Thương Thiên Phách Huyết

Chương 261: THU TÂM (5)

Thương Thiên Bạch Hạc

02/04/2013



Đối với sự biến hóa tâm lý của những người này, trong lòng Tương Khổng Minh tự nhiên hiểu rõ, hắn xoay người, chỉ vào Thái Ất chân nhân nói: “ Vị tiên trưởng này là người phương nào, mọi người có lẽ đã biết.”

Mọi người cùng sửng sốt, dù là Thái Ất chân nhân cũng thoáng ngạc nhiên.

Tâm tư của lão nhân gia cũng không ở nơi này, tuy ánh mắt lão vẫn nhắm lạp, nhưng trong tim lại như sóng gió quay cuồng, một lúc lâu cũng không thể bình tĩnh. Suốt bốn mươi năm qua, lần đầu tiên lão kích động như thế.

Lúc Tương Khổng Minh phóng ra Khổng Tước Linh, hơn mười ngân châm lóe ra quang mang màu lam dưới ánh nắng chiếu rọi hợp thành một lớp quang mạc màu lam huyến lệ xinh đẹp, phảng phất như một con khổng tước màu lam đang xòe chiếc đuôi dài tao nhã, huy hoàng sáng lạn, thật động lòng người.

Nhưng che giấu trong vẻ xinh đẹp mê người kia, cũng là trọng trọng sát khí thâm tầng vô hạn. Mặt ngoài của Khổng Tước Linh tựa hồ chẳng có gì bắt mắt, nhưng khi phóng ra, tốc độ mau lẹ, không thể tưởng tượng nổi.

Vật như vậy, đã không thể gọi là ám khí, nó lại biến thành không phải ám, cũng không phải minh.

Một khi đè xuống chốt mở, vậy trong thiên hạ, người có thể thoát khỏi Khổng Tước Linh, chỉ sợ rải rác không mấy người. Tính khắp mọi người ở đây, sợ là chỉ có bốn vị tông sư, Tần Dũng cùng Hầu Hài đang ngồi yên lặng trên ngọn cây kia.

Ám khí bá đạo tuyệt luân như thế, Tương Khổng Minh làm sao có thể chế luyện đi ra?

Trong sự khiếp sợ, trong lòng lão nhân gia cũng che kín một tầng bóng xám.

Tương Khổng Minh nói không sai, dù là một thư sinh tay trói gà không chặt, cho dù là một đồng tử chỉ ba tuổi có thể ấn động chốt mở, chỉ cần cầm trong tay, là có thể đoạt lấy tính mạng của một vũ giả tu luyện võ công thật chuyên cần suốt mấy chục năm.

Vật này xuất hiện, đã hoàn toàn cải biến thường thức của thời đại này.

Trong mấy chục năm, không sợ mưa gió nóng lạnh cần luyện khổ tu, không ngờ lại không thể so sánh với người ta chỉ cần nhẹ nhàng ấn động ngón tay một chút.

Vậy luyện võ còn có tác dụng gì?

Tương Khổng Minh còn nói qua, vật này là một trong những trang bị cơ bản của bộ đội đặc chủng. Nếu hắn nói như vậy, rõ ràng cho thấy Khổng Tước Linh ít nhất còn có hơn hai trăm cái. Nói cách khác, vật này đã không phải là bảo bối có một không hai trong thiên hạ, mà là sản phẩm có thể sản xuất số lượng thật nhiều đại chúng hóa.

Nếu có thể sản xuất ra một vạn cái, sản xuất ra mười vạn cái, sắc mặt lão nhân gia dần dần ngưng trọng, đến lúc đó, còn luyện võ công đánh rắm gì a…

Thứ này nếu ra chiến trường thì cũng không tác dụng bao nhiêu, nhưng nếu dùng cho hành thích mưu sát, cũng là hung khí tốt nhất. Chỉ cần ngẫm lại một cao thủ đang đi trên đường cái, đột nhiên lọt vào sự công kích bất ngờ của Khổng Tước Linh, đột nhiên mất đi tính mạng, lão nhân có chút không rét mà run.

Ngay trong lúc lòng lão nhân đang trăm mối cảm xúc, đột nhiên nghe được Tương Khổng Minh trịnh trọng giới thiệu chính mình, lập tức bừng tỉnh, ngưng thần lắng nghe.

“ Nếu ngay cả chân nhân mà cũng không biết, vậy võ nghệ mà chúng ta tu luyện nhiều năm cũng là vô ích.” Trong lời nói của Trương Trung mang theo chút phẫn phẫn, ân sư thụ nghiệp của hắn là vãn bối của Thái Ất chân nhân, lại có quan hệ sâu xa, nên đối với lão nhân gia vô cùng sùng kính, không chấp nhận bị người khác vô lễ.

“ Vậy được, Thái Ất chân nhân lão nhân gia nghe nói các vị muốn hiệp quân tác chiến, thật là vui mừng. Quyết định tự mình đảm nhiệm huấn luyện viên danh dự của bộ đội đặc chủng, hơn nữa còn chỉ dẫn trên đường võ học cho từng thành viên. Nếu trong quá trình tu tập mà mọi người có gặp khó khăn, lão nhân gia trân trọng hậu bối, tự nhiên sẽ giải đáp chi tiết.” Tương Khổng Minh cười híp mắt nói.

“ A…” Trong mắt các nhân vật giang hồ đều xuất hiện vẻ mặt khó thể tin, để một vị cao thủ cấp bậc tông sư đến chỉ điểm bến mê cho bọn họ, còn là vị lão bài tông sư được xưng thiên hạ đệ nhất, lịch duyệt vô cùng phong phú, tuổi thọ còn hoàn mỹ hơn trăm tuổi như Thái Ất chân nhân.

Chuyện tốt như vậy biết đi đâu mà tìm nữa?

Hứa Hải Phong cùng Hạ Nhã Quân ngoài ý muốn đưa mắt nhìn Thái Ất chân nhân, lão nhân gia thật sự chịu đáp ứng làm việc này sao?



Vẻ mặt Thái Ất chân nhân không hề thay đổi, cứ như không nghe thấy, nhưng lấy thân phận của lão mà nói, nếu không chối bỏ tại chỗ, đó chính là chấp nhận.

Vợ chồng hai người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng thầm than vị Tương đại quân sư này thật sự có tài ăn nói, ngay cả lão nhân gia này cũng bị hắn thuyết phục.

Lão nhân gia không hỏi thế sự suốt bao nhiêu năm tháng, nghĩ không ra lại còn có ngày chịu xuất núi.

Chứng kiến vẻ mặt dao động của mọi người, Tương Khổng Minh đưa tay phất nhẹ, có người mang tới một quyển vải trắng, hắn cười to nói: “ Mọi người nghe xong, thủ tục báo danh cho thành viên bộ đội đặc chủng đầu tiên bắt đầu, danh sách có hạn, ai tới trước thì được. Phàm là nguyện ý gia nhập, xin mời lưu lại đại danh hoặc dấu tay trên đây đều có thể.”

Võ lâm nhân sĩ, tự nhiên không có khả năng ai cũng biết chữ, có không ít người ngay cả tên mình cũng không biết viết, nên in dấu tay cũng là một loại phương pháp quyền biến.

“ Xin hỏi Tương quân sư, sau khi bộ đội đặc chủng tạo thành, không biết lại có tác dụng gì.” Một hán tử vóc người gầy ốm từ trong đám người đi ra, hành lễ hỏi.

“ Ngươi đoán thử?”

Hán tử kia nhíu mày một lúc, rốt cục nói: “ Nếu theo tại hạ đoán, nhiệm vụ chúng ta không phải là hành động thám báo hoặc là bảo vệ các cấp tướng lãnh, mà là đánh lén địch quân.”

Tương Khổng Minh liên tục gật đầu, hỏi: “ Làm sao thấy được?”

Hán tử kia dùng ngón tay chỉ Khổng Tước Linh, nói: “ Khổng Tước Linh tuy tốt, nhưng vô cùng nguy hiểm. Vật có uy lực như thế, nói vậy cũng là vật quý trọng. Dùng để trang bị thám báo, đó là việc quyết không thể nào, mang theo nó để thủ vệ tướng lãnh, cũng là uổng phí. Mà vật này chỉ có dưới tình huống âm thầm đánh lén, mới có thể phát xuất công hiệu lớn nhất, cho nên tại hạ nghĩ rằng bộ đội đặc chủng có nhiệm vụ chuyên môn trở kích những tướng lãnh cao cấp của đối phương, là đội cảm tử.”

Mọi người nghe hắn phân tích rõ ràng hợp lý, trong lòng vô cùng đồng ý.

Tương Khổng Minh nhìn kỹ hắn, hán tử này vẻ mặt mộc mạc, nhìn không ra lại là một người khôn khéo. Mà sau khi hắn nói chuyện, những người khác cũng không nói gì nữa, hiển nhiên người này rất có thân phận.

“ Các hạ là…”

“ Tại hạ Trình Dực Phi, thỉnh quân sư đại nhân chỉ giáo nhiều hơn.”

Trình Dực Phi, trí nhớ kinh khủng của Tương Khổng Minh lập tức liền nhớ ra tư liệu của người này.

Trong võ lâm phương bắc, danh hào của hắn có chút nổi tiếng, được xưng là Trí Đa Tinh. Chỉ là xuất thân bất chính, làm một tên giặc cỏ tại một sơn trại mà thôi.

“ Trình trại chủ nói đúng một nửa.” Tương Khổng Minh mỉm cười nói.

Vẻ nghi hoặc trong mắt chợt lóe, Trình Dực Phi nói: “ Đang muốn thỉnh giáo.”

“ Khải Tát nhân không phải kẻ ngu, đối với việc phòng hộ quan quân cao cấp tất nhiên sâm nghiêm, nghĩ muốn hành thích thành công, đó là việc muôn vàn khó khăn. Cho dù có thể may mắn thành công, cũng phải tổn thất phần lớn nhân thủ, chưa hẳn là kế sách tốt. Học sinh gầy dựng bộ đội đặc chủng, tâm huyết phải hao phí không ít, cũng không muốn bị tan thành mây khói.”

“ Này…”

Tương Khổng Minh đưa tay ngăn cản câu hỏi của hắn, cất cao giọng nói: “ Thứ tốt phải dùng đúng chỗ, mục đích chân chính của bộ đội đặc chủng, xin thứ cho Tương mỗ không thể nói ngay lúc này, nếu Trình trại chủ có thể gia nhập, vậy ngày sau sẽ biết.”

Trình Dực Phi gắt gao nhìn hai mắt Tương Khổng Minh, chốc lát sau, rốt cục hắn gật đầu nói: “ Được, Trình mỗ tin được Tương quân sư. Đã như vậy, Trình mỗ là người thứ nhất xin báo danh.”

“ Chậm đã…”



Trình Dực Phi kinh dị nhìn Tương Khổng Minh, không biết trong hồ lô hắn muốn làm gì.

“ Trình trại chủ, ngươi phải biết rằng, nếu đã thành quân, thì phải có quy củ cùng luật pháp của quân đội. Trước khi gia nhập, thỉnh các ngài phải tự hỏi lòng, nếu không chịu nổi ước thúc, vậy xin mời trở về đi.” Tương Khổng Minh nhàn nhạt nói: “ Nếu là vào quân đội, còn tự tung tự tác, phải chém không tha.”

Trình Dực Phi hít sâu một hơi rét lạnh, trong ánh mắt lóe ra bất định.

“ Chủ công nhà ta từ trước tới nay thưởng phạt phân minh, nếu lập công huân, ngày sau cắt đất phong hầu cũng không phải không có.” Lời của Tương Khổng Minh chợt thong thả xuống, nhưng bên trong mơ hồ mang theo chút mê hoặc lòng người: “ Bộ đội đặc chủng không ra thì thôi, đã ra sẽ có công lớn, Trình trại chủ suy nghĩ cho rõ ràng.”

Trình Dực Phi biến chuyển sắc mặt mấy lần, ánh mắt của hắn từ tứ đại tông sư chuyển qua Tần Dũng, Triết Biệt, nhìn lại Hắc Kỳ quân tràn ngập sát khí tận trời bên dưới đài, rốt cục hạ định quyết tâm, đi nhanh tới, nhấc bút, viết lên đại danh của chính mình.

Đã có một người dẫn đầu, những người sau cũng đã giảm bớt lòng băn khoăn rất nhiều.

Chỉ trong chốc lát, dù là Hồ Tự Trung cũng chỉ thở dài một tiếng, gia nhập hàng ngũ bộ đội đặc chủng.

Tới cuối cùng, chỉ còn lại một người, đang do dự không quyết.

“ Trương nghĩa sĩ vì sao không muốn, chẳng lẽ không nghĩ vì nước hiệu lực sao?” Tương Khổng Minh vô cùng kinh ngạc hỏi.

Mọi người nhìn vị hán tử nổi danh một trong lục tuyệt phương bắc, trong lòng đều kinh dị vạn phần.

Trương Trung người cũng như tên, một thân xích đảm trung tâm, làm người lại chính nhân quân tử, nếu nói hắn không muốn vì nước hiệu lực, đó là việc không thể nào, chỉ là không biết vì cớ gì, hôm nay nhìn hắn có thể quyết định.

Quay mắt nhìn về phía ánh mắt dò hỏi của mọi người, Trương Trung thở dài một tiếng, nói: “ Dùng thứ này, không khỏi…có chút không quang minh chính đại.”

Mọi người ngẩn ra, đủ loại vẻ mặt khác nhau, như Lữ Dương Danh trợn trắng mắt nhìn lên trời, như Hồ Tự Trung đầy mặt xấu hổ, dở khóc dở cười, như Hứa Hải Phong thần sắc bất động, làm như không nghe thấy, như Trình Dực Phi khóe miệng cười lạnh, khinh thường không nói, nhưng số người trong lòng áy náy chỉ cúi đầu cũng không phải không có.

“ Xin hỏi Trương nghĩa sĩ.” Tương Khổng Minh phảng phất như đã sớm đoán được đáp án của hắn, đối với điều này không chút nào kinh ngạc, chỉ là dò hỏi: “ Ngươi cũng đã biết, những hành động của Khải Tát nhân sau khi xâm lấn Thổ Phiên không?”

Trương Trung mờ mịt lắc đầu, ở trong lòng hắn, vô luận là Thổ Phiên nhân hay Khải Tát nhân đều không phải là con dân Đại Hán. Không quản bọn họ ai thắng ai thua, đều là chó cắn chó mà thôi, lại có liên quan gì tới mình.

Nụ cười trên mặt của Tương Khổng Minh chậm rãi thu liễm, thanh âm của hắn trầm thấp mà đầy sức cuốn hút: “ Sau khi Khải Tát nhân công phá Lâm An thành, lập tức giết sạch con cháu hoàng thất, rồi sau đó cướp đoạt bốn phía, lật ngược ba thước đất, trong mấy năm, dân chúng lưu ly thất sở, đói rét đầy đất. Cho đến khi tiên đế ngự giá thân chinh, mới cứu vớt dân chúng trong nước lửa.”

Hắn gắt gao nhìn kỹ Trương Trung, hỏi: “ Hôm nay Khải Tát nhân lại tăng binh, xin hỏi Trương đại hiệp, ngươi có muốn thảm kịch kia lại tái diễn trong cảnh nội Đại Hán hay không?”

Trương Trung biến sắc, cao giọng phủ nhận: “ Nói bậy, lão phu làm sao lại có ý nghĩ này.”

“ Không có sao?” Tương Khổng Minh chợt cười lạnh nói: “ Trương đại hiệp, hai nước tranh chấp, không phải giang hồ đấu dũng, nếu ngươi không bỏ được tật xấu của võ lâm cao thủ kia, vậy cũng không cần gia nhập. Học sinh muốn chân anh hùng có thể vì dân chúng Đại Hán, có thể vứt bỏ danh tiếng bản thân, mà không phải phường ngụy quân tử giả nhân giả nghĩa.”

Sắc mặt Trương Trung đỏ bừng, căm hận nói: “ Ngươi nói ai là ngụy quân tử?”

Lạnh lùng cười, phảng phất như sự khinh bỉ phát ra tận đáy lòng, Tương Khổng Minh lớn tiếng quát: “ Khải Tát nhân phạm quốc thổ chúng ta, chúng ta bảo vệ quốc gia, tự nhiên là không chừa bất cứ thủ đoạn nào. Huống chi ngươi không giết họ, chẳng lẽ đợi cho ngày mai bọn hắn đi giết hại càng nhiều huynh đệ đồng bào người Hán? Cấp cho kẻ xâm lấn một cơ hội quang minh chính đại? Hắc hắc…Ngươi cũng đã biết, vì duy trì thanh danh của một mình ngươi, lại có bao nhiêu huynh đệ phải bồi thêm tính mạng. Đến tột cùng là thanh danh của ngươi trọng yếu, hay là tính mạng của đồng bào trọng yếu?”

Trương Trung há mồm cứng lưỡi, sắc mặt hắn từ xanh chuyển trắng, một lúc lâu sau, rốt cục tiến lên, ở trên mảnh vải trắng muốt in lên dấu tay của chính mình.

Ấn ký đỏ tươi sáng lạn như máu, đập vào mắt vô cùng kinh hãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thương Thiên Phách Huyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook