Chương 291: HOAN KHÁNH (THƯỢNG)
Thương Thiên Bạch Hạc
02/04/2013
Tiếng trống như sấm, quân ca to rõ.
Thành vệ quân ngẩng đầu ưỡn ngực, bước tiến của bọn họ chỉnh tề mà kiên quyết, từ cửa nam Ngọa Long thành tiến thẳng vào.
Trên một đoạn đường, dân chúng vui mừng nghênh đón.
Từ thành vệ quân đầu tiên tiến vào cửa nam, tiếng hoan hô của dân chúng cũng đã không hề ngừng nghỉ.
Mà khi Hứa Hải Phong ngồi thẳng trên Ô Vân xuất hiện nơi cửa thành, dân chúng liền sôi trào, vô số người đang điên cuồng hò hét tên của hắn.
Trên bầu trời, những viên pháo hoa đang không ngừng bay tung, dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống, vô cùng mỹ lệ.
Có chút ngẩng đầu, trên mặt Hứa Hải Phong tràn ngập sự tự tin cùng nụ cười hòa thuận, ánh mắt của hắn thâm thúy khó lường, bất cứ kẻ nào tiếp xúc tới, đều nghĩ rằng hắn đang nhìn mình, lập tức lại khiến cho từng trận hoan hô vang lên như sấm.
Không ai biết, thật ra trong mắt Hứa Hải Phong cũng không hề có tiêu cự, hắn chỉ là tùy ý nhìn về phía trước mà thôi.
Ở trong tim của hắn, đối với nghi thức hoan khánh chúc mừng này vô cùng phản cảm.
Nếu dựa theo bổn ý của hắn, tràng nghi thức này vốn không cần cử hành, hoặc là nói ít nhất cũng không nên kéo hắn xuống nước.
Nhưng Tương Khổng Minh gởi tới một phong thư, khiến cho hắn cuối cùng phải lựa chọn phương thức thỏa hiệp này.
Bởi vì hắn biết, nghi thức nhìn qua giống như hao tổn tài chính cùng cực khổ dân chúng này kỳ thật cũng là biện pháp tốt nhất ủng hộ sĩ khí cùng yên ổn dân tâm.
Khải Tát nhân chưa bị đánh lui, ở phía sau bọn họ, còn có địch nhân càng thêm cường đại gấp trăm lần giống như hổ rình mồi.
Đến lúc này, vô luận là quân đội hay là dân chúng, đều phải có lực đoàn kết thật mạnh, nếu không dưới tình huống thực lực tương đối cách xa, bọn họ chỉ có bại mà không thắng.
Vậy buổi lễ khánh công náo nhiệt này bắt buộc phải làm.
Ô Vân tinh thông nhân tính, vốn không cần hắn điều khiển, lúc này trong tai hắn tự động loại bỏ những lời hò hét inh ỏi, đôi mắt hắn tùy ý nhìn những đóa hoa đang tùy ý bay múa trên không trung.
Hoa hồng, hướng dương, hoa sen…
Hắn nhàm chán đếm thầm.
Đột nhiên, ánh mắt của hắn mở rộng ra một chút, giữa những đóa hoa rơi xuống, nhìn thấy đóa hoa giống như lông mao đang nhè nhẹ rơi xuống.
Đó chính là một đóa hoa cẩu vĩ.( đuôi chó)
Nhè nhẹ, cánh hoa đỏ tươi bay xuống bám trên bả vai hắn, không hề cảm giác được có chút sức nặng.
Chỉ may. Đúng là dùng loại chỉ may màu đỏ kết những mảnh giấy mỏng tạo thành hoa giả.
Không cần hỏi, đây nhất định là kiệt tác của vị quân sư đại nhân nào đó.
Lúc này, luồng suy nghĩ của Hứa Hải Phong đột nhiên trở lại trên đường đi xuất sứ Hung Nô ngày xưa. Khi đó, cũng chính là mình hạ lệnh, trong phạm vi mười dặm hái hết những kỳ hoa dị thảo mang về lấy lòng mấy vị thiên kim tiểu thư.
Vẻ tươi cười trên mặt hắn càng trở nên ấm áp.
Hắn cao cao giơ cánh tay của mình, hướng dân chúng khẽ vẫy.
Động tác này của hắn giống như tạo cơn sóng lớn, lập tức đưa tới tiếng hoan hô rung trời, tâm tình của dân chúng giờ phút này đã được kéo lên trạng thái cao nhất.
&&&&
Xa xa, ở một ngôi nhà tư nhân trong thành, kiến trúc cao lớn biểu hiện thân phận bất phàm của chủ nhân.
“ Hay cho một Hứa Hải Phong a…”
Trên lầu cao, một vị lão thái thái tóc bạc nhẹ giọng thở dài nói.
Ở bên người của bà, là một vị lão nhân tóc bạc cao tuổi, nếu Hứa Hải Phong ở đây, tất nhiên có thể nhận ra bọn họ chính là Phương lão thái cùng Lộ Đỉnh Thịnh.
“ Lão tỷ…Nơi này dù sao không phải là địa bàn của chúng ta.” Vẻ tươi cười của Lộ Đỉnh Thịnh có một tia cảm thán bất đắc dĩ.
Nơi này dù sao là Ngọa Long thành, là quốc đô Lâm An của Thổ Phiên quốc.
Dân chúng nơi này tám chín phần mười đều là thần dân của Thổ Phiên ngày xưa, tuy lúc này Ngọa Long thành đã sát nhập vào bản đồ Đại Hán, nhưng nếu muốn lấy được sự trung tâm của bọn họ, tuyệt không phải một lần là xong việc.
Phương Hướng Minh cùng Hứa Hải Phong đều là người đứng đầu Ngọa Long thành, nhưng thái độ của dân chúng trong thành đối với bọn họ lại hoàn toàn khác nhau.
Đó không phải nói nhân duyên của Hứa Hải Phong tốt hơn Phương Hướng Minh, mà là bởi vì, Hứa Hải Phong có một vị phu nhân quá tốt.
Lâm Uyển Nhàn, vị công chúa điện hạ còn sống sót duy nhất của Thổ Phiên hoàng thất.
Tuy ngày thường nàng ở ẩn trong nội cung, cũng không từng xuất đầu lộ diện qua mấy lần, nhưng chỉ bằng vào danh tiếng cùng thân thế của nàng, cũng đã là một bút tài phú chính trị vô cùng to lớn.
Đặc biệt là trong Ngọa Long thành, lực ảnh hưởng của nàng càng lạ thường khôn cùng.
Danh dự làm sao mà tới, dựa theo lời của Tương đại quân sư, danh dự là do thổi phồng mà ra.
Dưới sự trợ giúp của hắn, chuyện xưa anh hùng cứu mỹ nhân đã sớm truyền lưu khắp thành.
Đối với vị Hứa đại tông sư đã từ trong ma chưởng của Khải Tát nhân cứu ra công chúa điện hạ, trong lòng dân chúng đúng là có hảo cảm quá mức.
Theo sau, nương theo một loạt chính sách ưu huệ xuất hiện, càng khiến cho dân chúng trong thành được hưởng sự ngọt ngào bước đầu. Khi thành vệ quân mở rộng lần thứ hai, thu nạp đại lượng cư dân xung quanh Ngọa Long thành, dưới ích lợi tương quan, căn cơ của Hứa Hải Phong ở trong thành ngày càng thâm hậu.
Cho đến hôm nay, hắn mang đại thắng trở về, chậm rãi vào thành, đã hoàn toàn lộ ra khí thế vương giả.
Dân chúng quy tâm, đây cũng là lẽ tất nhiên mà thôi.
So sánh, các đại thế gia tạm thời đến đây định cư cũng kém cỏi hơn nhiều.
Chính như Lộ Đỉnh Thịnh nói, nơi này dù sao không phải địa bàn của bọn họ, không gặp kết quả thủy thổ không phục, cũng đã là không tệ.
“ Đỉnh Thịnh, nhà họ Lộ các ngươi có tính toán gì không?” Phương lão thái nhìn như không hề tâm kế, hỏi.
Nhún vai, bởi vì tuổi già mà thân hình gầy gò run lên, tựa hồ đối với vấn đề này không có chủ kiến: “ Tùy ba trục lưu thôi.” ( Xuôi theo dòng nước)
“ Tùy ba trục lưu? Đây cũng không giống lời nói của Đỉnh Thiên tướng quân nổi danh hiển hách ngày xưa a.” Trong giọng nói của lão thái thái mang theo tia kinh ngạc.
“ Đỉnh Thiên tướng quân?” Tự giễu cười cười, Lộ Đỉnh Thịnh nói: “ Tưởng muốn đội trời mà đứng, nói dễ vậy sao, chuyện mà ngay cả Đổng đại ca cũng làm không được, ta làm sao có can đảm mơ tưởng đây.”
“ Ngươi cũng già.” Phương lão thái liếc mắt nhìn hắn, than thở không thôi.
“ Đúng vậy.” Lộ Đỉnh Thịnh thở dài nói: “ Từ sau khi một tộc của Đổng đại ca trầm luân, ta đã biết mọi việc không thể nghịch thiên mà đi, Đỉnh Thiên tướng quân, cũng đã chết lúc đó.”
Bên trong phòng trầm mặc, chỉ còn từng trận hoan hô bên ngoài truyền đến. Chỉ là thanh âm đại biểu cho sự vui sướng kia, vì sao lúc này nghe vào có vẻ chói tai như thế?
Ánh mắt hai vị lão nhân gia đung đưa xuống dưới, trong vô số dân chúng trà trộn vào rất nhiều hán tử khôi ngô. Trong miệng bọn họ tuy cũng hô to, nhưng ánh mắt không ngừng dò xét chung quanh, phảng phất như đang giám thị hay tìm kiếm gì đó.
Ánh mắt Phương lão thái dừng lại trên người một thám tử, lắc đầu nói: “ Thám tử trong thành thật không ít.”
Nghe lời Phương lão thái, tựa hồ rất có cảm xúc, Lộ Đỉnh Thịnh nhìn theo ánh mắt của bà, lập tức bật cười nói: “ Dù có nhiều thám tử cũng chỉ có thể chứng kiến một chút vẻ bề ngoài thôi.”
Khẽ cười, đối với đánh giá của Lộ Đỉnh Thịnh, Phương lão thái cũng không phản đối.
Như ngày hôm nay, hai người bọn họ ước hẹn gặp nhau, những thám tử cũng không hề hay biết gì.
Hai người bọn họ kinh nghiệm qua sự hỗn loạn của sáu quận phương bắc ở bốn mươi năm trước, kinh nghiệm qua biến hóa long trời lở đất sau khi Đổng gia bị diệt.
Có thể bình bình an an sống nhiều năm như vậy, không có bệnh nặng cũng là chủ yếu, nhưng bản lĩnh của chính họ cũng quyết không tầm thường, lại há là mấy thám tử nho nhỏ có thể truy tung được.
“ Lão tỷ…Ngươi xem được Trình gia không?” Lộ Đỉnh Thịnh đột nhiên hỏi.
Nghe vậy ngẩn ngơ, sắc mặt Phương lão thái cực kỳ phức tạp, một lúc lâu, bà thở dài nói: “ Xem trận đánh Thái Nguyên ra sao.”
Lộ Đỉnh Thịnh không tiếng động chỉ biết cười khổ.
Cuộc chiến Thái Nguyên, chẳng những quan hệ đến Hung Nô cùng Đại Hán, vận mệnh hai đại thế lực, còn liên lụy vô số dã tâm của nhiều người.
Phương lão thái che mắt nhìn trời, Phương, Trình hai nhà quan hệ phức tạp, nếu không có Trình gia dẫn sói vào nhà, Phương Lệnh Thiên sẽ không tuẫn tiết tại kinh sư, Phương Lệnh Đức càng không phải chết trận sa trường.
Như thế tính ra, cừu oán giữa bọn họ và Trình gia vô cùng to lớn, đã là không đội chung trời.
Nhưng ở trên thế giới này, không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có địch nhân vĩnh viễn.
Trình gia hôm nay, đúng là Đại Hán đệ nhất gia thật sự.
Từ sau khi khống chế vị hoàng đế bù nhìn Lưu Chính Đình, Trình gia đã danh chính ngôn thuận tiếp chưởng năm vạn Hoàng Long quân đoàn cùng năm vạn Thương Lang quân đoàn những tướng sĩ tinh nhuệ.
Theo sau, Trương Tấn Trung suất lĩnh tám vạn dũng sĩ của Thiên Ưng quân đoàn tìm đến, hơn nữa còn thêm mười vạn tư binh do Trình gia bồi dưỡng suốt mấy chục năm.
Ba mươi vạn đại quân thực lực cường đại tại Thái Nguyên, bọn họ đang chờ Hung Nô nhân tiến đến.
Đối mặt vị Đại Hán đệ nhất danh tướng Cổ Đạo Nhiêm nguyên soái, Hung Nô nhân cũng không dám có chút khinh thường.
Mười vạn Kim Lang quân dốc túi ra, vì áp chế đại doanh phương bắc, bọn họ đã tổn thất gần hai vạn người, nhưng ở các nơi điều động một chút tinh binh, lại bổ sung một chút nhân viên hậu cần, rốt cục đã tập hợp đủ mười vạn.
Ngoại trừ ra, còn có mấy vạn đại quân của bốn bộ lạc phụ thuộc, cùng với năm vạn Phi Mã quân đoàn đều đang hướng Thái Nguyên tiến tới.
Tuy Hung Nô nhân dốc hết binh lực cả nước, cũng có hơn ba mươi vạn, nhưng dùng thủ hộ gia viên, cùng đi chiếm lĩnh, lực chiến đấu chỉ được mười lăm vạn đã là cực hạn mà Cáp Mật Thứ có thể điều động.
Song phương hai bên, cùng áp binh đến Thái Nguyên, chỉ đợi khi chuẩn bị thỏa đáng, liền bắt đầu một hồi đại chiến khoáng thế mà vạn vạn người chú ý.
Trận đánh này, đối với hướng đi của thế cục đại lục ngày sau, ngụ ý sâu xa.
Cho dù xem trong lịch sử, có thể so sánh với tràng đại chiến này, cũng chưa từng có.
Hai dân tộc cuối cùng trực tiếp đối mặt thật sự.
Nếu Trình gia thất bại, Hung Nô nhân có thể thuận thế xuôi nam, mang oai đại thắng, phương nam cũng không còn kháng cự.
Kết cục này phỏng chừng là người Hán, cũng sẽ không nguyện ý chứng kiến.
Vậy, bọn họ chỉ đành cầu khẩn Trình gia chiến thắng.
Nhưng Trình gia, đại thế gia này lại có rất nhiều oán hận đối với các đại gia tộc, chỉ cần nghĩ tới bọn họ sẽ lấy được thắng lợi, trong lòng Phương lão thái cũng không tự chủ được mà thấy một trận phiền muộn.
Dã tâm lang sói của Trình gia, trong lòng bọn họ biết thật rõ ràng, chỉ là trong thời loạn thế, hết thảy đều phải dựa vào thực lực nói chuyện. Nếu Trình gia thật sự có được thực lực xưng bá thiên hạ, vì bảo hộ gia tộc, bọn họ phải làm ra lựa chọn như thế nào đây.
Cho dù là hai vị thiên chi kiêu tử đều có nỗi đau mất cha như Phương Hướng Minh cùng Phương Hướng Trí, cũng hiểu rõ ràng đạo lý này.
Trình gia?
Hung Nô?
“ Ai…” Thở dài thật sâu, thanh âm bất đắc dĩ của Phương lão thái quanh quẩn trong phòng: “ Xuôi theo dòng nước thôi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.