Thương Thiên

Quyển 4 - Chương 27: Cảm ngộ sanh mệnh

Tử Mộc Vạn Quân

05/04/2013



Sau vài lần chuyển mình, Nhạc Phàm lên đến đỉnh núi.

Nơi này vẫn thông thoáng bốn bề, chỉ có một gốc tùng buồn tẻ đứng bên vách đá, đầy vẻ yên tĩnh cô ngạo, nhưng cũng mang một chút gì đó tang thương khó tả.

Nhạc Phàm nhìn thấy cây tùng già, hắn như cảm nhận được sự ấm áp và thân thiết mà gốc tùng truyền sang, bất giác một thoáng cảm hoài xuất hiện trên mặt hắn. Đây là lần đầu tiên tình cảm nội tâm được thể hiện ra bên ngoài từ khi Nhạc Phàm từ chiến trường trở về, khiến tâm trạng hắn trở về với sự yên bình như trong quá khứ. Dường như tất cả mọi sự khổ cực, khó khăn và ràng buộc đều đã biến mất, chỉ còn lại sự nhẹ nhõm thoải mải.

"Vù!", trong lúc Nhạc Phàm đang bâng khuâng, một bóng đen nhỏ bé từ cây tùng bay thẳng về phía hắn.

Nhạc Phàm phản ứng rất nhanh, hắn đưa tay phải chộp một cái, liến bắt được bóng đen nọ.

"Cái thứ gì đây?" Vừa nắm được vật đó, Nhạc Phàm liền có cảm giác không ổn. Vật đó vừa mềm mại vừa uyển chuyển, lại còn nhúc nhích trong tay hắn, thì ra là một con rắn con, toàn thân màu xanh đen, hai mắt đỏ rực, trên đầu còn có một cái mào thịt nho nhỏ.

"Thì ra nó còn có đời sau!?" Nhạc Phàm đang định bóp chết con rắn, nhưng chợt nhận ra đây chỉ là một con rắn mới nở chưa lâu, rất có khả năng là con của con hắc mãng khổng lồ năm nào.

Nhớ lại trận ác đấu của bản thân với con hắc mãng, lúc đó hắn phải giết nó, khiến cho giờ đây con rắn con này không còn có cha mẹ. Nghĩ đến đây Nhạc Phàm có chút áy náy, hắn từ từ xòe tay ra rồi nói: "Ngươi đi đi!"

Nhạc Phàm vừa buông tay, con Tiểu Hắc liền quấn quanh cổ tay hắn, nhe răng táp vào bắp tay gã. Tuy da Nhạc Phàm có tính đàn hồi rất tốt nhưng răng của Tiểu Hắc rất sắc bén, cắn một phát vào tận thịt.

Nhạc Phàm khẽ nhíu mày, nhưng hắn không hề lo lắng chuyện bị trúng độc, chỉ thầm nói: "Ngươi báo thú cho thân nhân của ngươi sao?", tiếp đó hắn tự cười mà rằng: "Nói đúng ra, thân thể của ta cũng có mang máu huyết của thân nhân ngươi."

SAu khi nhả ra, Tiểu Hắc mở đôi mắt đỏ rực nhìn Nhạc Phàm chằm chằm, dường như muốn truyền đạt cái gì đó.

Nhạc Phàm có vẻ hiểu ra, nhẹ nhàng nói: "Thân mình ta đã có mang máu huyết của thân nhân ngươi, vậy sau này ngươi cứ theo ta đi."

Từ đó, Tiểu Hắc có chỗ ở mới trên người Nhạc Phàm, hắn gọi nó là Tiểu Khuê.

Trên đỉnh núi cao tịch mịch không người biết đến, chỉ có một bóng tùng lẻ loi buồn tẻ, người tuổi trẻ quên hết phiền muộn trong lòng, ngắm nhìn trời đất bao la không bờ bến.

Bốn năm đã trôi qua, Nhạc Phàm lại trở về nơi này, nhớ lại mọi việc trước kia, không khỏi cảm thấy thương tâm.

An nhàn ngồi xuống dưới gốc tùng, ngắm nhìn gió thổi mây bay, Nhạc Phàm cảm thụ được sự cô độc và tịch mịch của cây tùng, chính là một nỗi cô đơn không ngôn từ nào tả xiết.

"Bốn năm ta không hề đến đây, chỉ có mình ngươi ở chỗ này gặm nhấm sự tịch mịch sao?" Nhạc Phàm nhẹ nhàng vuốt ve gốc tùng hỏi, như kiểu lão bằng hữu quan tâm lẫn nhau đã nhiều năm không gặp.



Đột nhiên, toàn thân Nhạc Phàm cảm thấy chấn động. "Oanh!", một âm thanh bùng nổ trong đầu hắn, ngay sau đó, những thông điệp đi kèm với một luồng năng lượng mạnh mẽ ào ạt truyền vào đầu hắn,...

Đã có kinh nghiệm về việc này từ lần trước, Nhạc Phàm không hề kinh hoảng, ngược lại khả buông thả tinh thần để lĩnh ngộ thông tin được truyền đến.

Mặt trời mọc...

Mặt trời lặn...

Tinh thần luân chuyển...

Mây tụ, rồi mây tan...

Thương hải tang điền...

Sự vận động của mọi sự vật trong trời đất đều có quy luật của nó.

"Đây là thiên đạo chăng"| TRong lòng đầy cảm xúc, Nhạc Phàm bất giác nảy sinh nghi hoặc đối với Thiên đạo.

Xuân Hạ Thu Đông...

Hoa nở hoa tàn...

Sinh lão bệnh tử...

Số mệnh luân hồi...

Tuần hoàn mãi mãi...

Sự vật trong trời đất đều tuân theo quy luận tuần hoàn của nó.

Nhạc Phàm cảm nhận được khí tức của sinh mệnh truyền vào, dường như cây tùng muốn san sẻ sự cô độc vô hạn của nó.

"Không!", Nhạc Phàm kiên quyết nói: "Thiên đạo vô thường, biến hóa đa đoan, quy luật gì chứ. Tuần hoàn cùng lắm chỉ là một loại thiên đạo mà thôi, ta phải truy cầu bản chất của sinh mệnh!"

Nhạc Phàm sử dụng tâm pháp "Dưỡng tâm kinh", với sự trợ giúp mạnh mẽ từ nguồn sinh mệnh lực của cây tùng, bồi dưỡng tâm thần, chữa trị thương thế của bản thân.

Chỉ thấy bên trong thức hải, một luồng khí màu bạc không ngừng luân chuyển bọc lấy một hạt nhỏ màu xám sáng lấp lánh, hạt xám đang hấp thu luồng khí màu trắc quanh nó, tiếp đó lại truyền luồng khí thể màu xám vào dòng khí lưu chuyển bên ngoài, cứ tuần hoàn như vậy...



Luồng khí tuần hoàn càng ngày càng lớn, tốc độ hấp thu càng lúc càng nhanh, tinh thần lực bên trong thức hải bắt đầu tụ lại, mật độ tăng dần...

Nhạc Phàm có cảm giác đã trải qua rất lâu. Một năm? Mười năm? TRăm năm? Hoặc có thể chỉ là trong chớp mắt. Bên trong thức hải, luồng khí màu xám ngưng tụ đến cực hạn, lúc này có lẽ nên gọi là dịch thể mới thích hợp.

Luống dịch thể màu xám trắng chuyển động rất nhanh bên trong thức hải, hình dáng không ngừng biến hoa, hoặc tròn hoặc vuông, khi giống đao khi giống kiếm, hoặc lớn hoặc nhỏ...

Dịch thể xám trắng từ từ dài ra, giống hình cây trúc. Đoạn phía trên tiếp tục biến đổi, dần dần có hình tứ diện, vừa cứng vừa nhọn, mũi bén như châm, có thể thấy vô cùng sắc bén, trong khi đó phía dưới một chút có thêm hai cánh, mỏng manh sống động như cánh én, trông rất đẹp mắt.

Một mũi tên!

Cuối cùng, dịch thể màu xám trắng ngưng tụ thành một mũi tên nhỏ rất linh xảo, cực đẹp, có cảm ứng mạnh mẽ, không ai dám hoài nghi tốc độ của nó, tốc độ của cảm ứng. Mũi tên quay trở lại bên trong thức hải, thỉnh thoảng tỏa ra những tia sáng lấp lánh, cực kỳ đẹp mắt.

Nhạc Phàm tỉ mỉ thưởng thức cảm giác huyền diệu đó, tuy không hiểu vì sao trở thành như thế, nhưng hắn lại cảm nhận được sự sung mãn của sinh mệnh, sự mạnh mẽ của tinh thần lực, không hề có vẻ gì là không thoải mái.

Vào lúc đó, không ai phát hiện ra trên đỉnh đầu Nhạc Phàm lóa lên một đạo ấn ký màu trắng, vô cùng quỷ dị...

"Sao lại biến thành hình dạng một mũi tên? Xem ra ta thực sự có duyên với săn bắn!" Nhạc Phàm thầm cười sung sướng, vô cùng mãn ý.

Thực ra, Nhạc Phàm không hề biết rằng vừa rồi đã gặp rất nhiều may mắn.

Trên chiến trường trước đây, Nhạc Phàm đã hấp thu tinh túy sát khí của trời đất, tuy bị Phật kinh luyện hóa, nhưng tinh thần lực của hắn đã bị biến đổi, trở thành loại tinh thần lực ẩn chứa sát khí bên trong.

Theo lý thuyết, tinh thần lực của Nhạc Phàm chắc chắn sẽ bài xích các loại năng lượng tinh thần khác, tuy nhiên luồng sinh mệnh lực mà cây tùng truyền sang lại là một loại năng lượng cực kỳ tinh thuần, không những có thể chữa trị luồng tinh thần lực vốn bị hao tổn của hắn, mà còn khiến cho tinh thần lực biến đổi, ngưng tụ thành dạng mũi tên. Hơn nữa thất tình chi khí trong cơ thể Nhạc Phàm cũng dần được khôi phục, làm cho thương thế của hắn thuyên giảm nhanh chóng.

Cảm nhận được bản chất của sinh mênh, hiểu thêm một chút về trần thế, truy cầu sự biến hóa của thiên đạo, trở thành độc nhất từ xưa đến nay.

Cõi lòng Nhạc Phàm bỗng nhiên mở rộng, hắn tỉnh lại sau khoảng thời gian nhập định, hờ hững ngắm nhìn chân trời, hắn thầm nghĩ: "Có cừu báo cừu, có ân trả ân, thiên đạo trường tồn, ta cũng muốn có."

Nhạc Phàm nhìn sắc trời, mới biết đã tới giờ Dậu, mặt trời đã xuống núi, hắn thầm nói: "Không ngờ chỉ nhập định một cái là đã một ngày, đúng là tu luyện không thể tính thời gian. Đến lúc nên xuống núi rồi."

"Hả!", đến bên vách núi, Nhạc Phàm đột nhiên ngẩn người, lẩm bẩm: "Bọn chúng lại có thể lên cao vậy sao?"

Dùng tinh thần lực bao quát, Nhạc Phàm phát hiện Long Tuấn và Đinh Nghị đang từ từ leo lên ở lưng chừng ngọn núi.

"Chẳng lẽ bọn chúng không sợ chết sao?", Nhạc Phàm động dung, độc cao cả chục trượng, nếu hai người không biết võ công này mà rớt xuống thì chắc chết không sai.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thương Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook