Quyển 14 - Chương 100: Cổ Vực mở ra.
Tử Mộc Vạn Quân
27/08/2013
Thiên địa hoàng, vũ hồng vạn giới chi diễn biến thập phương.
Truyền rằng, thật lâu đây, thiên địa là một mảnh hỗn độn, có một vị được gọi là đại năng Bàn Cổ, lấy bản thân khai phá thiên địa, lấy thân thể của chính mình diễn hóa ra Thập Phương giới, thành tồn tại vĩnh hằng, bất hủ.
Từ xưa, điển tịch ghi chép lại, Thập Phương giới kia chính là địa phương gần Ly Thiên Giới nhất.
Rất nhiều đều biết, Thập Phương chi môn ở Thập Phương Điện chính là thông đạo nhất thông tới Cổ Vực, thế nhưng không ai biết, Thập Phương chi môn cũng không phải thuộc sở hữu của Thập Phương Điện, mà nó đã tồn tại từ đây rất lâu rồi.
Nhìn chiếc cửa đá cổ xưa kia, lòng mọi không khỏi cảm khái, ra cảm giác bé nhỏ như kiến.
Ong Ong Ong!
Thập Phương Điện động, lúc này một đạo từ giáng xuống, qua bầu đại điện, chính là hư ảnh của Đại Tôn phủ xuống.
- Cung Thiên Khung tôn giả.
Mọi đều mình hành lễ, vẻ mặt kích động.
Sau đó đám Diệu Cô Tử đều lăng không mà bấm pháp
Thiên Khung Đại Tôn lặng, hư ảnh tiếp động hai một vật thể từ không rỗng hiện ra.
Quang chói mắt, bằng vào cảnh giới tu vi của mọi không lại không nhìn rõ hình dạng của vật kia.
- Đó chính là Cửu Cực Đại La Bàn sao? Sao ta không nhìn thấy cái gì?
Đám Khấu Phỉ mở to hai mắt, thế nhưng bọn hắn chỉ cảm thấy phía là một mảnh xóa, lòng thầm sợ hãi Xem ra đồ vật của những đại năng thời thượng cổ lưu lại, không có vật gì là đơn giản cả.
Ô ô ô...
Dưới sự thôi thúc của Thiên Khung Đại Tôn, la bàn này liên tục lập tức bắn ra mười đạo rơi vào mười cái cửa.
Một lát sau, cửa đá nhẹ nhàng di lộ ra một khe hở.
Chỉ cần một khe hở, mọi lập tức cảm giác được một cỗ khí tức vu thê lương, khí tức thương từ cánh cửa phát ra. Không một nào có thể tả được loại cảm giác khác thường này. Phảng phất như mọi đang ở không lưu, không phân biệt thời qua, là vĩnh hằng là hiện thực.
Ong Ong Ong...
Cửa đá từng chút một mở ra, khí tức cổ xưa càng càng đậm, sau mười tức rốt cuộc mở ra toàn bộ.
Bên cửa đá, là một mảnh mông không hề nhìn thấy vật gì. Không ít vô cùng hiếu ý, phóng ra thần niệm vào bên cửa đá tìm kiếm, chỉ tiếc, mặc cho những này cảnh giới cao bao nhiêu, thần niệm cường đại bao nhiêu, cũng không nhìn ra một chút mánh khóe nào.
- Cổ Vực đã mở ra, các tự giải cho tốt.
Lời còn chưa dứt, hư ảnh Thiên Khung Đại Tôn và chiếc la bàn thần bí kia biến mất đại điện.
- Hô! Thiên Khung Đại Tôn rốt cuộc cũng đã đi, làm ta thiếu chút nữa không thở nổi.
- Đúng vậy! Đây chỉ vẻn vẹn là hư ảnh Đại Tôn, nếu như chân thân của Đại Tôn mà phủ xuống, sợ rằng chỉ một ý niệm cũng khiến cho chúng ta vỡ. Thực sự khó có thể tưởng tượng ra, Lý Nhạc Phàm có thể đối kháng cùng Đại Tôn.
- Chúng ta không nên ước ao, ta tự nhiên không phải là bình thường, bằng không Vô Danh Đại Tôn sao lại nhìn ta a.
- Nếu như có cơ hội, ta cũng muốn giao hảo nhiều hơn với này một chút.
- Giao hảo? Hắc hắc. Người ta phải để ý mới được. Huống chi, mấy vị Đại Tôn khác luôn luôn nhòm Phật Tôn, nói không chừng hệ giữa bọn họ và Lý Nhạc Phàm cũng không tốt như bề nếu làm như vậy cái mạng nhỏ của chúng ta khó mà bảo toàn.
- Đúng vậy. Đúng vậy. Chúng ta nên tự biết bảo vệ bản thân mình thì hơn a.
- Ha ha! Ta cũng chỉ đùa một chút mà thôi.
....
- Di? Vì sao chỉ có một vị Đại Tôn tới?
- Sao vậy? Có gì không thích hợp sao?
- Theo ta được biết, những lần mở ra Cổ Vực khi đều là sáu vị Đại Tôn đồng loạt ra hơn nữa phải rất cố sức mới mở ra được, vì sao lần này lại không giống với dĩ vãng?
- Có như vậy sao?
- Đúng vậy! Còn chiếc la bàn vừa nãy nữa, cho tới bây giờ ta cũng chưa từng nói qua.
- Năng lực của Đại Tôn há bằng vào đám chúng ta có khả năng hiểu được? Ngươi quản làm gì, chỉ cần có thể đi vào Cổ Vực là được, chờ sau khi ta thu thập đủ Thiên Tinh thì sẽ có cơ hội đại nạn tiến giai Thiên Đạo thượng cảnh đỉnh
- Ài! Đều nói mệnh của tu sĩ rất dài, thế nhưng ai có thể hiểu được sự cầu của chúng ta? Để tu tới đại bộ phận thời của chúng ta đều dùng để tu và đấu, có đôi khi so với cả thế tục, kỳ thực thời chúng ta sống còn hơn họ.
- Không thể nói như vậy được, thế tục có câu nói rất càng sống lâu thì càng sợ chết, đám chúng ta hiện tại chính là chứng rõ ràng nhất.
...
Sự tồn tại của Đại Tôn giống như một núi thật lớn, cao cao tại thượng đầu mọi khiến cho mọi không thở dốc. Bởi vậy, Thiên Khung Đại Tôn vừa đi, mọi đều thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, âm của Diệu Cô Tử một lần nữa lên:
- Sau khi Thập Phương chi giới mở cửa, không thể tồn tại lâu được, vì vậy mọi tự mình chọn một cánh cửa mà vào đi thôi! Mặt khác, ta phải nói với mọi một câu, sau khi đi vào cánh cửa chính là bước chân vào thông đạo, tồn tại đã lâu, không hỗn loạn cũng không ổn định, vì vậy sau khi các tiến vào đều tới một địa phương khác nhau. Nói cách khác, mặc dù các dắt nhau tiến vào cũng sẽ bị thông đạo tống tới những địa điểm khác nhau.
Lần này mọi có chú ý một chút nhưng cũng không để ý nhiều, nhất là tán tu nhất mạch, bọn họ ở Tu Hành Giới luôn luôn độc hành lai vãi. Có thói một mình tu hành, một mình tiến tới quả thực còn toàn hơn một chút, dù sao nhân tâm quả thực khó dò.
Bởi vì mười cánh cửa giống nhau như đúc, ai cũng không nhận ra điều gì khác nhau giữa chúng cho nên rất nhiều đều chọn theo cảm giác của mình.
...
Tu sĩ lục tục rời đi, Thiết Huyết và đám Nhạc Phàm vẫn đứng bất động tại chỗ, ánh mắt hướng về phía Ma Môn. Chuẩn xác mà nói, ánh mắt hướng về phía Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân,
- Lý Nhạc Phàm, còn muốn động thủ ở chỗ này sao?
Chu Khang Cảnh lạnh lùng nhìn Lý Nhạc Phàm, lòng vô cùng tức giận. Từ đầu, hắn đã vô cùng chán ghét căm hận đối phương, hắn ghét ánh mắt hờ hững của đối phương, căm hận những bằng hữu đối phương, mà điều nhất hắn cảm thấy sảng khoái, đó là hắn nhìn thấy một tia thống khổ mắt đối phương.
Lý Nhạc Phàm lạnh nhạt nhìn Chu Khang Cảnh không thèm nói gì, sát ý toàn thân bỗng nhiên bạo phát, không chút do dự phi thẳng về phía Chu Khang Cảnh.
- Tiểu hữu, dừng
Diệu Cô Tử lên, một cỗ lực lượng vô khí mạnh mẽ tách hai ra.
Nhạc Phàm mặc không nói, Chu Khang Cảnh vô cùng nhìn Diệu Cô Tử, lòng không cảm thán, đứng đầu Thập Phương Điện quả nhiên không hề tầm thường.
- Lý Nhạc Phàm, đừng đắc ý quá sớm! Lần sau gặp mặt chính là táng thân.
Chu Khang Cảnh hít một hơi thật sâu, cất bước đi vào cánh cửa, Triệu Thiên Cân và đám Ma Môn lập tức đi theo vào.
...
Người của Ma Môn tiến vào Cổ Vực, nhân mã các thế lực khác cũng lục tục đi vào Thập Phương chi môn, đi tìm cơ thuộc về mình.
Một lát sau, đại điện chỉ còn đám của Thiên Đạo liên
- A Tuấn, lần này đi Cổ Vực rất hiểm, nhất định phải bảo
Đình Nghị vỗ vai Long Tuấn, có chút khó thở.
Hơn mười năm sống nương tựa vào nhau, đệ tử hơn mười năm. Bọn họ cùng chịu khổ, cùng nhau chịu đói, cùng nhau đoạt lấy miếng cơm, cùng nhau đoạt vận mệnh... Cả đời này của bọn họ, chưa từng rời xa nhau lâu nhưu vậy. Người ta từng nói: địa phương nào có Long Tuấn nhất định sẽ có Đình Nghị, bọn họ từ tới đều như hình với bóng. Mà lúc này, bọn họ lại phải xa nhau, hơn nữa, đối phương lại một mình ở nơi hiểm như Cổ Vực.
- Tiểu Đinh tử, từ khi nào mà lại giống như đàn bà vậy? Thật là...
So với sự lo lắng của Đình Nghị, Long Tuấn chỉ cảm khái một chút mà thôi. Dù sao bọn họ cũng khác thường nhân, nhiều năm ma chiến đã khiến cho nội tâm bọn họ kiên cường không gì sánh được. Hoặc là nói, bọn họ đã phải chịu quá nhiều đau khổ.
Tỷ muội Chu gia yên lặng đứng ở phía sau đệ hai hai mắt đỏ hoe. Từ lúc đầu lưu lạc, cho tới bây giờ xưng bá một phương, có thể nói các nàng là chứng kiến toàn bộ quá hai quật khởi, sự khổ, mồ hôi và máu đó, không ai có thể rõ ràng hơn các nàng.
Ở bên kia, Thiết Huyết vỗ vai Nhạc Phàm, vẻ mặt nói:
- Huynh đệ, lần này hành Cổ Vực nhất định phải cẩn thận, ta biết nhất định sẽ tìm đám Chu Khang Cảnh. Ngươi ta nói một câu, có thể tiến được thì tiến, không tiến được thì lui, vạn lần không nên miễn cưỡng bản thân mình. Chúng ta cần Tiểu Băng Nhi cũng cần Trần Hương cũng vậy... Hi vọng lúc mọi đi ra còn có thể thấy bộ dáng hoàn chỉnh của
Thấy Nhạc Phàm gật đầu, Thiết Huyết về phía mọi nói:
- Hôm từ biệt, tử khó liệu, hi vọng chúng ta còn có thể tề tụ đầy đủ như hôm Chư vị, bảo
- Bảo
Mọi đều nói bảo tự chọn cho mình một cánh cửa mà đi vào.
Không bao lâu sau, hai thân ảnh một một sau đi vào đại điện, không lại là Phương Hàm và một vị lão giả tóc bạc.
- Ách! Cổ Vực đã mở ra rồi sao? May mà còn kịp.
- Đừng nói nữa, lên một chút.
- Dạ.
Truyền rằng, thật lâu đây, thiên địa là một mảnh hỗn độn, có một vị được gọi là đại năng Bàn Cổ, lấy bản thân khai phá thiên địa, lấy thân thể của chính mình diễn hóa ra Thập Phương giới, thành tồn tại vĩnh hằng, bất hủ.
Từ xưa, điển tịch ghi chép lại, Thập Phương giới kia chính là địa phương gần Ly Thiên Giới nhất.
Rất nhiều đều biết, Thập Phương chi môn ở Thập Phương Điện chính là thông đạo nhất thông tới Cổ Vực, thế nhưng không ai biết, Thập Phương chi môn cũng không phải thuộc sở hữu của Thập Phương Điện, mà nó đã tồn tại từ đây rất lâu rồi.
Nhìn chiếc cửa đá cổ xưa kia, lòng mọi không khỏi cảm khái, ra cảm giác bé nhỏ như kiến.
Ong Ong Ong!
Thập Phương Điện động, lúc này một đạo từ giáng xuống, qua bầu đại điện, chính là hư ảnh của Đại Tôn phủ xuống.
- Cung Thiên Khung tôn giả.
Mọi đều mình hành lễ, vẻ mặt kích động.
Sau đó đám Diệu Cô Tử đều lăng không mà bấm pháp
Thiên Khung Đại Tôn lặng, hư ảnh tiếp động hai một vật thể từ không rỗng hiện ra.
Quang chói mắt, bằng vào cảnh giới tu vi của mọi không lại không nhìn rõ hình dạng của vật kia.
- Đó chính là Cửu Cực Đại La Bàn sao? Sao ta không nhìn thấy cái gì?
Đám Khấu Phỉ mở to hai mắt, thế nhưng bọn hắn chỉ cảm thấy phía là một mảnh xóa, lòng thầm sợ hãi Xem ra đồ vật của những đại năng thời thượng cổ lưu lại, không có vật gì là đơn giản cả.
Ô ô ô...
Dưới sự thôi thúc của Thiên Khung Đại Tôn, la bàn này liên tục lập tức bắn ra mười đạo rơi vào mười cái cửa.
Một lát sau, cửa đá nhẹ nhàng di lộ ra một khe hở.
Chỉ cần một khe hở, mọi lập tức cảm giác được một cỗ khí tức vu thê lương, khí tức thương từ cánh cửa phát ra. Không một nào có thể tả được loại cảm giác khác thường này. Phảng phất như mọi đang ở không lưu, không phân biệt thời qua, là vĩnh hằng là hiện thực.
Ong Ong Ong...
Cửa đá từng chút một mở ra, khí tức cổ xưa càng càng đậm, sau mười tức rốt cuộc mở ra toàn bộ.
Bên cửa đá, là một mảnh mông không hề nhìn thấy vật gì. Không ít vô cùng hiếu ý, phóng ra thần niệm vào bên cửa đá tìm kiếm, chỉ tiếc, mặc cho những này cảnh giới cao bao nhiêu, thần niệm cường đại bao nhiêu, cũng không nhìn ra một chút mánh khóe nào.
- Cổ Vực đã mở ra, các tự giải cho tốt.
Lời còn chưa dứt, hư ảnh Thiên Khung Đại Tôn và chiếc la bàn thần bí kia biến mất đại điện.
- Hô! Thiên Khung Đại Tôn rốt cuộc cũng đã đi, làm ta thiếu chút nữa không thở nổi.
- Đúng vậy! Đây chỉ vẻn vẹn là hư ảnh Đại Tôn, nếu như chân thân của Đại Tôn mà phủ xuống, sợ rằng chỉ một ý niệm cũng khiến cho chúng ta vỡ. Thực sự khó có thể tưởng tượng ra, Lý Nhạc Phàm có thể đối kháng cùng Đại Tôn.
- Chúng ta không nên ước ao, ta tự nhiên không phải là bình thường, bằng không Vô Danh Đại Tôn sao lại nhìn ta a.
- Nếu như có cơ hội, ta cũng muốn giao hảo nhiều hơn với này một chút.
- Giao hảo? Hắc hắc. Người ta phải để ý mới được. Huống chi, mấy vị Đại Tôn khác luôn luôn nhòm Phật Tôn, nói không chừng hệ giữa bọn họ và Lý Nhạc Phàm cũng không tốt như bề nếu làm như vậy cái mạng nhỏ của chúng ta khó mà bảo toàn.
- Đúng vậy. Đúng vậy. Chúng ta nên tự biết bảo vệ bản thân mình thì hơn a.
- Ha ha! Ta cũng chỉ đùa một chút mà thôi.
....
- Di? Vì sao chỉ có một vị Đại Tôn tới?
- Sao vậy? Có gì không thích hợp sao?
- Theo ta được biết, những lần mở ra Cổ Vực khi đều là sáu vị Đại Tôn đồng loạt ra hơn nữa phải rất cố sức mới mở ra được, vì sao lần này lại không giống với dĩ vãng?
- Có như vậy sao?
- Đúng vậy! Còn chiếc la bàn vừa nãy nữa, cho tới bây giờ ta cũng chưa từng nói qua.
- Năng lực của Đại Tôn há bằng vào đám chúng ta có khả năng hiểu được? Ngươi quản làm gì, chỉ cần có thể đi vào Cổ Vực là được, chờ sau khi ta thu thập đủ Thiên Tinh thì sẽ có cơ hội đại nạn tiến giai Thiên Đạo thượng cảnh đỉnh
- Ài! Đều nói mệnh của tu sĩ rất dài, thế nhưng ai có thể hiểu được sự cầu của chúng ta? Để tu tới đại bộ phận thời của chúng ta đều dùng để tu và đấu, có đôi khi so với cả thế tục, kỳ thực thời chúng ta sống còn hơn họ.
- Không thể nói như vậy được, thế tục có câu nói rất càng sống lâu thì càng sợ chết, đám chúng ta hiện tại chính là chứng rõ ràng nhất.
...
Sự tồn tại của Đại Tôn giống như một núi thật lớn, cao cao tại thượng đầu mọi khiến cho mọi không thở dốc. Bởi vậy, Thiên Khung Đại Tôn vừa đi, mọi đều thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, âm của Diệu Cô Tử một lần nữa lên:
- Sau khi Thập Phương chi giới mở cửa, không thể tồn tại lâu được, vì vậy mọi tự mình chọn một cánh cửa mà vào đi thôi! Mặt khác, ta phải nói với mọi một câu, sau khi đi vào cánh cửa chính là bước chân vào thông đạo, tồn tại đã lâu, không hỗn loạn cũng không ổn định, vì vậy sau khi các tiến vào đều tới một địa phương khác nhau. Nói cách khác, mặc dù các dắt nhau tiến vào cũng sẽ bị thông đạo tống tới những địa điểm khác nhau.
Lần này mọi có chú ý một chút nhưng cũng không để ý nhiều, nhất là tán tu nhất mạch, bọn họ ở Tu Hành Giới luôn luôn độc hành lai vãi. Có thói một mình tu hành, một mình tiến tới quả thực còn toàn hơn một chút, dù sao nhân tâm quả thực khó dò.
Bởi vì mười cánh cửa giống nhau như đúc, ai cũng không nhận ra điều gì khác nhau giữa chúng cho nên rất nhiều đều chọn theo cảm giác của mình.
...
Tu sĩ lục tục rời đi, Thiết Huyết và đám Nhạc Phàm vẫn đứng bất động tại chỗ, ánh mắt hướng về phía Ma Môn. Chuẩn xác mà nói, ánh mắt hướng về phía Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân,
- Lý Nhạc Phàm, còn muốn động thủ ở chỗ này sao?
Chu Khang Cảnh lạnh lùng nhìn Lý Nhạc Phàm, lòng vô cùng tức giận. Từ đầu, hắn đã vô cùng chán ghét căm hận đối phương, hắn ghét ánh mắt hờ hững của đối phương, căm hận những bằng hữu đối phương, mà điều nhất hắn cảm thấy sảng khoái, đó là hắn nhìn thấy một tia thống khổ mắt đối phương.
Lý Nhạc Phàm lạnh nhạt nhìn Chu Khang Cảnh không thèm nói gì, sát ý toàn thân bỗng nhiên bạo phát, không chút do dự phi thẳng về phía Chu Khang Cảnh.
- Tiểu hữu, dừng
Diệu Cô Tử lên, một cỗ lực lượng vô khí mạnh mẽ tách hai ra.
Nhạc Phàm mặc không nói, Chu Khang Cảnh vô cùng nhìn Diệu Cô Tử, lòng không cảm thán, đứng đầu Thập Phương Điện quả nhiên không hề tầm thường.
- Lý Nhạc Phàm, đừng đắc ý quá sớm! Lần sau gặp mặt chính là táng thân.
Chu Khang Cảnh hít một hơi thật sâu, cất bước đi vào cánh cửa, Triệu Thiên Cân và đám Ma Môn lập tức đi theo vào.
...
Người của Ma Môn tiến vào Cổ Vực, nhân mã các thế lực khác cũng lục tục đi vào Thập Phương chi môn, đi tìm cơ thuộc về mình.
Một lát sau, đại điện chỉ còn đám của Thiên Đạo liên
- A Tuấn, lần này đi Cổ Vực rất hiểm, nhất định phải bảo
Đình Nghị vỗ vai Long Tuấn, có chút khó thở.
Hơn mười năm sống nương tựa vào nhau, đệ tử hơn mười năm. Bọn họ cùng chịu khổ, cùng nhau chịu đói, cùng nhau đoạt lấy miếng cơm, cùng nhau đoạt vận mệnh... Cả đời này của bọn họ, chưa từng rời xa nhau lâu nhưu vậy. Người ta từng nói: địa phương nào có Long Tuấn nhất định sẽ có Đình Nghị, bọn họ từ tới đều như hình với bóng. Mà lúc này, bọn họ lại phải xa nhau, hơn nữa, đối phương lại một mình ở nơi hiểm như Cổ Vực.
- Tiểu Đinh tử, từ khi nào mà lại giống như đàn bà vậy? Thật là...
So với sự lo lắng của Đình Nghị, Long Tuấn chỉ cảm khái một chút mà thôi. Dù sao bọn họ cũng khác thường nhân, nhiều năm ma chiến đã khiến cho nội tâm bọn họ kiên cường không gì sánh được. Hoặc là nói, bọn họ đã phải chịu quá nhiều đau khổ.
Tỷ muội Chu gia yên lặng đứng ở phía sau đệ hai hai mắt đỏ hoe. Từ lúc đầu lưu lạc, cho tới bây giờ xưng bá một phương, có thể nói các nàng là chứng kiến toàn bộ quá hai quật khởi, sự khổ, mồ hôi và máu đó, không ai có thể rõ ràng hơn các nàng.
Ở bên kia, Thiết Huyết vỗ vai Nhạc Phàm, vẻ mặt nói:
- Huynh đệ, lần này hành Cổ Vực nhất định phải cẩn thận, ta biết nhất định sẽ tìm đám Chu Khang Cảnh. Ngươi ta nói một câu, có thể tiến được thì tiến, không tiến được thì lui, vạn lần không nên miễn cưỡng bản thân mình. Chúng ta cần Tiểu Băng Nhi cũng cần Trần Hương cũng vậy... Hi vọng lúc mọi đi ra còn có thể thấy bộ dáng hoàn chỉnh của
Thấy Nhạc Phàm gật đầu, Thiết Huyết về phía mọi nói:
- Hôm từ biệt, tử khó liệu, hi vọng chúng ta còn có thể tề tụ đầy đủ như hôm Chư vị, bảo
- Bảo
Mọi đều nói bảo tự chọn cho mình một cánh cửa mà đi vào.
Không bao lâu sau, hai thân ảnh một một sau đi vào đại điện, không lại là Phương Hàm và một vị lão giả tóc bạc.
- Ách! Cổ Vực đã mở ra rồi sao? May mà còn kịp.
- Đừng nói nữa, lên một chút.
- Dạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.