Chương 101: NGHÊNH ĐỊCH
Thương Thiên Bạch Hạc
02/04/2013
Đêm khuya, Vi Liệp lâm bên ngoài mười dặm thành tây, một thân ảnh cao gầy từ xa xa chậm rãi bước chậm mà đến, nhưng làm cho người ta kỳ quái chính là, tiết tấu nhìn như thong thả của hắn lại có tốc độ cực nhanh, khoảng cách hơn mười trượng mà chỉ dùng vài bước đã vượt qua, giống như quỷ mị xuất hiện bên ngoài rừng.
Hắn giương mắt chung quanh, tuy hai mắt nhìn thấy không một bóng người, nhưng thần thức lại nói cho hắn biết bên trong rừng rậm có sáu người tồn tại.
Bọn họ đều ẩn núp bên trong rừng rậm, xuyên thấu qua khe hở lá cây đang quan sát động tĩnh của hắn, người tới chính là một đời tông sư của Khải Tát, Áo Bổn.
Phiến rừng rậm này được gọi là Vi Liệp lâm, mục đích chính là cấp cho đông đảo vương công quý tộc Hung Nô dùng săn thú. Hung Nô nhân tôn sùng dũng vũ, bên trong rừng rậm này không thiếu mãnh thú lớn ăn thịt vô số. Hung Nô dân chúng vốn sợ hãi nơi này, không dám tới gần.
Cho nên ở bên trong này muốn ẩn núp vài người, đó là việc dễ dàng.
Trên mặt Áo Bổn lộ ra một tia cười lạnh, cất cao giọng nói: “ Nếu các ngươi không nghĩ đi ra, vậy để cho ta đem các ngươi ra đi.”
Hắn tự cho võ công cao minh, không coi những hạng người giấu đầu rụt đuôi vào đâu, liền muốn đi vào bắt người. Đột nhiên thân hình hắn chợt cứng đờ, bảo trì tư thế thoáng nghiêng người về phía trước, không dám có chút nhúc nhích.
Không sai, hắn là không dám nhúc nhích, từ sau khi hắn bước vào cảnh giới tông sư, còn là lần đầu tiên sinh ra cảm giác như thế.
Thần thức của hắn bên trong không gian vô hạn tiếp thu một cỗ tín hiệu cực kỳ nguy hiểm, đây là một cỗ lực lượng thần bí khó lường, hơn nữa cỗ lực lượng này còn đang súc thế chờ phóng ra, mục tiêu chính là bản thân hắn. Bên trong minh minh, hắn có một loại cảm giác, cỗ lực lượng này cường đại, đủ để cấu thành uy hiếp tử vong đối với hắn.
Trong không khí tràn ngập một cỗ sát khí cường đại hủy thiên diệt địa, cỗ sát khí gần như đọng thành thực chất này ùn ùn hướng hắn vọt tới. Nếu đổi lại là một nhất phẩm cao thủ, lúc này sẽ kinh hoàng thất thố, tâm thần bất định.
Nhưng Áo Bổn không phụ tên tông sư, đối mặt sự nguy hiểm không biết, các loại linh giác của hắn trong nháy mắt đề thăng lên trạng thái đỉnh cao nhất, chân khí lưu chuyển trong cơ thể không ngừng, làm sẵn chuẩn bị tùy thời ứng biến. Ánh mắt của hắn không nhìn phía rừng rậm, nhưng toàn bộ chú ý đã tập trung vào đó, vô luận có gió thổi cỏ lay, hắn cũng có thể làm ra phản ứng tốt nhất.
Võ công tới bậc này của hắn, lúc cùng người đối địch, cho dù không cần mắt nhìn, cũng có thể thong dong hóa giải đủ các loại chiêu thức của đối thủ. Vô luận là thính giác hay là xúc giác, đều đạt tới cảnh giới không thể tưởng tượng, càng kỳ lạ chính là, tu vi tinh thần cũng có diệu dụng giống như thế.
Thí dụ như cảnh báo nguy hiểm, Áo Bổn cơ hồ có thể khẳng định, nếu không phải linh giác siêu nhân nhắc nhở hắn ở phía trước có nguy hiểm thật lớn, liền như vậy tùy tiện xông vào, vậy tám chín phần mười đừng mơ tưởng bình an đi ra.
Sát khí cường đại từ từ giảm thấp, cuối cùng đột nhiên biến mất.
Áo Bổn nhìn vào trong rừng rậm với ánh mắt lộ ra một tia nghi hoặc, nhưng lúc này hắn cũng đã không dám dễ dàng mạo muội tiến vào.
Nhưng vào lúc này, hắn đột nhiên phát giác có một đạo tinh thần ba động có ý đồ xâm nhập vào tinh thần lập trường của chính mình, hừ một tiếng, hai mắt hắn nhắm lại, tinh thần lực lập tức đề cao, liền muốn đánh trả.
Không ngờ, luồng tinh thần ba động này dĩ nhiên lại dị thường giảo hoạt, vừa thấy không đúng, lập tức thu về.
“ Áo Bổn tông sư?” Bên trong rừng có người dùng tiếng Khải Tát cứng ngắc dò hỏi.
“ Chính là bản nhân.” Áo Bổn ngạo nghễ đáp.
Giọng nói có vẻ già nua bên trong rừng tiếp tục lên tiếng: “ Bình sinh lão phu khó gặp đối thủ, hôm nay gặp được trong lòng vui mừng, ta và ngươi ở ngay chỗ này, công bình đánh một trận thế nào?”
Tuy không chứng kiến thân ảnh đối phương, nhưng Áo Bổn lại từ khẩu khí có thể suy đoán ra đối phương có đủ sự tự phụ cực độ cùng tính cách cao ngạo.
Trong đầu hắn lướt nhanh nhiều ý nghĩ, còn không cách nào đoán ra thân phận của đối phương, chẳng qua vừa rồi bị luồng uy hiếp cực kỳ mãnh liệt kia, liền cho hắn biết người trong rừng cũng là một vị cao thủ cấp tông sư đạt được tài nghệ tuyệt đỉnh trong võ học.
Nhân vật như thế, đương nhiên không hề nói lời đùa giỡn, vì thế Áo Bổn không chút suy tư, trực tiếp gật đầu, liên tục nói ba tiếng: “ Được…được…được.”
Trong lúc hắn nói ra, trong giọng nói che giấu không được tia chờ mong cùng hưng phấn.
Một khi kỹ nghệ đạt tới đỉnh, còn muốn bước lên một bước thì càng muôn vàn khó khăn. Võ học chi đạo cũng thế, Áo Bổn cần tu cả đời, rốt cục ở hai mươi năm trước đi vào đại thành cảnh giới. Nhưng trong hai mươi năm qua, hắn ngoại trừ tiến bộ công lực, cũng không thể tiến thêm một bước.
Hắn đương nhiên rõ ràng duyên cớ bên trong, chỉ là muốn đột phá nói dễ như vậy sao. Võ công tới tiêu chuẩn này, đã không đơn giản chỉ là chăm học khổ luyện, đóng cửa chuyên cần là có thể tiếp tục đề thăng. Nếu như không gặp cơ duyên xảo hợp mà ngộ đạo, vậy cả đời cũng chỉ đành dừng lại ở cảnh giới này.
Nghĩ muốn đột phá loại này cảnh giới, biện pháp tốt nhất chính là cùng một người đồng cấp bậc tiến hành quyết đấu, chỉ có trong lúc sống chết trước mắt, mới có thể dễ dàng có điều thể ngộ, thậm chí càng trực tiếp tiến lên cảnh giới cao hơn.
Nhưng cao thủ cấp tông sư trong thiên hạ lại có được mấy người? Tới cấp bậc này, lại có ai không danh dương thiên hạ.
Phàm là những ai đã bước vào cảnh giới tông sư cũng không dám dễ dàng quyết đấu, cũng không phải nói bọn họ không bỏ được danh tiếng cùng tính mạng, mà là có quá nhiều chuyện để lo lắng, không chỉ là một mình họ mà còn liên lụy đến rất nhiều người, cũng như Áo Bổn là đệ nhất cao thủ của Khải Tát, nếu lúc luận võ bị thua, thì sẽ là đả kích trầm trọng đối với sĩ khí cả một quốc gia.
Đương nhiên, trận chiến mấy ngày trước cùng Đại Hán thì ngoại lệ, vô luận là ai, chống lại quái vật Tần Dũng đánh mãi không chết kia cũng đều không thể không chịu thua.
Cho nên khi hắn biết sẽ cùng một nhân vật cùng cấp bậc giao thủ, mới có vẻ có chút thất thố. Hai mươi năm qua, từ ngày hắn trở thành tông sư, hắn cũng luôn hi vọng giờ khắc này, lúc này nguyện vọng trở thành sự thật, lại làm sao không bị kích động.
Nhưng hắn biết trận đánh kế tiếp là một trận gian khổ cùng hung hiểm nhất trong đời hắn, trận chiến này quyết không dung nửa điểm sơ sẩy, vì thế khi hắn nói đến từ thứ hai, giọng nói đã bình thản như thường.
Khi chữ thứ ba nhổ ra từ trong miệng của hắn, hắn đã hoàn toàn tỉnh táo lại, quá chú tâm tiến vào một cảnh giới không minh, không buồn cũng không vui.
Gió nhẹ như nước, chim hót cùng côn trùng kêu vang, nhất nhất lướt qua trong lòng hắn, cũng không lưu nửa điểm dấu vết. Dưới sự kích thích của đối thủ cường đại không biết danh tính, hắn ngoài ý muốn bước vào một cảnh giới đỉnh cao chưa bao giờ đạt tới.
Một bóng người thong thả từ bên trong rừng rậm chậm rãi bước ra, người này bịt trùm đầu, toàn thân cao thấp bao bọc kín mít, giấu diếm toàn bộ da thịt. Hắn hành động chậm chạp, bước chân trầm trọng, phảng phất là một người bình thường không biết chút võ công.
Nhưng Áo Bổn tông sư cũng không hề có chút lòng khinh thường, ngược lại càng thêm kinh ngạc cùng cảnh giác.
Bởi vì thần thức của hắn rõ ràng phản ứng ra được trạng huống thân thể của người này, trong cảm ứng sáu thức của Áo Bổn, không ngờ không chút nào cảm giác được nhịp tim đập, hô hấp, thậm chí ngay cả huyết mạch bên trong cơ thể người này cũng tựa hồ như đọng lại, căn bản là không nghe được thanh âm của huyết mạch đang chảy xuôi.
Kỳ kỹ như thế quả nhiên là vô cùng thần bí, nếu không phải lúc hắn đi tới bám theo tiếng rít gió, Áo Bổn không dùng con mắt quan sát, thậm chí còn có thể hoài nghi ở trước mặt có một người như vậy tồn tại hay không.
Quan trọng hơn chính là, linh giác của Áo Bổn đã dọ thám bên trong rừng rậm vẫn còn sáu người, nói cách khác, vừa rồi hắn không hề phát giác được có người này tồn tại, không ngờ có thể giấu diếm được linh giác của một tông sư dò xét, có thể thấy được thuật ẩn nấp của người này có thể nói là thiên hạ vô song.
Người này đi tới mép rừng, cứ như vậy tựa vào một đại thụ, gỡ trường kiếm bên hông xuống, bàn tay mang một đôi bao tay bằng da dê đồng thời đặt lên thân kiếm, cứ như vậy đĩnh lập như núi, không hề cử động.
Ngay sau đó, bên trong rừng rậm truyền đến một trận tiếng động nhẹ dồn dập, tuy Áo Bổn tông sư không có ý đi nghe, nhưng sáu lức linh mẫn bén nhạy đã nói cho hắn, sáu người vừa rồi ẩn thân trong rừng rậm đã rời đi rất nhanh. Một tia nghi ngờ trong đáy lòng hắn rốt cục tiêu trừ, người này tuy là thần bí khó lường, nhưng nói chuyện tính lời, đích xác là muốn cùng hắn ở đây công bình quyết đấu.
Hắn đứng tại chỗ, hai tay chắp sau lưng, không kiêu không nóng, cùng người này đối diện mà đứng. Nhưng khí thế của hắn lại thong thả tăng trưởng, tốc độ tuy chậm cực kỳ, nhưng thủy chung vẫn vô cùng kiên định. Nếu đám người Lê Ngạn Ba ở đây, sẽ cảm ứng được hắn đã cùng thiên địa hợp lại thành một, mà ngay cả tốc độ tăng trưởng khí thế cũng phù hợp quy luật đặc định nào đó, cùng thời gian trôi qua có liên hệ mật thiết.
Nếu thần bí nhân này cứ tùy ý cho hắn tiếp tục tích súc, vậy đợi khi khí thế của Áo Bổn đạt đến đỉnh điểm, thì bộc phát ra một kích lôi đình đủ để hủy thiên diệt địa.
Chỉ là ngoài dự liệu của Áo Bổn tông sư chính là, người này dĩ nhiên còn không hề cử động, ngoại trừ chéo áo bị gió đêm thổi bay, không ngờ không hề cử động chút nào.
Áo Bổn tông sư cũng nhắm lại hai mắt, hắn có sách lược chính là lấy bất biến ứng vạn biến, nếu thần bí nhân không hành động trước khi khí thế của hắn kéo lên tới đỉnh, đánh loạn bước tiến của hắn, vậy cuối cùng người thắng chính là hắn. Cho nên hắn vừa không ngừng súc khí, vừa chăm chú toàn bộ tinh thần, tùy thời chuẩn bị đối phó thần bí nhân đột nhiên tập kích.
Tiệc rượu trong hoàng cung đang tiến hành thật náo nhiệt, Hứa Hải Phong biểu hiện tài nghệ tửu lượng trấn áp toàn trường. Nhưng không kể là xuất phát từ mục đích gì, ngay từ đầu hướng hắn kính rượu đã nổi lên không dứt. Đặc biệt là những cao quan của Hung Nô, đều muốn mượn cơ hội này, lấy danh nghĩa kính rượu, thật quang minh chính đại uống Túy Nguyệt tửu cho thỏa lòng.
Hứa Hải Phong tuy là tàng trữ Túy Nguyệt tửu phong phú, nhưng cũng không khả năng có được số lượng Túy Nguyệt tửu nhiều như thế. Chỉ là Tương Khổng Minh vận dụng kỹ thuật “ Chưng lựu pháp” mà trên thế giới này còn chưa xuất hiện, đề luyện ra rượu trắng có thuần độ cực cao, lại thêm Đường Nhu Nhi không chút nào che giấu đem cách điều chế Túy Nguyệt tửu toàn bộ báo ra.
Cho nên hắn mới có thể trong thời gian ngắn mà chế tạo ra số lượng ngụy Túy Nguyệt tửu nhiều như thế, chẳng qua tuy là sản phẩm giả mạo, nhưng độ nồng cùng Túy Nguyệt tửu chân chính cũng kém không bao nhiêu, uống vào, cũng không ai phát hiện đó là loại rượu giả mạo.
Khi cả trăm vò rượu tiêu hao đã hết, thì Hứa Hải Phong rốt cục không chịu đựng nổi men say, nằm lăn trên mặt đất say mèm.
Hung Nô nhân đồng loạt thở dài một hơi, nếu nhiều người như vậy còn không cách nào chuốc say hắn, vậy mặt mũi nam nhi thảo nguyên phương bắc cũng bị bọn họ làm mất hết.
Dưới sự ân chuẩn của Mạo Đốn, Hứa Hải Phong được đưa đến bên người đám người Tần Dũng, chỉ là nhìn bộ sáng say mèm của hắn, chỉ sợ nhất thời cũng không cách nào thanh tỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.