Chương 59: CÔNG THÀNH
Thương Thiên Bạch Hạc
02/04/2013
Cổ Đạo Nhiêm quay đầu lại, nhìn Trình Anh Hào cùng Trình Minh nói: “ Hôm nay Hắc Kỳ quân đã xuất đủ danh tiếng, không thể tiếp tục nhượng cho Hứa Hải Phong lấy được vinh diệu lôi chủ thủ vị.”
Trình Anh Hào biến sắc, nói: “ Cổ thúc, ý của ngài là muốn a Đào xuất thủ sao?”
Cổ Đạo Nhiêm gật đầu nói: “ Vì kế lâu dài, chỉ có thể như thế.”
Gương mặt Trình Anh Hào lộ vẻ khó khăn, nói: “ Cổ thúc, Hứa Hải Phong liên tiếp lấy được sáu trận thắng, lại không hề đánh bại người nào, không làm mất mặt bất cứ ai, thủ đoạn như thế, có thể nói đã tận nhân nghĩa, vừa rồi tiểu chất có tính qua một chút, sáu người hắn đánh bại phân đều trong năm đại quân đoàn cùng một vị tân tú của Đường gia. Bởi vậy có thể thấy được, hắn đã vô cùng lấy được lòng quân. Nếu bây giờ chúng ta nhất định phải đánh bại hắn, chỉ sợ ảnh hưởng không tốt trong quân a.”
Trình Minh a một tiếng, hắn cũng không phải mới gia nhập quân lữ, đương nhiên rõ ràng ý tứ của Trình Anh Hào. Giống nhau mà nói, nếu lôi chủ đánh bại một đối thủ, vậy người kế tiếp lên đài thì phải là người cùng quân đoàn hoặc gia tộc. Thường thường một gã lôi chủ đến cuối cùng, nghênh chiến cao thủ trong một quân đoàn, đó gọi là cùng chung một mối hận. Mà hôm nay bởi vì Hứa Hải Phong không tiếc tiêu hao nội lực bản thân, cũng không chịu đánh bại hay làm bị thương một người nào, lòng dạ này đã làm cho mọi người thật sâu kính nể.
Nếu lúc này có một vị thứ nhất phẩm cao thủ lên đài, quả thật có khả năng thật lớn sẽ đánh bại Hứa Hải Phong đã gần kiệt lực, nhưng danh tiếng của người này chỉ sợ ở ngày sau sẽ thối đến không ngửi được.
Hơn nữa, bên dưới lôi đài, còn có ba người của Hắc Kỳ quân đứng thẳng tắp, ngoại trừ vị mãnh tướng từng tạo oanh động thật lớn, được hoàng thượng sắc phong Đại Hán đệ nhất dũng sĩ Tần Dũng, còn có hai người đang đứng thẳng không nhúc nhích.
Những người này nếu là binh sĩ bình thường thì đoán không ra, nhưng ai có chút võ công thành tựu đều cảm thấy được trên người bọn họ tản mát ra sâm sâm sát khí, ngẫu nhiên va chạm ánh mắt với họ, lập tức không tự chủ được mà rùng mình một cái, vì thế trong phạm vi ba thước quanh họ, trống trơn đãng đãng, không người đặt chân.
Có được tu vi như thế, đủ để xưng hùng một phương, ít nhất những quân sĩ tại hiện trường không có một ai dám nói có thể thắng được hai người bọn họ.
Hai người bọn họ đứng ngay chỗ này, không cần phải nói chính là vì áp trận cho Hứa Hải Phong, nếu có người dám lên đài đánh thắng Hứa Hải Phong, chỉ sợ kế tiếp liền sẽ thừa nhận sự trả thù của hai người bọn họ, uy hiếp này đủ để cho người ta tránh lui buông tha.
Huống chi phàm là cao thủ, thì lòng tự ái cũng rất mạnh, người chân chính theo đuổi cảnh giới võ đạo tối cao, tình nguyện ngày sau tìm cơ hội cùng Hứa Hải Phong đơn lẻ độc đấu, cũng không tình nguyện chiếm tiện nghi có sẵn này.
Còn có một điểm, phía trước Hứa Hải Phong đã biểu hiện ra tính nhẫn nại vô cùng cứng cỏi, ai cũng đoán không ra tiềm lực của hắn sẽ đến đâu. Nếu bọn họ ra tay thắng cũng không hay, mà vạn nhất thua, càng làm cho người ta chê cười tột bực, từ nay về sau không còn ngày xuất đầu. Nguyên nhân chính là vì có sự băn khoăn này, cho nên những cao thủ chân chính có tư cách xuất thủ cũng không nguyện làm ra việc không lợi ích kia.
Với lịch duyệt cùng kiến thức của Cổ Đạo Nhiêm, vốn không nên đến lượt Trình Anh Hào nhắc nhở, nhưng Hứa Hải Phong là do một tay hắn đề bạt, hôm nay lại trở thành ẩn hoạn cực lớn cần phải tiêu trừ. Hắn trong cơn tức giận, lúc này mới có chút rối loạn trong lòng, hôm nay được Trình Anh Hào nhắc nhở, lập tức tỉnh ngộ, liền nói: “ Hiền chất nói đúng, nếu giờ khắc này Trình gia ta còn xuất thủ, tất sẽ bị người chỉ trích, vai diễn ác nhân này vạn vạn không thể đảm đương.”
“ Đúng vậy, Cổ thúc, đợi điện thí ba ngày sau, lại nhượng Đào đệ khiêu chiến Hứa Hải Phong, khi đó danh chính ngôn thuận, có thể quang minh chính đại đánh bại hắn, đến lúc đó mặc cho ai cũng không dám nói gì.” Trình Anh Hào thấp giọng nói.
Cổ Đạo Nhiêm nhướng cao mày, mắt nhìn Trình Anh Hào vẻ mặt trầm ổn, lại nghĩ tới Phương Hướng Minh hào khí can vân, nhìn lại Hứa Hải Phong đứng trên lôi đài, đột nhiên cảm thấy dị thường uể oải. Hắn thở dài nói: “ Ai, thật sự là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, hiện tại là thiên hạ của tuổi trẻ các ngươi.”
Lúc này, người trọng tài phụ trách lôi đài luận võ cao giọng hô: “ Qua ba lần hỏi, không người lên đài khiêu chiến, Hứa tướng quân thủ lôi thành công, trở thành lôi chủ đứng đầu trong quân ta.”
Trên khán đài lập tức tiếng hoan hô như sét đánh, những dân chúng bình dân, những người từ phương khác đến, hứng thú nhất chính là sự tích anh hùng, mà Hắc Kỳ quân đánh một trận tại Lâm An thành, uy danh truyền khắp thiên hạ, Hứa Hải Phong lại biến thành một nhân vật truyền kỳ.
Hôm nay ở trên giáo trường lại chứng kiến biểu hiện như thần tích của Tần Dũng, đối với Hắc Kỳ quân lại càng kính nể vạn phần, thời khắc này nghe được thống lĩnh Hắc Kỳ quân thủ thắng, trong tâm lí mù quáng sùng bái anh hùng, tiếng hoan hô càng thêm ba phần nhiệt liệt.
Hứa Hải Phong đầy mặt tươi cười, ôm quyền đáp tạ khắp bốn phía, đi xuống lôi đài. Hướng Hứa Hải Danh ra dấu, Hứa Hải Danh được lệnh, liền đi nhanh lên thủ lôi đài.
Ngay lúc hắn bước lên lôi đài, đột nhiên thân hình ngưng tụ, tinh quang hai mắt bắn ra bốn phía, vững vàng khóa lại một vị lão giả trên lôi đài bên trái, nội lực trong nháy mắt dâng lên trạng thái cao nhất, hai tay hư không, tùy thời liền muốn xuất thủ công kích.
Hắn vừa lên đài liền cảm thấy một cỗ khí thế cường đại đè xuống, luồng khí thế mạnh mẽ, đã không ở dưới hắn, nên không dám chậm trễ, lập tức toàn lực nghênh địch.
Vị lão giả kia cũng như lâm đại địch, tuy không thấy làm ra động tác gì, nhưng y phục không gió tự động, hiển nhiên đang đề tụ mười thành công lực, không còn tâm trí bận tâm đến y bào.
Gặp phải biến cố này, Hứa Hải Phong cũng không biết làm sao, có thể đứng trên lôi đài không cần hỏi cũng biết phải là nhân sĩ nhà quan, nhưng cử động của lão nhân này làm Hứa Hải Phong lâm vào khó khăn, chẳng lẽ hắn đã nhận ra thân phận của Trình Anh Danh hay sao? Chỉ là thời khắc này vô luận là dung mạo, hình thể hay cử chỉ của Hứa Hải Danh đã hoàn toàn khác biệt như trời với đất so với ngày trước, nếu lão nhân này có thể nhận ra được, đúng là gặp quỷ sống.
Đột biết nơi này làm những người trên đài cao chú ý, đại thống lĩnh Lưu Chính Trung của Hoàng Long quân đoàn cao giọng hỏi: “ Cao phụng cung, có gì không ổn hay sao?”
Linh quang trong đầu Hứa Hải Phong chợt lóe, lập tức nhớ tới thân phận người này. Người này chính là một trong tứ đại phụng cung của hoàng thất Cao Thừa Vĩ, võ công của lão đã sớm đi vào cảnh giới đệ nhất phẩm, hôm nay là một trong những giám khảo của buổi luận võ này.
Người này vạn vạn không thể đắc tội, Hứa Hải Phong lập tức kêu lên: “ Hải Danh, không thể vô lễ, lui về.”
“ Dạ.” Hứa Hải Danh gọn gàng sạch sẽ lên tiếng, thu hồi giá thế, xoay người nhảy xuống lôi đài.
Cử động này của hắn làm những người có kiến thức chung quanh đều lau mồ hôi lạnh. Trong trận giằng co hung hiểm giữa những cao thủ như thế này, thế mà Hứa Hải Danh vừa nhận được mệnh lệnh, dĩ nhiên không chút do dự mà lách người đi ra, chẳng lẽ là không muốn sống nữa hay sao.
Thân thể Cao Thừa Vĩ chấn động, mạnh hít sâu một hơi, mới hồi phục lại như trước. Hắn sớm đã tập trung toàn bộ tinh thần, súc thế chờ ra tay, không ngờ Hứa Hải Danh nói đi là đi, dưới khí cơ dẫn dắt, công lực ngưng tụ của hắn liền muốn toàn bộ xuất ra.
Nhưng hắn không hổ là nhất phẩm cao thủ, biết Hứa Hải Danh phụng mệnh trở về, lập tức toàn lực thu công. Cũng may công phu của hắn đã sớm đạt tới cảnh giới thu phát do tâm, miễn cường ngừng lại, nhưng cũng bị một cỗ nội lực đảo ngược xông lên, kích động không thôi, thập phần khó chịu.
Hắn trừng mắt nhìn bóng lưng của Hứa Hải Danh, trong lòng đã sớm mắng to, nhưng ánh mắt vừa chạm vào Lâm Trường Không đứng bên cạnh Hứa Hải Danh, vừa là cả kinh, nguyên lai còn có thêm một cao thủ ở bên cạnh như hổ rình mồi, trách không được hắn dám can đảm làm ra cử động khinh suất lớn như vậy.
“ Cao phụng cung, làm sao vậy?” Lưu Chính Trung thấy Cao Thừa Vĩ cũng không trả lời, trong lòng ảo não, nhưng không dám lộ ra nửa điểm khó chịu. Bởi vì Cao Thừa Vĩ là nhất phẩm cao thủ khó gặp trong thiên hạ, hoàng thất phải hao tổn bao tâm cơ mới tìm được bốn nhất phẩm cao thủ cam nguyện hiệu lực cho hoàng gia, hắn thân là thuộc về hoàng thất, tự nhiên biết được ẩn tình trong đó.
“ Lưu thống lĩnh, thái tổ di huấn, thi đấu trong quân không phải chém giết trong giang hồ, phàm ai có võ công đạt tới nhất phẩm thì không được tham dự, lão phu không có nhớ lầm.” Cao Thừa Vĩ giương giọng nói, công lực của hắn thâm hậu, không cần phải hô to gọi nhỏ, nhưng mọi người đều nghe được rõ ràng.
Nghe hắn mang danh thái tổ ra nói, Lưu Chính Trung vội vàng đứng thẳng thân hình, chỉnh sắc nghiêm mặt đáp: “ Cao phụng cung nói rất đúng.”
Hứa Hải Phong vừa nghe, thầm kêu một tiếng không xong, hắn lập tức rõ ràng vì sao Cao Thừa Vĩ phải nhằm vào Hứa Hải Danh, nguyên lai pháp nhãn hắn không thấp, đã nhìn ra Hứa Hải Danh đạt tới cảnh giới nhất phẩm cao thủ, thân là giám khảo buổi luận võ đương nhiên phải đi lên ngăn trở.
Quả nhiên, Cao Thừa Vĩ nói tiếp: “ Vị sĩ quan của Hắc Kỳ quân này võ công đã đạt tới nhất phẩm, không dưới lão phu, nên không có tư cách tham gia luận võ.”
Lời vừa nói ra, trên đài cao lập tức một mảnh ngây ngốc, bên trong Hắc Kỳ quân có một vị nhất phẩm cao thủ tên gọi Lâm Trường Không đã không còn là bí mật, nhưng không ai nghĩ đến bên trong còn thêm một vị nhất phẩm cao thủ khác mà không người hay biết, khu khu trong một đội quân chỉ có ba ngàn người là có tới hai vị nhất phẩm cao thủ, thật sự là một chuyện làm cho người ta sợ hãi khi nghe nói. Nếu để cho bọn họ biết được hiện tại bên trong Hắc Kỳ quân có được sáu vị nhất phẩm cao thủ, chỉ sợ cơn sóng lớn oanh động sẽ tạo ra còn không dưới sự oanh động do Tần Dũng tạo thành vừa rồi.
Phương Lệnh Thiên huynh đệ trao đổi ánh mắt, bọn họ vốn phỏng chừng rất cao về Hứa Hải Phong, nhưng không ngờ thực lực của hắn dĩ nhiên còn trên cả dự liệu, mà sắc mặt đám người Cổ Đạo Nhiêm lại càng thêm buồn bực.
Hứa Hải Phong thấy tình thế không ổn, liền vội vàng hướng vị trí Hán Hiền đế ngồi phía nam quỳ xuống, cao giọng nói: “ Vi thần thật sự không biết có quy định này, thỉnh hoàng thượng thứ tội.”
Trên giáo trường không một tiếng động, Hán Hiền đế dưới sự chú ý của vạn chúng đứng dậy nói: “ Người không biết không tội, trẫm không trách cứ ngươi.”
“ Tạ hoàng thượng long ân.” Hứa Hải Phong dập đầu thật sâu, biểu hiện ra bộ dáng cảm kích như muốn rơi nước mắt.
Hán Hiền đế hướng Hứa Hải Phong đang quỳ dập đầu liếc mắt nhìn thật sâu, phất ống tay áo, xoay người bước đi. Lão thái giám bên người cất cao giọng the thé hô: “ Hoàng thượng có chỉ, bãi giá hồi cung.”
Lập tức trên dưới đài lại quỳ xuống một mảnh, hô to vạn tuế.
Hán Hiền đế vừa đi, cục diện lập tức náo nhiệt lên, các lộ binh mã đang đứng thẳng liền vừa vặn rời khỏi giáo trường, để trống bốn tòa lôi đài trên sân, đại hội luận võ từ lúc này mới xem như chính thức bắt đầu.
Hứa Hải Phong lau mồ hôi lạnh, phất tay bảo Triết Biệt đem đội ngũ trở về quân doanh. Từ sau tiếng hống chấn thiên của Tần Dũng, những đội ngũ khác hồn phách rời rạc, nhìn qua như yếu ớt xanh xao. Duy chỉ có một mình Hắc Kỳ quân không ai làm ra dáng thất thố, lúc bọn họ đến cũng không phải là đội ngũ xuất sắc nhất, nhưng lúc trở ra lại đã trở thành hổ bí chi sư làm người ta chú ý nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.