Thượng Thần, Ngài Hạ Lưu!

Chương 43: Tử Loan

Tử Diên Vĩ

20/02/2014

Mấy ngày trước, nữ thần Thượng Dao của Đông Hải đến Vân Tiêu điện dự thọ yến Vương Mẫu, mang theo một con cá vàng vây bảy màu đến chúc thọ. Tìm mãi không thấy vật gì có thể đựng cá liền cầm chén rượu trong yến hội, đổ nước Thánh, thả con cá vào. Vương Mẫu rất yêu thích, sai người tặng chén rượu nhỏ hồi cung, không may tiểu tiên nga nâng chén rượu không cẩn thận làm đổ nước Thánh và con cá, một màn hủy hoại diễn ra trước mắt, tình thế lúc đó như quả trứng treo lơ lửng.

Đúng lúc tứ điện hạ Tử Loan đi chinh chiến bên ngoài về chúc thọ mẫu thân, phất tay áo vững vàng đón lấy con cá và nước Thánh, hóa giải việc này. Thượng Dao chúc mừng Tử Loan cứu giúp lúc lâm nguy bèn chén rượu thi triển phép thuật tại cửa cung làm ao vuông, trâm hoa hóa thành hai đóa hoa sen Tịnh Đế* trong ao, thả Thất Thải thần cá vào trong nuôi dưỡng.

Con cá sinh dưỡng một ngày, Đông Hải tự nhiên sẽ một ngày vì Thiên cung mà cầu phúc, tượng trưng cho sự hòa thuận của thiên thủy.

Nhưng đằng sau sự vui vẻ này duy chỉ có Thước Diệp tiên tử liên tục đưa mắt nhìn ao trầm mặc thật lâu. Buổi tối Nam Thiên Môn rất yên tĩnh, gió phơ phẩy nhẹ, Thước Diệp đến cạnh ao Tịnh Đế, nước róc rách chảy qua làm nổi bật đuôi lân quang của thần cá thập phần chói mắt.

Thượng Dao từng là tiên tử mà Thiên đế lúc còn trẻ yêu mến, sau nhiều lần trắc trở mới gả cho Đông Hải Hi Chiếu thượng tiên, trăm ngàn năm qua không tranh quyền thế, không liên hệ với Thiên đế, có một lần còn bị khen ngợi là nữ thần dám vứt bỏ dám hận. Đối với nữ thần suýt chút nữa thành cô của mình, Thước Diệp từ trước đến nay lại không thích, trăm ngàn năm qua không liên lạc, đột nhiên nhân lúc Vương Mẫu thiết thọ yên mời bát hoang lục giới lại đến thăm, khiến nàng không thể không sinh lòng cảnh giác.

Thước Diệp len lén dùng thuật hoán đổi nhật nguyệt phương pháp, hút ánh nắng chảy vào vào trong ao xem, lập tức bị hù dọa kinh hãi hoa mắt: trong ao biến đổi cảnh tượng gió tanh mưa máu nhìn thấy mà giật mình! Thước Diệp cẩn thận phân biệt, hình như là mấy trăm năm sau, Thiên cung, ngọc dịch quỳnh tương**, ao Tịnh Đế, thần cá, tiểu đệ Cửu Dạ, mây mưa vần vũ… Thước Diệp mềm nhũn trên mặt đất, lúc ánh sáng thu lại trong chớp mắt nàng thấy dòng chữ “Mùng bảy tháng ba”.

Quả nhiên, rốt cuộc là Thượng Dao đã ở trước cung điện hạ cổ lên gã nam nhân đã vứt bỏ nàng. Kiếp số này, sớm muộn gì cũng đến.

Vương Mẫu cho đòi Thước Diệp cả đêm, hỏi thăm nàng lúc thu ánh sáng có nhìn thấy phương pháp nào phá giải không. Thước Diệp chỉ biết lắc đầu, ngoài cửa sổ chim Họa Mi lại bắt đầu rên rỉ dài dằng dặc.

Kiếp số nói ngày mùng bảy tháng ba, hoàng tử thứ mười một của Thiên đế là Cửu Dạ đem ngọc dịch quỳnh tương đổ vào ao Tịnh Đế, chính tác phẩm phong vân trong ao, Thất Thải thần cá hấp hối, thần cá đã hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, một khi mất mạng, Thiên Địa mất căn cơ, toàn bộ sụp đổ tại Đông Hải…

“Chị Diệp.” Tứ hoàng tử của Thiên đế Tử Loan yết kiến. Chàng dựa vào cửa dáng vẻ không nhịn được cười nàng, “Muốn hỏi xin chị chút ánh sao đi trêu chọc tiểu tiên nga.”

Thước Diệp ngẩng đầu, bắt gặp Tử Loan mặc tiên bào màu hoàng hôn tiên bào, đứng lặng im tại cạnh, đầu tóc buộc lên gọn gàng, cầm một cây cây sáo bạch ngọc càng làm nổi bật lên anh khí bức người của chàng. Hai tay để sau lưng, chàng khẽ cười nhìn vẻ mặt đang buồn oán của nàng, thoáng chốc cả tòa Nguyệt Hoa cung tựa hồ cũng từ tâm trạng lo lắng trở nên an bình xuống.

“Lúc nào rồi mà còn muốn xin ánh sao của tỷ đi trêu chọc tiên nga.” Thước Diệp đứng dậy đón tiếp nhưng sau đó vẫn đi đến trước hộp sao lấy một ít cho chàng. Tử Loan say hoa cười một tiếng, thâm trầm nhìn ánh sao thật lâu.

Không biết sao trong nháy mắt đó Thước Diệp giật mình vì nàng rõ ràng thấy huyết quang trong mắt chàng.

“Tử Loan!” Thước Diệp gọi

“Sao thế?” Tử Loan lộ mặt tươi cười. “Yên tâm, đệ tất nhiên đem những ánh sao này ban cho các tướng sĩ của đệ xem, cả ngày đóng trong ánh nắng, ngay cả các vì sao hình dạng ra sao đều chưa từng thấy qua.”

Ánh hoàng hôn bao trùm lấy chàng. Thấy chàng dần đi xa, Thước Diệp thất thần nhìn theo bóng lưng, khóe miệng run lên nhè nhẹ…

Thất Thải thần cá được tiên khí che chở đưa vào Cầm đài nơi ấm áp và thoải mái nhất trong Thiên cung để trông nom. Đám Tiên Tử nhìn thấy thân thể thần cá thân thể càng ngày càng bơi nhẹ nhàng, mỗi lần nó lộn nhào một chút thì tim mọi người liền bị xoắn theo một chút.

Thình lình đại họa Tử Sơn Đông Quân xông vào diện thánh, liên tục nói rượu trong hồ lô của mình không có gì lạ, nhất định không phải do mình sai nhưng vẫn quỳ gối thỉnh tội suốt ba ngày. Thiên đế muốn hắn nhanh đi tìm cách cứu thần cá, Tử Sơn Đông Quân thiếu chút nữa thì dập đầu chết trên bậc… Không ngờ mấy ngày sau, Tử Sơn Đông Quân quả nhiên ra biện pháp tốt.

Nghe nói trên bức vách Đông Hải có khắc, chỉ cần một vị có công đức, lý lịch, tu vi có thể thành thượng thần rồi vào ao cùng con cá ngày đó canh giờ xuất thế thành thần tiên là được. Để vị tiên này cùng thần cá ở cùng trăm năm, trong khoảng thời gian đó không được có người ngoài quấy rầy, lại vừa hóa giải trận kiếp số này.

Thước Diệp lục tìm hết cấp bậc của chúng tiên. Sau khi tra được giờ thả con cá vào ao là giờ Mẹo canh ba, lại lật tất cả hộ tịch của tiên nhân, một tên xuất hiện cùng lúc, ngón tay Thước Diệp run lên vài cái, thất thố nói ra: “Tứ tử điện hạ… Tử Loan.”

Tử Loan trấn thủ ở Nhật quan bị gọi vào cung, còn chưa gặp được Thiên đế, Vương Mẫu đã bị mấy tiên tử báo phải đến Cầm đài. Cầm đài trấn thủ những giai điệu tuyệt huyền ầm siêu phàm nhất trong trời đất. Đàn cầm như tên của nó, dĩ nhiên không chỉ một dây đàn mà mỗi dây đàn mỗi trụ đàn đều hòai niệm tuổi trẻ, tuổi trẻ không hoài niệm, tuyệt huyền cũ xưa . Nhưng khi nó cho rằng đến lúc trời đất và con người tương hợp, nó sẽ tấu xuất thế những giai điệu tuyệt vời nhất.

Tuy đã tồn tại vài vạn năm nhưng ngư ời nghe thấy thanh âm không dứt của nó chỉ sợ chỉ có phụ quân chàng là Thiên đế và Nam Cực tinh quân thôi. Tương truy ền lúc nó tấu lên mọi âm thanh đều im lặng không dám lên tiếng, Loan Phượng đợi nó vang lên xong mới dám hợp minh, sông núi nhật nguyệt chảy tràn vàng kim, phản chiếu màu xanh biếc chói lọi.

Tử Loan vẫn mặc tiên bào màu hoàng hôn hình rồng, đơn độc trấn tĩnh đi tản bộ. Chàng nhìn sắc tía từ phư ơng đông rồi nhìn qua thần cá, đến bên cạnh nó, chàng dịu giọng nói nhẹ: “Thổi địch** cho ngươi nghe, có được không?” 】

________________________

sen Tịnh Đế* : còn gọi là sen liền đài, tượng trưng cho ân ái vợ chồng.

ngọc dịch quỳnh tương** : chỉ rượu hay đồ uống ngon

địch (笛)** : Ống sáo. Đời sau gọi thứ sáo thổi dọc là tiêu 蕭, thứ thổi ngang là địch笛.

***

【Cầm đài tiền truyện 】

Trước khi đi Nam Cực, Tử Loan ở ải Nhật quan xem thiên tượng, lim dim ngủ trưa, mơ thấy một con cá vàng nhỏ quẫy đuôi quay đầu nhìn chàng mỉm cười. Chính mình một mực xuống giữa hồ sen xanh biếc đuổi theo nó, lại bị nó nghịch ngợm vỗ đầy bọt nước vào mặt.

Con cá vờn quanh chàng bơi qua bơi lại, hình như có ý cùng vui đùa huyên náo. Tử Loan mỉm cười lắc đầu, ngồi bên mạn thuyền nhẹ nhàng vuốt ve Vân Già Nguyệt*, thổi ra một khúc Tiên Mộng Du Hà.

Sau khi tỉnh lại Tử Loan tự giễu, thế gian làm gì có một con cá biết cười chứ?

Tuy nói là trong mơ nhưng sau khi đùa cợt, lại khắc con cá kia vào đầu, rốt cuộc dời đi không được.

Tiên ông cho truyền, muốn Tử Loan cùng mình du hành trở về Nam Cực Thủy Tinh cung nghỉ ngơi vài năm.

Tử Loan một bầu tâm sự nặng nề, đơn giản là vì tiên ông bảo chàng nên gặp vị nữ tiên tử, trăm ngàn năm sau, nàng ấy sẽ vì chàng mà chết.

Còn chưa gặp nhau, đã nhất định biệt ly.

Tử Loan đi vào Nam Cực cung, đứng bên ngoài phòng Dạng Trà tiên tử, lần đầu tiên thấy nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của nàng.

Dạng trà là nữ tiên tử dung mạo xinh đẹp, đang cẩn thận giúp tiên ông sửa sang lại quần áo.

Một cô gái như vậy, lại sớm bị lời nguyền phong ấn trăm ngàn năm sau trọn đời sẽ không trở về.

Phòng ngoài của Dạng Trà trống tr ãi, giống như vận mệnh của nàng đau khổ và khắc nghiệt. Vì vậy chàng liền cười hỏi nàng, sao không đặt vài bông hoa ở đây?

Có lẽ có hoa, sinh mạng của nàng hẳn sẽ không uổng phí chờ đợi số mệnh sinh tử.

Gò má Dạng Trà ửng hồng, chỉ vì đó là lần đầu tiên người nam tử nàng ngưỡng mộ trong lòng nói chuyện với nàng.

Tiên ông hỏi đùa Tử Loan, nếu để Dạng Trà làm thê tử của chàng thì thế nào?

Lời vừa ra khỏi miệng, Tử Loan cảm thấy không hay lắm. Dạng Trà nhẹ nhàng cúi đầu, khẽ cắn cánh môi, đôi gò má càng lộ vẻ ửng đỏ.

Nàng mong mỏi ư?

Tử Loan cười, nếu mình thật sự nợ nàng một mạng sống vậy cho dù lấy thân báo đáp cũng tốt.

Chỉ là sau khi đáp ứng, lòng Tử Loan cứng lại không cởi được nút thắt. Những nút thắt không cách nào nói rõ với Dạng Trà, càng không cách nào xin tiên ông lời khuyên, có lẽ ngay cả chính chàng còn không hiểu rõ.

Gợi ý mở những nút thắt một nụ cười, nụ cười thoáng qua của con cá bảy màu óng ánh, thỉnh thoảng sẽ đến cắn khẽ cắn vạt áo chàng, ở bên cạnh chàng nghe chàng thổi Vân Già Nguyệt.

Tiên ông nói lúc thiên địa sơ khai, tuyệt huyền là do một khối Kim Thạch từ đất tách ra mà hóa thành, chỉ vang lên lần đó. Bảo bối của Tử Loan là Vân Già Nguyệt, nói không chừng thời điểm người có tấu tuyệt huyền sẽ cùng chàng loan phượng hòa minh.

Mà trong nội tâm giấc mộng loan phượng hòa minh mộng, lại không thể dành cho Dạng Trà.

Vân Già Nguyệt không phải vật đính ước, đơn giản là vì nàng không phải là giấc mộng về nàng ấy.

Trở về Thiên cung, chưa đến tẩm điện của mình, Tử Loan bị triệu đến Cầm đài.

Lúc này chàng mới đột nhiên nhớ ra, mấy ngày trước, mình từng cứu một con cá tại Tịnh Đế ao khẩn cấp, an ổn ôm con cá vào ngực. Con cá kia cắn chặt tay áo chàng, hình như là sợ hãi, rồi lại dựa dẫm.

Chẳng lẽ, trong mộng báo trước sẽ cùng nàng gặp lại nhau?

Trăm năm gông xiềng, Cầm đài lớn như vậy chỉ trơ trọi một thần cá và chàng bên nhau. Tử Loan đến trước mặt con cá, chỉ liếc mắt một cái, chính là vĩnh viễn.

Chàng cầm Vân Già Nguyệt, cười hỏi nàng, thổi địch cho ngươi nghe, được không?

Con cá do ảnh hưởng của rượu đong đưa cái đuôi bảy màu, hữu khí vô lực thổi bọt nước.

Khúc Du Hà trong mộng lại xuất hiện, trong nháy mắt con cá an tĩnh, đầu sáng ngời nhẹ nhàng bơi đến gần chàng.

Tử Loan ngủ bên thanh sạn, một đêm ngon giấc.

Sáng sớm thị vệ thân cận của chàng là Hống Chấn tướng quân sẽ đến đưa đồ ăn sáng, quá trưa Thái Thường tiên tử đến đưa bữa trưa, buổi tối Thước Diệp thượng thần sẽ phái hai sao nhỏ đến tặng bữa tối.

Đều đặt ở cửa Cầm đài rồi nhanh chóng rời đi, không dám quấy nhiễu.

Tử Loan cầm lên một chiếc bánh bao thập cẩm ăn, con cá ngoe nguẩy đuôi cọ đá ngọc bích nhìn chàng. Tử Loan ngắt xuống một ít thả trên mặt nước, con cá rất hài lòng phun một chuỗi bọt khí, nuốt mẩu bánh. Tử Loan sờ đầu con cá, nó sẽ không vui mà phun bọt khí lên vạt áo chàng, sau đó ngoe nguẩy lặn xuống nghỉ ngơi.

Chàng xem nó như một giấc mộng, một giấc mộng đã thực hiện.

Thỉnh thoảng chàng sẽ ở một bên quan sát nó, đoán một chút xem nó có phải là cô nàng cá hay không.

Tử Loan nói: “Ngươi mà là cá mái, nếu một ngày kia có thể hóa thành người, nhất định là một nàng tiên tử xinh đẹp.”

Con cá đang trong sạn đột nhiên dừng lại, nhô đầu ra nhìn chàng, ngay lập tức quay đầu quay ngoắt sang một bên, lùi về cuối phiến đá.

“Chà… xem bộ dáng chắc là cá trống rồi.”

Tử Loan lẩm bẩm, giấc mộng kia hồ sen của chính mình cũng trong nháy mắt ảm đạm xuống.

Chỉ là chàng không biết rằng con cá không để ý tới chàng, không phải bởi giận chàng nói sai, mà chính vì chàng nói đúng nên mới thẹn thùng trốn đi.

Mỗi ngày Tử Loan đến đối diện Cầm đài luyện một chút thân pháp, đối với thời hạn một trăm năm của mình không thể sống uổng một cách vô ích.

Lúc đi chàng cũng sẽ gọi con cá lỗ mãng, đút cho nó chút cái ăn, dụ dỗ mãi nó mới đi. Mỗi lần đi không quá hơn một canh giờ liền trở về, bởi vì nó cũng sẽ nằm cạnh bờ ao thượng đẳng của chàng.

Chàng không biết nó tên gì, nên mỗi ngày gọi to vài cái tên, nếu thét lên tên nào nó ngẩng đầu liếc một cái thì sẽ nhớ kỹ tên này, giữ để dành.

Thất vọng vì có rất nhiều tên nó đều cảm thấy không hay, Tử Loan không còn muốn nó tự chọn, cứ theo ý mình gọi to.

“Kim giáp “, “Thất công “, “Kim lân” …

Bộ dạng con cá cực kỳ miễn cưỡng, tựa như khinh thường những cái tên chàng g ợi ý.

“Người anh em tốt, đừng có kén chọn nữa, ta chỉ muốn ta và ngươi sẽ thân thiết thôi.”

Tử Loan ném cho nó mấy mẩu vụn bánh ngọt, con cá phun cho chàng vài chuỗi bong bóng dài rồi lặn đi ngủ, không để ý đến chàng nữa.

Ngày hôm đó Thiên cung địa khí giống rất sáng sủa, Tử Loan hy vọng hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa, k ết hợp tiên khí của Cầm đài duy trì tiên lực và tu vi, không ý thức xong xuôi đã qua một canh giờ.

Tuy chưa bao giờ hứa hẹn điều gì với con cá nhưng chàng biết rõ nó sẽ cho rằng mình cứ một canh giờ sẽ trở về. Tử Loan vội vàng lau đi mồ hôi trở lại bên thanh sạn, điều trước mắt chàng quá đỗi sợ hãi: trong sạn rõ ràng không thấy con cá!

Tử Loan lo lắng gọi: “Người anh em, thực xin lỗi, ta v ề hơi trễ, ngươi đừng trách ta mau mau ra đây đi!”

Mãi lâu, không có hồi âm, chàng càng thêm vội vàng: “Kim giáp? Thất công! Ngươi ở nơi nào?”

Rất lâu sau đó, sau tấm màn xoẹt một bóng hình màu vàng kim thoắt ẩn thoắt hiện.

“Là ai đó?”

Tử Loan cảnh giác bước qua vén tấm màn, chàng thấy khuôn mặt mà cuộc đời này chàng vĩnh viễn sẽ không quên.

Hé ra dung nhan một cô gái thút thít rơi lệ, giọng của nàng mơ hồ không rõ, lại rất ấm ức: “Ta… không biết… đường…tìm không gặp…ngươi… ta sợ…”

Nàng mặc một bộ tiên bào nhỏ màu vàng kim, trên đôi bàn chân buộc hai dải Kim Linh bảy màu.



Tất cả ánh sáng vờn quanh trên người nàng đều sẽ cảm giác phải tự ti.

Tử Loan ngơ ngác nhìn nàng: “Ngươi không phải là…người anh em?”

Nước mắt Tiểu Ngư tiên rơi càng nhiều: “Ngươi… lại ức hiếp… ta…Ta… không thích… ngươi…”

Khuôn mặt của nàng kiều mỹ hồng hào, giọt nước mắt tuôn rơi đều biến thành viên trân châu.

Chàng ôm nàng, xoa lên gò má của nàng, lau những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi xuống đất, vừa hôn vừa nói, “Ta đã nói nàng sẽ là tiên tử đẹp nhất trên đời.”

“Là tiên tử đẹp nhất của ta.”

Tiên thuật Tiểu Ngư tiên còn chưa tinh, nắm vạt áo chàng, quấy chàng muốn lập tức rút vào trong thanh sạn hóa thành cá nghỉ một chút. Tử Loan rất hài lòng, nàng chơi đã mệt thì ôm nàng lên thả xuống.

Bước đi của nàng chưa vững, hoàn toàn như một đứa trẻ bì bõm học bước. Tử Loan nắm tay nàng, ở phía trước từng bước một dẫn nàng, dạy cho nàng đi, chạy bộ.

Tiểu Ngư tiên thật sự mệt mỏi, liền ăn vạ cắn ngón út chàng không buông ra.

Ngược lại Tử Loan thì vui vẻ tiếp nhận nàng ăn vạ: “Nếu không buông ra, ta lập tức cắn lại của nàng.”

Ngư Nhi lập tức cúi đầu ủ rũ uốn éo vặn eo, không tình nguyện lại tiếp tục học bước.

Tử Loan xoa khuôn mặt mịn màng thanh nhã trước mặt: “Nàng phải trưởng thành nhanh lên, mới có thể đi theo ta đến bất kỳ nơi nào nha.”

Tiểu Ngư tiên lập tức trở nên rất vui vẻ, chỉ là nàng vẫn thiên vị cắn mỗi vạt áo và ngón út của chàng. Tử Loan hiểu ý cười một tiếng: “Xem đi, phải nhanh thành thục đứng lên lên một chút, mới có thể cắn được miệng của ta.”

Ngư Nhi tựa hồ không hiểu lắm, vỗ đầu: “Vì sao…muốn…muốn cắn… miệng.”

“Bởi vì…” Tử Loan cắn miệng của nàng: “Đây mới là cách nàng bày tỏ yêu thích ta.”

Hống chấn bưng đồ ăn đến, nghe động tĩnh bên trong cánh cửa nặng nề, bất đắc dĩ đem cái mâm cất đi: “… Điện hạ, người ta còn nhỏ a… Ngài sao lại vội dạy người ta những việc này chứ!”

Tử Loan viết trên giấy Tuyên Thành, “Tử Loan, tên của ta, nàng tới đọc thử xem.”

Tiểu Ngư sờ sờ vết mực: “Tử Đoàn!”

“… Tử Loan.”

“Chỉ Đoàn.”

“Tử Loan…”

“Chỉ Loan.”

“…”

Tử Loan đứng dậy đến bên cửa: “Đọc không đúng sẽ không để ý nàng.”

Tiểu Ngư tiên vô cùng ấm ức nằm trên tờ giấy: “Cũng không cho…cắn miệng…sao?”

“Không cho.”

Ngư Nhi thút thít khóc, từng viên trân châu theo đôi mắt đẹp của nàng rơi xuống.

“Đừng có khóc, nhanh học đọc đi.”

Tử Loan thật sự không để ý nàng, xoay người đi ra ngoài.

Cách rất xa, nghe được tiếng khóc của nàng nhỏ, lòng có chút níu kéo, liền nhẹ nhàng quay lại, cách cánh cửa chàng nghe được nàng từng lần một đang cố gắng đọc nhấn rõ từng chữ: “Chỉ Đoàn… Chỉ Đoàn… Tử Đoàn… Tử Đoàn…”

Chàng đem nụ cười kia khắc cả trong tòa điện, dựa vào cửa nghe thanh âm của nàng ngủ say sưa.

Sáng sớm, cảm thấy một thứ gì đó mềm mại chạm vào gương mặt của mình, Tử Loan từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Ngư Nhi cuộn mình ở bên người hắn, đang lấy ngón tay chọt mũi chàng.

Chàng bắt lấy cánh tay đang làm loạn, Ngư Nhi đỏ mặt gọi: ” Chỉ Đoàn.”

Tử Loan hoàn toàn bị nàng làm cho dở khóc dở cười, sờ sờ nàng: ” Chỉ Đoàn thì Chỉ Đoàn, nàng nhớ rõ ta là tốt rồi.”

Tiểu Ngư tiên đột nhiên hì hì cười rộ lên, đôi mắt nàng chớp như con bướm nhỏ, nhẹ nhàng cất tiếng: “Tử Loan.”

Đây là hai chữ nàng nói rõ ràng nhất.

Tiên danh** của mình rất dễ dàng bị phát âm sai, nàng lại liều mạng nhớ kỹ.

“Ừ.” Tử Loan nhìn nàng vẻ mặt thẳng thắn: “Hiện tại có thể cắn miệng .”

Thân thể Ngư Nhi nhỏ nhắn, nằm phía sau Tử Loan ngủ gà ngủ gật. Cả ngày nàng bị Tử Loan bắt học tập đạo tu tiên nên mệt mỏi mềm nhũn cả ra.

Tới bữa trưa, Tử Loan chọc chọc nàng: “Không đói bụng sao?”

Tiểu Ngư tiên lẩm bẩm: “Lại là ngốc tiên tử kia…đưa tới sao? Khó ăn lắm…”

Tử Loan bất đắc dĩ lắc đầu, tay nghề Thái Thường quả thật không giỏi, nhưng tóm lại là phải ăn.

Tiểu Ngư tiên ngồi trước bàn cơm, nhích lên ngửi một cái liền lại lui đầu về, hóa nguyên hình lặn xuống nước.

Tử Loan muốn trêu chọc nàng ra ăn một chút, tiếc rằng đồ ăn của Thái Thường ngay cả chàng cũng muốn cúi mình, dứt khoát không miễn cưỡng nữa, đợi buổi tối cho nàng ăn nhiều một chút.

Ngư nhi quay đầu thấy Tử Loan đem thứ nấm gì đó từ từ xuống bụng, vẫy đuôi còn cảm thấy khó ăn thay chàng.

Tử Loan đột nhiên đặt đũa xuống, cười hỏi nàng: “Nàng muốn ăn những mỹ vị sao?”

Ngư nhi lập tức gật đầu vui vẻ chui đi ra, đến gần đưa tay hỏi chàng. Tử Loan đưa ngón tay ngoắc, gò má Ngư Nhi ửng hồng kề sát chàng.

“Có lẽ sẽ hữu hiệu.”

Tử Loan nhẹ nhàng thổi khí lên má của nàng, hóa một nốt ruồi lên phía trên. Tiểu Ngư tiên chỉ cảm thấy nhột vô cùng, gãi không ngừng. Tử Loan kéo tay nàng xuống, cọ qua chiếc bánh bao một cái, vốn bánh bao màu vàng lập tức trở nên thơm lừng bốn phía, trong veo ngon miệng.

Ngư nhi vỗ tay cắn một miếng lớn, huyên thuyên nói không thành câu. Tử Loan biết rõ nàng vui vẻ, cuối cùng có thể không lo lắng thức ăn nàng.

Tiểu Ngư tiên cọ mẩu bánh bao tại chỗ ngứa ngứa, đưa tới bên miệng Tử Loan. Tử Loan nhìn nàng: “Ta không ăn cái này.”

Gì? Đồ mình biến ra cũng không thể ăn sao?

Chỉ là ngư nhi còn chưa nghĩ xong, chàng đã liếm má của nàng: “Như vầy là tốt rồi.”

Ai, xác thực tốt, chính nàng thì ăn không được, chỉ có thể duy trì nhìn chàng tràn đầy đắc ý tiếp tục ăn những thứ khác.

Ngư nhi đợi chán, liền kéo ra Thiên cung thăm thú các thần tiên.

“Cha Chỉ Đoàn thật hung dữ, mẹ thì thật béo tốt…”

Tử Loan nâng trán, nghe nàng đọc tiên danh, phán đoán nàng nhận ra bao nhiêu chữ.

“Hì hì…Tiên tử này thật đẹp…” Tiểu Ngư tiên sờ lên bức họa của Tam điện hạ Bằng Già không ngừng cười.

Một tay Tử Loan giở một vài trang qua: “Tiên tử của người ta, người ta không cho phép nhìn .”

“À… nhìn chút cũng không được a…”

Tiểu Ngư Nhi liền ngoan ngoãn tiếp tục nhẩm: “Các chị của Chỉ Đoàn đều xinh đẹp..”

Tử Loan bất đắc dĩ để nàng lẩm bẩm, cuối củng cũng sẽ có một ngày phải dắt nàng đến bái kiến trước một đám người thôi, sẽ là một tương lai thật đẹp.

“Ủa… này quen quá…đã gặp nhau ở đâu …”

Ngư nhi chỉ vào một chỗ nhìn chằm chằm nửa ngày, Tử Loan nghiêng đầu nhìn, sắc mặt âm trầm xuống, nàng lật một trang là bức họa của Tỷ Ca lĩnh tướng thiên binh.

“Chỗ này hình như bị hỏng…” Tử Loan lấy cớ đoạt lấy tiên phả*** kia, đem hết nam tiên gia bên trong xóa hết toàn bộ.

Tiểu Ngư tiên cầm lấy nửa quyển tiên phả tất cả đều là nữ tiên gia nhìn hồi lâu, đần độn không thú vị, chu môi bỏ lại lật cái khác.

Tử Loan thở phào, nếu Thiên đế phát hiện chàng trộm tiên phả có khi cũng ném chàng tới Bắc Cung cùng đứa em trai gây họa! Đành phải vội vàng đổi trở lại.

Chỉ cần động đến danh tự tiên gia Đông Hải, Tử Loan chứng kiến, cũng là mạo hiểm đến động thủ tới Bắc Cung.

Trăm ngàn năm sau, nàng sẽ trở về Đông Hải ư? Nếu trên đời không có cái chỗ này, nàng vĩnh viễn ở l ại thì tốt biết bao. Cho nên không thể để nàng đi, nàng phải m ãi mãi ở lại nơi mà ta có thể liên lạc.

Nhánh cây Đào mà Dạng Trà tặng sau khi gieo xuống đã ra hoa bay khắp điện các. Tiểu Ngư tiên học xong hai chân liền chạy ra đường sau, cả ngày ở xung quanh dưới cây Đào bắt cánh hoa.

Tử Loan trong thư phòng đọc sách xong, bèn đứng bên cửa sổ tẩm điện thỏa mãn nhìn bóng dáng bé nhỏ như chú bướm sặc sỡ bay tới bay lui.

Nhật nguyệt xoay tròn đổi thay, cùng với cây Đ ào ngày càng sum sê, nàng cũng dần dần lớn lên, dung mạo cũng như Thượng Dao tiên tử, mỹ mạo khuynh phúc.

Nàng không hề cố kỵ gì chui vào lòng Tử Loan, lắc mông cùng chàng vui đùa như trẻ nhỏ. Nhưng hiện nay, nữ tiên tử tóc dài rủ xuống đầu gối, sẽ nhìn chàng mà gò má ửng hồng

Nàng lật trang sách hỏi Tử Loan: “Ta thấy tiên gia trong sách này đều hứng thú với song tu… Song tu là gì?”

Tử Loan quay lưng âm thầm oán niệm Bằng Già, nói tặng một ít sách cho chàng giải sầu, hóa ra là những thứ này.

“Song tu tức là… ừ… chuẩn bị tu hành thành tiên.”

Tiểu Ngư tiên đặt tay lên ngực chàng: “Ta muốn thành tiên, chúng ta song tu đi!”

Nhưng hôm nay nàng vừa thấy nh ững chữ mình học viết năm đó trên quyển song tu “□” “Ý a” nàng xấu hổ thay đổi nguyên thân lặn vào nước.

Chỉ là trong lòng nàng vẫn còn có chút ước mơ, phải chăng song tu là chuyện rất tốt?

Trăng sao lơ lửng, nàng đứng ngoài tẩm điện của Tử Loan, hai tay nhỏ bé vòng tới vòng lui. Tử Loan cầm đèn đi ra xoa đầu của nàng: “Sao?”

Trăm năm sắp viên mãn, nhìn nàng nhưng trong lòng có một khoảng gặp gỡ không bỏ xuống được.

“Ta muốn cùng chàng…” Gò má ửng hồng so với hoa Đào ngoài cửa còn động lòng người hơn.

“Cái gì?”

“Muốn cùng chàng…”

“Ừ?” Tử Loan nhìn khuôn mặt hồng hào nhỏ nhắn của nàng càng cảm thấy động lòng người “Muốn cùng ta làm cái gì?”



Nàng lại đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thẳng hắn, kiễng chân tiến đến trước mặt chàng, nhẹ nhàng hôn chàng.

Tử Loan vội vàng cầm lấy tay nàng: “Nàng làm gì vậy?”

“Song… Song tu nha…”

Đôi mắt to tràn đầy e lệ và dũng khí.

“Nàng muốn thành tiên sao?”

“Hả… không…không phải…”

“Vậy là vì sao?”

“Trong sách không phải nói…tiên tử sau khi thành hình có thể song tu sao… Trên đó đều nói… nói song tu là vì hai bên xác định là người duy nhất trong lòng mình…Cho nên ta xác định chàng, chàng có muốn cùng ta song tu hay không?”

Tử Loan ôm chặt nàng, “Nàng sẽ bị thương.”

“À… Ta không sợ đau .”

Bình thường tu hành không phải đều c ó lúc đau đớn khắp người sao? Song tu cùng lắm thì hai người đều đau.

“Nàng thật sự không hối hận?”

Người trong lồng ngực đang không ngừng lắc đầu, Tử Loan ôm nàng: “Ta cũng vậy không hối hận.”

Trong tẩm điện, Tử Loan nhẹ nhàng cởi y bào đang bao bọc thân thể ngượng ngùng của nàng.

Trên đời không còn ân oán mấy đời, không còn đau thương, chỉ có người trong ngực của chàng đang chờ an ủi.

Mãi đến khi bên trong tràn ngập xuân sắc, Ngư nhi mệt mỏi không ngẩng đầu được lên, chỉ biết rõ chàng vẫn còn hôn trán, hôn chóp mũi của nàng.

“Song tu quả nhiên là cực kỳ mệt mỏi…” Nàng ôm eo Tử Loan tinh tráng, liên tục phả hơi ấm áp lên bụng, muốn ngủ.

“Cái này không thể được…” Tử Loan nâng thân thể không an phận của nàng lên: “Tu hành kết thúc hay không, là do ta quyết định.”

Trăm năm sắp viên mãn, Tử Loan lên đỉnh đài xem tinh tượng, chợt thấy Đông Phương một mây mù âm u đi thẳng tới, tựa hồ sẽ xông vào Thiên cung.

Xoay người nhìn lại, Ngư nhi vẫn còn điềm tĩnh ngủ say trên giường, trên đời tất cả phân tranh đều muốn cùng nàng không quan hệ mới được.

Nắm chặt Vân Già Nguyệt, Tử Loan thay tiên bào, nhẹ nhàng làm ngừng mộng đẹp của Ngư nhi. Hình dạng của nàng trong giấc mộng gặp nhau là không quên được, trăm năm gần nhau, ng ắm nhìn mãi không chán.

Chàng đứng dậy bước khẽ tới cạnh cửa, từ từ xoay mở ổ khóa đồng phong ấn trăm năm.

“Chàng muốn đi đâu…”

Nàng tóc tai bù xù chạy đến, quần áo trên người rộng thùng thình .

Chàng cười đi quay, buộc lại dây lưng cho nàng: “Ta biết rõ canh giờ chưa đủ, nhưng phụ quân gặp nạn, ta là đứa con thứ tư hầu hạ dưới gối, có thể nào ngồi trơ mắt nhìn ?”

“Chàng sẽ trở lại chứ…” Nàng nhìn chàng bằng mắt đẹp mà chàng vĩnh viễn muốn cất giữ: “Chàng sẽ bỏ lại ta ư?”

Chàng ôm lấy thân thể nhỏ bé yếu ớt: “Ta hứa với nàng, sẽ lập tức trở lại. Trăm năm của chúng ta còn chưa tr òn, cho nên ta sẽ đền bù toàn bộ cho nàng, đời đời kiếp kiếp, ta vĩnh viễn sẽ không bỏ nàng lại.”

Cả đêm đứng ở đỉnh Cầm đài, nước mắt từng chuỗi lăn xuống.

Nếu có thể đi cùng những giọt nước mắt này đến bên cạnh chàng, có lẽ còn an tâm chút ít.

Nàng không dám ngủ, không dám, chỉ có thể kiễng chân mong ngóng chàng có thể bình an trở lại. Khóa đồng trên cửa trước giờ chưa từng động tới, không phải là chàng không trở lại chứ?

Nàng không khóc, tháo trâm hoa để ngay cổ, chăm chú nhìn ổ khóa, trong lòng đếm một, hai, ba… Nếu đến một vạn, chàng vẫn chưa về, nàng lập tức đâm xuống.

Chàng dạy cho nàng đếm, đếm tới một vạn, hôm nay lại thành cá cược của nàng.

Nàng mới đếm tới bảy ngàn, rốt cục ổ khóa cũng có động tĩnh. Ngư nhi từ trên mặt đất nhảy dựng lên, bổ nhào vào cạnh cửa.

Quả nhiên chàng đã trở lại! Chỉ là trên tiên bào hoàng hôn nhuốm đầy vết máu.

“Đây là máu của chàng? Đây là máu của chàng!” Nàng ngửi thấy mùi máu, òa khóc nắm thật chặt tay áo chàng. Chàng lau những hạt châu rơi xuống của nàng: “Ta đã hứa sẽ không bỏ lại nàng, thì nhất định sẽ còn sống trở về.”

Nàng liếc về thấy ngực chàng máu đông thì mảng, đau lòng không dám dùng tay chạm: “Là ai đả thương chàng, là ai…”

Cổ họng Tử Loan căng thẳng, e là vĩnh viễn cũng không thể nói cho nàng biết.

Nàng cởi bỏ áo trên ngực chàng, vụng về rửa sạch .

Chàng nhịn đau, bởi vì trông thấy nàng còn đau hơn cả mình.

“Ta đã đồng ý với nàng trở lại, nàng cũng phải đồng ý với ta, không được khóc nữa.”

Chỉ là vết máu trên vạt áo làm Tử Loan đột nhiên căng thẳng, chàng không thể nói cho nàng biết, phụ thân của nàng đã phá xiềng xích, xâm nhập Thiên cung quyết tử chiến.

Tử Loan lấy Vân Già Nguyệt, ung dung bẻ gãy biến thành hai đoạn sáo.

Chàng đem một đoạn đặt trong tay Ngư nhi: “Canh giờ chưa đủ, ta sợ sẽ bị hủy diệt. Nàng an tâm chờ ta, ta hứa với nàng chắc chắn sẽ trở lại. Coi như đây là tín vật, chúng ta mãi không chia lìa.”

Nàng rơi nước mắt nắm chặt nửa đoạn Vân Nguyệt, cuộc đời này tuyệt không rời xa.

Chàng khắc lên môi nàng một nụ hôn: “Sẽ có một ngày, chúng ta thành thân, còn đi trồng một hồ sen lớn, còn sinh một thật nhiều con… Đây không phải là những lời năm đó nàng nói mê sao? Chúng ta nhất định sẽ chờ đến ngày đó, nàng phải tin tưởng ta.”

Nàng gắt gao nắm vạt áo chàng không buông: “Ta chỉ cầu xin chàng, ở lại bên cạnh ta…”

Giờ Mẹo hai khắc, Tử Loan nhẫn tâm đẩy nàng ra, siết chặt dư âm nàng lưu lại, gỡ bỏ ổ khóa bí mật đi ra ngoài.

Vân Nguyệt trắng chói lọi, đem toàn bộ gió tanh mưa máu bên ngoài bày ra. Nàng nhìn thấy chàng cùng cha mình giao tranh, nhìn thấy chàng ảm đạm ngã xuống…

Tuyệt huy ền đột ngột tấu vang lên, cùng với tiếng khóc của nàng đồng loạt vang lên. Nàng bất lực chỉ còn biết khóc òa, quanh thân cũng bởi vì trăm năm lịch kiếp chưa tròn mà cảm thấy tê liệt khổ sở.

Một khắc kia nàng hiểu, nếu có thể cùng sinh tử với chàng như vậy, có lẽ so với sinh ly còn viên mãn hơn.

Khóa được giải phong, ấn nguyền rủa trăm năm trở thành phế thải. Nàng đang chờ đợi ánh mặt trời tân sinh xâm chiếm chính mình, tuyệt huyền không ngừng vang lên than thở.

Trong một sát na(4) kia như thoán g nhìn thấy vị thần nơi địa ngục, Tử Loan liều mạng quay lại, đem tất cả tinh khí còn lại, chuyển toàn bộ vào trong cơ thể nàng.

Nàng ôm chàng bất mãn không ngừng, khóc vài ngày đêm, cho đến khi trân châu rơi xuống biến thành màu đỏ như máu. Người mỉm cười trong ngực đã lạnh lẽo, bỏ lại nàng.

Nàng cầm lấy Vân Nguyệt và Già Nguyệt, thả vào tay chàng, từ từ đứng dậy, chưa đi được vài bước liền ngã xuống đất.

“Thế gian không còn chàng, cũng không còn ta, chúng ta sẽ ở một cái thế giới khác gặp nhau, khi đó ta muốn cùng chàng bên nhau.”

Gió thổi qua Cầm đài, thổi tan câu nói cuối cùng của nàng.

***

Hai ngàn năm sau.

Tử Loan lên Cầm đài, vừa rồi phụ quân cho chàng nơi này làm tiên đế.

Ánh mắt chàng có lẽ là bởi vì có thủy tinh bên trong quá lâu, vừa thấy được sắc bảy màu là chịu không thấu. Tiên nga nhanh chóng đem nơi này toàn bộ đổi lại sắc màu rèm che, giường ghế dựa đơn giản.

Nơi rộng như vậy, chàng ngồi xuống, luôn có cảm giác, nơi này có người đang lẳng lặng chờ chàng trở lại.

Cây Đào bên thanh sạn dưới đài hồi sinh. chàng đứng trước cửa sổ, nhìn cánh hoa đào tung bay, tựa hồ bắt gặp được một con bướm bảy màu sặc sỡ mà bay múa xung quanh.

Mắt bị đau, chàng nhắm mắt lại một cái, lúc mở ra không thấy bướm nhỏ, hoa đào vẫn bay bay.

Chàng cưỡng chế di dời tất cả sự chăm sóc của các tiên nga, sợ các nàng đến sẽ dọa người mà chàng đang chờ chạy mất.

Cho đến một ngày, có một bóng hình nhỏ yếu đột nhiên xuất hiện.

Lại có vị tiên nga tới ư? Chàng sờ chăn một cái, lại đột ngột rút tay về, sự ấm áp đó…rất quen thuộc.

Phía sau rèm có tiếng động, chàng trốn sang một bên. Nhìn thấy là một tiểu tiên tử manh mai đến, tựa hồ trời sinh đầu óc thiếu sót, bước đi không vững, xem bộ dáng nàng là muốn đi tìm mình thỉnh an, nhưng lại mãi cũng không dám mở lời.

Chàng nhìn rất lâu, chỉ cảm thấy con bướm kia lại bay trở về.

Chàng ở Cầm đài đợi mấy ngày, tiên tử ngốc nghếch kia vẫn chưa tới thỉnh an. Chàng đợi đến chịu không nỗi, nhưng trong lòng không mảy may muốn đuổi đi ý nghĩ về nàng.

Chàng đi tới, đứng sau tấm màn, nàng tựa hồ muốn vội vã rời đi, vội vàng thu dọn đồ đạc.

Không biết tại sao, trong lòng chàng cảm thấy nàng sẽ rời đi, sẽ rời đi.

Nàng kinh ngạc ngước nhìn , há to miệng, tròng mắt tr òn xoe, rất thú vị. Nhưng nàng không thể nói chuyện, chỉ có thể kinh sợ hành lễ, khoa tay múa chân nói cho chàng biết nàng đã vâng mệnh phải rời đi mấy ngày rồi trở về.

Đ ầu lông mày nàng có một nốt hồng đậu nho nhỏ, rõ ràng chàng thấy nốt hồng đậu kia tỏa hào quang.

Trái tim của chàng reo lên, chàng lại gần nàng ấy, tiếng réo gọi càng ầm ĩ mãnh liệt hơn.

Nàng cũng không phải bị chàng dọa chạy, hình như chỉ tạm thời rời đi mà thôi.

Rốt cục nghe rõ tiếng réo gọi, “Thế gian không còn chàng, cũng không còn ta, chúng ta sẽ ở một cái thế giới khác gặp nhau, khi đó ta muốn cùng chàng bên nhau.”

Chàng nhìn dáng vẻ khẩn trương của nàng: “Nàng phải nhớ kỹ đường, nhanh đi đi.”

Cảm tạ thế gian vạn vật, có thể cùng nàng sinh thời, lại một lần nữa gặp nhau.

_______________

Vân Già Nguyệt* : nghĩa là mây che ánh trăng, cũng còn là phép so sánh với các giọng ca tưởng như thô ráp nhưng càng nghe càng cảm nhận được sự thuần hậu, mạnh mẽ, chỉ có được khi tập luyện lâu dài, nguồn baidu) là tên của cây địch (sáo) bằng ngọc mà Tử Loan dùng để xuyên qua búi tóc ở trên đầu, tiên khí (bảo bối của tiên) của Tử Loan chính là cây ngọc địch.

(Cảm ơn c. Lãnh Vân đã giải thích cụm từ này)

Tiên danh**: tên của vị tiên

Tiên phả***: sổ biên chép và phân loại cấp bậc các vị tiên

Sát na(4) : là thuật ngữ nhà Phật hay sử dụng, chỉ đơn vị ngắn nhất của thời gian; hay nói cách khác, sát na chỉ thời gian chớp nhoáng của mỗi biến đổi. Một ngày 24 giờ được tính bằng sáu ngàn bốn trăm tỷ, chín vạn, chín ngàn, chín trăm tám mươi sát na.

———————

Con cá chính là Khuynh Uyển trong phiên ngoại tết Trung thu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thượng Thần, Ngài Hạ Lưu!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook