Thương Thiên Phách Huyết

Chương 275: THAY MẬN ĐỔI ĐÀO

Thương Thiên Bạch Hạc

02/04/2013



Ba người bọn họ đi thật nhanh, nhanh chóng rời khỏi đại đội nhân mã của Khải Tát nhân, đi vào trong một khu rừng rậm.

Người tuổi trẻ đi trước đột nhiên dừng chân lại, xoay người cung kính hành lễ nói: “ Đa tạ chân nhân.”

Lão nhân râu dài ha ha cười, dùng tay vuốt bộ râu dài đen nhánh của mình, nói: “ Phong nhi, ngươi còn cần khách khí sao? Chẳng qua, chúng ta cũng chỉ có thể vì Lâm Gia Huy kia tạo chút uy thế, những việc còn lại thì phải xem chính hắn.”

Nguyên lai vừa rồi đi hạ chiến thư cho Khải Tát nhân, chính là Hứa Hải Phong, Thái Ất chân nhân cùng Lý Minh Đường ba vị tông sư, lấy thân thủ của bọn họ, cho dù Ban Khắc La Phu Đặc trở mặt động thủ, cũng quả quyết không thể lưu họ lại.

“ Dạ…vãn bối hiểu rõ ràng, tin tưởng hắn sẽ không cô phụ một phen tâm huyết của ngài.” Hứa Hải Phong mỉm cười.

Khẽ lắc đầu, lão nhân thở dài nói: “ Hắn cô phụ không phải lão đạo ta, mà là tiểu tử Tương Khổng Minh…” Tay lão nhân vẫn vuốt ve chòm râu, lúc này đột nhiên kinh ngạc nói: “ Tiểu tử này đưa cho lão đạo vật gì vậy, sao màu sắc lại nùng như thế? Nếu đến lúc đó rửa không sạch, lão đạo không tìm hắn tính sổ mới lạ.”

Hứa Hải Phong ngẩn ra, dở khóc dở cười nhìn vị lão đạo nhân có danh xưng đệ nhất thiên hạ.

Hắn chắp tay, nói: “ Thời gian không nhiều lắm, vãn bối đi trước một bước.”

Dứt lời, thân hình hắn vừa động, đã biến mất tại chỗ, cách đó không xa truyền đến một trận tiếng ngựa hí, chính là thiên hạ đệ nhất kỳ mã Ô Vân.

“ Đi ra…” Một tiếng quát khẽ phát ra từ miệng vị lão nhân còn lại, thanh âm tuy không lớn, nhưng lại tràn ngập một cỗ uy áp khiến cho người khác giá lạnh.

Ba người từ trong rừng bước nhanh ra, trên người họ cũng mặc cẩm bào màu xám giống như đúc, hoàn toàn giống hệt ba người Hứa Hải Phong.

“ Gặp qua tiền bối…” Mấy người bọn họ vừa đến, lập tức tôn kính hướng hai vị lão nhân hành lễ vấn an.

“ Được, được, không nên hù dọa hậu bối. Lý lão đệ…lão đạo đi trước một bước, ngươi cũng đi tẩy rửa mặt mũi đi, thật sự thành cục than rồi.” Gương mặt lão đạo tươi cười trêu chọc một câu, thân thể thoáng một cái, đã biến mất không thấy.

Phảng phất như không nghe câu trêu chọc của lão đạo nhân lúc rời đi, đôi mắt ưng của Lý Minh Đường gắt gao nhìn lên trên hai người trước mặt.

Một trận áp lực tinh thần khổng lồ lập tức bao phủ quanh người bọn họ, hai người không hẹn mà cùng rùng mình một cái.

“ Quân sư đại nhân phân phó, chuyến này quan hệ trọng đại, các ngươi không được để lộ sơ hở.” Lý Minh Đường lạnh lùng phân phó.

“ Dạ…”

“ Lão tiền bối yên tâm, hai người họ là huynh đệ tri giao của vãn bối, quyết sẽ không sai lầm.” Lâm Gia Huy vội vàng nói.

Lý Minh Đường không thèm nhắc lại, chỉ liếc mắt nhìn hai người họ làm trong lòng họ càng sợ hãi, sau đó xoay người chậm rãi rời đi.

Chỉ là bước tiến của hắn lớn vô cùng, nhìn như chậm rãi, nhưng trong nháy mắt đã biến mất trong tầm mắt của bọn họ.

“ Hư…” Trương Phúc Sâm đến tận đây mới thở ra một hơi thật dài, mới vừa rồi ở trước mặt hai vị tông sư, hắn thậm chí ngay cả thở mạnh cũng không dám.

“ Tông sư…” Lâm Mộc Hợp bên cạnh hắn nhìn theo hướng Lý Minh Đường rời đi, trong mắt như có điều suy nghĩ.

“ Đúng vậy, cảnh giới tông sư, không phải chúng ta có thể lĩnh ngộ. Nếu không có ba vị tông sư tự thân ra tay, lại há có thể bình yên vô sự trở về.” Lâm Gia Huy thở dài nói.

“ Không đúng.” Trương Phúc Sâm đột nhiên nói.

Ánh mắt Lâm gia huynh đệ đồng thời ngưng tụ trên người của hắn, tràn ngập ý hỏi.



“ Lần này cùng đội trưởng đi vào doanh địa của Khải Tát nhân, là hai người chúng ta, đâu liên quan gì đến mấy vị tông sư.”

“ Cáp…Không sai, tiểu đệ thật ra đã quên, nhờ có Trương huynh nhắc nhở.” Lâm Gia Huy cùng Trương Phúc Sâm nhìn nhau, đồng thời khẽ mỉm cười.

Duy chỉ có trên mặt Lâm Mộc Hợp hiện lên tia áy náy, nhưng dù sao hắn cũng nhận biết đại thể, rất nhanh thu liễm tâm thần, sắc mặt hồi phục bình thường, không còn nửa điểm dị sắc.

Trên một sườn núi xa xa, hơn trăm người lặng yên không một tiếng động nhìn ba điểm đen bình yên rời khỏi đại doanh của Khải Tát nhân, đều thở ra một hơi thật dài.

Trong đó có một hán tử tuổi trẻ trên mặt tràn đầy vẻ phức tạp, hắn vừa như trút được gánh nặng, vừa có chút không cam lòng.

Qua hồi lâu, giữa sân liền ồn ào, có chút náo nhiệt.

“ Lá gan của bọn họ thật đúng là lớn, vận khí cũng không tệ, đồ phu kia không ngờ thật sự không làm khó bọn họ.” Tương Khổng Minh ở trong đám người, nhàn nhạt nói.

Chỉ là thanh âm của hắn khá lớn, ở nơi này lại trống trải, lại không có gì trở ngại, hơn trăm người đều nghe thấy rõ, trên mặt đều phản ứng khác nhau, nhưng đa số đều có vẻ bội phục.

“ Không sai, Ban Khắc La Phu Đặc lấy hung tàn bạo ngược mà nổi tiếng, bọn họ có thể bình an đi ra, ngoại trừ vận khí, cơ trí bản thân cũng không giống người thường, quân sư đại nhân, ngươi đề cử nhân tài thật tốt.”

Một người nhẹ nhàng đón gió đi nhanh tới.

“ Bái kiến chủ công.” Hơn trăm thanh âm đồng thời vang lên, người tới chính là Hắc Kỳ quân thống lĩnh Hứa Hải Phong.

“ Các vị huynh đệ không cần phải khách khí.” Hứa Hải Phong mỉm cười thủ lễ, đi tới bên người Tương Khổng Minh, nhìn Lâm Nghi Tinh cùng Lữ Dương Danh đang đứng bên cạnh hắn nói: “ Hai vị tiền bối nối nghiệp có người, thật là đáng mừng…”

Được chính miệng Hứa đại tông sư tán dương, vô luận là Lâm Nghi Tinh hay Lữ Dương Danh đều cảm thấy trên mặt rạng rỡ, trong miệng họ liên tục khiêm tốn, nhưng không che giấu được tia đắc ý hiện lên trên mặt.

Ở trên người mấy vị trưởng giả đức cao vọng trọng cũng là nhất phẩm cao thủ khác, đều lộ ra vẻ hâm mộ.

Từ khi nhận được tin tức đại quân của Ban Khắc La Phu Đặc đến đây, Hứa Hải Phong liền ban ra một điều lệnh, Hắc Kỳ quân cùng bộ đội đặc chủng đang ở trong Thái Hành sơn mạch, đều phải chạy tới tiền tuyến nghe lệnh.

Vào buổi chiều hôm qua, Tương Khổng Minh đi tới trước mặt các giang hồ hán tử, nói ra chi tiết về cách làm người lẫn tính tình của Ban Khắc La Phu Đặc.

Tương đại quân sư vừa mở miệng, tự nhiên như nước sông Hoàng Hà, thao thao bất tuyệt.

Người ta là diệu bút sinh hoa, miệng lưỡi lưu loát, miệng phun châu ngọc, đem một người không chuyện ác nào không làm, hung tàn bạo ngược, yêu thích giết người, không xem mạng người trong mắt, là tuyệt đại hung nhân, đã được hắn khắc họa càng thêm ba phần sinh động.

Khoáng thế hung nhân Ban Khắc La Phu Đặc tựa hồ hiển hiện thật rõ ngay trước mặt bọn họ.

Mà vào ngay lúc này Hứa Hải Phong lại đến, ngay trước mặt mọi người liền hỏi, người nào nguyện đi hạ chiến thư. Hơn nữa còn nói rõ ràng, Ban Khắc La Phu Đặc không phải là người lương thiện, nên chuyến đi này cửu tử nhất sinh, nguy hiểm vạn phần.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, dù là giang hồ hảo hán sống trên lưỡi đao liếm máu, cũng không dám xung phong.

Ngay lúc Hứa Hải Phong cảm thấy thất vọng, Lâm Gia Huy tiến lên, tự xung phong đi hạ chiến thư, mà sau đó, Lâm Mộc Hợp cùng Trương Phúc Sâm cũng tiến lên nhận nhiệm vụ.

Cử động của bọn họ đều kích thích những võ lâm nhân sĩ còn lại, lập tức lị có mấy người động thân đi ra, chỉ là Lâm Gia Huy nhẹ nhàng nói một câu liền làm cho bọn họ đành phải rút lui trở về.

Lâm Gia Huy nói: “ Ta là đội trưởng của bộ đội đặc chủng, nhiệm vụ thứ nhất là của ta, không ai được tranh giành.”

Lần này hắn mang theo ngữ khí như mệnh lệnh nói chuyện, ngay tại chỗ liền trấn áp mọi người, ánh mắt mọi người nhìn hắn cũng trở nên khác hẳn.

Hắn có thể đảm nhiệm chức đội trưởng của bộ đội đặc chủng, cố nhiên là bởi vì võ công của hắn cao cường, có một không hai trong đồng lứa, nếu không dù có Hứa Hải Phong ở sau lưng ủng hộ, cũng khó làm người ta khâm phục.



Nên trong lòng mọi người thật sự vẫn chưa tâm phục, nhưng khi hắn chủ động tiếp nhận nhiệm vụ cửu tử nhất sinh của Hứa Hải Phong, toàn bộ thành viên đều nhìn hắn bằng ánh mắt khác, ánh mắt cũng khen tặng hơn nhiều.

“ Bọn họ tới…”

Một tiếng quát phát ra từ trong miệng một vị hán tử cao lớn, chính là người lúc trước bị Lâm Gia Huy đánh ra một chưởng làm mất thể diện, Trương Ninh.

Mọi người đồng thời ngưng mắt nhìn lại, dưới chân núi, ba nhân ảnh đang thi triển khinh công, vô cùng mau lẹ đi lên.

Chỉ chốc lát, bọn họ đã đi tới trên núi, chính là ba người Lâm Gia Huy.

“ Đội trưởng…” Mấy thanh âm thay nhau vang lên. Lúc này, tiếng gọi của bọn họ đã phát ra từ trong nội tâm.

Vẻ mặt Lâm Gia Huy mỉm cười, hướng bọn họ gật đầu chào. Hắn lập tức cảm thấy thần thái biến hóa của những người này, trong lòng âm thầm nói: “ Chuyến này không uổng công.”

“ Lâm đội trưởng tới, mau nhanh đi lên.” Hứa Hải Phong tiến tới, nắm chặt tay hắn, cất tiếng cười to, lôi kéo hắn hướng đài cao chạy tới.

Lâm Gia Huy vẻ mặt kích động, hắn không dám tránh né, chỉ là nghiêng thân thể, cố ý lạc hậu ra sau một bước.

Mọi người đều biết đây là vinh hạnh lớn lao, nên không khỏi mở to mắt nhìn hắn, có ánh mắt như than thở, có đố kỵ, người này lại muốn tự mình “ thống trị”!

“ Gia Huy, Mộc Hợp, giỏi lắm.” Lâm Nghi Tinh hưng phấn vỗ vai hai nhi tử, cười nói.

Ở bên cạnh hắn, Lữ Dương Danh cũng không kềm chế được sắc mặt vui mừng, nhìn Trương Phúc Sâm liên tục gật đầu.

Lâm Gia Huy cùng Trương Phúc Sâm hai người thản nhiên nhìn tới, Lâm Mộc Hợp lại âm thầm cúi đầu. Mọi người chỉ nói tiểu nhi tử này của Lâm Nghi Tinh đang xấu hổ, đều nở nụ cười đầy thiện ý.

“ Ban Khắc La Phu Đặc nói như thế nào?” Hứa Hải Phong đợi bọn hắn làm lễ ra mắt xong, dò hỏi.

Lâm Gia Huy nghiêm sắc mặt, cất cao giọng nói: “ Hắn đã đáp ứng, buổi trưa ngày mai, trăm dặm bình nguyên quyết chiến một trận.”

“ Được, đem việc các ngươi gặp hắn kể lại một phen.” Tương Khổng Minh tiến lên một bước, ngắt lời.

Lâm Gia Huy lên tiếng, ánh mắt nhìn Trương Phúc Sâm, người sau cười, lớn tiếng đem việc làm sao gặp mặt Ban Khắc La Phu Đặc tỉ mỉ kể lại một lần.

Miệng lưỡi hắn lanh lợi, nói lại có màu có nét, cực kỳ lưu loát. Nói đến chỗ khẩn trương kích thích, càng có vẻ kinh hiểm vạn phần, thẳng đến cuối cùng khi bọn họ thuận lợi rời đi đại doanh Khải Tát nhân, mọi người không khỏi ầm ầm khen hay.

Lâm Mộc Hợp len lén đưa mắt nhìn hắn, chính mình cùng hắn ở trong rừng ngây người nửa ngày, chuyện gì cũng không có làm, lại ở đâu ra kinh hiểm a. Nghĩ không ra, tài ăn nói của người này hay như thế, chính mình trước kia vì sao lại chưa từng phát giác qua.

Trên sự thật, ba người Lâm Gia Huy đi tới chỗ Khải Tát nhân, đó là do Tương Khổng Minh cố ý an bày một hồi kịch diễn, mục đích chính là vì tạo uy thế cho vị đội trưởng bộ đội đặc chủng như Lâm Gia Huy.

Ba người bọn họ rời khỏi tầm mắt mọi người, liền được Hứa Hải Phong, Thái Ất chân nhân cùng Lý Minh Đường ba vị tông sư thay thế.

Có ba vị vũ giả cấp tông sư tự mình ra tay, dù là Ban Khắc La Phu Đặc có muốn trở mặt động thủ, ít nhất cũng có thể toàn thân trở ra.

Mà sau khi bọn họ hoàn thành nhiệm vụ, Hứa Hải Phong ngồi Ô Vân vội vã chạy về, Thái Ất chân nhân liền viễn độn mà đi, Lý Minh Đường trở về ẩn núp, giám thị hành động của Khải Tát nhân.

Bởi vì cách nhau quá xa, những giang hồ hán tử chỉ có thể thông qua cách ăn mặc mà phân biệt thân phận đám người Lâm Gia Huy, đã từng nhìn thấy hắn tiến vào đại doanh Khải Tát nhân, lại rời đi, vạn vạn nghĩ không ra, ở giữa còn nhiều màn diễn như vậy.

Vì thế, khi ba người Lâm Gia Huy dưới ánh mắt chú ý của mọi người cùng quay trở về bình yên, thanh danh của hắn trong bất tri bất giác đã cao hơn một bậc. Ít nhất, ở trong bộ đội đặc chủng, những vị hán tử trẻ tuổi kiệt ngạo bất tuân, hắn đã có tiền vốn phát ra mệnh lệnh.

Vì Lâm Gia Huy, hoặc là nói vì Trương Tấn Trung xa mãi Thái Nguyên, Tương Khổng Minh đã hao tổn thật nhiều tâm cơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thương Thiên Phách Huyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook