Quyển 12 - Chương 39: Bất tử chiến hồn
Tử Mộc Vạn Quân
05/04/2013
Linh cữu mở ra, một thanh binh khí tựa như kiếm như đao cắm ở phiến đá chính giữa. Tang thương, cổ xưa, máu tanh, hung bạo!
Một luồng khí tức nồng nặc bao phủ cả địa cung, như muốn thẩm thấu thiên địa! Nhạc Phàm, Trần Hương thân hình dừng lại, lẳng lặng nhìn linh cữu chính giữa đại điện, hoặc có thể nói là nhìn hung khí bên trong linh cữu.
Phần mũi màu xanh đen, một đôi răng lóe lên hàn quang dày đặc, thân đao đỏ sẫm âm khí vờn quanh, ẩn trong quỷ dị lộ ra hung hãn, linh hồn run lên từng cơn.
Cảm nhận được tâm thần cuồng chiến, Nhạc Phàm, Trần Hương nhìn nhau, trong mắt hiện lên một thoáng kinh dị! Một thanh binh khí như vậy, dù muốn tới gần cũng rất rất khó khăn, càng đừng nói nắm giữ, sử dụng, khó trách những tộc trưởng đời trước của Thủ lăng nhất tộc đã phải trả giá bằng tính mạng.
Đương nhiên, ở sâu trong nội tâm, hai người Nhạc Phàm đối với Thủ lăng nhất tộc lại tôn trọng hơn mấy phần. Một bộ tộc có thể vì một lời hứa xa xôi mà bảo vệ một địa phương nguy hiểm, vô luận là vì nguyên nhân gì, bọn họ cũng đáng được tôn trọng, loại tình cảm này không quan hệ đến nguyên tắc.
"Đây… Đây là cái gì?! Chẳng lẽ là…"
Bên linh cữu, Bạch bà bà hai mắt sáng ngời, lập tức trên mặt lộ vẻ mừng như điên. Bà ta có một loại trực giác, binh khí trước mắt chính là món mình muốn tìm, thậm chí sẽ còn thu hoạch nhiều hơn nữa… Cảm giác khoan khoái càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng bộc phát không thể kìm chế!
Thi Bích Dao ngừng động tác lại, đôi co cùng tộc trưởng Tang Nha: "Tộc trưởng Tang Nha, xin hỏi thanh binh khí này là…"
Đối phương ánh mắt bức thẳng tới, tộc trưởng Tang Nha không hề né tránh: "Đây là kỳ bảo Thủ lăng nhất tộc chúng ta dùng để trấn áp phong ấn… Là vật của tổ tiên, không quan hệ với các ngươi! Còn nữa, trước khi chưa phạm phải sai lầm lớn tốt nhất các ngươi hãy mau chóng rời đi, nếu còn dám làm càn, lão phu sẽ khởi động cơ quan nơi này đó."
"Không liên quan!?"
Bà già áo đỏ căn bản không quan tâm tới lời cảnh cáo của đối phương, lớn tiếng kêu lên: "Hay cho tên tiểu lão đầu nhà ngươi, thanh binh khí này lộ ra hung quang, rõ ràng chính là 'Vạn nhân trảm' chúng ta muốn tìm? Ngươi còn dám trợn mắt nói càn!"
"Hừ!"
Tộc trưởng Tang Nha lạnh lùng nói: "Trảm tướng đao chỉ là một thanh binh khí bằng đồng bình thường, chỉ vì Công Tôn tướng quân chém giết máu địch vô số, mới có khí tức giết chóc tàn ác hôm nay. Công Tôn tướng quân chính là Chiến quốc Tần nhân, Thanh Trảm tướng đao này chính là di vật của Tần hoàng lưu lại, đâu có quan hệ gì với các ngươi? Hơn nữa, mặc dù miệng các ngươi nó là 'Vạn nhân trảm' thì sao nào? Tộc chúng ta đời đời bảo vệ nơi này, chẳng biết đã phải trả giá nhiều biết bao nhiêu… Chẳng lẽ chỉ bằng một lời nói của các ngươi đã muốn mang đi phải không, thực là buồn cười! Các ngươi tưởng rằng mình là ai?"
"Ngươi… ngươi ngươi…"
Bà già áo đỏ giận không thể tả, hết lần này tới lần khác đám người mình không chiếm được một chút đạo lý, chỉ có thể ấp úng trợn mắt.
Bạch bà bà đánh mắt về phía Thi Bích Dao, sau đó hờ hững nói: "Thanh hung khí này quan hệ tới vận mệnh của bản tông, nói cách khác lão bà tử chính là không đem nó đi không được…"
"Làm càn!?"
Lời của đối phương còn chưa dứt, tộc trưởng Tang Nha đã động thủ, tinh thần áp lực khổng lồ tiến tới long trời lở đất…
Thi Bích Dao ra sức kiềm chế, bà già áo đen gắng sức mượn sự phản chấn của thiên địa lực tiến lên. Một người là dị thuật sư, một người là thiên đạo cao thủ, hai người đều là kẻ mạnh không cùng lĩnh vực, tộc trưởng Tang Nha bị họ ngăn cản, trong khoảng thời gian ngắn không thoát thân được.
"Cơ hội tốt!"
Bên linh cữu, giữa lúc Bạch bà bà đang định động thủ, một bóng trắng xẹt qua, thì ra là Trần Hương đã ra tay!
"Bùng..."
Chưởng tụ linh quang, kình khí chấn động.
Nguy hiểm tập kích tới, Ngũ lão không lùi không được.
"Ngươi… tiểu nữ tử ngươi muốn làm gì?! Còn không mau lùi lại!"
Bà già áo đỏ vừa sợ vừa giận, quay về Trần Hương kêu gào! Mắt thấy con vịt đã hầm nhừ không vào bụng được, cho dù là ai cũng sẽ mất hứng.
Người của Lâu thượng lâu mất hứng, nhưng tộc trưởng Tang Nha lại mừng rỡ dị thường. Vô luận Trần Hương ra tay vì nguyên nhân gì, ít nhất nàng đã vãn hồi một tai họa có thể phát sinh.
Đám người Bạch bà bà nhìn Trần Hương phẫn nộ, không có ý định động thủ tiếp. Các nàng không phải không muốn ra tay, mà là sau lưng Trần Hương đã xuất hiện thêm một bóng người, đó chính là Nhạc Phàm, một kẻ thần bí, một nam nhân vừa cường đại vừa hết mực bảo hộ. Ngay cả Vô Trần tử, Mông Chiến là cao thủ thiên đạo trung cảnh như vậy cũng đều bị hắn đánh bại, bọn họ tự nhiên phải đánh giá thực lực của đám người mình một chút.
"Lý Nhạc Phàm, chúng ta không muốn đối địch cùng ngươi, tốt nhất ngươi mang theo tiểu nha đầu kia rời đi, nếu không…" Bà già áo xanh nửa thong thả nửa gấp gáp nói: "Chúng ta bây giờ có bốn cao thủ thiên đạo trung cảnh, mà các ngươi chỉ có hai người, ngươi thấy mình có bao nhiêu cơ hội?"
Ánh mắt Trần Hương ngó lại, trong mắt tựa hồ ẩn chứa nhiều điều, nhưng nàng thủy chung không có mở miệng.
Nhạc Phàm nhìn vẻ mặt kiên định của Trần Hương, trong lòng không suy nghĩ nhiều lắm, muốn đánh… lập tức đứng lên.
Không có cái gọi là địch nhân, chỉ có lập trường của chính mình, kiên trì của chính mình. Vì thân nhân, vì bằng hữu, có thể cái gì cũng không cần để ý, thậm chí ngay cả thù hận cũng có thể tạm thời buông xuống, đây là cách nghĩ bình thường nhất của Nhạc Phàm.
Bạch bà bà sắc mặt khó coi dị thường, khuôn mặt vẫn hiền từ lúc trước phảng phất rơi vào trong bóng tối: "Được! Rất tốt! Nếu các ngươi đã muốn đối địch cùng ta, vậy đừng trách chúng ta không khách khí…"
"Tránh ra!"
Trong nháy mắt nương theo kẽ hở, tộc trưởng Tang Nha dùng lực lượng tinh thần cường đại chặn đứng Thi Bích Dao cùng bà già áo đen, sau đó phóng về phía vách đá nơi đại điện.
"Tổ tiên linh thiêng, giúp ta pháp tướng, vô biên vô tận, khơi dậy trời đất… Thủ lăng nhất tộc, chiến hồn không nghỉ!"
"Keng!"
Quải trượng chống vào tường, vách đồng bốn phía chầm chậm mở ra… Vô số thân ảnh từ trong bóng tối bước ra!
"Đó là gì vậy?!"
Biến hóa bất thình lình khiến cho mọi người kinh hãi, chỉ nghe tộc trưởng Tang Nha trầm giọng nói: "Những cơ quan nhân này, chính là bất tử chiến hồn mà Thiên cơ môn đã hao phí vô số tinh lực tạo thành, nếu các ngươi chấp mê bất ngộ, vậy lưu lại vĩnh viễn đi!"
Bất tử chiến hồn!?
Ngũ lão vẻ mặt kinh ngạc, Nhạc Phàm, Trần Hương cũng cảm thấy bất ngờ.
Nghe nói, cơ quan nhân vốn bắt nguồn từ Mặc gia, vào thời kỳ chiến quốc có thể nói là một thời huy hoàng! Cái gì kêu là "Bất tử chiến hồn"? Binh khí khó đả thương, không biết mệt mỏi, không biết đau đớn, chỉ biết chém giết cùng chiến đấu, sự hung hãn so với thời nay còn muốn dũng mãnh hơn ba phần, quả thực chính là hình ảnh của chiến thần. Đáng tiếc chế tạo cơ quan nhân phi thường phức tạp, hơn nữa tài liệu tương đối quý giá, căn bản không thích hợp tác chiến quy mô lớn, bởi vậy dần dần bị các đời sau đào thải. Không ngờ rằng sau hơn một ngàn năm, có thể xuất hiện ở chỗ này.
"Thiên cơ môn, lại là Thiên cơ môn… Thiên cơ môn đáng giết nghìn đao này không ngờ đem cơ quan nhân lưu tại địa phương đáng chết này, đợi lần này quay lại sau đó sẽ tìm các ngươi tính sổ."
Bạch bà bà trong lòng hung ác, quát lên: "Tiểu Dao, lão Nhị, các ngươi phụ trách dẫn dụ cơ quan nhân đáng chết này, lão Tam, lão Tứ, lão Ngũ, các ngươi liên thủ cản hai tiểu gia hỏa này… Sau khi lấy được bảo vật rời khỏi nơi này!"
Rời khỏi nơi này?
Tộc trưởng Tang Nha cười lạnh không ngừng, thông đạo nơi đây sao có thể nói đến là đến nói đi là đi được… Chỉ có điều, đám người Bạch bà bà đã có suy tính của riêng mình, kể cả phải vận dụng cấm thuật lần thứ hai cũng không hối tiếc.
"Lên..."
Một tiếng quát dữ dội, ba bóng sáng đồng thời nhằm phía Trần Hương…
Nhạc Phàm thấy thế cũng không khách khí, cương kình xuyên qua cơ thể mà ra, chuyển thân tiến lên nghênh tiếp.
Gần đó, cơ quan nhân dần dần tụ lại, Thi Bích Dao cùng bà già áo đen đã sẵn sàng chờ đợi.
Đại điện một cảnh hỗn loạn… nhưng không có ai chú ý tới trong bóng tối, đang có một đôi mắt yên lặng quan sát phát triển của sự tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.