười tan cả mùa đông giá lạnh, nói: “Được thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thượng Thần, Ngài Hạ Lưu!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook