Chương 302: DỊ NĂNG (2)
Thương Thiên Bạch Hạc
02/04/2013
Năng lực do dị năng đoàn cung cấp càng lúc càng lớn, lòng can đảm của Hứa Hải Phong cũng theo nước lên thì thuyền lên, ý thức của hắn không ngừng phát triển, đã xa xa vượt ra ngoài cực hạn trong dự liệu của hắn.
Tương Khổng Minh sắc mặt ngưng trong đang đứng một bên quan sát, tuy hắn không cách nào nhận thức được cảm giác lúc này của Hứa Hải Phong, nhưng mơ hồ cũng cảm ứng được cỗ hơi thở thần bí trong không khí.
Làm một dị năng giả, linh giác của hắn tuy không thể so sánh với tinh thần lực của một tông sư cao thủ, nhưng đối với người bình thường mà nói, cũng không giống nhau.
Huống chi, thân là thành viên của huyết tửu chiến sĩ, hắn càng thêm thân thiết nhận thức tới loại cảm ứng rất tinh tường trong không gian, đây là một loại ấn ký đã minh khắc vào bản năng.
Vô luận là hắn có tình nguyện hay không, hắn đều không thể làm trái ngược, giống như là giờ khắc này, trong minh minh hắn tựa hồ cảm ứng được sự tồn tại của Hứa Hải Phong, cảm ứng được tư tưởng của hắn, cảm ứng được mệnh lệnh của hắn.
Ý thức khuếch trương mang đến cho phạm vi càng tăng trưởng thêm ngàn lần, ý thức Hứa Hải Phong càng lúc càng dâng cao, từ từ tiếp cận dãy núi mịt mờ.
Bầu trời giống như một mảnh vải màu lam, vài tầng mây trắng bàng bạc, giống như bị mặt trời chiếu xuống, theo gió chậm rãi phù du.
Ý thức của hắn hướng bầu trời úy lam đi tới, ở trước mặt của hắn, đỉnh núi xung quanh cách hắn càng ngày càng gần.
Đỉnh núi có mây khói vờn quanh, uyển nhược thanh vân chí khí.
Lực lượng cũng chưa từng suy yếu chút nào, ngược lại còn có xu thế không ngừng tăng cường.
Trong không gian có thứ gì thần bí đang cùng dị năng đoàn xảy ra biến hóa vi diệu, một tia lại một tia lực lượng khó hiểu đã bị dị năng đoàn hấp dẫn, cuồn cuộn bổ sung không ngừng.
Khi lực lượng từ trường đạt đến trình độ nhất định, thì những mảnh sắt vụn, tấm sắt, thậm chí dù là khối sắt cũng sẽ bị nó hấp tới.
Dị năng đoàn hôm nay cũng là như thế.
Dưới sự tăng phúc của Y Đằng Do Na, lực lượng của dị năng đoàn đạt tới mức chưa từng có. Cùng năng lực của không gian tạo ra sự cộng minh nào đó, đã chiếm được sự bổ sung mới.
Năng lực du chuyển trong không gian một khi tiến vào dị năng đoàn, lập tức chuyển hóa thành dị năng, tiện đà giúp Hứa Hải Phong cung cấp lực lượng nối tiếp không ngừng, khiến cho hắn không còn tiếp tục lo lắng không được bổ sung lực lượng.
Ý thức từ từ kéo lên, càng lên núi cao thì càng thong thả, chỉ là tuy chậm như bò kéo xe, nhưng thủy chung vẫn lên cao, lên cao.
Phảng phất như cảm nhận được biến hóa không tầm thường bên dưới, biển mây trên không trung cũng không cam tịch mịch mà quay cuồng lên.
Biển mây, tựa hồ bị lực lượng nào đó sai khiến, hình thành các loại đồ án vô cùng vô tận.
Một biển mây. Đột nhiên biển mây liền biến thành một biển rộng khôn cùng không giới hạn.
Từng đóa đóa mây thật giống như hình dạng muôn thú, lại hồi phục nhưng từng cơn sóng dữ gào thét, hướng đám mây biến thành tòa đảo nhỏ không ngừng ập tới, khơi dậy muôn ngàn bọt sóng.
Bọn chúng phảng phất đột nhiên có được ý thức của chính mình, những cơn sóng chấn động như nước thủy triều, đang tự do tự tại tỏa sáng cùng thổ lộ lòng hân hoan…
Rốt cục đến gần, đây đã là một điểm giới hạn. Không hiểu vì sao, Hứa Hải Phong tựa hồ cảm ứng được, nếu hắn có thể thuận lợi bước lên tòa cao phong đó, ý thức của hắn có thể vượt qua sự tồn tại nguy nga kia, năng lực của hắn sẽ bay vọt lạ thường khôn cùng.
Đây không phải là một lần bay vọt bình thường, mà là một sự bay cao mà thân thể không thể chế ước.
Nhưng vào thời khắc này, lực lượng phía sau hắn bắt đầu suy yếu, phạm vi ý thức của Hứa Hải Phong bao phủ quá lớn, đã đạt tới cực hạn mà dị năng đoàn có thể thừa nhận.
Mắt thấy ý thức của hắn đang muốn từ từ quay về, giống như vận động viên leo núi đã nhìn thấy tòa núi cao chót vót trước mắt, cũng không còn sức lực chinh phục đỉnh núi, hắn rõ ràng cảm giác được, lực lượng phía sau đã suy yếu.
Từng giọt từng giọt hạ xuống phía dưới, loại cảm giác vô lực tiếp nối làm cho hắn khó chịu cơ hồ muốn điên cuồng.
Tương Khổng Minh hoảng sợ nhìn Hứa Hải Phong đang ngồi tĩnh tọa trên mặt đất, sắc mặt của hắn đột nhiên đỏ tươi sáng lạn, một loại thật quỷ dị, tựa hồ là một màu diễm sắc cạn kiệt toàn bộ thể lực.
Máu chạy gia tốc, dị xà huyết trong thân thể Hứa Hải Phong từ sau khi hắn chân chính bước vào cảnh giới tông sư, lần đầu tiên tự phát sôi trào lên.
Đó là một loại lực lượng không cam lòng cùng chấp nhất, đó là một loại bi ai mắt thấy nhưng không thể không dừng lại.
Lực lượng, ta muốn lực lượng, phát ra từ sâu trong nội tâm, phát ra tiếng hò hét từ sâu trong linh hồn.
Sắc mặt Hứa Hải Phong ở trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, da tay của hắn đã ri rỉ máu.
“ Hô…hô…” Tiếng gió thổi vào vạt áo, vạt áo trên người hắn phấp phới, như có vô số cơn gió bên trong cơ thể đang hướng bốn phương tám hướng lay động.
Dừng lại, ý thức Hứa Hải Phong dừng lại giữa không trung, liền ngưng đọng giữa không trung, hoàn toàn bất động trong đám mây cuồn cuộn.
Đột nhiên, đầu óc của hắn giống như vừa mở ra cánh cửa, một cỗ khí tức lạnh lẽo tiến vào ý thức hải của hắn.
Như là chiếm được lực lượng hồi sinh, ý thức Hứa Hải Phong trở nên bạt cao, cơ hồ ở trong nháy mắt, phá tan từng tầng tầng trở nhiễu, lướt qua ngọn núi cao ngất, rốt cục đạt tới độ cao mà hắn mơ tưởng khát vọng.
Đưa mắt bao quát, mây mù lúc nùng lúc tan vòng quanh nơi sườn núi, một hồi giống như thác nước tuôn xuống, một thoáng lại như dòng nước sôi trào. Những đỉnh núi lộ ra khỏi đám mây, tranh vanh uy nghiêm, giống như những võ sĩ khoác khải giáp liệt thành chiến trận, mạo hiểm sương khói che chở vùng lãnh thổ xanh biếc sau lưng.
Một loại khí tức mừng rỡ, một loại chúc mừng ủng hộ đang bốc cao trong tim của hắn, mỗi một tế bào trong người hắn đều vui mừng hoan khoái, trong tim của hắn cũng là một mảnh hoan khoái, đó là cảm giác vừa vui vừa sợ khi thoát khỏi trói buộc.
Hết thảy đều đang nằm dưới chân hắn, hết thảy đều nằm trong tầm nhìn của hắn, hắn có thể cảm ứng được hết thảy năng lực tràng trong phạm vi của chính mình.
Thậm chí hắn còn có một loại cảm giác kỳ dị, hắn có thể khống chế những gì hắn có thể chứng kiến.
Vào giờ khắc này, hắn tựa hồ đã bước chân vào một cảnh giới mới tinh, một lĩnh vực chỉ có chúng thần mới có thể tiếp xúc.
Đứng ở độ cao này, đối đãi những hồi ức trong dĩ vãng, trong tim của hắn lại có một sự bình tĩnh khi nhìn thấu hết thảy. Tim của hắn tựa hồ đang tiếp xúc với tương lai vô tận.
Giờ khắc này, hắn tựa hồ không chỗ nào không thể, hắn tựa hồ đã trở thành chúa tể vạn vật thế gian, cao cao tại thượng – thần.
Một cỗ tinh thần lực lượng nhỏ yếu đột ngột xuất hiện trong cảm ứng của hắn, luồng lực lượng này đối với người bên ngoài mà nói vô cùng cường đại, nhưng trong lòng hắn hiện tại lại vô cùng nhỏ bé.
Thân thể của hắn cảm ứng được sự biến hóa của ý thức, nơi khóe miệng toát ra ý cười nhàn nhạt. Nghĩ không ra, lão nhân gia lại có nhàn hạ đi tới nơi này. Chính mình có sự biến hóa ngoài ý muốn hẳn là làm hắn sợ hãi không nhỏ.
Ý thức của hắn phảng phất ngưng làm một đoàn thật thể, ở giữa không trung có thể rõ ràng cảm ứng được độ ấm của mặt trời, sự lay động của gió.
Ý thức của hắn bám vào một cơn gió mỏng manh, nương lực của gió, tiến về phía trước.
Ngọa Long thành, ba chữ mạ vàng xuất hiện ngay trước mắt của hắn, hắn mới biết, tư cảm của chính mình đã trong lúc vô tình khuếch trương tới cảnh giới này.
Trong Ngọa Long thành, đột nhiên râu tóc Thái Ất chân nhân đều dựng đứng, lão mờ mịt ngẩng đầu, trong miệng lẩm bẩm: “ Là tiểu tử này sao? Hắn làm sao làm được? Không có khả năng…”
Một loại cảm giác sợ hãi hỗn loạn nhàn nhạt, từ trong lòng lão đạo sĩ bỗng nhiên dâng lên. Tinh thần tu vi của lão nhân có thể thiên hạ có một không hai. Nhưng so với việc dung hợp bàng nhiên đại vật trong tự nhiên lực, hắn cũng sinh ra cảm giác không sao theo kịp.
Trong hoàng cung, Hạ Nhã Quân đang trêu đùa cùng Đường Nhu Nhi các nàng đột nhiên nhìn ra phía nam phương, trên mặt của nàng như u như oán, có một vẻ diễm lệ tuyệt luân.
Chúng nữ nhìn nhau, các nàng biết Hạ Nhã Quân thậm chí so với phu quân còn bước chân vào cảnh giới tông sư sớm hơn.
Cùng nàng ở chung, vẫn đều như cơn gió mùa xuân, thất thố của nàng hiện tại, cũng là lần đầu tiên chưa từng có.
Tuy các nàng không mở miệng hỏi thăm, nhưng những nữ nhân có trái tim thất kiếu lả lướt cũng biết, nhất định có chuyện gì vượt ngoài sự tưởng tượng của các nàng đang xảy ra.
Chỉ là, xuyên thấu qua ánh mắt cùng sắc mặt của Hạ Nhã Quân, các nàng lại nhìn không ra là chuyện tốt hay xấu, loại tình cảm dung hợp giữa kinh ngạc, sợ hãi, vui sướng, bi thương đủ loại phản ứng cực kỳ mâu thuẫn không ngờ cùng xuất hiện trên mặt một người. Làm cho các nàng căn bản không cách nào làm ra phán đoán hữu hiệu.
Phía bên sườn của Thái Hành sơn mạch, chỉ cách vài dặm với ngọn núi cao chỗ Hứa Hải Phong, một vị trung niên mặc trang phục thư sinh, hai tay chắp sau lưng đón gió mà đứng. Chính là sư phụ của Đường Nhu Nhi, một trong tam đại tông sư Trung Nguyên Lê Ngạn Ba.
Lúc này trên mặt của hắn mơ hồ hiện lên dấu vết giãy dụa, khoảng cách của hắn gần với Hứa Hải Phong nhất, cho nên hắn có khả năng cảm nhận được sự trùng kích hơn xa nhóm người của Thái Ất chân nhân.
Nếu nói Thái Ất chân nhân cùng Hạ Nhã Quân chỉ là như chín trâu mất một sợi lông, hoàn toàn không có gì đáng kể, vậy Lê Ngạn Ba chính là tràn đầy cảm xúc, thậm chí thiếu chút nữa muốn trầm luân bên trong.
Luồng lực lượng thình lình này là gì?
Người nào có thể cảm nhận được luồng lực lượng này trong lòng đều hò hét, nhưng đáp án này cũng không ai có thể trả lời.
Bọn họ chỉ biết là, đây không phải là lực lượng của người, chính như thần lực của Tần Dũng, tài bắn cung của Triết Biệt, tốc độ của Hầu Hài, đây đều siêu việt thể năng cực hạn của loài người.
Nhưng đó dù sao chỉ là sự siêu việt cực hạn của thân thể, đối với những cao thủ tông sư như bọn họ mà nói, lực lượng thân thể đơn thuần cũng không phải là điều duy nhất, cũng không phải là sự theo đuổi trọng yếu nhất.
Sự theo đuổi lớn nhất của bọn họ chính là sự đột phá về tinh thần, là không ngừng dọ thám về thế giới hư vô mờ mịt, đây mới là sự theo đuổi chân chính của bọn họ.
Nhưng hôm nay, bọn họ theo đuổi, hướng tới loại cảnh giới này, lại đột nhiên bày ra trước mặt bọn họ, loại rung động mãnh liệt này gây cho họ sự trùng kích mãnh liệt khôn cùng lạ thường.
Bị vây trong phạm vi của cỗ lực lượng này, Lê Ngạn Ba cơ hồ liền dâng lên ý niệm đầu hàng trong đầu.
Nguyên nhân chính vì hắn là tuyệt đỉnh cường giả cấp tông sư, cho nên hắn mới có thể nhận thức thật sâu sự cường đại cùng nỗi sợ hãi vễ cỗ lực lượng này.
Nếu không phải tính cách của hắn kiên nhẫn cùng ý chí kiên cường như sắt thép, thì đã sớm tê liệt trên mặt đất.
Chẳng qua, hiểu là như thế, nhưng lần đầu tiên tiếp xúc với lực lượng cường đại như thế, Lê Ngạn Ba cũng đứng ngây ngốc tại chỗ thật lâu, đột nhiên thân hình vừa động, hướng tới phương hướng lực lượng truyền đến phóng đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.