Quyển 5 - Chương 11: ÁM ĐỘC
Tử Mộc Vạn Quân
05/04/2013
Thấy bộ dạng Long Tuấn thần thần bí bí, Đinh Nghị cảm thấy tò mò hỏi:
- Bí mật? Có bí mật gì thế?
“Hắc hắc!” Long Tuấn đắc ý cười nói:
- Hôm nay lúc cãi nhau với Chu Tam, ta phát hiện y không ngờ lại không có trái cấm…
- Không có trái cấm là sao?
Đinh Nghị nghi hoặc hỏi.
“Ha ha…!” Long Tuấn ôm bụng cười thật to:
- Không có trái cấm mà cũng không biết! Ngươi đúng là quá vô học đi… Không, là không có chút kiến thức nào. Ha ha…!
Nhạc Phàm ngắt lời hắn:
- Y kinh có nói, nữ tử thuộc tính âm, do đó huyết khí không vượng, vốn dĩ trời sinh đã thiếu cốt nên cô ấy không có trái cấm, thân thể không giống với nam tử… Đơn giản mà nói, bình thường thì nữ tử không có trái cấm.
Đinh Nghị sững người, la lên:
- Theo ý của A Tuấn mà nói, vị Chu Tam công tử kia lại là nữ à?
Long Tuấn ngưng cười, bảo:
- Xem ra ngươi vẫn còn chưa đến nỗi ngốc. Không sai, Chu Tam đó khẳng định là nữ cải nam trang. Ta cứ thắc mắc làm sao y lại có dáng vẻ một tên mặt trắng như thế chứ? Hắc hắc!
- A…!
Đinh Nghị đột nhiên la lớn dọa cho Long Tuấn nhảy dựng cả lên.
Long Tuấn vỗ ngực mắng lại:
- Ngươi đột nhiên kêu thần gọi quỷ gì thế! Muốn dọa lão tử chết à!
Đinh Nghị không nói lại, vẻ mặt có chút lo lắng nói:
- A Tuấn, nếu bọn họ hai người đều là cô nương cả, vậy có thể gặp nguy hiểm trong núi đó?
Long Tuấn sững sờ, vừa nhỏm dậy, Nhạc Phàm bèn ngăn lại nói:
- Các ngươi không cần mất công lo lắng, hai cô nương đó công phu hơn các ngươi nhiều, còn phải nói là rất cao nữa.
- Sao cơ?
Long Tuấn kinh ngạc hỏi:
- Bọn họ lợi hại thế sao?
Mặc dù kinh ngạc, nhưng hắn vẫn nghe lời Nhạc Phàm, vẫn ngồi yên chỗ cũ.
Đinh Nghị cũng gật mạnh đầu, hiển nhiên là không tin.
Nhạc Phàm nghiên túc nói:
- Nhìn người đừng có nhìn bề ngoài, nếu như các ngươi cảnh giác, trước tiên có thể cảm nhận khí cơ của đối phương. Mặc dù bọn họ che giấu rất tốt, nhưng các ngươi dựa vào nguyên khí trong cơ thể thì có thể phát hiện ra được.
Bị Nhạc Phàm thuyết giáo một hồi, hai tên liền có cảm giác xấu hổ vô cùng. Long Tuấn lại thầm mừng là lúc đó còn chưa xuất thủ, nếu không có khi lại bị mất mặt. Bọn chúng đích xác chưa từng để ý đến việc này, xem ra con đường sau này vẫn còn dài lắm.
…..
Mưa đã tạnh, cuồng phong vẫn còn thổi mạnh xuyên qua cây cối, nhưng bốn phía rõ ràng là một mảng yên tĩnh trống vắng.
Nửa khắc sau, ngoài miếu có tiếng bước chân truyền lại.
- Phía trước có ánh lửa! Cột xe ngựa ở bên ngoài, chúng ta đến đó nhanh đi…!
Một âm thanh trong trẻo vang lên.
Tiếng chân đến gần, hai bóng người chạy ào vào miếu. Nhìn lại thì chính là Chu Tam và Chu Phượng.
Lúc này, hai người ướt như chuột lột, toàn thân từ trên xuống dưới ướt hết, bùn đất dính đầy chân, đầu tóc rối tung, vẫn còn dính đầy nước mưa, có thể nói vô cùng khó chịu.
- Phì! Ha ha…!
Đinh Nghị còn đang ngây ngốc nhìn hai người bọn họ thì Long Tuấn đã cười lớn không thôi.
A! Lại là hai người các ngươi?
Chu Tam và Chu Phượng giật mình, nghe tiếng cười nhìn lại, đó chính là bọn Long Tuấn.
Ngôi miếu không lớn, Chu Tam đưa mắt nhìn tình huống xung quanh. Ngôi miếu hoang vu, ngay cả cúng đàn trên tượng phật cũng không còn nguyên vẹn nữa. Bụi bặm khắp nơi, mạng nhện bốn phía, xem ra nơi này đã hoang phế từ lâu.
“Hả! Chẳng lẽ người này là sư phụ bọn chúng? Cả đầu bạc trắng…” Chu Tam cuối cùng dừng ánh mắt trên người Nhạc Phàm. Cả đầu tóc bạc, tuổi còn chưa nhiều, đôi mắt thâm sâu có vẻ tang thương, ánh nhìn sắc bén, vẻ mặt kiên nghị, phát tán khí tức lạnh lẽo.
“Hắc hắc!” Long Tuấn cười quái dị hai tiếng, khiến cho Chu Tam hồi tỉnh lại, trực tiếp nói:
- Lời người xưa nói thật đúng a, bất thính lão nhân ngôn, cật khuy tái nhãn tiền (kiểu như: cá không ăn muối cá ươn). Nhìn xem các ngươi bị dính mưa giống như con gà rù… Ha ha…!”
Nói xong hắn lại cười lớn.
- Ngươi… Hừ!
Chu Tam vô cùng khó chịu, hừ lạnh một tiếng rồi kéo Chu Phượng qua bên cạnh, không thèm để ý đến bọn chúng.
Long Tuấn cũng thấy mình vô duyên, xấu hổ cười gượng một tiếng, rồi mọi chuyện lại trở về như cũ.
Ngôi miếu lại khôi phục vẻ tĩnh mịch như thường lệ, chỉ nghe tiếng “lách tách” của củi cháy mà thôi.
....
“Ồ, sao lại có mùi hương thế?” Long Tuấn ngửi ngửi, đích xác là có mùi hương thơm thoang thoảng bay đến.
- Hắt xì…!
Long Tuấn hắt hơi một tiếng, lập tức quay ra hỏi hai người bên Chu Tam:
- Cho dù hai người các ngươi là nữ nhân, cũng không nên dùng hương nồng như vậy chứ?
- Chúng ta không có …
Chu Tam cảm giác không đúng, lời vừa đến miệng lập tức im lại. Còn Chu Phượng chỉ im lặng đứng bên cạnh, chăm chú nhìn hai người.
Long Tuấn cười hắc hắc:
- Ta sớm biết ngươi là nữ rồi, điểm nhỏ xíu này ngươi sao có thể giấu nổi ta.
- Ngươi…!
Thấy Long Tuấn biểu tình cười cợt khiếm nhã, Chu Tam không kìm được tức giận. Đang muốn bước lên giáo huấn đối phương một phen, độ nhiên trong lòng cảnh giác: “Mùi hương ở đâu ra?”
- Không ổn! Phượng nhi, mau bế khí vận công…!
Chu Tam có cảm giác không đúng, lập tức đề tỉnh Chu Phượng, thế nhưng…
- Tỷ! Muội sao lại thấy toàn thân không còn chút sức lực nào… Muội không phải bị bệnh chứ?
Chu Phượng hữu khí vô lực nói.
- Mùi hương có độc!
Chu Tam lúc này cũng cảm thấy toàn thân khí lực như bay mất hết, biết rằng bản thân cũng đã trúng độc.
“Chẳng lẽ là bọn chúng?” Chu Tam vừa hoài nghi có phải bọn Long Tuấn hạ độc hay không, thì Nhạc Phàm đã ngã ầm xuống đất.
- Sư phụ!
Long Tuấn thấy biểu tình của đám Chu Tam, chỉ nghi là bọn họ giả vờ. Nhưng vừa thấy Nhạc Phàm ngã xuống đất thì lập tức khiến bọn chúng trở nên bối rối không biết làm gì.
- Sư phụ! Người bị sao thế?
Đinh Nghị lập tức phóng đến bên cạnh Nhạc Phàm, không ngừng lay gọi, hi vọng có thể làm hắn tỉnh lại. Long Tuấn vẻ mặt cũng vô cùng khẩn trương, suy nghĩ không ngừng.
“Ầm…!”
Đột nhiên nóc miếu vỡ ra, một hắc ảnh bay xuống.
Bụi lắng xuống, một thân ảnh từ từ hiện rõ ra.
Đó là một vị nữ tử trung niên kiều diễm, quần áo rực rỡ diễm lệ vô cùng. Từ trên mái xâm nhập vào mà toàn thân khô ráo, không bị dính một giọt mưa nào, hiển nhiên là nội gia cao thủ sử dụng chân khí.
- Ngươi là ai?
Long Tuấn thấy người đến không tốt, lạnh giọng hỏi.
“Hi hi…” Nữ tử thanh âm như chuông kêu, cười nhẹ nói:
Tên tuổi tỷ tỷ ta sao có thể tùy tiện nói cho người khác! Bất quá trên giang hồ người ta đều gọi ta là "Độc nương tử"
- Cái gì?! Ngươi là Độc nương tử?
Chu Tam kinh hãi. Y mặc dù ít hành tẩu giang hồ nhưng cũng đã nghe qua ác danh "Độc nương tử."
Người này chính là phản đồ tà đạo của Quỳ Hoa cung. Mặc dù vẻ ngoài đẹp đẽ, nhìn qua cũng chỉ mới khoảng ba mươi tuổi, nhưng thị đích thực cũng đã hơn năm chục tuổi. Độc nương tử trên giang hồ giết người vô số, tiếng xấu vang dội, nhưng điều khiến người khác ghê sợ chính là công phu dâm tà, chuyên lấy nam tử nguyên dương tu luyện, đặc biệt là ham mê cưỡng bức thiếu nam. Nhưng ả võ công cao cường, giỏi dùng kì độc, lại còn độc ác gian hoạt, tiên thiên cao thủ gặp ả còn khó khăn, cho nên đến nay ả vẫn còn tiêu diêu tự tại.
- Ồ! Vị công tử này… À, không đúng, phải gọi là cô nương. Nhìn không ra là ngươi nội lực thâm hậu như thế, trúng "Tán công nhuyễn cân hương" của ta mà vẫn còn có lực khí để nói chuyện… Loại độc dược này nghĩ là ngươi cũng đã nghe qua, người có nội công càng cao thâm thì trúng độc càng nặng, ngược lại, người không có nội lực thì không bị ảnh hưởng của độc tố…
- Ngươi rốt cuộc muốn gì?
Long Tuấn gắt lên.
Nhìn thấy Long Tuấn và Đinh Nghị an nhiên vô sự, Độc nương tử cũng giật mình, trong mắt ả, hai thiếu niên trước mặt căn bản không có nội lực, cho dù là có, với tuổi của bọn chúng cũng không thể là đối thủ của ả.
- Ha! Tiểu đệ đệ tức giận rồi!
Độc nương tử hắng giọng nói:
- Tỷ tỷ ta lần này đến để giết người, chính là tiểu tử tóc bạc kia.
- Hả?
Chu Tam sững sờ, không ngờ là Độc nương tử không phải đến vì bản thân mình.
- Cái gì?
Long Tuấn và Đinh Nghị càng chấn kinh hơn, thân người chợt động, liền kéo Nhạc Phàm ra phía sau mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.