Quyển 9 - Chương 43: Anh hùng đích quy chúc
Tử Mộc Vạn Quân
05/04/2013
Sau khi Địch Thu Nhiên thoát ly khỏi đội ngũ, liền chuyển hướng một đường chạy thật nhanh về phía Bắc.
Phía đó là dải đất sát với biên giới của Thát Đát tộc, có quân đội hùng hậu trú đóng, nếu bị rơi vào trong đó thì đừng hy vọng chạy thoát. Mà ở phía sau Địch Thu Nhiên không xa, mấy trăm khinh kỵ binh của Thát Đát tộc theo sát không rời, binh lực phân chia ra bố trí thành nửa vòng tròn, hình thành thế bao vây.
"Hây... Hây..."
Khinh kỵ binh dần dần tụ lại, một bên hò hét một bên đung đưa dây thòng lọng trong tay chụp về phía Địch Thu Nhiên, bộ dạng sướng khoái đó tựa như săn bắt hươu rừng vậy.
"Chỉ dựa vào đám binh lính rác rưởi như các ngươi mà cũng muốn bắt ta sao?" Địch Thu Nhiên lạnh lùng cười nhếch mép khinh thường. Mặc dù lúc này chỉ có một mình hắn chiến đấu, nhưng sự kiêu hãnh của một tướng quân làm sao có thể cho phép những kẻ này tùy ý giẫm đạp, đùa cợt?
Dây thòng lọng lần lượt được quăng về phía Địch Thu Nhiên, nhưng hết lần này tới lần khác mỗi lần hắn đều có thể nhanh nhẹn khéo léo tránh khỏi, thân mình trên lưng ngựa không ngừng né tránh, linh hoạt thần kỳ như một con khỉ lão luyện.
"Khốn kiếp! Các huynh đệ đổi vũ khí, để lão tử giết chết Hán cẩu đó…"
"Rõ!"
Đầu lĩnh đội trưởng kỵ binh vốn muốn bắt sống đối phương, nhưng bây giờ đã có chút sốt ruột!
Theo một tiếng hạ lệnh của đội trưởng kỵ binh, mấy trăm thuộc hạ cùng bỏ dây thòng lọng, lấy ra "Cường nỗ" trên chiến mã, hung ác ra sức bắn về phía Địch Thu Nhiên.
"Cường nỗ" chính là vũ khí đặc chế của Thát Đát tộc, công hiệu nếu so với cung nỏ thông thường ghê gớm hơn rất nhiều. Chẳng những tầm bắn rất xa, hơn nữa lực lại mạnh, tốc độ nhanh, dễ dàng sử dụng, đây tuyệt đối là hung khí đơn giản chỉ để giết người. Mặt khác, "Cường nỗ" còn có một đặc điểm lớn nhất đó là "Phá khí"! Mũi tên được làm bằng một thứ kim loại đặc biệt và sử dụng bí pháp chế tạo mà thành, chuyên phá hộ thể chân khí của võ lâm cao thủ! Vũ khí ghê gớm như thế thật làm cho người ta sợ hãi, cho dù là tiên thiên cao thủ có gặp cũng phải cẩn thận mà ứng phó.
"Viu..."
"Viu viu..."
Mũi tên dày đặc giống như bầy ong vò vẽ xẹt qua trong không khí, tiếng gió sắc nhọn tựa hồ muốn xé rách không gian.
Địch Thu Nhiên vẻ mặt ngưng trọng, nhưng trong lòng lại tĩnh lặng một cách lạ kỳ. Triển khai linh giác, quỹ tích của mấy trăm mũi tiễn đinh xẹt qua hiện lên rõ mồn một trong đầu hắn. Như một đám gai dầy đặc làm cho lòng người thất kinh, vì vậy thân mình Địch Thu Nhiên nhẹ nhàng khéo léo xoay chuyển trên lưng ngựa, tận lực né tránh vô số điểm hàn quang đó. Thực sự nhiều quá không kịp tránh né, hắn liền sử dụng hộ thể cương khí mạnh mẽ đánh văng đi.
Liên tục như thế, Địch Thu Nhiên cũng cảm thấy nuốt không trôi, mỗi một lần tiến đinh đánh vào đều làm cho huyết khí của hắn rung động, nếu cứ như vậy, cương khí nhất định sẽ tan mất. Nghe âm thanh tiếng gió xẹt qua vai, lưng thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Đánh người trước tiên đánh chân, bắn người trước tiên bắn ngựa. Đội trưởng kỵ binh cũng xem như có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, lập tức lại ra lệnh cho thuộc hạ, toàn lực nhắm bắn vào chiến mã của Địch Thu Nhiên.
Quả nhiên không sai, sau khi chiến mã trúng vô số tên liền ngã xuống đất, Địch Thu Nhiên cũng rơi xuống ngựa chạy tiếp, tốc độ lúc trước giảm đi rất nhiều.
Thân là một đại tướng đánh trận, vốn là số chinh chiến, dùng sức để chiến đấu, khinh công tự nhiên không phải thế mạnh của Địch Thu Nhiên. Mới chạy xa được chưa tới mười trượng, mấy trăm khinh kỵ binh đã nhanh chóng đuổi tới nơi, vây quanh lấy Địch Thu Nhiên ở bên trong.
"Hây.. hây"
"Hán cẩu tướng quân, còn không mau mau đầu hàng, nếu không ngươi sẽ chết không toàn thây".
"Ha ha..."
"Đầu hàng... Đầu hàng... Đầu hàng..."
Tên dẫn đầu khinh kỵ binh giật ngựa tiến lên, cười điên cuồng nói: "Hán cẩu! Đầu hàng đi, chỉ cần ngươi đầu hàng, ta sẽ không giết ngươi! Ha ha..."
"Hừ!" Địch Thu Nhiên trong mắt ẩn chứa sát khí, không thèm đối thoại với chúng. Nhưng nhìn đám kỵ binh Thát Đát đều cầm cường nỗ trong tay, Địch Thu Nhiên vẫn phải nhẫn nhịn không khỏi âm thầm than khổ. Sau một hồi do dự, Địch Thu Nhiên quyết tâm ra tay đánh một phen, tranh thủ có thể giết chết những tên này trước lúc đại quân của địch nhân còn chưa tới, để còn chạy tiếp.
Phòng thủ không bằng né tránh, né tránh không bằng tấn công! Địch Thu Nhiên không một tiếng động rút kiếm sau lưng ra, thân như mũi tên bắn vọt về phía trước, một luồng gió mãnh liệt xẹt ra, trực tiếp chém về phía tên Đầu lĩnh đội trưởng kỵ binh.
"Phụt..." Máu tươi rực rỡ tung tóe trong không trung, rơi xuống đỏ cả một vùng đất.
Kiếm quang lóe lên, cả người và chiến mã cùng ngã trong vũng máu.
Thát Đát kỵ binh tất cả đều ngây người! Thật sự khó có thể tưởng tượng, đầu lĩnh của bọn chúng vừa mới rồi ý khí vẫn còn hùng hồn phát biểu tuyên ngôn, đang muốn lĩnh công, nhưng giờ đây đã trở thành một cỗ thi thể, máu loang ra thấm vào bùn đất, làm cho thảo nguyên trở nên màu mỡ, sinh mạng nuôi dưỡng trở nên xanh tốt.
Lúc này giờ phút này, nhìn thảo nguyên mênh mông, một loại ý niệm đau thương cô độc lan tràn trong lòng mọi người. Cỏ xanh càng xanh biếc, có phải nghĩa là càng nhiều người chết hay không? Hay là nói, sắc xanh biếc của cỏ đã thấm đẫm sự rực rỡ của sinh mệnh!
Chúng kỵ binh còn chưa lấy lại tinh thần, Địch Thu Nhiên lại hung mãnh tung mình lên, vung kiếm chém về phía người bên cạnh!
"Phụt!"
Một lời cũng chưa kịp, đầu lâu đã rơi xuống đất.
"Mau tránh ra!"
"A..."
"Phía bên trái… Không hay, là phía bên trái!"
"Không được dùng cường nõ! Cẩn thận đả thương người của mình".
"Tất cả hãy cẩn thận!"
"Hắn ở đây!"
"Giết..."
Quần chiến đối với khinh kỵ binh có thể nói là kém. Tốc độ của bọn chúng tuy nhanh, nhưng không cách nào giữ chặt được thế trận, chỉ cần địch nhân xông vào trong trận, bọn chúng sẽ loạn hoàn toàn. Địch Thu Nhiên nương theo tình cảnh hỗn loạn, ra sức huy động đại kiếm, giống như muốn chém giết toàn bộ địch nhân vậy.
Hai tên… Mười tên… Trăm tên…
"Bảo gia quốc, sanh tử cừu, dũng sát địch, tâm bất hối, nam nhi huyết, anh hùng lệ, trảm tương tuyệt…" (Bảo vệ tổ quốc, thù hận sinh tử, dũng mãnh giết địch, lòng không hối hận, máu của nam nhi, nước mắt anh hùng, chém hết nào...)
Địch Thu Nhiên trong miệng lẩm nhẩm đọc, thanh âm giống như ma chú đòi mạng trong địa ngục. Mỗi một chữ ra khỏi miệng, liền có một mạng ngã vào trong vũng máu.
Vung vẩy đại kiếm đẫm máu, nhìn quanh bốn phía đã là một vùng đỏ thẫm. Địch Thu Nhiên không nhớ rõ mình đã vung kiếm bao nhiêu lần, chém giết bao nhiêu địch nhân, chỉ biết là tiếng vó ngựa xung quanh càng ngày càng ít đi, nói vậy cũng đã giết đám khinh kỵ binh này khá nhiều rồi!
Địch Thu Nhiên nghĩ như vậy, sự thật cũng đích xác như thế. Trải qua một phen điên cuồng chém giết của hắn, khinh kỵ binh xung quanh còn lại độ chừng không tới hai mươi người, hơn nữa tất cả đều lùi ra thật xa không dám tiến lên, sợ người kế tiếp chết ở dưới kiếm cương sẽ chính là mình.
Chiến tích rất khả quan, chỉ có điều thể lực của Địch Thu Nhiên bây giờ cũng tiêu hao rất lớn, nếu là vẫn không rời đi, e rằng bản thân phải vĩnh viễn ở lại nơi này mất.
Nghĩ đến đó, Địch Thu Nhiên bay người lên chiến mã, giữa lúc đang định rời đi, đột nhiên thần kinh khẩn trương thắt lại, một đạo kiếm khí sắc bén từ trên trời giáng xuống.
Né tránh! Đây là ý niệm duy nhất trong đầu Địch Thu Nhiên.
Phi thân nhảy xuống lưng ngựa… Ngay khi vừa rơi xuống đất, cùng lúc đó chiến mã bên cạnh đã bị xẻ thành hai đoạn.
Trong đêm tối, bốn người trẻ tuổi đạp không mà đến, từ từ hạ xuống, bằng vào khinh công kinh thế hãi tục cỡ này, không cần hoài nghi những kẻ vừa tới cũng không phải hạng người dễ trêu.
Tiên thiên cao thủ!
Địch Thu Nhiên cảm nhận được áp lực đối phương truyền đến, nhất thời sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng.
Hai nam hai nữ trước mắt này tuổi còn trẻ, nhưng trên người lại tỏa ra khí thế lạnh lẽo rét run, làm cho Địch Thu Nhiên cảm thấy da thịt nhói buốt từng đợt, nếu không có sát khí hùng hậu chống lại với khí thế đó, hắn tuyệt đối tin chắc mình sẽ lập tức bại trận.
"Đối phó một tên, bản thân còn nắm được vài phần thắng, nhưng bây giờ…" Địch Thu Nhiên âm thầm phát sầu, thể lực của bản thân đã tiêu hao quá nhiều, hôm nay đối mặt với cao thủ đồng cấp, lại là những bốn cao thủ, hắn xem như không có một phần thắng nào. Hơn nữa, Thát Đát đại quân sắp sửa tới, một khi mình bị chặn lại, tất chỉ có một con đường chết! Cũng may đại bộ phận khinh kỵ binh đã bị hắn dẫn dụ khỏi đó, khiến cho đám người Phương Tín có thể có cơ hội nhiều hơn. Nhớ tới người còn sống, cho dù có chết, Địch Thu Nhiên cũng cảm thấy đáng giá.
Giữa lúc đang nghĩ ngợi, nam tử cầm đầu đã tiến lên một bước, lễ độ nói: "Địch tướng quân, ta khuyên ngươi hãy đầu hàng đi! Tin chắc ngươi cũng biết, bản thân mình căn bản không có hy vọng chạy thoát".
Địch Thu Nhiên nghe vậy khinh thường cười nhạt, phảng phất như một lão tăng nhìn thấu được sinh tử ngàn năm, bình tĩnh nói: "Người, tóm lại rồi cũng sẽ chết mà thôi".
Nam tử có chút động dung, ngữ khí nặng hơn nói: "Ta kính trọng đại tướng quân ngươi là một anh hùng, đại tướng quân cần gì phải ngu muội cố chấp? Thiết nghĩ những việc làm gây ra bởi triều đình Đại Minh đại tướng quân hẳn là cũng hiểu, cùng với tình thế đó lại đi bán mạng cho triều đình ngu ngốc hủ bại, chi bằng trợ giúp cho tộc của ta đoạt được thiên hạ, tộc vương của ta nhất định sẽ làm việc tốt cho dân chúng toàn thiên hạ. Đến lúc đó, thiên hạ một nhà, chẳng phải là phúc của dân chúng hay sao? Nếu so với bây giờ chiến loạn liên miên, người dân cũng không có nơi nương tựa yên ổn để sinh sống, không phải sao?"
"Đúng, đương nhiên đúng, hơn nữa phi thường hay!" Địch Thu Nhiên cười nói: "Địch mỗ không thừa nhận không được rằng suy nghĩ của các hạ rất toàn diện, đại cục cũng nắm rất rõ, mồm mép lại càng khéo. Nhưng các hạ có nghĩ tới, dục vọng của con người là vô cùng hay không, thù hận giữa hai dân tộc không phải mới sinh ra một hai ngày, các ngươi xâm lấn tổ quốc của ta, chẳng lẽ không phải do dục vọng mà ra? Các ngươi cứ tới nơi nào cũng liền đốt giết cướp đoạt, chẳng lẽ đây là chung sống hòa bình? Các ngươi thật là đồ mặt dày khi nói muốn thiên hạ một nhà, chẳng lẽ không phải các ngươi muốn đồng bào của ta đời đời làm nô lệ?"
"Ha ha..."
Địch Thu Nhiên cười một trận điên cuồng, lập tức thanh âm thay đổi, chỉ vào mũi đối phương lạnh lùng nói: "Bình sinh Địch mỗ có 'tam hận'! Thứ nhất hận triều đình vô đức, nếu bọn họ không có hủ bại, quốc gia làm sao chịu để cho người khác chà đạp. Thứ hai hận man tử vô lý, toan tính cuồng vọng chiếm đoạt non sông cẩm tú của ta, khinh rẻ lê dân trăm họ, cai trị dân tộc Hán của ta. Thứ ba hận bản thân mình vô năng, cái thân nhỏ bé này không thể hữu dụng, khôi phục lại thái bình cho trăm họ của ta… Tam hận không trừ hết, trong lòng Địch mỗ khó yên bình được!"
Thanh âm dần dần to hơn, tới câu cuối cùng, Địch Thu Nhiên cơ hồ rống lên! Sau khi nói xong, hắn mân mê "Hỏa dược đạn" trong lòng, tựa hồ muốn làm gì đó.
"Mau nhìn xem! Đó, đó là cái gì?!"
Một thanh âm trong trẻo cắt đứt suy tư của mọi người! Nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy mặt phía Nam có một thân ảnh điên cuồng chạy cực nhanh, khoảng cách càng ngày càng gần.
Không thể không nói, tốc độ của Nhạc Phàm đích xác còn nhanh hơn nhiều so với ngựa. Song cước vùn vụt, đạp như vệt sáng, chỉ trong nháy mắt bóng người đã vọt vào giữa.
"Ngươi, sao ngươi lại tới đây?"
Sự xuất hiện của Nhạc Phàm khiến cho Địch Thu Nhiên cảm thấy ngoài ý muốn, kinh hãi có, lo lắng có, bất đắc dĩ có, cũng có cả thống hận! Trong lòng nảy lên trăm mối tơ vò, khó trách thánh nhân thường nói, trong thiên hạ phức tạp nhất không vượt khỏi lòng người.
"Lại vẫn là ngươi!?"
Sau khi bốn tên cao thủ trẻ thấy rõ hình dạng người vừa tới, không khỏi đờ đẫn, song trong mắt lại tràn ngập phẫn nộ cùng thù hận.
"Là các ngươi!"
Thảm trạng tại thành Khai phong hiện lên rõ mồn một trước mắt Nhạc Phàm, giống như tình trạng bị cơn ác mộng đeo bám tới giờ không xua đuổi được. Mà thủ phạm gây ra chính là những kẻ trước mắt này, Kiếm ma truyền nhân Phong Dã, Ba Hùng cùng tiểu sư muội Nhuế Anh, Cận Quỳnh Vân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.