Thương Thiên Phách Huyết

Chương 160: MÊ DƯỢC

Thương Thiên Bạch Hạc

02/04/2013



Nhìn thân thể không đầu đang run rẩy không thôi, một cỗ hàn khí trong lòng Lý Minh Đường không thể đè áp trực trùng xông lên.

Quay đầu nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy viên đầu lâu kia lộ ra hàm răng nghiến chặt, mà trên răng tựa hồ đang cắn vật gì đó.

Hắn hơi kinh hãi, đưa tay lên sờ, mới phát giác một phần tóc bên tai thiếu đi một đoạn. Nếu vừa rồi chỉ thoáng chần chờ, chính là cục diện ôm nhau cùng chết.

Hắn có thể thuận lợi chém địch dưới đao, là bởi vì thân thủ giữa hai bên có chênh lệch quá lớn, nhưng khí thế bưu hãn không sợ chết của đối phương tạo thành sự trùng kích thật lớn đối với hắn.

Loại cách làm chỉ cầu đưa địch vào chỗ chết như vậy, mà bất kể đến an nguy của bản thân, sự hung hãn bá đạo làm cho hắn phải trợn mắt kinh hãi.

Nếu vừa rồi hắn đối mặt không chỉ là một người, mà là hai người, năm người, hoặc là mười người?

Hắn đã không còn dũng khí tiếp tục phỏng đoán, người như vậy còn có thể xưng là người sao? Quả thật chính là ma quỷ hóa thân như trong miệng Khải Tát nhân tôn xưng.

Nghĩ đến ma quỷ, trong tim của hắn vừa động, lập tức đoán được thân phận của những người này. Ở đương thời, ngoại trừ Hắc Kỳ quân được xưng thiên hạ vô địch ra, còn có chi bộ đội nào có được tinh binh như thế này.

Nghĩ tới đủ loại truyền thuyết của Hắc Kỳ quân, tim của hắn lập tức rơi xuống tận cốc sâu. Đổi lại trước kia, hắn luôn nửa tin nửa ngờ, tưởng rằng đám bại quân chỉ là kiếm cớ đổ thừa, nhưng cho tới giờ khắc này, hắn mới biết được lời đồn đãi không có chút nào khoa trương, nếu mỗi một sĩ tốt trong Hắc Kỳ quân đều là như thế, vậy thiên hạ tuy lớn, lại có chi bộ đội nào có thể địch nổi.

Cho dù là ngày trước năm trăm Khải Tát thần điện kỵ sĩ đoàn đại bại bộ đội tinh nhuệ của Thổ Phiên quốc cũng phải thua kém ba phần.

Biết trước mặt mình chính là Hắc Kỳ quân làm cho người khác phải kinh hồn táng đảm, trong lòng hắn sáng tỏ tai kiếp hôm nay là khó thoát, chỉ là Hắc Kỳ quân vì sao có thể lặng yên không chút tiếng động thâm nhập lên được sơn trại, người ra độc thủ mờ ám này lại là người nào.

“ Lý tiền bối đúng là hảo công phu, xem trong thiên hạ tuổi trẻ đương thời, có thể ổn thắng tiền bối chỉ sợ là chỉ có ba người mà thôi.”

Lý Minh Đường xoay người, người này không ngờ dưới tình huống hắn không hề có cảm giác mà tiến vào trong vòng mấy trượng, lại làm sao không làm cho hắn kinh hãi vạn phần.

Dưới ánh trăng, một thân ảnh vĩ ngạn thẳng thắn đứng ngay trên bậc thang. Gió đêm thổi qua, trường sam màu đen trên người theo gió tung bay, phiêu dật tự nhiên nói không nên lời, làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác kỳ dị là hắn đã hợp làm một thể cùng với cảnh vật nơi đây.

Lý Minh Đường thu đao mà đứng, ngưng thần nhìn tới, tại thời khắc mấu chốt này, hắn khôi phục sự trầm tĩnh của một nhất phẩm cao thủ: “ Ngươi…là ai?”

“ Tại hạ Hứa Hải Phong.”

Trước cửa trại, Tương Khổng Minh khinh thường cười lạnh một tiếng: “ Tặc? Còn không biết ai là tặc, chúng ta là quan binh tróc tặc.”

Hắn hơi quay đầu lại phân phó: “ Truyền lệnh xuống cho ta, phàm là gặp phải chống cự, liền giết chết.”

“ Dạ…” Một gã quân sĩ lớn tiếng đáp một câu, đem lời này xa xa truyền ra. Lập tức động tác của sĩ tốt Hắc Kỳ quân càng nhanh hơn mấy lần. Nếu muốn trông cậy vào bọn họ đem địch nhân sanh cầm bắt sống, quả thật khó hơn lên trời, nhưng nếu chỉ là tận tình giết chóc, đây cũng là bản năng như đã có sẵn từ lúc sinh ra.

Mệnh lệnh này một khi truyền đi xuống, lập tức liền tạo ra một mảnh gió tanh mưa máu.

Đầu của Tương Khổng Minh vừa chuyển, đột nhiên nhìn thấy Lâm Trường Không đứng một mình ở xa xa, trong lòng hắn vừa động, dõi mắt tìm kiếm, đúng là không tìm được bóng người của Hứa Hải Phong. Không khỏi lắc đầu cười khổ, hắn tự nhiên đoán được Hứa Hải Phong nghe nói Lý Minh Đường võ công cao siêu, nên động lòng hiếu thắng, bây giờ phỏng chừng hai người là đang chiến đấu thật náo nhiệt.

Chỉ là bản thân là thần tử, cũng không thể tùy ý để chủ công tự thân hãm vào nguy cơ, hắn chỉ vào Lâm Trường Không phân phó: “ Ngươi nhanh đi tìm kiếm chủ công, cần phải bảo hộ hắn không bị tổn hao gì.”



Lâm Trường Không cung kính nhận lệnh, bước nhanh rời đi.

Tương Khổng Minh mắt nhìn núi sâu xa xa, tự nhủ: “ Một tháng, thời gian có điểm khẩn quá.”

Một đôi mắt của Lý Minh Đường trở nên co rút lại, hắn kinh hô: “ Hắc Kỳ quân thống lĩnh Hứa Hải Phong?”

Hứa Hải Phong mỉm cười, nói: “ Đúng là tại hạ.”

“ Được.” Lý Minh Đường kinh dị đánh giá hắn vài lần, rốt cục hỏi: “ Lão hủ có một chuyện không rõ, tưởng muốn thỉnh giáo Hứa thống lĩnh.”

Hứa Hải Phong nhẹ nhàng gật đầu, ý bảo hắn cứ nói đừng ngại.

Lý Minh Đường hít sâu một hơi, hỏi: “ Bằng thực lực của quý quân, tưởng muốn tiêu diệt một đỉnh núi như lão hủ, đó là việc dễ dàng như trở bàn tay, vì sao phải sử xuất ra thủ đoạn rác rưởi như vậy, làm người khác lạnh răng.”

“ Thủ đoạn rác rưởi?” Hứa Hải Phong bật cười, nói: “ Lý tiền bối, cuộc chiến giữa ta và ngươi cũng không phải là tỷ thí công bình, tự nhiên là phải sử ra quỷ kế, không có chỗ nào cố kỵ. Hôm nay ta không tổn thương một người mà thành công bắt sống các vị, lại vì sao không thể sử dụng?”

Sắc mặt Lý Minh Đường đỏ hồng, rốt cục nói ra một câu: “ Quý quân danh xưng dũng vũ thiên hạ, lại vì sao không chịu cho chúng ta một cơ hội có một trận đánh công bình?”

“ Công bình?” Khóe miệng Hứa Hải Phong lộ ra một tia đùa cợt: “ Chỉ khi thực lực hai người tương đương, mới có hai chữ công bình, các ngươi ở trong mắt ta, chẳng khác gì con kiến hôi, lại có tư cách gì cùng ta cò kè mặc cả?”

Hai mắt Lý Minh Đường vằn máu, tuy biết lời của hắn không sai, nhưng loại thái độ coi rẻ này làm cho hắn giận dữ.

Hứa Hải Phong đột nhiên khoát tay áo nói: “ Lý tiền bối không cần tức giận, xin hỏi quý chúc lúc cướp đoạt thương lữ đi ngang, có từng cho bọn họ một cơ hội công bình không?”

Lý Minh Đường ngẩn ra, lập tức cứng họng.

“ Lý tiền bối, bổn tướng quân hôm nay có một lời nói, thỉnh tiền bối châm chước.” Hứa Hải Phong ôm quyền thi lễ nói.

Lý Minh Đường cắn răng nói: “ Nói.”

“ Nếu tiền bối nhắc tới hai chữ công bình, vậy Hứa mỗ nguyện cùng ngài đánh một trận, nếu ngài có thể thắng được Hứa mỗ, vậy ta liền làm chủ, phóng thích tù binh.”

Hai mắt Lý Minh Đường sáng ngời, tựa như người chết đuối bắt được cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, hắn vừa vui vừa sợ, vội hỏi: “ Lời của Hứa thống lĩnh là thật?”

Hứa Hải Phong cười ngạo nghễ, cũng không trả lời, nhưng chỉ động tác đơn giản này lại làm cho Lý Minh Đường có một loại tin tưởng mãnh liệt.

Hắn cao giọng nói: “ Được, vậy nhượng ta xem Hứa thống lĩnh được xưng đệ nhất cao thủ trẻ tuổi đương thời có cái gì cao minh.”

Hắn nhảy dựng lên, một đao bổ xuống đầu Hứa Hải Phong.

Kinh nghiệm đối địch của Lý Minh Đường vô cùng phong phú, chỉ nhìn thần thái khí độ của Hứa Hải Phong, đã biết đó là một cao thủ đồng cấp bậc bình sinh hiếm thấy, vì thế không dám có chút khinh thường sơ ý, vừa ra tay chính là toàn lực ứng phó.

Hứa Hải Phong vẫn chưa rút ra Bất Phá thần kiếm, mà chỉ hướng phía trên đánh ra một chiêu, điểm vào cách mũi đao bảy tấc.

Cổ tay Lý Minh Đường chấn động, một đạo kia không ngờ lại khó có thể chém đi xuống. Trong lòng hắn kinh hãi, nhanh chóng tránh bước, hai mắt nhìn trừng Hứa Hải Phong, sợ hắn đột nhiên tập kích.



Tựa như bậc nhất phẩm cao thủ như Lý Minh Đường, khi xuất thủ, chân khí phân bố cực kỳ hợp lý, chiêu thức không sơ hở, làm cho người ta khó có thể hóa giải.

Nhưng chỉ là khi đối phó với người đồng cấp hoặc là cấp thấp vũ giả mới có thể như thế. Đối mặt với người đã lĩnh ngộ được lực lượng tinh thần, linh giác đạt tới cấp bậc tông sư như Hứa Hải Phong, sơ hở trong một đao này của hắn lập tức liền hiển lộ ra.

Mới một đao vừa rồi, bảy tấc mũi đao chính là địa phương súc tích công lực kém nhất của hắn.

Một kiếm của Hứa Hải Phong điểm trúng, chân khí cường đại đột phá một điểm, đem nội lực của Lý Minh Đường chặt làm hai đoạn. Cũng may kinh nghiệm chiến đấu của Lý Minh Đường phong phú, thấy tình thế không ổn, lập tức thu tay lại lui về phía sau, nếu cậy mạnh tiến bức, vậy chỉ một chiêu, thì binh khí sẽ rời tay bay đi.

“ Ngươi…Ngươi đã đạt tới cảnh giới tông sư sao?” Lý Minh Đường run giọng hỏi.

Hứa Hải Phong buồn bã lắc đầu, thở dài nói: “ Tại hạ công lực không đủ, tạm thời còn kém một bậc. Chẳng qua Hứa mỗ vừa nói qua, thiên hạ trong tiểu đồng lứa, có thể ổn thắng tiền bối phải có ba người, rất bất hạnh, Hứa mỗ là một trong số đó.”

Sắc mặt Lý Minh Đường biến ảo khó lường, hắn nhìn khuôn mặt trẻ tuổi của Hứa Hải Phong, cho dù đối phương từ trong bụng mẹ bắt đầu luyện công, cũng bất quá chỉ có hai mươi năm công phu, không ngờ lại có tài nghệ như thế. So sánh qua, hắn không khỏi kém quá xa.

Chỉ là lúc này, hắn đã không còn đường lui, hướng Hứa Hải Phong nặng nề gật đầu, hắn trầm trọng nói: “ Hảo cho một anh hùng xuất thiếu niên, lão hủ thỉnh giáo.”

Nói xong, hắn xoay người tiến bước vào trong phòng.

Hứa Hải Phong hơi có vẻ kinh ngạc nhìn cử động của hắn.

Dựa vào linh giác hơn người, Hứa Hải Phong tự nhiên biết hắn cũng không có ý muốn mượn cơ hội thoát thân, bởi vì hắn dĩ nhiên cảm ứng được đấu chí cường đại mênh mông mãnh liệt của Lý Minh Đường tản ra, khí phách mãnh liệt cơ hồ ngưng thật lại mơ hồ tiết lộ vài phần thê lương, lại càng có vẻ không kinh không sợ, nhân vật như thế, sao lại lâm trận mà bỏ chạy.

Chốc lát sau, Lý Minh Đường lại đi ra, chỉ là trên tay hắn thay đổi một thanh binh khí khác.

Thanh cương đao không biết đã bị bỏ đi nơi nào, hay tay của hắn đang cầm một thanh nguyệt nha sạn dài chừng hơn trượng, thân trượng tỏa ra quang mang màu bạc, hiển nhiên phân lượng rất nặng.

Vẻ vừa vui vừa sợ lóe ra trong ánh mắt Hứa Hải Phong, toàn thân lại hóa thành bình thản. Ở trong lòng hắn cũng sinh ra một ý niệm kỳ quái, nếu nhượng Tần Dũng nhìn thấy người này, nói vậy nhất định sẽ dị thường vui mừng.

Lý Minh Đường cầm nguyệt nha sạn trong tay, phảng phất như thay đổi thành một người khác, cũng không còn nửa phần cấp táo. Hắn nhìn vị đại địch đầu tiên trong cuộc đời, trầm giọng nói: “ Một trăm lẻ tám lộ Phong Ma Sạn Pháp trong tay lão hủ, cũng là một trong những kỳ công mật nghệ, Hứa thống lĩnh tự mình cẩn thận.”

Có chút gật đầu, Hứa Hải Phong rút ra Bất Phá thần kiếm, nói: “ Tiền bối, thỉnh…”

Hai mắt Lý Minh Đường mở lớn, một lũ tinh quang bắn ra, bỗng nhiên thân thể lẫn sạn cùng hợp nhất, hướng Hứa Hải Phong vọt tới.

Hứa Hải Phong không dám chậm trễ, dương kiếm đón lấy, kiếm sạn tương giao, đột nhiên cánh tay chấn động, tuy đã sớm có chuẩn bị, nhưng nghĩ không ra nguyệt nha sạn lại nặng nề như thế.

Lý Minh Đường vốn chính là một viên hổ tướng của Thổ Phiên quốc, lúc đầu khi Khải Tát nhân xâm lấn, hắn cùng với bộ đội lâm vào trọng vây, chính là nhờ vào một trăm lẻ tám lộ Phong Ma Sạn Pháp giết khai một con đường máu, chạy thoát ra ngoài.

Người này thật là trung nghĩa, mỗi khi gặp chiến trận, luôn đi trước sĩ tốt, bản thân đủ danh vọng, tại Thái Hành sơn mạch, cũng là thế lực lớn nhất.

Một bộ Phong Ma Sạn Pháp thi triển ra, liền phảng phất như một dòng suối chảy không ngừng xoay tròn, lấy Hứa Hải Phong làm trung tâm xoay quanh vây nhiễu, hấp lực cường đại không ngừng từ trên thân sạn phát ra, dần dần co rút lại, chính là muốn đem Hứa Hải Phong sinh sôi đánh nát tại chỗ.

Hứa Hải Phong ngưng thần nghênh chiến, một đoạn đường Thái Cực kiếm pháp vô cùng quy củ, giống như một cái la bàn, đem những thế xoay của cây kim thủy ngân toàn bộ hóa giải.

Nguyệt Nha Sạn: Một đầu trượng có hình vầng trăng khuyết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thương Thiên Phách Huyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook