Chương 310: TRỮ BỊ
Thương Thiên Bạch Hạc
02/04/2013
Rời khỏi tứ hợp viện, Hứa Hải Phong ngẩng đầu nhìn trời, không khí trên núi cao tinh khiết hơn so với thành thị.
Với linh giác của tông sư như hắn, đối với cảm xúc này rất thâm hậu. Ở chỗ này, hắn tựa hồ có thể tương đối dễ dàng tiến vào cảnh giới thiên nhân hợp nhất. Đối với đủ loại tự nhiên lực cũng cảm ứng dễ dàng hơn.
Có đôi khi, hắn thật sự nảy sinh ý nghĩ vứt bỏ thế gian hồng trần, ở lại chỗ này khổ tu cả đời, xem có thể đạt được ý niệm hoang đường đến thế nào.
Tuy nhiên hắn biết, đây là việc quyết không khả năng, ít nhất hiện tại hắn không thể làm được. Nhưng chút ý niệm kia vẫn giống như con ngựa hoang thoát cương, thỉnh thoảng lại lóe ra trong đầu một chút.
“ Chủ công, ngươi làm sao vậy?” Chứng kiến vẻ mặt Hứa Hải Phong như có điều suy nghĩ, Tương Khổng Minh kinh ngạc dò hỏi.
“ Không có gì.” Hứa Hải Phong cũng không đem chuyện trong lòng mình nói cho hắn, Tương Khổng Minh đương nhiên thông minh tuyệt đỉnh, nhưng cuối cùng cũng không phải là một tông sư, tự nhiên không cách nào thể ngộ những điểm đặc thù của cảnh giới này. Huống chi, trong đầu óc hắn tràn ngập chủ nghĩa công lợi, sợ là sẽ cười nhạt đối với ý nghĩ kia của mình.
Nếu Hứa Hải Phong không muốn nói rõ, Tương Khổng Minh cũng không cưỡng cầu, hắn nhướng mày, nói: “ Chủ công, ngoại trừ huyết tửu chiến sĩ, đối với huyết tửu chiến mã, học sinh cũng xử lý như thế.”
Không chút ngoài ý muốn, khẽ gật đầu, lấy tính cách của Tương Khổng Minh, nếu nghĩ tới di truyền của huyết tửu chiến sĩ, tự nhiên không có lý do gì không nghĩ tới huyết tửu chiến mã.
Chỉ là con ngựa không thể so với loài người, chu kỳ phát triển quá ngắn, Tương Khổng Minh rõ ràng đã có thành tựu nên hôm nay mới đem ra khoe khoang.
“ Những con ngựa nhỏ này quả nhiên bất phàm, tuy tạm thời còn chưa thể so sánh với phụ mẫu chúng nó, nhưng nếu không có gì ngoài ý muốn, sau khi lớn lên sẽ là lương câu huyết mã tuyệt không kém hơn đời thứ nhất.”
“ Nga…Không kém hơn đời thứ nhất sao?” Hứa Hải Phong thất kinh hỏi.
Vừa mới nghe cách nói của Tương Khổng Minh, lực chiến đấu của đời thứ hai các huyết tửu chiến sĩ đều kém hơn cha mẹ của họ, vì sao đời thứ hai của huyết mã lại không bị biến hóa như vậy.
Tương Khổng Minh tự giễu cười nói: “ Học sinh cũng không biết duyên cớ bên trong, phỏng chừng là người và thú có phân biệt.”
Người thú có phân biệt, giải thích này cũng được, Hứa Hải Phong cười ha ha, cũng không đặt việc này vào trong lòng.
Huyết tửu chiến mã có lợi hại, dù sao cũng chỉ là súc sinh mà thôi. Nhưng truyền thừa của huyết tửu chiến sĩ, thì hoàn toàn khác hẳn.
Hứa Hải Phong lần đầu tiên nghe thấy việc này, trong lòng cảm xúc ngàn vạn, cũng không biết là cảm tưởng gì.
Trải qua một ngày bôn ba, bàn bạc, mặt trời đã về hướng tây, Tương Khổng Minh ngẩng đầu nhìn sắc trời, đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng kéo Hứa Hải Phong đi về phía trước.
Bước chân của hắn rất nhanh, Hứa Hải Phong thì không cần phải nói, vô luận hắn quanh đông rẽ tây thế nào, Hứa Hải Phong vẫn đi theo sát phía sau.
Rất nhanh, bọn họ đã đi tới trước một chỗ ở, Tương Khổng Minh đối với nơi này thật quen thuộc.
Bởi vì hết thảy an bài nhân sự đều do hắn nắm giữ. Nên tự nhiên biết bên trong không ai ở lại, vì vậy tùy ý lựa chọn một căn, tự đẩy cửa đi vào.
Bên trong quả nhiên không người, chỉ là trên mặt đất vẫn có chút sạch sẽ, hiển nhiên là có người thường xuyên quét dọn.
Phòng xá trên núi đều do Tương Khổng Minh tự mình đôn đốc kiến tạo, tuy gian phòng không rộng rãi, nhưng các dạng thiết bị bên trong đều thật đầy đủ.
Ánh mắt Hứa Hải Phong đảo qua trong phòng, bên giường nhìn thấy được hai áo khoác ngoài màu lam treo lên. Hứa Hải Phong lập tức hiểu rõ, phòng xá nơi này không phải chuẩn bị cho sĩ tốt của Hắc Kỳ quân.
Những thiết huyết chiến sĩ vốn không còn cảm nhận được sự hưởng thụ, vốn không cần trang bị đầy đủ như vậy cho bọn họ, vì vậy phòng ốc này kiến tạo cho ai, không hỏi cũng biết.
Đối với hậu nhân của Hắc Kỳ quân, Tương Khổng Minh xác thật là sớm có ý định. Nên kiến trúc này cố ý chuẩn bị cho các nữ nhân cùng con cái của bọn họ ngày sau.
Vừa rồi mới giao phong cùng đệ tứ quân đoàn của Ban Khắc La Phu Đặc, không những đạt được thắng lợi trước đó chưa từng có, mà từ sau khi phát hiện hơn ngàn nữ nhân, Tương Khổng Minh đã nghĩ ra biện pháp. Phỏng chừng là buộc đào móc những nữ tử khổ mệnh của đại doanh phương tây cùng Ngọa Long thành, thì cũng phải nhất định cam đoan cho nơi này bổ sung đủ nhân số.
Nhìn Hứa Hải Phong, Tương Khổng Minh đột nhiên đầy mặt tươi cười.
Trong lòng Hứa Hải Phong phát lạnh, cơ hồ muốn lập tức phất tay áo mà đi. Vẻ tươi cười này, hắn quá mức quen thuộc, mỗi lần Tương Khổng Minh có mưu đồ, trên mặt luôn biểu hiện ra như vậy.
“ Quân sư đại nhân, có chuyện xin thỉnh nói thẳng.”
Phỏng chừng tránh né cũng không xong, vậy không bằng thản nhiên đối mặt.
Tương Khổng Minh không thay đổi sắc mặt, chỉ là móc ra một vật từ trong lòng.
Sắc mặt Hứa Hải Phong thay đổi, vật ấy hắn không chút xa lạ, chính là một ống kim rút máu.
“ Quân sư đại nhân, Hứa mỗ tựa hồ từng nói qua, từ sau khi bước vào cảnh giới tông sư, liền mất đi năng lực đặc thù lấy rượu bổ máu. Hơn nữa, đại chiến sắp tới, Hứa mỗ cũng không muốn có chuyện xảy ra ngoài ý muốn.”
Vẻ mặt này của Tương Khổng Minh, không hỏi cũng biết, hắn đang thèm thuồng ma huyết trên người Hứa Hải Phong.
Vì vậy, Hứa Hải Phong rất dứt khoát trực tiếp cự tuyệt, một câu nói liền phong kín ý đồ của Tương Khổng Minh, việc này tuyệt đối không còn đường thương lượng.
Nếu là trong ngày thường, Hứa Hải Phong nếu lấy loại ngữ khí như đinh chém sắt này nói chuyện, thì Tương Khổng Minh đã đánh trống rút lui.
Nhưng hôm nay, Tương Khổng Minh cười dài nói: “ Nếu học sinh không có nhớ sai, chủ công trở thành tông sư, đã được ba tháng.”
Hứa Hải Phong giật mình, từ sau khi kinh sư thất thủ, một trận đánh bắc cương, tới hôm nay cuộc chiến thắng lợi tại tây tuyến, chỉ trong thời gian ba tháng ngắn ngủi, lại xảy ra nhiều chuyện đến như vậy.
Năm nay thật đúng là thời buổi rối ren, hơn nữa xem bộ dáng còn tiếp tục kéo dài đi xuống.
Vô luận là cuộc chiến tranh giành Trung Nguyên tại Thái Nguyên, hay là đại quân khổng lồ của Khải Tát áp cảnh, đều là nhất định sẽ khai chiến trong năm nay.
Khẽ gật đầu, Hứa Hải Phong cẩn thận nói: “ Chứng thật đã hơn ba tháng, trí nhớ của quân sư đại nhân thật tốt a.”
Đối với lời trào phúng của Hứa Hải Phong, hắn vẫn ra vẻ thản nhiên, còn phối hợp cười nói: “ Chủ công, ngài có biết người bị mất máu, vì sao lại có máu mới sinh ra không?”
Đối với đạo lý này, Hứa Hải Phong thật ra vô cùng hứng thú, tuy biết rõ nếu tiếp tục nói vấn đề này với hắn, sợ là không có gì tốt, nhưng vẫn dò hỏi: “ Vì sao?”
Tương Khổng Minh cười hắc hắc, ra vẻ đắc ý: “ Trong cơ thể con người có nhiều loại tế bào, bao quát hồng cầu, bạch cầu, tiểu cầu…Chúng nó đều có tuổi thọ, lâu thì ba tháng, chậm thì một ngày đêm, chúng nó sẽ không ngừng trao đổi chất trong cơ thể con người. Kỳ thật những huyết tế bào này đều phát ra từ một loại tế bào tổ tiên tên là tạo gốc huyết tế bào.”
“ …loại tế bào tự tạo máu này có đủ độ cao tự đổi mới bản thân, tự có năng lực phục chế, còn có năng lực hồi sinh rất mạnh. Một khi cơ thể người bị mất máu, sẽ kích thích cốt tủy gia tốc tạo máu, chỉ cần từ bảy ngày tới nửa tháng, có thể khôi phục lại tiêu chuẩn trước đó.”
Hứa Hải Phong nghe được giống như rơi vào trong mây mù, nếu không phải linh giác hắn cảm ứng được những lời này của Tương Khổng Minh là nói thật, thật đúng là tưởng hắn đã nói lung tung lừa gạt mà thôi.
Cái gì mà hồng, bạch tế bào, còn lam, vàng, đen gì gì?
Hắn còn đang nói thầm trong lòng, chỉ thấy Tương Khổng Minh vươn ngón tay, lại nói: “ Tại một thời gian nhất định, trong một tính chu kỳ sẽ bị mất đi một chút máu, sẽ có chỗ tốt thật lớn. Thứ nhất, có thể giảm được chứng cao huyết áp, thứ hai, có thể phòng ngừa bệnh xuất huyết não, thứ ba, có thể giảm bớt nguy cơ mắc bên nan y, bệnh nan y ngài có hiểu không? Chắc là không hiểu được, đó là một loại…”
Hứa Hải Phong đưa tay ngăn lại những lời hoa tay múa chân của hắn, trào phúng nói: “ Nguyên lai bị mất máu còn có rất nhiều chỗ tốt a, không biết có tác dụng kéo dài tuổi thọ hay không đây?”
Tương Khổng Minh há to miệng, kinh ngạc nói: “ Nguyên lai chủ công cũng biết, không sai, người hiến máu cố định sống lâu hơn những người chưa từng hiến máu, đạt tới tỉ lệ năm năm.”
Hứa Hải Phong lập tức cứng họng, nhìn hắn với vẻ tràn ngập bất đắc dĩ, vị Tương đại quân sư này da mặt thật dày, thật sự là trước đó chưa từng có, chính mình chỉ là trào phúng, hắn cũng không biết xấu hổ hùa theo mà nói.
Gặp phải người như vậy, nếu không muốn cùng hắn so đo, thì cũng không cần làm thêm gì khác.
Thở dài thật sâu, Hứa Hải Phong nói: “ Quân sư đại nhân, ngài không cần nói nữa, ngài nói những đạo lý này Hứa mỗ đều biết.”
Tương Khổng Minh “ a” một tiếng, nói: “ Học sinh đã biết chủ công học cứu thiên nhân, không chỗ nào không biết, không chỗ nào không hiểu.”
Nghe câu vỗ mông ngựa cho xong việc của hắn, Hứa Hải Phong lắc đầu cười khổ nói: “ Ta đã biết, nếu hôm nay không cho ngươi hài lòng, ngươi tuyệt đối không từ bỏ ý đồ đâu.”
Hắn vươn tay phải, nói: “ Muốn bao nhiêu, ngươi tự mình lấy đi.”
Tương Khổng Minh vui mừng, nói: “ Chủ công anh minh.” Hắn thí điên điên tiến lên, quen cửa quen nẻo rút ra một túi máu nhỏ, lập tức ngừng lại.
Hứa Hải Phong cảm thấy kinh ngạc, hắn có danh tông sư cũng không phải gọi suông, chút tổn thất ấy đối với hắn mà nói, quả thật không tính là gì. Hắn vốn tưởng rằng Tương Khổng Minh thừa dịp có cơ hội khó được này, sẽ lấy nhiều một chút. Không nghĩ tới, lần này Tương Khổng Minh lấy máu, chỉ là một chút, còn ít hơn rất nhiều so với trước kia.
“ Đủ rồi sao?”
“ Đủ rồi…”
Tương Khổng Minh hài lòng nói: “ Vô luận như thế nào, thứ huyết tửu này, đều là chỗ dựa lớn nhất của chúng ta, nhất định phải có trữ hàng. Ba tháng một lần, một năm bốn túi nhỏ.”
Nguyên lai là ba tháng một lần, nếu mỗi lần lấy máu chỉ có bao nhiêu tiêu chuẩn đó, vậy tần suất này cũng không phải là việc gì không thể thừa nhận.
Thở ra một hơi thật dài, Tương Khổng Minh nói: “ Hiện tại là thời kỳ chiến tranh, tổn thất của Hắc Kỳ quân là không thể tránh khỏi. Chẳng qua chỉ cần có ma huyết trong tay, thì có thể đền bù số lượng tiêu hao nhất định của binh sĩ Hắc Kỳ quân. Trước khi hậu nhân của bọn họ phát triển lớn lên, huyết tửu cũng cần phải được trữ hàng mới được.”
Hứa Hải Phong ngẩn ra, nguyên một tia bất mãn trong lòng lập tức tan thành mây khói.
Kỳ thật Hứa Hải Phong yên tâm cho Tương Khổng Minh buông tay làm việc, đó là bởi vì tin chắc hắn sẽ không mưu hại chính mình, nếu thay đổi là người khác, tự nhiên tuyệt đối không dễ nói chuyện như vậy.
Chẳng qua, trong đương thời, ngoại trừ Tương Khổng Minh, chỉ sợ cũng không còn ai vẫn niệm niệm không quên đối với ma huyết của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.