Quyển 10 - Chương 9: Ám dạ
Tử Mộc Vạn Quân
05/04/2013
Ở một nơi sâu trong thành Tây Phủ Chương Đức, có một căn nhà lớn, ngoài cửa một đám nữ tử tay cầm Thanh Phong bảo kiếm đang đứng.
Các nàng đều trang phục màu xanh lục, khuôn mặt thanh tú trang điểm kỹ, mỗi người đều có vẻ tinh thần phấn chấn, giữa hai mi lộ ra vài phần ngạo ý, thân người đứng thẳng, vẻ mặt nghiêm túc không thấy chớp mắt.
Nơi đây là phân hội của "Huynh đệ hội" tại Phủ Chương Đức - Hồng Vũ hội. Sự khác biệt ở đây chính là, mọi người ở "Hồng Vũ hội" từ bang chủ cho đến gã sai vặt, tất cả đều do nữ tử đảm nhiệm, cũng là phân hội nữ duy nhất của Huynh đệ hội.
Dưới bóng của "Hồng Vũ hội", thành Tây này có thể nói là khu vực phồn hoa nhất Phủ Chương Đức, có cửa hàng có tửu lâu, có ăn uống có mua sắm, có thể nói người giàu và người nghèo rất khác nhau. Dù sao, đại bộ phận nữ tử đều rất thích mua sắm, cho nên phân hội mới tồn tại đến bây giờ. Đương nhiên, địa phương này đối với các nơi khác trong thành mà nói, so với các thành trấn bình thường khác, hoàn cảnh nơi này cũng không thua kém chút nào.
Mặt trời dần dần lặn xuống, xa xa có ba nữ tử tập tễnh đi tới. Nữ tử ở giữa mặc đồ hồng, hai nữ tử đồ lục đỡ hai bên mà đi, quần áo dơ bẩn, tóc tai rối loạn, chật vật không chịu nổi, giống như là mới bị cái gì đả kích.
Trước cửa Hồng Vũ hội, vài nữ tử áo lục thấy thế chạy đến hỏi thăm.
"Nhị tỷ, tiểu Nguyệt, tiểu Thanh, các ngươi làm sao vậy?"
"Nhị tỷ, nói cho chúng ta biết là ai làm! Không thể không lột da hắn".
"Đúng vậy, dám đắc tội với 'Huynh đệ hội' chúng ta, để ta xem bọn chúng được bao nhiêu".
Nữ tử áo hồng cảm thấy mất mặt, dứt khoát không nói một lời, làm bộ suy yếu. Tiểu Nguyệt bên tay trái lo lắng ngắt lời nói: "Được rồi được rồi, các người đừng nói gì nữa, tìm Đại tỷ trước, nhất định nhờ tỷ ấy lên tiếng giúp ta lần này. Hừ hừ…"
Đại sảnh phân đà, một trung niên nam tử lười nhác ngồi ở ghế trên cao, ngồi bên cạnh là một nữ tử kiều mỵ, y phục rực rỡ đã bị tháo dây lưng, áo trễ một nửa, một mảng đào hồng xuân sắc thiêu đốt lòng người. Nữ tử này là Đại tỷ "Hồng Vũ hội" Phượng Ngu Âm, nam tử ngồi bên cạnh nàng là "Cửu Phẩm đại ca" Tằng Giáp của "Huynh đệ hội".
Một trận tiêu hồn qua đi, Phượng Ngu Âm nằm trên người Tằng Giáp, thanh âm kiều mị nói: "Tằng đại ca, bang hội chúng ta ở chỗ này đã hơn một tháng rồi, lúc nào mới có thể rời khỏi địa phương quỷ quái này! Người xem, da tay của muội không được đẹp như trước này…"
"Ta lại thấy da tay của muội vẫn như trước kia mà, ha ha…" Tằng Giáp cười dâm hai tiếng, lại bắt đầu động tay động chân.
Phượng Ngu Âm nhẹ nhàng đẩy tay đối phương ra, gắt giọng: "Xấu xa đáng chết, chỉ lo bản thân ăn ngon mặc đẹp, không quan tâm gì đến muội".
Tằng Giáp bàn tay quấn quít lấy Phượng Ngu Âm, cất tiếng cười nói: "Không phải là ta đã đến với muội sao… Hơn nữa, lần này ta còn đem tin tức tốt đến đây".
Phượng Ngu Âm tinh thần rung động, thỏ thẻ nói: "Không biết Tằng đại ca lần này đến, đem theo tin tức tốt gì?"
"Hắc hắc, Ngu Âm muội còn chưa biết sao, Hội chủ đã xuất quan, tiểu tử Đồng Tường đã triệu tập các Bang chủ Lão đại của các phân hội tụ tập tại Lạc Dương, mưu đồ đại sự. Hai ngày nữa, chúng ta hoàn thành việc ở đây xong sẽ xuất phát. Vốn việc truyền đạt lắt nhắt này không cần ta phải đến, nhưng vì Ngu Âm muội, ta phải ngàn dặm bôn ba! Ha ha…"
"Tằng đại ca lần này khổ cực rồi, đêm nay muội nhất định sẽ hầu hạ thật tốt đại ca".
"Tốt lắm! Sau khi thành công, chúng ta đã có thể là chúa tể một phương. Hắc hắc…"
"Ha ha…"
“Thịch thịch thịch!”
Tiếng bước chân dồn dập truyền đến, Tằng Giáp và Phượng Ngu Âm nhướng mày, vội vàng đứng dậy sửa sang lại quần áo.
Chỉ chốc lát sau, một bên là nữ tử đoan trang, đứng trên cao là nam tử nghiêm túc, như là hai người chưa từng có gì phát sinh với nhau.
"Tiểu Nguyệt, tiểu Thanh cầu kiến Đại tỷ!"
Ngoài cửa, một người thanh âm ủy khuất vang lên. Phượng Ngu Âm lại cau mày nói: "Các ngươi vào đi".
Cửa phòng chậm rãi mở ra, ba nữ vội vàng tiến vào, quỳ một chân trên mặt đất khóc thảm.
"Đại tỷ, chúng ta vốn đi bố thị tại thành Bắc. Nhưng lại có một tiểu tử đến bạt tai ta, còn có một lão già đánh hai muội muội của ta nữa! Đại tỷ, ngươi xem mặt của ta này, ngươi xem thân hình chúng ta này… Hu hu hu… Đại tỷ, hãy làm chủ cho chúng ta!"
"Đúng vậy Đại tỷ, bọn họ chẳng những khi dễ chúng ta, còn nói Huynh đệ hội là một đám ô hợp".
"Đúng vậy, bọn họ còn nói bang hội chúng ta đều là một lũ đàn bà rẻ tiền!"
Ba nữ tử mồm năm miệng mười, nghe xong Phượng Ngu trong tâm lửa giận bùng lên, đằng đằng sát khí: "Thật vô lý! Thật sự là vô lý! Lại có người dám ở địa bàn của ta mà giương oai? Để ta xem là người của Võ lâm minh hay là Thiên hạ hội, mà dám lớn gan chó vậy!"
"Ài… Ngu Âm muội bớt giận, có chuyện gì mà không thể giải quyết, cần gì bộc phát lửa giận như vậy?" Tằng Giáp vẫn là bộ dáng uể oải nói: "Phụ nữ nên cười nhiều vào, tức giận rất nhanh già đấy".
Phượng Ngu Âm gật đầu, bản thân hít thở hai hơi lắng dịu lại tâm tình kích động. Nàng thân là Đại tỷ "Hồng Vũ hội", tại "Huynh đệ hội" danh tiếng không nhỏ, là chủ chốt của "Hồng Vũ hội", không người nào muốn đắc tội, dần dần dưới sự chiếu cố của mọi ngườiởitở nên kiêu ngạo. Bây giờ nghe được đám người Nhị muội bị người khác khi dễ như thế, thể diện bang hội bị người ta hủy đi, làm sao nàng không giận cho được?
Bất quá, Phượng Ngu Âm mặc dù kiêu ngạo, nhưng cũng không phải là không có đầu óc, nếu không cũng sẽ không có địa vị như hôm nay. Nghe Tằng Giáp nói vậy, cũng tĩnh táo trở lại, chỉ là sát khí trong mắt không giảm xuống.
Ba nữ nghi hoặc nhìn lên ghế trên, là một trung niên nam tử mặc cẩm bào, cao lớn bất phàm vẻ mặt nghiêm túc, ngồi ở vị trí cao nhất. Ngay cả Đại tỷ cũng phải nghe lời hắn nói, trông bộ dáng đối phương nhất định là nhân vật trọng yếu.
Nữ tử áo hồng Ổ Hồng ngừng khóc, hiếu kỳ nói: "Đại tỷ, vị này là ai?"
Phượng Ngu Âm giới thiệu: "Vị này là 'Cửu Phẩm' đại ca Huynh đệ hội Tằng Giáp, các ngươi gọi là Tằng đại ca là được rồi. Tằng đại ca là tiên thiên đại cao thủ, chính là nhân vật quyền trọng một phương".
Cửu phẩm đại ca! Tiên thiên đại cao thủ! Quyền trọng một phương! Ổ Hồng trong lòng máy động, có chút cuống quít hành lễ nói: "Tiểu muội ra mắt Tằng đại ca".
Huynh đệ hội phân cấp bậc rất rõ ràng, từ thấp nhất là nhất phẩm cho đến cửu phẩm, có thể nói thực lực và địa vị song hành với nhau. Ngay cả Đại tỷ Phượng Ngu Âm của các nàng bất quá cũng chỉ là "Lục phẩm", đừng nói đến Ổ Hồng bọn họ.
"Mọi người đều là người mình, không cần bày vẽ như vậy. Ngu Âm muội, ngươi hỏi lại chuyện này cho cẩn thận!" Bộ dáng ba người Ổ Hồng quả thật như muốn ăn tươi nuốt sống, Tằng Giáp cũng tránh nhiều lời, trực tiếp đem việc này giao cho tự các nàng giải quyết.
Phượng Ngu Âm tự biết mất thể diện, ho khan hai tiếng nói: "Muội hãy nói mau, hai người đó ra sao?"
Nhớ tới chuyện của mình, Ổ Hồng tiếp tục khóc nói: "Bọn họ hai người một già một trẻ, trong đó có tiểu tử thúi mặc áo đen rách nát, tuổi đại khái cỡ hai mươi mốt hai mươi hai, hình dạng rất bình thường, vẻ mặt lạnh lùng, giống như là lão bà vừa mới chết. Còn lão già cổ quái kia, nhìn qua hơn năm mươi, mặc đồ màu xám, trông rất bình thường".
"Hừm! Là như vậy? Vậy bọn họ sử dụng công phu gì?"
"Cái này… Bọn họ dùng một chiêu đánh ngã chúng ta, chúng ta ngay cả bóng của bọn họ cũng không thấy rõ" Ổ Hồng xấu hổ cúi đầu, trong lòng oán niệm không ngừng.
"Cái này là ngu ngốc thì vẫn là ngu ngốc, bảo các người bình thường ăn ít thôi, nói cứ như là từ trong bụng cho chui ra! Hừ…" Phượng Ngu Âm không kiên nhẫn nói: "Vậy bọn họ có đặc điểm gì không?"
Ở bên ngoài bị người khi dễ, trở về lại bị Đại tỷ mắng, Ổ Hồng nhất thời càng cảm thấy ủy khuất, sắp chịu không nổi, nước mắt lại lộp độp rơi xuống như nước chảy.
Phượng Ngu Âm thấy chị em mình bị ủy khuất, cũng mềm lòng, thở dài một hơi nói: "Được rồi được rồi, Đại tỷ cũng không nói ngươi, muội đừng khóc".
Tiểu Nguyệt ở bên cạnh Ổ Hồng an ủi, tiểu Thanh nhu nhược nói: "Đại tỷ, ta nhớ trên lưng bọn họ đều có đồ vật".
"Đồ vật! Vật gì vậy?"
"Tiểu tử thúi kia trên lưng có một cái hộp rất kỳ quái, bên trong có thể là binh khí. Còn lão nhân kia trên lưng có một thanh đại đao…"
"Lão già! Đại đao! Đại đao hình dạng ra sao?" Tằng Giáp đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt rất là ngưng trọng.
Phượng Ngu Âm tựa hồ đoán được cái gì, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng đứng lên.
Tiểu Thanh nhớ lại nói: "Là một thanh Đại mã đao rất lớn, thân đao dài khoảng ba thước, chuôi đao rất dài".
Tằng Giáp và Phượng Ngu Âm nhìn nhau, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi.
Trầm ngâm chốc lát, Tằng Giáp nói: "Nếu ta đoán không sai, lão nhân kia chính là 'Đao Si' Khấu Phỉ! Mà tiểu tử kia chắc là đồ đệ của hắn".
"Đao si!" Ba người Ổ Hồng mở miệng hô lên, rốt cục đã biết bản thân đã húc phải tấm sắt dày rồi.
Phượng Ngu Âm cũng đau đầu nói: "Tằng đại ca, 'Đao Si' tới nơi này làm gì? Không là phát hiện ra cái gì chứ?"
"Bây giờ còn chưa rõ lắm, ta đối với 'Đao Si' hiểu rõ, hắn trong mắt chỉ có đao đạo, không phải là người thích quản chuyện của người giang hồ".
"Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Chuyện quá lớn, Phượng Ngu Âm cũng không có chủ ý.
"Hừ! Đừng quên, chúng ta phía sau có Huynh đệ hội chống lưng, sợ gì hắn tìm đến? Huống chi, Hội chủ của chúng ta đã tu thành thiên đạo cao thủ, cho dù là 'Đao Si' cũng phải cân nhắc dè chừng".
"Cái gì!? Thiên đạo cao thủ!" Phượng Ngu Âm trong mắt có vài phần cuồng nhiệt và hâm mộ.
Tằng Giáp ưỡn ngực nói: "Bây giờ trên giang hồ, ai dám tự xưng là đệ nhất cao thủ? Tin tưởng lần này sau khi 'Võ Lâm đệ nhất đại hội' tại Lạc Dương, Hội chủ Thiết Huyết của chúng ta sẽ thành võ lâm đệ nhất".
Phượng Ngu Âm lúc này tràn đầy tin tưởng nói: "Tốt! Chúng ta bây giờ đi gặp 'Đao Si' kẻ khó chịu nhất trên giang hồ".
"Không cần gấp!" Tằng Giáp ngăn cản đối phương, mắt lóe lên tia sáng nói: "Ngu Âm muội, người xem sắc trời bây giờ không còn sớm, nói vậy bọn họ tạm thời sẽ không rời đi, ngươi chỉ cần cho mấy người giám sát cái khách sạn đó, chúng ta chi bằng nghỉ ngơi, giữ tinh thần cho tốt ngày mai hãy tìm bọn họ".
Một lời hai ý, Phượng Ngu Âm tươi cười lộ ra vẻ mê người, hào phóng gật đầu, sai Ổ Hồng lập tức an bài mọi việc, còn bản thân thì rời đi cùng với Tằng Giáp.
Ánh trăng thanh u, một loại yên tĩnh lan tỏa cả Phủ Chương Đức.
Nhạc Phàm ôm tiểu hài tử cùng Khấu Phỉ nghe ngóng chung quanh, rốt cục tìm được một khách sạn duy nhất tại thành Tây này.
Tùy ý đánh giá một phen, khách sạn trước mắt rất đơn sơ, ngay cả biển hiệu cũng không có, nếu không phải dò hỏi dọc theo đường, sẽ thật không biết đây là khách sạn.
Mới vừa vào khách sạn, từng trận mùi gỗ mục nát ùa đến, Nhạc Phàm không để ý đến, không chút nghĩ ngợi dễ trực tiếp đi vào…
Mà cách đó không xa trong một góc tối, một đôi mắt tinh hồng đang đánh giá nơi Nhạc Phàm đi vào, thanh âm như ma quỷ nói: "Lý Nhạc Phàm, lần trước ngươi mạng lớn, có thể thoát khỏi vu pháp của ta, lần này đây bổn tôn muốn hành hạ ngươi sống không bằng chết, khẹt khẹt…"
Điệu cười quái dị lạnh lẽo chìm vào trong bóng đêm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.