Quyển 3 - Chương 4: Chiến trường sát trận
Tử Mộc Vạn Quân
05/04/2013
Quyết đấu trên võ đài cứ vài ngày lại tiến hành một lần. Mặc dù cảnh tượng đổ máu có vẻ tàn nhẫn, nhưng không thể không nói đây là phương pháp nhanh nhất để đề cao sức chiến đấu của bản thân. Chỉ có điều nhiều tù nhân tâm chí không kiên định, không chịu đựng sự hành hạ tàn khốc đó, tinh thần đã trở nên suy sụp. Họ giống như những cái xác không hồn, chỉ biết chịu đựng sự huấn luyện và giết chóc, tựa như đã đánh mất cả ý thức của bản thân. Cho dù như thế, sức chiến đấu của bọn họ vẫn không thể xem thường, trên đấu trường họ hoàn toàn giống như dã thú đang quyết chiến, hết thảy đều liều mạng xông vào kẻ địch.
Trên đấu trường, Nhạc Phàm thấy tình cảnh như thế trong lòng chợt cảm thấy có chút bất nhẫn. Chỉ là hắn sau khi nói chuyện với Đông Vũ đã trở nên minh bạch, ở nơi đây chỉ có thể tự lo cho bản thân chứ người khác thì không thể giúp đỡ được. Do đó hắn thay đổi tâm tình, tập trung toàn bộ tâm lực vào việc tu luyện.
Trải qua vài lần quyết đấu, Nhạc Phàm hiện tại đối với việc quần chiến như thế cũng đã nhanh chóng thành thạo, kinh nghiệm trở nên phong phú hơn. Từ lúc ban đầu tay chân rối loạn, đến hôm nay cơ bản đã có thể ứng phó, đây đúng là tiến bộ của hắn. Đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất chính là khả năng khôi phục và tố chất thân thể siêu cường của hắn, nếu không hắn làm sao có thể đứng được cho đến phút cuối, khi mà nhiều người đã mệt mỏi gần chết.
Nhạc Phàm biết rõ, do bản thân cho đến nay vẫn chưa học võ theo hệ thống, cho nên chiêu thức võ công và bộ pháp trong thực chiến chính là điểm yếu của hắn. Khổ nỗi không có ai chỉ bảo, cho nên hắn chỉ có thể tự mình từ từ tìm hiểu mà thôi.
Việc quyết đấu như thế này mặc dù rất tàn khốc, nhưng đối với Nhạc Phàm mà nói thì đây là phương pháp tu luyện hữu hiệu phi thường, không những có thể rèn luyện phản ứng và sự nhanh nhẹn của bản thân, mà đối với việc ứng dụng chiêu thức cũng càng trở nên thuần thục.
Cầm nã thập bát đả quả nhiên là bộ quyền pháp thể hiện sự toàn diện phi thường. Mặc dù Nhạc Phàm chỉ nhìn Vương Sung đánh mà học lỏm nhưng chiêu thức so ra cũng rất hoàn chỉnh. Nhờ hắn không ngừng thực chiến, tinh giản và tổng hợp lại, Thất thập nhị lộ đạn thối và Phá phong chưởng cũng được dung nhập vào quyền lộ, hình thành nên một bộ Tân Cầm nã thập bát đả. Mặc dù chiêu thức rất bình thường, nếu so với các quyền pháp lợi hại khác thì thật không bằng được, nhưng hắn tin nó rất thích hợp với bản thân.
Sự thật đã chứng minh suy nghĩ của Nhạc Phàm là chính xác. Khi quần chiến, ngay lúc đầu chiêu thức công kích rất quy củ, nhưng về sau công kích trực tiếp thì rất "tín thủ niêm lai" (hạ bút thành văn - ý nói làm là được ngay), chẳng những đơn giản tiết kiệm sức lực mà lực sát thương cũng rất lớn. Hơn nữa hắn đối với huyệt đạo thân thể hiểu biết rất rõ, huyệt vị nhận thức cực chuẩn, cho nên kẻ nào bị hắn đánh trúng toàn thân tê liệt, ngã xuống đất không thể động đậy nổi.
Bất quá đối với quyền pháp mà nói, Nhạc Phàm tự nhận tiến bộ lớn nhất là vận dụng bộ pháp và thân pháp. Dù sao trước đây việc tu luyện chỉ là về thân thể, sức mạnh và tốc độ. Trên đấu trường quyết chiến hỗn loạn như thế, tất cả những gì hắn cho là ưu điểm của mình đều trở nên vô tác dụng. Đối mặt với một đám đông tấn công liên miên không dứt, căn bản là không có một cơ hội nào để thi triển, duy nhất chỉ có thể ngươi đánh ta một quyền, ta trả ngươi một cước.
Nhạc Phàm lúc đầu hoàn toàn rơi vào thế bị động, kẻ khác công kích hắn chỉ có thể cắn răng chịu đựng, không thể tránh được. Sau khi quan sát và học hỏi, hắn có thể từ từ lĩnh ngộ vận dụng bộ pháp và thân pháp. Mặc dù hiện tại vẫn còn có chút cứng nhắc, nhưng hắn cũng đã tiết kiệm được không ít lực khí.
Đông Vũ luôn chú ý tới tình hình của Nhạc Phàm, mỗi lần quyết đấu y luôn có phần chú ý quan sát hắn. Nhưng sau vài lần quan sát, Đông Vũ trong lòng kinh hãi không thốt nên lời, chỉ vài lần không chú tâm hắn liền bị đám đông vây lấy. Nhạc Phàm từ đầu tình hình rối loạn không chịu nổi, đến lúc này đã căn bản ứng phó được. Chỉ là trải qua những lần chiến đấu ngắn ngủi mà hắn lại tiến bộ nhanh như thế khiến người khác thấy mà cảm thán không thôi. Nên biết rằng Đông Vũ tự bản thân mà nói ít nhất đã trải qua cả trăm lần chiến đấu sinh tử, đến giờ mới có thân thủ như vầy. Điều khiến hắn càng kinh hãi hơn là thể lực thâm sâu khó thấy của Nhạc Phàm, căn bản là hắn không thấy Nhạc Phàm dừng lại.
"Ta phục! Hắn đúng là quái vật mà!" Đông Vũ thầm nói.
Ngoài đấu trường trên bục duyệt binh, Dư Lương thấy hết biểu hiện của Nhạc Phàm, trong lòng chấn kinh vô cùng. Bản thân y đã xông pha trên chiến trường, đương nhiên biết rõ tình hình trên đấu trường. Y khẽ gật đầu, trong mắt tràn đầy vẻ vui mừng.
Lúc này doanh vệ trưởng vội vàng đi tới, cung kính nói: "Dư gia, theo lệnh chủ soái, năm ngày sau xuất binh tấn công Sa thành".
Dư Lương nghe thế tinh thần phấn chấn, trong mắt quang mang lấp lánh, gật đầu nói: "Tu dưỡng cả hơn nửa năm, cuối cùng cũng xuất binh. Tốt!" Rồi hắn vung tay quát: "Đánh trống!"
"Tùng...tùng...tùng...tùng..." Tiếng trống trận vang lên, mọi người trên đấu trường đều dừng lại, quay nhìn lên đài cao.
"Tùng!" Tiếng trống dừng lại, một giọng nói vang lên thật lớn: "Toàn bộ mọi người tập hợp!"
Trong chốc lát, trừ tù nhân thụ thương hôn mê, kì dư tất cả mọi người trong doanh trướng đều tập trung vào giữa đấu trường. Binh sĩ đứng phân thành hai bên của đấu trường, thanh y tù nhân đứng ở cuối, hắc y tù nhân đứng phía trên, đứng trên cùng là ba tù nhân bạch y. Nhạc Phàm đứng ở hàng sau, thấy Đông Vũ đứng đó, bên cạnh lại có hai người, hắn liền nghĩ đó chính là Từ Kiệt và Hoàng Chấn Phong.
Đợi toàn bộ mọi người tập hợp lại xong, Dư Lương mới chậm rãi tiến lên. Mặc dù y không phải là khôi ngô, nhưng phối hợp cước bộ ổn định và bộ quân phục trên người cũng tạo ra một uy thế khác biệt. Y giơ tay lên nói lớn: "Trải qua nửa tháng, các ngươi cũng đã có nhiều tiến bộ, tin rằng trên chiến trường cơ hội sống sót là rất lớn.
Như các ngươi đã biết, nếu các ngươi có thể sống quá bốn năm, mọi tội trạng mà các ngươi phạm phải đều được xóa hết, các ngươi sẽ trở thành người tự do. Nhưng nghĩ rằng ở nơi đây có thể sống quá bốn năm căn bản là chuyện không có khả năng, trên chiến trường không có gì đảm bảo bản thân bách chiến bất bại, cũng không thể bảo chứng rằng trong chiến trận bản thân có thể thấy được ánh dương vào ngày hôm sau, cho nên các ngươi chỉ có thể liều mạng mà luyện tập, như thế mới có thể có cơ hội sống sót nổi.
Theo kế hoạch thì năm ngày sau sẽ chiến đấu, đến khi đó có thể sẽ không còn sống mà trở về, phải xem vào vận khí của các ngươi mà thôi. Bây giờ ta tuyên bố quân lệnh:
Trên chiến trường chỉ có thể tiến. Kẻ nào lùi lại, chém!
Trên chiến trường phải phục tùng chỉ huy. Kẻ nào trái lệnh, chém!
Trên chiến trường không sợ sinh tử. Kẻ nào chạy trốn. Chém! Chém! Chém!" Mỗi chữ "Chém" nói ra sát khí lẫm liệt, những người phía dưới nghe thấy đều cảm thấy trong lòng phát lạnh.
Đưa mắt nhìn toàn thể, Dư Lương nói tiếp: "Sau đây ta bố trí kế hoạch tác chiến. Mọi người hãy nghe cho kĩ".
Mục tiêu tấn công của chúng ta lần này là Sa thành cách xa cả trăm dặm. Đông Vũ, Từ Kiệt và Hoàng Chấn Phong ba người và một trăm hắc y tù nhân tấn công mặt bên, thiêu hủy lương thảo và kiến trúc công trình của chúng, đợi đại quân tấn công đến, nghe tín hiệu nữa là toàn bộ xông lên. Còn lại mọi người tấn công chính diện..."
Rồi hắn đem kế hoạch nói ra thật kĩ lưỡng.
Sau khi giải tán, Nhạc Phàm chuẩn bị quay về doanh trướng để tu luyện thì Đông Vũ đi đến, thản nhiên nói: "Năm ngày sau đánh trận, hi vọng ngươi có thể còn sống trở về". Nói xong hắn liền quay người bỏ đi.
Đêm xuống, Nhạc Phàm vẫn không thể tĩnh tâm tu luyện, vì thế hắn nằm nghỉ ngơi trên mặt đất, nghĩ từ hôm nay trở đi sẽ phải làm sao. Nhớ lại lời của Lệ Vân và Đông Vũ, Nhạc Phàm nhất thời tâm trạng rối loạn...
Quyển 3: Bạch Phát Chiến Cuồng
Chương 5: Công thành sát lục
Quyển 3: Bạch Phát Chiến Cuồng
Chương 5: Công thành sát lục
Tác giả: Tử Mộc Vạn Quân
Dịch thuật: cdt
Nguồn: Tàng Thư Viện - tangthuvie
Năm ngày sau...
Trên đấu trường, hơn bảy ngàn tù nhân mặt đầy vẻ phiền muộn. Mấy tháng vừa rồi qua huấn luyện và quyết chiến bọn họ đã sớm quen với việc liều mạng giết người, thậm chí có chút vô cảm. Vẻ mặt không có chút hi vọng gì vào tương lai, bọn họ trong lòng đều cảm thấy tuyệt vọng.
Dư Lương đứng trên bục cao, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Trên chiến trường nếu ngươi không giết người, tất sẽ bị người giết. Muốn sống sót là phải giết người, nếu các ngươi sợ thì chỉ có chết mà thôi. Ta hỏi các ngươi, các ngươi có muốn sống sót trở về không?" Lời cuối cùng được y quát lên khiến cho mọi người chấn động.
"Muốn..." Mấy ngàn người đồng thanh hô vang, tựa như tiếng trống, lại tựa như tiếng nước đổ ầm ầm. Thanh âm cực lớn, nhất thời mọi người trên đấu trường đều cảm thấy khí thế to lớn.
Dư Lương thỏa mãn gật đầu nói tiếp: "Tốt! Giờ thìn sẽ xuất phát. Bây giờ toàn bộ mọi người hãy tự đến kho mà nhận binh khí...
Đao chính là binh khí sở trường của Nhạc Phàm, hồi săn thú dùng đao đấu với dã thú hung mãnh đã trở thành một thói quen chiến đấu của hắn. Không may là mỗi khi chiến đấu với người khác, trên người hắn lại không có một loại binh khí nào. Lần này hắn phải chiến đấu cật lực để sinh tồn. Chỉ là đối tượng đã có sự khác biệt, trước đây đối thủ chỉ là dã thú, còn hiện tại chính là con người.
Mấy tháng nay, Nhạc Phàm mỗi ngày đều tập luyện múa đao, bởi vì lực khí tăng lên không ít cho nên hắn cảm thấy thanh trường đao mỏng nhẹ vô cùng. Mỗi lần múa đao đều có cảm giác như để nó rơi mất vậy.
Bất quá sau khi suy nghĩ Nhạc Phàm cũng hiểu ra. Từ khi vào Tử Dịch Doanh, mọi người đều được xem như sẽ đi tìm cái chết, binh khí tốt cũng chỉ lãng phí. Đã không ai có thể chắc chắn về chuyện sinh tử, tự nhiên không thể có được binh khí tốt được.
Vung tay múa thanh đao đã gỉ sét, Nhạc Phàm lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Thanh đao mỏng thế này trên chiến trường nếu bị gãy thì thật nguy hiểm, nếu là thanh đao trước đây của mình thì thật là tốt. Xem ra cần phải lấy hai thanh mới được".
"Đại nhân, ta muốn lấy hai thanh đao". Nhạc Phàm nói.
Viên khố ti (người giữ kho) đang đứng bên ngoài kho binh khí, đột nhiên nghe có người muốn lĩnh đao, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tiểu tử tóc bạc đang đứng trước mặt.
Khố ti sững người một lúc, rồi liền cười quái dị nói: "Bọn "trư la" (lũ heo) các ngươi dù sao cũng chỉ là đi tìm chỗ chết, cần nhiều binh khí không phải là quá lãng phí sao. Hừ!"
Trư la (con heo) đúng là cách gọi tử tù trong Tử Dịch Doanh, ám chỉ con người không có một chút danh dự nào, ngay cả đến heo cũng không bằng.
Nhạc Phàm nghe thế liền nhíu mày, mục quang lạnh lùng nhìn thẳng viên khố ti.
Khố ti thấy thế trong lòng run lên, bản năng toàn thân vội co rụt lại, nhưng suy nghĩ một chút, hắn lập tức phản ứng lại, phát hiện bản thân không ngờ lại sợ một tên "trư la", lập tức nóng mặt lên quát lớn: "Xú trư la, nhìn cái gì, muốn tạo phản à? Mẹ nó, không giáo huấn ngươi thì ngươi lại nghĩ mình là đại gia à?" Nói xong hắn liền rút ra một cây roi, vụt mạnh vào Nhạc Phàm.
"Dừng tay!" Một âm thanh nhẹ nhàng truyền lại.
Khố ti dừng tay nhìn lại phía phát ra âm thanh.
Lúc này Đông Vũ đi tới, nhìn chằm chằm vào viên khố ti lạnh lùng nói: "Đưa cho hắn hai thanh đao!"
Khố ti thấy người đi đến là Đông Vũ, cả người liền đứng ngay ngắn lại, xấu hổ ho khan hai tiếng rồi nói: "Đã như thế, ta nể mặt Thiết Huyết mà cấp cho ngươi vậy". Nói xong hắn quay người đi vào trong kho.
"Cầm lấy!" Khố ti mang đao ra, trừng mắt dữ tợn nhìn Nhạc Phàm.
Nhạc Phàm chẳng thèm để ý, nhận lấy đao rồi quay sang nói với Đông Vũ: "Cám ơn huynh".
Đông Vũ khoát tay nói: "Không cần. Cầm đao nhiều ngược lại ảnh hưởng đến sự linh hoạt của thân thể. Mặc dù ta không biết ngươi mang nhiều đao có tác dụng gì, nhưng ta biết ngươi không làm chuyện vô nghĩa".
Nhạc Phàm nhìn hắn nói: "Huynh dường như rất hiểu ta?"
"Có vài người chỉ cần nhìn qua một lần là có thể biết rõ. Cũng có người cho dù sống với họ cả đời cũng không thể hiểu rõ nổi".
Nhạc Phàm nghe thế liền gật đầu ra vẻ đồng tình.
Đông Vũ nói: "Tốt. Thời gian xuất phát cũng đến rồi, hi vọng chúng ta có thể cùng sống mà trở về..." Nói xong hắn vỗ vai Nhạc Phàm rồi đi ra đấu trường.
"Tập hợp!" Một tiếng quát vang lên, mọi người đều nhanh chóng tập trung lại giữa đấu trường, tay cầm vũ khí sẵn sàng chờ xuất phát. Nhạc Phàm đeo hai thanh đao ở hai bên hông, mặc dù có chút khó chịu nhưng hắn cũng không để ý lắm, nhẹ nhàng vuốt ve viên đá nhỏ trên cổ, lẩm bẩm nói: "Ta nhất định sẽ trở về..."
"Xuất phát!" Dư Lương ngồi trên chiến mã, phất tay dẫn đầu đoàn quân tiến về phía bắc.
Sa thành là cứ điểm quan trọng của biên hoang, là một trong những thành thị chủ yếu của phản quân. Đây là nơi đóng quân của Sa vương Nhâm Hướng Quân. Chỉ có công phá được thành này, quân đội Đại Minh mới có thể đóng quân vững chắc tại cứ điểm quan trọng của biên hoang.
Sa thành hai bên tả hữu đều dựa vào địa hình hiểm trở, tướng lĩnh quân đội Đại Minh đã nhiều lần muốn tấn công nhiều đường nhưng đều thất bại. Dù sao nơi đây cũng được ví như địa phương gần với địa ngục nhất, sự hiểm nguy của tự nhiên thì bọn họ không thể chịu đựng nổi. Cho dù như thế hoàng đế Đại Minh cũng không bỏ qua, nếu để thế lực này trở nên mạnh mẽ, lãnh thổ Minh Triều tất sẽ bị xâm phạm. Cho nên hoàng đế đã nhiều năm phái binh thảo phạt, mặc dù chưa thể thành công nhưng cũng đã áp chế được phản quân.
Sa thành mặc dù là cứ địa cô lập ở biên hoang nhưng địch thủ cũng khó mà tấn công. Hơn nữa mỗi lần bị tấn công, kì dư các thành khác đều phái quân đến chi viện, cho nên vẫn có thể đối đầu với quân Đại Minh. Đương nhiên, đó chỉ là một nguyên nhân, còn có nhiều nhân tố khác ảnh hưởng đến đại cuộc, nếu không cho dù Sa thành có kiên cố đến cỡ nào cũng không thể đối chọi lại được với vài chục vạn quân Đại Minh lâu đến thế.
Nhạc Phàm đã từng cảm ngộ bản thân, giữa trời đất, con người thật vô cùng nhỏ bé, và hiện tại trong lòng hắn lại càng có ý nghĩ như thế.
Nhìn lên trên tường thành của Sa thành, một đám thật đông cung thủ và đao thủ đứng đó, Nhạc Phàm cảm thấy áp lực lập tức gia tăng không ít, trong lòng đột nhiên có cảm giác vô lực. Nhưng hắn biết bản thân không thể rút lui, nếu không sẽ không có một cơ hội sống sót nào. Cho nên ánh mắt hắn trở nên kiên định nhìn về phía trước.
Công thành vốn cần chiến xa và các khí cụ tác chiến phối hợp mới có thể chiến thắng dễ dàng. Nhưng biên hoang địa hình giới hạn, cho nên nơi đây không thể có các khí cụ tác chiến như chiến xa được. Lần tấn công này rõ ràng là dùng đám "trư la" để làm bia đỡ đạn quan trọng.
"Đánh trống!" Dư Lương ra lệnh. Lần này làm chủ tướng tấn công tiên phong, đã nhiều tháng không chiến đấu, trong mắt y lấp lánh tia hưng phấn.
"Tùng...tùng...tùng...tùng..." Tiếng trống càng nhanh, Dư Lương bạt đao thật dũng mãnh, dụng lực giơ lên, quát một tiếng thật lớn: "Xông lên!"
Nói xong, hàng ngàn người lập tức xông thẳng lên phía trước.
Trước tiên là hắc y tù nhân, bọn họ có nhiều kinh nghiệm, không ngừng né tránh để tiến lên. Còn thanh y tù nhân đi phía sau, dùng thuẫn bài để ngăn cản tên và đá bắn tới, rất khó khăn chầm chậm tiến lên. Còn đám binh lính vẫn đứng yên không nhúc nhích.
"Vèo...vù...vù!" Tiếng mũi tên bắn hòa lẫn với vô số âm thanh thảm thiết không ngừng vang lên bên cạnh Nhạc Phàm. Trên chiến trường ngươi chết ta sống, xác chết khắp nơi, máu nhuốm đỏ khắp mặt đất, mạng sống giống như con kiến mỏng manh vô cùng. Tên bắn khắp nơi tựa như chiếm lấy cả nửa bầu trời, bóng đen che phủ cả chiến trường.
Cảnh tượng thảm liệt như thế gây chấn động mạnh vào tâm hồn Nhạc Phàm. Hắn thấy những người bên cạnh mình không ngừng ngã xuống, trong đó có nhiều kẻ ở cùng doanh trướng với mình. Mặc dù không kết giao gì, nhưng đã sống cùng một chỗ mấy tháng, mà hiện tại tất cả đều đã chết, chết ngay bên cạnh hắn, khiến tâm lý hắn đã trở nên bi ai không nói nên lời. Hiện tại hắn đã minh bạch, trên chiến trường thân mình lo còn chưa xong, đừng nghĩ đến chuyện giúp đỡ kẻ khác. Do đó hắn chỉnh đốn lại tâm trạng, gia tăng tốc độ tiến về phía trước...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.