Thương Thiên

Quyển 13 - Chương 33: Biên quan báo nguy (4)

Tử Mộc Vạn Quân

05/04/2013



Ở trên cao nhìn ra xa, đám người Hoa Khuê chỉ thấy khoảng mười dặm về phía trước, có một đại đội kỵ binh đang phi tới!

- Xin lỗi, xin lỗi, ai có thể nói cho ta biết có chuyện gì xảy ra không?

- Bọn hắn hung hăng lao tới như thế, không phải là muốn đánh chúng ta chứ? Bọn người man tử còn chưa lui, hiện tại lại có một nhóm khác, chúng ta từ nay về sau làm sao mà sống a! Số chúng ta thật khổ, thật sự là quá khổ mà!

- Đánh đi đánh đi, hết thảy toàn bộ đều tiêu diệt hết, hắc hắc!

Không để ý tới ba huynh đệ Vương gia đùa giỡn, Hoa Khuê lập tức hạ lệnh, nổi khói báo động, bản thân cũng lập tức trở về lại vị trí của mình.

Trên phong hoả đài, khói đen nồng nặc xông lên tận trời, dù là bão tuyết khắp không trung cũng không sao che dấu được.

- Cửa đông có biến!

- Toàn doanh chỉnh đốn trang bị...

Trong Đại Đồng Thành, chúng tướng sĩ nhìn thấy khói báo động, đều nhanh chóng đi chuẩn bị, không có một chút hỗn loạn mảy may.

Rất rõ ràng, chiến tranh quanh năm đã khiến cho ý chí của chiến sĩ nơi biên quan cứng như sắt thép, còn sức thừa nhận thì cũng cực kỳ cường đại.

Cảm thụ được chấn động truyền tới từ kỵ mã dưới chân, Kha Phong vừa có chút vui sướng, lại có chút do dự!

"Thiết kỵ doanh" là một sư đoàn tinh nhuệ trong các sư đoàn kỵ binh của Đại Minh. Kha Phong có thể được thăng lên làm thống đốc của "Thiết kỵ doanh" đúng là đường làm quan rộng mở, dù sao tuổi của hắn cũng còn chưa tới bốn mươi. Nhưng nhìn thành lũy thật cao phía trước, hắn đúng là không sao cao hứng nổi.

Tĩnh, không phải chỉ là một quân đội cường đại, mà còn là một dân tộc anh hùng, một loại biểu tượng tinh thần! Bọn hắn trấn thủ biên quan đã mười năm, bất khuất bất buông, kiên định bất động, ngay cả khi hãm nhập trong nghịch cảnh cũng chưa hề lùi bước cầu toàn.

Đối với một quân đội như vậy, Kha Phong vẫn luôn bảo thái độ kính nể và tôn trọng. Chỉ tiếc, song phương có lập trường bất đồng, cho nên bọn họ không có khả năng kề vai chiến đấu. Tuy mục đích lần này là cầu hòa, nhưng hắn không sao nhìn ra được một kết cục tốt đẹp.

Đúng vậy, nếu không thể thỏa hiệp cùng đối phương, kết quả chỉ có thể là chiến tranh!

Thu hồi lại những suy nghĩ không nên có, Kha Phong liếc mắt nhìn sang người áo đen không thấy rõ diện mạo ở bên cạnh. Rồi lại đưa mắt nhìn hai trăm kỵ binh của "Thiết kỵ doanh". Trong tim hắn có một sự kiên định sâu sắc.

Hành trình đi biên quan lần này, thắng lợi chính là anh hùng dân tộc; thất bại, chính là tử trận đương tràng.

- Người tới là người phương nào, hãy xưng tên ra!

Trên tường thành truyền đến một tiếng quát lớn, "Thiết kỵ doanh" dừng lại trước cổng thành.

Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy cung nỏ đao thương đầy rẫy, sát khí ngưng trọng, có xu thế như thể không nói một lời đã khai chiến!

Kha Phong cưỡi ngựa tiến lên hai bước, lớn tiếng nói:

- Thống đốc Kha Phong của "Đại Minh Thiết kỵ doanh" phụng lệnh của Phục Uy Đại tướng quân Thái Thúc Nguyên, đến đây là để viện trợ, không phải là gây chiến, thỉnh các vị tướng lãnh chuyển lời tới Thống soái của quý quân.

Thấy đối phương khách khí như thế, binh sĩ trên tường thành đều cảm thấy ngạc nhiên.

- Không phải là đến để công thành sao?

- Bọn chó hoang này đến tột cùng là muốn làm gì?

- Nếu không thì, đánh con mẹ nó rồi hãy nói sau!



- Đánh cái rắm! Quân đoàn vững như núi thế kia, đến lúc đó ai chết còn chưa biết?

Đám người Hoa Khuê đều cảm thấy do dự, loại đại sự này đã không phải là thứ bọn họ có thể làm chủ.

Vừa lúc, có một người bận giáp đồng của tướng lĩnh đi tới!

- Khuê tướng quân tới rồi...

Nhìn thấy người tới, Hoa Khuê liền bước nhanh tới:

- Khuê tướng quân, đây là quân đội của triều đình, bọn họ có chuyện quan trọng muốn thương nghị với thống soái của chúng ta.

- Vào lúc này mà triều đình còn phái binh tới đây, chắc chắn sẽ không phải là chuyện gì tốt!

Khuê Hàn nghe vậy liền nhíu mày, trầm giọng nói:

- Đi, trước hết nghe thử xem bọn hắn muốn nói gì.

Lên tường thành, ánh mắt Khuê Hàn quét qua đoàn kỵ binh phía dưới, mặc dù ở đây chỉ có cỡ hai trăm người, nhưng những người này đều toát ra khí tức bưu hãn, khiến cho người ta không dám khinh thường. Hơi nữa nhìn trang bị của bọn hắn, ngân quang lạnh lẽo, không có chỗ nào không phải là sắt tinh chế. Trận hình xa hoa như vậy, xác thực là khiến cho đối thủ có thêm vài phần áp lực!

Đương nhiên, Khuê Hàn cũng không tin rằng chỉ với hai trăm kỵ binh thì đối phương có thể công phá được thành của mình.

Đối phương đánh giá phía mình, Kha Phong đồng dạng cũng đang đánh giá quân đội của đối phương. Dù binh sĩ chỉ có trang bị bình thường, nhưng ánh mắt tàn bạo của binh sĩ khiến cho hắn cũng có chút kiên kỵ. Nếu không phải là binh sĩ kinh qua trăm trận chiến thì cũng không thể có sát khí hung hãn như thế được.

- Khuê Hàn ta là đầu lĩnh của đông thành, bọn ngươi có việc gì thì nói mau, nếu có dị động thì thì đừng trách ta giết tuyệt!

Khuê Hàn nghiêm túc quát lên một tiếng kèm theo sát khí, binh sĩ xung quanh cũng phối hợp theo để đề tăng khí thế!

Kha Phong không hề nhượng bộ chút nào, lại cưỡi ngựa lên trước nói:

- Tĩnh trấn thủ biên quan đã nhiều năm, lao khổ có công lớn, vốn nên được thăng quan, tiến tước. Đáng tiếc là Thống soái của các người lại cố chấp, không chịu đầu phục triều đình, đây cũng chính là việc phản quốc...

- Thúi lắm! Đồ chó hoang *** thúi! Các ngươi trợ Trụ vi ngược, mới chính là phản đồ quốc tặc!

- Không sai, bọn cẩu quan các ngươi chỉ biết hiếp đáp dân chúng, thời điểm mà lão tử đánh giặc ở biên quan, các ngươi chỉ mới là những tiểu oa đầu vô tri!

- Con mẹ nó, người của triều đình đều là thuộc loại nhu nhược!

- Cút về đi!

- Cút!

Ở trên tường thành, tiếng chửi bới liên tiếp, cùng lúc càng khó nghe!

Đám người "Thiết kỵ doanh" ở phía dưới đều giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, đến cả Kha Phong cũng cảm thấy hít thở không thông.

Trận chửi bởi kéo dài được một lúc, Khuê Hàn mới phất tay ngăn lại:

- Ai đúng ai sai, trong lòng mọi người đều biết. Các hạ bóp méo sự thật, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng.

"Hừ!"

Sắc mặt Kha Phong biến thành màu đen, cũng không có cải lại, chỉ lấy ra từ trong ngực một phong thơ:

- Không quản trước kia như thế nào, lần này ngoại tộc xâm lấn, hoàng thượng lệnh cho Phục Uy tướng quân đến đây tương trợ, hi vọng quý quân có thể buông bỏ thành kiến, hợp lực kháng địch!



Vừa dứt lời, Kha Phong đã vận chân khí phóng phong thư ra. Phong thư giống như một mũi tên bắn thẳng về phía Khuê Hàn, như thể là muốn hạ thấp uy phong của đối phương.

Bất quá, lúc này lại có một đạo hàn quang từ trên trời giáng xuống đánh văng phong thư ra, cắm thẳng trên vách tường!

Đây đúng là một phong thư tầm thường, nhưng nó ở trong mắt Kha Phong thì đã trở thành lợi khí trí mệnh. Nếu như vừa rồi nó bay thẳng về phía mình thì hậu quá đúng là khó liệu! Nghĩ tới đây, Kha Phong không khỏi cảm khái, Tĩnh đúng là tàng long ngọa hổ mà!

Tiên thiên cao thủ!

Kha Phong đưa mắt nhìn lại, thì thấy ở trên lầu của cổng thành, một nam tử cao gầy lãnh khốc đang chậm rãi hạ xuống. Xung quanh người có một lồng tráo vô hình đem tuyết cách trở bên ngoài.

- Đa tạ Đồ huynh đệ đã xuất thủ tương trợ!

Khuê Hàn tuy điềm tĩnh hướng về phía người vừa tới chắp tay, nhưng trong lòng thì vẫn còn mang theo sự khiếp sợ. Tùy tiện một vị thống đốc kỵ binh của Đại Minh đã lợi hại như thế, xem ra hắn phải cẩn thận đánh giá lại thế lực triều đình lại một phen.

Đồ Lôi thản nhiên gật đầu, lặng lẽ không nói, chỉ đưa ánh mắt hướng về phía dưới.

Sau mười năm ma luyện, Đồ Lôi tuy vẫn là một thợ săn đi ra từ sơn thôn nho nhỏ, chẳng qua là hiện tại hắn đã có thực lực tiên thiên. Không những thế, dưới sự trợ giúp của "Bích Loan Kim Đan", võ công của Đồ Lôi tiến triển cực nhanh, giết chóc trên chiến trường lại tôi luyện thêm cho ý chí của hắn, lại có thêm cao thủ chỉ đạo. Hắn có thể có được thành tựu như ngày hôm nay tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên!

Ở trong mắt đa số người, Đồ Lôi là một người hành sự rất đặc biệt. Hắn ở trong quân ngũ cũng không có nhậm bất kỳ chức gì, mà hắn và muội muội của hắn vẫn ở chỗ này sống suốt mười năm. Chỉ cần có chiến sự, hắn đều ra tay giúp đỡ.

Nhưng khiến cho người ta đau đầu chính là, Đồ Lôi cũng không có nghe theo bất cứ mệnh lệnh gì, chỉ làm những việc mà hắn cho rằng nên làm, như lần này chẳng hạn. Nói chung hành vị của hắn vẫn được đa số người tán thành, bao gồm Long Tuấn và Đinh Nghị bên trong.

Thu hồi lại tâm tư, Khuê Hàn hướng về phía bên dưới quát lên:

- Triều đình vô năng, ngay cả mình cũng còn quản không xong, bằng vào cái gì mà muốn chúng ta buông bổ thành kiến, hợp lực kháng địch?

Tiếp theo, Khuê Hàn lại cười lạnh nói:

- Trở về nói cho cái gì mà Phục Uy tướng quân của các ngươi biết, nếu muốn quy phục thì chúng ta nhiệt liệt hoan nghênh. Nhưng nếu ở địa bàn chúng ta mà lại làm đông làm tây thì hãy về rửa cổ chờ chém đi!

- Khẩu khí thật lớn!

Một tiếng hừ lạnh đinh tai nhức óc truyền tới ở phía sau Kha Phong. Đúng là người áo đen kia.

- Toàn thể đề phòng!

Cảm nhận được uy hiếp mãnh liệt, khuôn mặt Khuê Hàn trở nên lạnh lẻo! Chỉ cần đối phương hơi có chút dị động, hắn tuyệt sẽ không hạ thủ lưu tình.

- Tốt! Rất tốt! Lão phu cũng muốn nhìn xem, Tĩnh các ngươi đến tột cùng là có bao nhiêu lợi hại, ngay cả một tướng lĩnh nho nhỏ mà cũng dám kiêu ngạo như thế!

Người áo đen điểm nhẹ lên lưng ngựa, cả người đột nhiên vọt lên, giống như một con dã thú hung ác, mang theo trận trận tử khí và huyết tinh nồng đậm, tạo ra ảo giác có một ngọn núi thây biển máu trước mắt.

- Giết...

Một tiếng ra lệnh, thần kinh mọi người trở nên căng thẳng, cung nỏ trong tay nhất tề bắn ra.

Chiến trường vô tình, mưa tên giống như mây đem bao phủ khắp bầu trời, đem người áo đen bao phủ bên trong! Song, mưa tên dày đặc không tài nào đem đối phương kích sát, thậm chí thân hình của người áo đen cũng không có bị trì hoãn nửa điểm!

Nhìn thấy một màn trước mắt, tâm thần Khuê Hàn nhảy rộn lên, đây là người sao! Hắn nguyên bản cũng là võ giả nhất lưu, năng lực thừa thụ tự nhiên là sẽ không kém, nhưng dưới sự khiên dẫn của khí tức đối phương, hắn cư nhiên lại cảm nhận được một tia run rẩy tuyệt vọng!

Bỗng nhiên, trong đầu Khuê Hàn hiện lên những chữ mà khiến cho người ta kinh hãi - cao thủ thiên đạo!

Trong đám người này, lại có một cao thủ thiên đạo!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thương Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook