Chương 45: SÁT Ý
Thương Thiên Bạch Hạc
02/04/2013
Chủ nhân vừa đến, buổi tiệc chính thức bắt đầu. Phương Lệnh Thiên trịnh trọng hướng mọi người giới thiệu đứa cháu mới nhận của mình, Hứa Hải Phong. Đây cũng là đại biểu từ nay về sau, Hắc Kỳ quân sẽ kết nối chiêu bài chữ vàng của Phương gia. Sau khi tin tức được chứng thật, quả nhiên có người buồn, có người vui, ở trong lòng bắt đầu nảy sinh bàn tính cũng không ít.
Nếu là buổi tiệc lớn, tự nhiên sẽ không thiếu nghệ kỹ dâng điệu múa, trong âm nhạc du dương, một đám nữ tử được huấn luyện nghiêm chỉnh bắt đầu nhảy múa. Dung nhan của các nàng thật xinh đẹp, cũng chỉ có gia tộc giàu có phú quý như Phương gia mới có thể nuôi dưỡng đông đảo vũ kỹ xuất sắc như thế. Chỉ là buổi tiệc này gây cho người chú ý cũng không phải các nàng, mà là Lâm Uyển Nhàn cùng vị tuyệt sắc mỹ nữ.
Nhìn thấy hai mắt Hứa Hải Phong thỉnh thoảng liếc nhìn vị mỹ nữ kia, Phương Hướng Trí cùng ngồi chung với bọn họ khẽ cười nói: “ Hứa huynh, có phải xem trúng người ta rồi không?”
Nét mặt Hứa Hải Phong ửng đỏ, nói: “ Chớ có nói bậy, ngay cả nàng là ai ta cũng không biết đó.”
Phương Hướng Trí là trưởng tử của Phương Lệnh Đức, cũng là đường đệ của Phương Hướng Minh, lớn hơn Hứa Hải Phong mười tuổi, phụng mệnh giới thiệu các quan viên cho Hứa Hải Phong. Phương gia dùng võ khởi gia, sùng bái nhất là anh hùng, mà Hắc Kỳ quân của Hứa Hải Phong thiện chiến hào hùng thiên hạ ai cũng nghe thấy, trong lòng hắn vô cùng bội phục, trong ngôn ngữ liền lộ ra vẻ thân thiết: “ Có câu anh hùng xứng mỹ nhân, sao ngươi không đi thử một chút.” Dừng một chút, nuốt ngụm nước bọt, nói: “ Vị cô nương này thật nổi danh, chính là được công nhận Đại Hán đệ nhất mỹ nhân, Đường gia ngũ nữ Đường Nhu Nhi.”
“ Nguyên lai là người Đường gia, người theo đuổi nàng khẳng định là không ít.” Hứa Hải Phong làm như vô tình hỏi một câu.
Phương Hướng Trí cười hắc một tiếng, hưng phấn nói: “ Đâu chỉ là không ít, quả thật là người theo đuổi tụ tập, chỉ cần tự xưng là có tư cách, người nào không ôm mộng tưởng với tới. Ngươi xem mấy người bên người nàng, chính là hộ hoa sứ giả chủ yếu nhất của nàng.”
Hứa Hải Phong nhìn kỹ, ở chung quanh chỗ nàng ngồi, có mấy tên nhìn qua khí vũ hiên ngang, trên mặt đầy vẻ tự phụ. Nếu so về tướng mạo tuấn tú, Hứa Hải Phong có thúc ngựa cũng khó theo, mà Trình Anh Hào cùng Trình Anh Kiệt cũng ngồi lẫn trong đó.
Đường Nhu Nhi cùng ba nữ tử ngồi chung một bàn, ba nữ tử cử chỉ văn nhã, hiển nhiên đều sinh ra trong thế gia đại tộc, mỗi một người đều là nữ tử hiếm có, chỉ là ngồi bên người Đường Nhu Nhi, khó tránh khỏi kém sắc.
Chẳng qua các nàng tựa hồ đã quen với tình huống như thế, nên cười nói vui vẻ cùng nhau, vô cùng thân thiết. Hứa Hải Phong không khỏi cảm khái ngàn vạn, nữ tử xinh đẹp tới cảnh giới này đã là cực hạn, vô luận là Lâm Uyển Nhàn hay là Đường Nhu Nhi, lực hấp dẫn đối với người khác đều là trí mạng, cũng không phân biệt giới tính hay là già trẻ.
Đột nhiên cảm giác được ống tay áo bên phải thật căng thẳng, Hứa Hải Phong quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lâm Uyển Nhàn sóng mắt long lanh, khóe miệng mỉm cười, mị thái mười phần, đang nhẹ nhàng kéo ống tay áo của hắn. Mấy vị khách nhân gần bên nhìn thấy thần thái hồ mị yêu kiều này của nàng, đều cảm giác được hô hấp dồn dập, tim đập nhanh hơn, có một vị khác nhân vừa mới gắp món ăn, còn chưa kịp đưa lên miệng, liền như bị điểm huyệt khựng lại giữa không trung, ngay cả món ăn rơi xuống trên bàn cũng ngây ngô không biết.
Duy chỉ có Hứa Hải Phong do ở chung với Lâm Uyển Nhàn lâu ngày, ở ngay gang tấc là bắt giữ được sự thương cảm cùng sát ý kiên định nồng hậu trong đôi mắt của nàng.
Lâm Uyển Nhàn nghiêng đầu qua, lộ ra chiếc cổ trắng tao nhã như thiên nga, đôi môi đỏ tươi ướt át ghé sát lỗ tai Hứa Hải Phong, dùng thanh âm chỉ có hắn mới có thể nghe được nói: “ Tướng quân nếu có thể giết chết Trình Anh Kiệt, thiếp thân nguyện cả đời hầu hạ tướng quân, quyết không đổi ý.”
Thân thể Hứa Hải Phong chấn động, Lâm Uyển Nhàn tuy đi theo hắn trên danh nghĩa, nhưng vẫn cùng hắn có sự ngăn cách xảo diệu, đến nay chưa từng động phòng, nhưng hôm nay vì giết Trình Anh Kiệt, lại nguyện ý ưng thuận chuyện chung thân cả đời, có thể thấy được hận ý đối với người này đã tới mức khắc cốt minh tâm.
Chỉ là Trình Anh Kiệt lại là người nào, là trực hệ tử tôn của Trình gia trong tứ đại gia tộc, lại là thân đệ của Trình gia đệ nhất nhân trẻ tuổi Trình Anh Hào, lại há dễ dàng tru sát như thế. Huống chi, nếu giết hắn, chắc chắn sẽ tạo cơn sóng khổng lồ, sự trả thù của Trình gia sẽ liên tiếp xảy đến, mà mình sẽ làm thế nào để ứng phó.
Hứa Hải Phong do dự không quyết mấp máy môi, cuối cùng vẫn chưa đáp ứng. Vẻ chờ mong trong mắt Lâm Uyển Nhàn dần dần rút đi, chỉ để lại một mảnh bi ai cùng bất lực sâu sắc, trong lòng Hứa Hải Phong đau xót, hàm răng nghiến chặt, thấp giọng nói: “ Được, ta đáp ứng nàng.”
Lâm Uyển Nhàn hai mắt sáng ngời, lập tức lại tràn ngập sinh cơ bừng bừng, trong lòng Hứa Hải Phong thầm nghĩ cho dù là vì thời khắc vui sướng này của nàng, bản thân hắn mạo hiểm một lần cũng đáng giá.
Tới giờ này, Hứa Hải Phong làm gì còn tâm tư tham gia tiệc rượu, chỉ là buổi tiệc này lại mở ra cho hắn, vì thế diễn viên như hắn cũng không thể sớm rút lui, chỉ đành ráng khởi tinh thần, ứng phó sự việc. Ca múa đã xong, hào khí lập tức náo nhiệt, loại buổi tiệc này còn có đặc sắc rất lớn, chính là mời rượu, bàn của Hứa Hải Phong còn có đại mỹ nữ như Lâm Uyển Nhàn, tự nhiên là đối tượng cho mọi người khởi công. Cũng may thể chất hắn đặc thù, người khác càng uống càng say, mà hắn càng uống thì càng có thể đem rượu cồn chuyển hóa làm dinh dưỡng trong cơ thể, càng uống lại càng phấn chấn tinh thần.
Buổi tiệc của Phương gia bày ra, ít nhất có nửa số là quân nhân, đám hán tử này, tám chín phần mười xem rượu như mệnh. Nhìn thấy Hứa Hải Phong uống rượu như uống nước lã vô cùng sảng khoái, đều động lòng háo thắng, cho dù là người vốn không có ý định mời rượu cũng phải giơ chén lên uống một lần. Lúc bắt đầu, mọi người còn chưa cảm giác được gì, chỉ là cảm thấy tửu lượng của hắn rất tốt, nhưng theo số người kính rượu càng lúc càng nhiều, nhìn thấy Hứa Hải Phong một chén tiếp một chén, người tới không từ chối, ngoại trừ mặt đỏ tía tai, không có chút nào không khỏe, đều làm cho mọi người biến sắc.
Nếu đổi lại là trước khi Hứa Hải Phong tu tập Tĩnh Tâm Quyết, hắn cũng không cách nào uống xong nhiều rượu ngon như thế, nhưng từ sau khi tu luyện Tĩnh Tâm Quyết, phối hợp với việc hắn đem rượu cồn chuyển hóa thành tinh khí vì thể chất đặc thù, uống rượu đối với hắn lại là tẩm bổ, vô cùng ích lợi. Chỉ là uống nhiều nước, thì số lần đi nhà xí cũng không tránh khỏi quá nhiều, nhìn cũng không tao nhã lắm.
Rốt cục mọi người trong đại sảnh cơ hồ ai cũng mời rượu ít nhất một lần, bọn họ không thể không thừa nhận Hứa Hải Phong tửu lượng như biển, không ai sánh bằng, ngoại trừ mấy người tử tâm gục trên bàn ra, không còn ai dám tiếp tục đi lên tìm náo nhiệt.
Sau khi buổi tiệc chấm dứt, Hứa Hải Phong có vẻ say hướng Phương Lệnh Thiên cáo từ, Phương Lệnh Thiên thấy hắn uống nhiều như thế, không thể làm gì khác hơn là dặn dò hắn nên tu dưỡng một chút, sau đó để hắn rời đi. Kỳ thật vẻ say sưa này của Hứa Hải Phong có bảy phần là giả, chỉ là ai nhìn thấy số lượng rượu hắn đã uống cũng sẽ không có gì hoài nghi.
Trở lại chỗ ở, Hứa Hải Phong lặng lẽ tìm Tương Khổng Minh, câu đầu tiên chính là: “ Ta muốn giết Trình Anh Kiệt.”
Tương Khổng Minh kỳ lạ, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của Hứa Hải Phong, liền không hề khuyên ngăn, đáp ứng sẽ toàn lực bày mưu lập kế.
Dặn dò xong, Hứa Hải Phong quay trở về phòng ngồi xuống vận khí, tu luyện Tĩnh Tâm Quyết. Hắn uống nhiều rượu như vậy, cũng không có gì thích thú, không phải là uống rượu, mà giống như uống quá nhiều nước, tiêu hóa không được. Chẳng qua, Tĩnh Tâm Quyết chứng thật là kỳ công mật nghệ nhất đẳng trong thiên hạ, vận công mấy vòng, cảm giác tốt hơn rất nhiều. Hơn nữa tới thời khắc này, Hứa Hải Phong đã tập thành nội thị thuật( thuật nhìn trong nội thể), tinh thần hắn chuyên chú trong cơ thể, phát hiện sau khi uống rượu, kinh mạch tựa hồ đang ngưng tụ thành từng điểm từng điểm một. Một khi tâm tình hắn kích động, những điểm ngưng tụ này sẽ theo máu dũng tràn đại não, sau đó ý nghĩ của hắn sẽ nóng lên, làm việc không hề nghĩ trước nghĩ sau, chỉ bằng vào ý khí mà xử sự.
Nhưng một khi vận khởi tâm pháp Tĩnh Tâm Quyết, mỗi khi vận hành chân khí một lần, có thể giải tán đi một chút điểm ngưng tụ, quay trở về đại huyệt đan điền. Đan điền của hắn, tựa như một đỉnh lô có thể hòa tan vạn vật, không ngừng ngưng luyện, đem những điểm ngưng tụ toàn bộ luyện hóa, chuyển thành chân khí nội gia cho chính mình. Sau đó, chân khí lại vận hành một vòng lớn, đem những điểm ngưng tụ trong kinh mạch cuốn đi một bộ phận trở về đan điền. Cứ tuần hoàn như thế, tốc độ chân khí của hắn cũng tăng trưởng thật nhanh, chỉ tu luyện một đêm ngắn ngủi đã có thể sánh với một tháng khổ tu của người bình thường.
Cũng không biết qua bao lâu, chỉ là trong lòng tự có cảm ứng, Hứa Hải Phong thu công, phát giác trời đã sáng choang. Tuy cả đêm không ngủ, nhưng hắn lại cảm giác tinh thần phấn chấn, cả người phảng phất như có khí lực dồi dào, hận không lập tức tìm ai đó đánh nhau một trận. Hắn nghĩ đến liền làm, gọi Lâm Trường Không tới, hai người thủ thế, cùng nhau đối luyện. Chỉ là công phu của Lâm Trường Không thế nào, chẳng những công lực tinh trạm còn cao hơn hắn một bậc, hơn nữa vận dụng chiêu thức, kinh nghiệm đối địch cũng không phải một kẻ thái điểu về võ học như Hứa Hải Phong có thể so sánh. Chỉ là Hứa Hải Phong cũng tự biết bản thân, đã sớm phân phó Lâm Trưởng Không chỉ thủ không công, mới khó khăn lắm đánh được ngang tay.
Thẳng đến khi Hứa Hải Phong đã đánh tận hứng, mới ngừng lại được. Sau một trận hoạt động kịch liệt, ra được một thân mồ hôi, ngược lại cảm thấy thần thanh khí sảng, trạng thái hưng phấn.
Nguyên lai luyện võ là chuyện dễ dàng như vậy, nghe Lâm Trường Không đánh giá, công lực hiện tại của hắn đã tương đương với nhị lưu hảo thủ trên giang hồ. Ngẫm lại mà xem, hắn luyện Tĩnh Tâm Quyết mới được vài ngày lại có thành tựu như thế, có thể trở thành nhất lưu cao thủ, thậm chí là cao thủ cấp tông sư cũng chỉ đợi thời gian. Hứa Hải Phong nhìn Lâm Trường Không cùng huynh đệ An Đức Lỗ, bọn họ lớn tuổi như vậy, lại chỉ đạt cảnh giới nhất lưu cao thủ, công phu luyện nhiều năm như vậy, đã luyện đi đâu mất rồi.
Hắn là người no nên không biết cảm giác kẻ đói, đó không phải là vì hắn có được thể chất đặc thù có một không hai, có thể đem rượu cồn trực tiếp chuyển hóa thành tinh khí cho cơ thể, hơn nữa vận đạp phân chó cũng tới đến cực điểm, học được Tĩnh Tâm Quyết có thể luyện hóa tinh khí rất nhanh, hai thứ hợp nhất mới tạo ra được kỳ tích như thế. Những vũ giả khác, chỉ là muốn ngưng luyện chân khí phải hao phí công phu nửa đời người, lại còn phải khổ sở căng thẳng, không một ngày buông lỏng, mới có thể thành tựu.
Từng người có số mệnh bất đồng như thế, công pháp thích hợp tu luyện cũng không giống nhau, vận khí tốt có thể đầu nhập minh sư, học được công pháp thích hợp với thể chất của chính mình, mới có cơ hội đi lên đỉnh cao của võ đạo. Mà người học được công pháp không thích hợp với thể chất của mình, mặc cho tư chất của hắn tốt đến bao nhiêu, ngộ tính có cao tới đâu, cũng là cả đời vô vọng trở thành nhất lưu cao thủ, lại càng đừng nói tới cấp bậc tông sư siêu cấp đại lão.
Chẳng qua, thời khắc này tuy công lực Hứa Hải Phong có tiến bộ, nhưng ngoài ra những phương diện khác cũng vẫn còn là một thái điểu, thật muốn đấu với một nhị lưu cao thủ, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít, cho nên mới kéo Lâm Trường Không mỗi ngày cùng bồi luyện. Để tránh cho mình tầm mắt thì cao mà thân thủ thì thấp, có một thân công lực lại không cách nào phát huy đi ra.
Sau khi Hứa Hải Phong tắm rửa xong, Tương Khổng Minh xuất hiện ngay trước mặt của hắn, chỉ nhìn khuôn mặt hơi có vẻ tiều tụy, đã biết là một đêm không ngủ. Nhưng mệt nhọc đêm qua của hắn cũng không phải không có thành quả, hắn đã lập ra kế hoạch cụ thể làm sao tru sát Trình Anh Kiệt mà không làm cho người khác chú ý tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.