Chương 130: ƯỚC HẸN
Thương Thiên Bạch Hạc
02/04/2013
Hào khí trong sảnh ngưng trọng lên, tuy chỉ có hai người ở đây, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác như hít thở không thông.
“ Còn có một chuyện thế nào?” Hứa Hải Phong không chút phản ứng, nói.
Tinh quang trong hai mắt Lưu Chính Khải bắn ra bốn phía, hắn kiên quyết nói: “ Chuyện thứ hai, chính là thỉnh Hứa tướng quân buông tha cho Đường gia ngũ tiểu thư.”
Hứa Hải Phong thở dài một hơi nói: “ Nếu tiểu tướng không thể như điện hạ mong muốn?”
Lưu Chính Khải mỉm cười nói: “ Sao Hứa tướng quân không đợi bổn vương nói xong rồi hãy làm quyết định?”
“ Nguyện xin lắng nghe.” Hứa Hải Phong lạnh nhạt nói.
“ Chỉ cần tướng quân có thể giúp ta đạt thành tâm nguyện, vậy ngày bổn vương đăng cơ, chính là lúc tướng quân được phong vương vị.” Lưu Chính Khải nhìn chằm chằm Hứa Hải Phong, nửa điểm biến hóa trên mặt hắn cũng đều không thể tránh được hai mắt của hắn.
“ Vương vị sao?” Hứa Hải Phong nhàn nhạt nói một câu, làm Lưu Chính Khải vốn không nắm được ý nghĩ chân thật trong lòng hắn.
Lưu Chính Khải cắn răng một cái, nói: “ Không sai, hơn nữa là một vương vị đủ để cùng hoàng thượng sánh vai. Hứa thị gia tộc của ngươi cũng sẽ trở thành đệ ngũ đại thế gia của Đại Hán.”
Cực hạn, đây đã là cực hạn mà Ngô vương có thể cung cấp ra. Vô luận là Lưu Chính Khải hay là Hứa Hải Phong cũng biết chuyện này là thật, nếu còn có thêm lời hứa ưu việt nào nữa, vậy cũng chỉ là lời nói suông.
Là một vương vị có thể ngang hàng, đây là vinh diệu cỡ nào, cho dù là năm đó người của tứ đại gia tộc lập nhiều chiến công hiển hách, cũng không có hưởng thụ được sự đãi ngộ tôn sùng như thế, mà chỉ cần đáp ứng hai điều kiện của Ngô vương điện hạ, vậy hết thảy đã rơi vào trong tay.
“ Ai…” Hứa Hải Phong thở dài một hơi, nói: “ Một vị bằng hữu của mạt tướng từng khuyên răn qua, vô luận khi nào, cũng không thể nuôi ý nghĩa sánh vai cùng đế vương hoặc là so với đế vương càng cao hơn. Nếu không, tội diệt môn cửu tộc sẽ nằm gần ngay trước mắt.”
Hắn đẩy bàn đứng lên, không để ý đến khuôn mặt âm trầm của Lưu Chính Khải, nói: “ Hảo ý của điện hạ, mạt tướng tâm lĩnh, chỉ là hai điểm yêu cầu này, xin thứ cho mạt tướng lực bất tòng tâm.”
Nói xong, hắn xoay người thong dong mà đi.
Lưu Chính Khải đưa mắt nhìn hắn đi ra đại sảnh, thủy chung không nói được lời nào, chỉ là sắc mặt càng thêm âm ế.
Sau một lúc lâu, Trương Tử Hoa trở về, nhìn thấy ngũ điện hạ ngồi một mình, lập tức biết Hứa Hải Phong đã cự tuyệt người thừa kế của ngôi vị hoàng đế tương lai.
“ Tử Hoa, Y Đằng Do Na đã đưa đi sao?” Lưu Chính Khải cầm lấy chén rượu trước mặt, cũng không để ý đến rượu bên trong đã sớm lạnh lẽo triệt cốt, uống cạn một ngụm.
Trương Tử Hoa cúi đầu không dám nhìn thêm, trầm giọng nói: “ Đã đưa đến quân doanh.”
“ Được, sứ giả Trình gia ở nơi nào?”
“ Trình Minh hiện đang chờ tại thiên thính.” Trương Tử Hoa cung kính hồi đáp.
Lưu Chính Khải chậm rãi đứng lên, nói: “ Dẫn đường.”
Trương Tử Hoa thần sắc vừa động, chần chờ nói: “ Điện hạ, trước mắt giữa ngài và đại hoàng tử, kỳ thật còn chiếm thượng phong, thật sự không nên tạo thêm bậc cường địch như Hứa Hải Phong, huống chi phía sau hắn còn có Phương gia làm chỗ dựa, thật muốn…”
Hắn nói tới đây, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt Lưu Chính Khải nhẹ nhàng nhìn tới, trong ánh mắt lạnh như băng bao hàm hận ý cùng sát khí. Trong lòng hắn rùng mình, lập tức câm miệng, không dám nói thêm.
“ Đi…” Lưu Chính Khải đẩy ghế, đi về phía trước.
Trương Tử Hoa sắc mặt tái nhợt, thầm than một tiếng, bất đắc dĩ đuổi theo.
Đã gần đến cuối mùa thu, gió đêm se lạnh, Hứa Hải Phong đi ra Ngô vương phủ, ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng sáng tỏ phía bầu trời, trong lòng ngàn vạn cảm khái.
Hắn biết, nếu mình đã cự tuyệt lời đề nghị của Ngô vương, vậy đã không còn cơ hội giải hòa với hắn.
Lấy tính tình của Lưu Chính Khải, ngày sau nếu đi lên ngôi vị hoàng đế, nhất định sẽ trả thù. Đến lúc đó chớ nói bản thân mình khó thoát ách vận, mà dù là Hứa thị gia tộc cũng phải bị mình liên lụy đến.
Ổ trứng vỡ, há còn trứng nào còn nguyên.
Kế hay nhất, chỉ có toàn lực phụ trợ đại hoàng tử đăng cơ, tuyệt đối không cho Lưu Chính Khải có cơ hội.
Chẳng qua, lúc này là thời buổi rối ren của Đại Hán, vô luận là Hung Nô, Khải Tát hay là nội tặc Trình gia, đều là những cỗ lực lượng cường đại không tầm thường.
Nếu nhị vương tranh vị diễn ra, chỉ sợ mấy trăm năm cơ nghiệp của Đại Hán thật sự phải bị phá vỡ.
“ Ngũ điện hạ a ngũ điện hạ, vì sao ngươi xem trọng nữ tử lại chính là Nhu nhi chứ.” Hứa Hải Phong than thở không thôi, nếu không phải như thế, cho dù thật sự trợ giúp hắn đi lên ngôi vị hoàng đế cũng không có gì không thể.
“ Ra mắt điện hạ.” Trình Minh thật vất vả đợi được Lưu Chính Khải xuất hiện, hắn vừa nhìn thấy sắc mặt của Ngô vương, liền biết chuyện của mình nhất định có thành công.
“ Miễn.” Đối với người này, Lưu Chính Khải cũng không khách khí như đối đãi với Hứa Hải Phong: “ Trình tiên sinh, bổn vương là người sảng khoái. Trình gia các ngươi nếu có thể giúp ta đi lên ngôi vị hoàng đế, vậy lúc bổn vương tại vị, thiên hạ sẽ do Trình gia ngươi độc đại.”
Trên mặt Trình Minh lộ ra vẻ mừng rỡ, hắn vội vàng nói: “ Điện hạ xin yên tâm, Trình gia cho đến sau này, sẽ nghe theo mệnh lệnh của một mình điện hạ.”
“ Hừ…” Lưu Chính Khải cười lạnh nói: “ Những lời này chỉ sợ trong tai đại ca ta cũng từng nghe nói qua.”
Trong lòng Trình Minh rét lạnh, chính mình là còn xem thường người này, khẳng định hắn có an bài người bên cạnh đại điện hạ, cho nên mới có thể hiểu rõ từng hành động cử chỉ ở bên kia như lòng bàn tay.
Hai vị hoàng tử này tuổi tác cách nhau không lớn, nhưng năng lực phách lực cũng là kém khá xa.
“ Trước kia điện hạ luôn khinh thường hàn gia, mà đại điện hạ lại nhiều lần phái người tương thỉnh, vì bất đắc dĩ mới miễn cưỡng chu toàn, còn thỉnh điện hạ thứ lỗi.”
“ Việc dĩ vãng, bổn vương không truy cứu, chỉ là từ hôm nay trở đi, Trình gia các ngươi phải một đao lưỡng đoạn với đại ca, nếu còn dùng dằng, chớ trách bổn vương trở mặt vô tình.” Lưu Chính Khải vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh như băng không chút phản ứng.
“ Dạ, tiểu thần tuân chỉ.” Trình Minh len lén lau mồ hôi trán, khom người ứng đáp.
Lưu Chính Khải quay đầu nhìn hắn, chậm rãi nói: “ Ngoài ra, bổn vương còn có một chuyện riêng cần nhờ.”
“ Xin điện hạ phân phó.”
“ Ta muốn lấy tính mạng một người.” Lưu Chính Khải lạnh lùng nói.
Trình Minh nhìn khuôn mặt âm trầm của Lưu Chính Khải, có chút hiểu được, hỏi: “ Ngài muốn tính mạng của Hắc Kỳ quân thống lĩnh Hứa Hải Phong.”
“ Không sai.” Giọng nói Lưu Chính Khải lần đầu tiên xuất hiện dao động, luồng sát ý nồng nặc làm cho Trình Minh cùng Trương Tử Hoa không tự chủ được mà rùng mình một cái.
“ Điện hạ xin yên tâm, người này cùng Trình gia chúng ta đã sớm thề không lưỡng lập. Quyết không dung cho hắn sống trên đời này.”
Hứa Hải Phong một mình đi chậm rãi trên con đường chính trong kinh sư.
Vào đêm, người đi đường rất thưa thớt, có vẻ vô cùng trống trải, Hứa Hải Phong cô đơn đi trên con đường trống trải, bóng lưng hơi có vẻ thê lương ở trong màn đêm tăm tối kéo dài đến vô cùng.
Ngẫu nhiên có quân sĩ đi tuần đêm ngang qua, thân ảnh của hắn liền xuất hiện trong một hẻm nhỏ, rẽ đông quẹo tây, lại xuất hiện trên một con đường cái khác.
Hắn càng đi càng chậm, đột nhiên dừng chân lại, thở dài nói: “ Trình huynh cứ đi theo sát như thế, thật đúng là làm khó cho tiểu đệ.”
Bên trong hẻm nhỏ, một bóng người đen nhánh chậm rãi đi ra, chính là người từng bại dưới tay hắn, được xưng Trình gia đệ nhất cao thủ tuổi trẻ, Trình Anh Đào.
Hứa Hải Phong xoay người nhìn lại, trên mặt lộ ra một vẻ kinh ngạc.
Trải qua lần trước thất bại, Trình Anh Đào cũng không bị sụp đổ không gượng dậy nổi, ngược lại càng phát thêm ý chí, ở trong mấy tháng lại đột phá đến hàng ngũ nhất phẩm cao thủ.
Lúc này nhìn hắn, trầm tĩnh, cũng không còn nửa phần kiêu ngạo như trước.
“ Trình huynh lại có tinh tiến, thật đáng mừng.” Hứa Hải Phong vì có được đối thủ như vậy mà thầm cảm thấy vui mừng.
Từ sau khi biết Lê Ngạn Ba và Thác Hà Đế mấy chục năm làm đối thủ, hắn liền thập phần hi vọng cũng có được một đối thủ, có thể lẫn nhau đốc xúc cùng khích lệ.
Chỉ có như thế, mới có thể không ngừng đột phá trong đường võ học, trèo lên ngọn núi càng cao, đặt chân lên lĩnh vực càng mạnh.
Vì thế khi nghe được Phương Lệnh Đức nói đến Trình Anh Đào, hắn không có nửa điểm lo lắng, mà là cảm giác vô cùng hứng thú, trong lòng thật sự hi vọng.
Sau khi ra khỏi Ngô vương phủ, hắn lập tức cảm giác được có người như bóng với hình đi theo sát sau lưng của mình. Lại thêm linh giác khiến cho hắn cảm ứng được địch ý cùng một cỗ cảm giác quen thuộc mãnh liệt ở ngay phía sau.
Hắn đi quanh vài vòng trong kinh sư, cũng không hề cố ý thoát khỏi sự truy tung của người này.
Đây là kết quả mà hắn chưa từng vận dụng toàn lực, nếu không với linh giác bén nhạy của hắn, lại làm sao để cho người mới bước vào hàng ngũ nhất phẩm như Trình Anh Đào truy theo được.
“ Hứa huynh không phải là càng thêm ngoài dự đoán của mọi người sao? Trong mấy ngày ngắn ngủi, danh chấn thiên hạ, mà dù là Lợi Trí cũng không địch mà bại, chẳng lẽ còn cố kỵ một tiểu nhân vật như ta sao?” Trình Anh Đào đi nhanh tới trước mặt của hắn, cười lạnh nói.
Hứa Hải Phong thất vọng lắc đầu, khí độ của người này còn không đủ, nếu như không có biến hóa, vậy kiếp này đừng hòng mơ tưởng bước vào cảnh giới tông sư, đối thủ như vậy đã làm cho hắn không còn sinh ra lòng chờ mong gì nữa.
Vậy Lợi Trí thì sao? Trong đầu Hứa Hải Phong hiện ra vẻ tươi cười sang sảng của thảo nguyên chi lang, sai lầm chính là hai người ra đời ở hai dân tộc khác nhau, nếu không nhất định sẽ trở thành bằng hữu tri kỷ.
Tựa như Lê Ngạn Ba và Thác Hà Đế, mặc dù là sinh tử cường cừu, nhưng ai có thể nói giữa bọn họ không có tình tri kỷ.
Trình Anh Đào thấy Hứa Hải Phong lắc đầu không nói, ánh mắt phiêu hốt, hiển nhiên là không quan tâm tới hắn, trong lòng một cỗ lửa giận vô danh liền hùng hùng dấy lên.
Hắn hộ tống Trình Minh đi Ngô vương phủ chờ Lưu Chính Khải triệu kiến, chính mình ở bên ngoài vương phủ chờ đợi.
Đột nhiên phát giác Hứa Hải Phong một mình đi ra vương phủ, lập tức truy theo. Không ngờ Hứa Hải Phong linh hoạt như cá chạch, ở trong kinh sư cùng hắn chơi trò chơi quan binh tróc tặc, nếu không phải hôm nay công lực hắn tiến nhanh, thật đúng là bị hắn bỏ rơi.
“ Tại hạ có được thành tựu hôm nay, toàn nhờ Hứa huynh ban tặng. Ân đức một chưởng ngày trước, vĩnh không dám quên. Không biết Hứa huynh có dám cùng Trình mỗ đánh một trận.” Tinh quang trong đôi mắt Trình Anh Đào bắn ra bốn phía, trực tiếp đòi chiến.
“ Nếu Trình huynh có nhã hứng này, Hứa mỗ nào dám không phụng bồi.” Hứa Hải Phong tiêu sái cười nói, chỉ là hắn cảm giác được tùy chiến ý của Trình Anh Đào dày đặc, nhưng vẫn đang kiệt lực khắc chế.
“ Được, vậy ba ngày sau vào lúc giữa trưa, Trình mỗ ở thành tây tiểu Chu sơn xin đợi đại giá.” Trình Anh Đào cất cao giọng nói.
Đến tận đây Hứa Hải Phong mới hiểu được, nguyên lai là hắn muốn đánh bại mình trước mặt mọi người, cho nên đêm nay mới không nhân cơ hội xuất thủ.
Hiểu ý cười, Hứa Hải Phong cũng cất cao giọng nói: “ Được, ba ngày sau, vào lúc giữa trưa, trước tiểu Chu sơn.”
“ Không gặp không về.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.