Thương Thiên

Quyển 12 - Chương 43: Chiến văn

Tử Mộc Vạn Quân

05/04/2013



Huyết kén chuyển động, phát ra tiếng vang.

Lệ khí chung quanh càng ngày càng đậm đặc, cuối cùng hóa thành tơ máu, dung nhập vào thân thể Nhạc Phàm.

Thân thể lơ lửng, tóc bạc tung bay, trên lớp da đỏ sậm lộ ra từng đường gân xanh, vô cùng dữ tợn!

Trần Hương thấy Nhạc Phàm xuất hiện, nhất thời tiến lên…

"Chờ một chút…" Tang Nha Tộc trưởng vội vàng ngăn lại: "Trần Hương cô nương, tiểu huynh đệ hiện tại tốt xấu không rõ, người cứ như vậy mà đi tới, nói không chừng sẽ làm cho hắn cành thêm nguy hiểm, hãy quan sát trước cái đã".

Tang Nha Tộc trưởng này nói không sai, nhưng nhìn tình hình hiện tại của Nhạc Phàm, Trần Hương làm sao mà an tâm cho được?

"Lý Nhạc Phàm, người không thể có việc gì…"

Hít sâu một hơi, Trần Hương cố gắng tỉnh táo lại.

Mà ở phía khác, Thi Bích Dao, ngũ lão cùng người mặt quỷ tạm thời đã xong hiệp định, để ứng phó với tình hình lúc này.

Đương nhiên, hai bên tuy đã có hiệp định, nhưng đám người Thi Bích Dao vẫn không hoàn toàn tín nhiệm đối phương, bởi vậy mấy người này cũng không xuất toàn lực, tạo ra cục diện giằng co.

"Hừ! Mấy lão già này dám tính kế với bổn tôn… Nếu không phải các ngươi còn có chút tác dụng, thì hiện tại đã diệt hết các ngươi rồi" Người mặt quỷ ánh mắt lạnh lùng, âm thầm suy nghĩ: “Thời gian một ngày đã gần hết rồi, cứ tiếp tục ở lại đây nói không chừng sẽ có phiền toái, xem ra không thể bảo lưu được".

"Hây hây…"

Thừa dịp bốn gã quái nhân đẩy lui cơ quan chiến sĩ, người mặt qủy khí thế tăng vọt, tất cả lực lượng tụ vào tay phải, một quyền đấm thẳng vào bức tường,

"Oành…"

Uy lực một quyền, cả cung điện chấn động mãnh liệt, trên bức tường cũng lưu lại một vết nứt thật sâu.

"Kim cương đoạn long thạch" đích xác không ai có thể phá được, nhưng tường đồng vách sắt lại không thể vây được cao thủ chân chính, nhất là kẻ mạnh cấp thiên đạo.

Tần Hoàng địa cung chính là do Thiên cơ môn xếp đặt, mặc dù tinh diệu tuyệt luân, cực kỳ chặt chẽ, đáng tiếc lực lượng mới là mấu chốt quyết định tất cả. Do đó, người mặt quỷ mới không có gì sợ hãi.

"Không xong! Tặc nhân thật là lợi hại, tình hình không hay rồi…"

Tang Nha Tộc trưởng nghĩ không ra, người xâm nhập lợi hại như vậy, hơn nữa giảo hoạt đa đoan! Hắn sợ đối phương phá cấm cung mà ra, vì vậy gấp giọng nói: "Trần Hương cô nương, chuyện của tiểu huynh đệ, lão phu nhất định sẽ nghĩ biện pháp, xin người trước tiên hỗ trợ đối phó với tên này, ngàn vạn lần không thể để cho bọn họ đem Trảm tướng đao đi, nếu không thiên hạ sẽ đại loạn, sinh linh đồ thán!"

Sự tình trọng đại, Trần Hương làm sao có thể không biết. Chỉ thấy nàng lạnh lùng gật đầu, bích trúc nắm chặt trong tay nhằm hướng người mặt quỷ đi tới, một thân hàn khí bức người.

"Nàng, hình như rất phẫn nộ!"

Tang Nha Tộc trưởng giật mình, sau đó cũng vọt về phía đám người Thi Bích Dao.

Nhạc Phàm đang chìm trong hỗn độn, đang chịu đựng nỗi khổ như ở trong địa ngục, trong đầu tràn ngập máu tanh cùng giết chóc!

Hơn mười vạn hồn quân lệ khí không phải chuyện đùa, nếu tiếp tục như vậy, Nhạc Phàm tuy là một thân kim cương thiết cốt, tâm như bàn thạch, sợ rằng cũng khó lòng mà duy trì.



Hành hạ thống khổ, cho dù chỉ trong nháy mắt, cũng giống như là vạn thế trầm luân.

Hung sát nồng đậm hoàn toàn xâm nhập vào thân thể, nguyên đan màu trắng cũng không thể thừa nhận được nữa…

"Rắc!"

Thân thể run rẩy, nguyên đan nghịch chuyển rốt cục vỡ tan, nguyên lực tinh khiết đột nhiên bộc phát, phá tan sự trói buộc của kinh mạch mà dung hợp cùng với hung sát, quán nhập vào trong huyết nhục, gân cốt.

Kinh mạch đứt đoạn, huyết nhục mơ hồ.

Mất đi sự ngăn trở của nguyên đan, hung sát không còn gì kiêng kỵ tàn phá tâm trí của Nhạc Phàm, đánh thẳng vào chỗ sâu nhất trong thức hải của Nhạc Phàm.

Thức hải khôn cùng, một mảng mông lung! Đã bị hung sát bào mòn, thế giới mông lung biến thành hắc ám, phảng phất như ngày tận thế, không thấy bản tâm…

Chiến! Giết! Hủy diệt tất cả!

Trong bóng tối, bỗng nhiên truyền đến sự kêu gọi tràn đầy dục vọng, làm mê muội tâm thần Nhạc Phàm.

Mắt thấy tuyệt thế hung ma sẽ sản sinh…

Nguy cơ trước mắt, "Tiến hồn" trong thức hải tức tốc vận chuyển, hào quang bảy sắc đột nhiên tăng vọt, thẩm thấu vào tâm thần…

Thống khổ! Linh hồn run rẩy, chìm ngập trong hắc ám vô tận.

Ai nói sinh tử là do mệnh,

Óan hận hướng lên hỏi trời xanh.

Lửa giận trong lòng như gào thét,

Tâm ma một ý nghĩ mà thôi.

Trong tâm là sự cố chấp kiên định, đó là Nhạc Phàm không cam lòng, không hãi sợ, linh hồn bất khuất!

"Thiên môn Thánh nữ, bất quá chỉ như thế. Ta khuyên các hạ rút lui thì hay hơn, nếu không, bổn tôn không ngại trước khi Ẩn lâm đại hội xảy ra mà giết ngươi đâu…"

Người mặt quỷ một quyền đánh Trần Hương văng ra, trong mắt lộ ra vẻ đùa cợt.

Trông bộ dáng, hai người căn bản không cùng một cấp bậc.

Trần Hương thấy thế âm thầm kinh dị, khuôn mặt lạnh như băng vẫn không lộ ra nửa điểm khác thường. Đối với nàng mà nói, sống chết cũng không sợ… Hoặc là nói, phẫn nộ đã bao trùm tất cả tâm tình của nàng.

"Thiên địa có chính khí, chiếu rọi cả bóng đêm… Cho dù chết thì sao?"

Bích trúc loạn vũ đầy trời, "Thừa ảnh" nấp trong đầu ngón tay Trần Hương, phất tay ra, không thấy bóng hình, chỉ nghe tiếng xé gió mà thôi.

Lập tức, thủ quyết phóng ra, như ngàn vạn bóng hình…



"Nếu ngươi muốn chết, bổn tôn sẽ tiễn ngươi một đoạn đường!"

Người mặt quỷ ánh mắt lạnh lùng, "Vạn nhân trảm" nhấc tay chém tới.

Tùy ý một chiêu, chuyển động huyền diệu, bốn phương khí động, thiên địa thế uy lực vô cùng, so với một kích vừa rồi không biết lợi hại hơn bao nhiều lần.

"Bùng…"

Sóng khí chấn động, bụi mù tán loạn!

Dưới một đao này, người mặt quỷ bị đẩy lui.

"Sao vậy… Sao lại như vậy?"

Người mặt quỷ kinh dị, không thể tin được nhìn "Vạn nhân trảm" trong tay, dáng vẻ ảm đạm, không có sức sống, giống như một thanh sắt tầm thường.

Trần Hương cũng kỳ quái, tuyệt thế hung khí "Vạn nhân trảm" sao lại có thể như thế?

"Gầm…"

Tiếng gầm giận dữ rung trời, một cổ thê lương, khí tức xa xưa tràn ngập cả đại điện.

Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều giật mình kinh sợ!

Đều tự ngừng động tác mà nhìn lại… Chỉ thấy Nhạc Phàm đang lơ lửng ở giữa điện, nửa người cởi trần lưng đeo hộp sắt, hai mắt đỏ hồng không có chút tình cảm, một đầu tóc bạc tung bay lóng lánh ánh sáng đỏ như máu!

Ánh sáng càng ngày càng đỏ rực lên…

Càng ngày càng sáng…

Đột ngột, một ấn văn kỳ quái hiện ra trên người Nhạc Phàm.

Lập tức, ánh sáng thu vào mi tâm của Nhạc Phàm, hội tụ thành hình một ngọn lửa màu đen.

Cổ kính, thần bí.

"Chiến, chiến… chiến văn!" Tang Nha Tộc trưởng kinh dị nhìn lên phía trên, ngẩn người thất thần.

"Chiến văn? Đó là cái gì?"

Trần Hương đi đến, trong mắt lộ vẻ quan tâm.

Tang Nha Tộc trưởng nghe vậy ngẩn ra, nghi hoặc nói: "Ngươi không biết? Thiên môn truyền thừa từ xưa, ngươi sao lại không biết?"

"Ta không biết".

Trần Hương mặt không chút thay đổi, nhưng trong lòng có chút trầm trọng, Thiên môn vốn không phải là Thiên môn từ xa xưa…

Tang Nha Tộc trưởng lắc đầu giải thích: "Chiến văn là một loại ấn ký từ thời nguyên thủy, vào thời thượng cổ, Các chiến sĩ của Thiên vu nhất tộc mỗi lần chiến đấu, sẽ tiếp nhận Thiên vu tế tự tế lễ, trên người sẽ xuất hiện các kiểu các dạng chiến văn, chinh chiến bốn phương, bách chiến bách thắng, không ai có thể ngăn được".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thương Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook